← Quay lại trang sách

Ba mươi sáu -

Nhìn từ bên ngoài, dinh cơ hai tầng của nhà Bell nổi bật với những tấm rèm vui mắt trên khung cửa sổ trắng tinh. Hai chậu cây bách đứng bảo vệ hai bên ô cửa lớn màu nâu. Tôi luôn tưởng tượng rằng bà Bell gìn giữ ngôi nhà theo đúng phong cách phục sức của bà - giản dị và gọn gàng. Có điều, mặc dù ngôi nhà rất gọn gàng, nội thất lại tựa như cả cánh đồng hoa dại trước mắt tôi. Đồ dệt kim với những màu sắc tươi tắn như xanh đồng cỏ và hồng uất kim hương phủ trên trường kỷ và hai chiếc ghế cạnh lò sưởi. Một bức tranh cảnh đồng quê ghép từ vải bạt sặc sỡ được kéo căng trên khung gỗ rồi treo trên tường. Thảm bện được đan kết bằng mũi khâu bền chắc khiến mỗi bước chân đều cảm thấy được nâng niu âu yếm. Còn có cả đệm nhồi đặt trên sàn cạnh lò sưởi, kích thước vừa khít một chú chó chăn cừu.

Sau khi bác sĩ Swift xử lý những vết thương tồi tệ nhất, trong đó có cả con mắt của Già Gin, Nathan liền giúp ông đưa Già Gin tới cửa chính nhà Bell. Chúng tôi không tìm thấy chiếc giày kia; có lẽ nó đã bị trẻ bụi đời trên phố nhặt mất. Hai người đưa Già Gin vào một phòng ngủ trống ngay tầng một, trông ra con đường, rồi đặt ông lên tấm đệm được bọc ga trải giường trông như vừa mới là xong.

Bác sĩ Swift hạ ống tay áo xuống. “Nâng lưng ông ấy lên. Như thế sẽ dễ thở hơn đối với lá phổi bị thủng đó. Chúng ta phải cầu nguyện ông ấy không bị nhiễm trùng.”

Tôi giúp bà Bell nhét gối xuống lưng Già Gin và dưới đầu gối ông. “Mắt ông ấy thế nào ạ?”

“Giữ cho sạch sẽ và tạ ơn Chúa lòng lành ban cho chúng ta đôi mắt.”

Ngón chân tôi bấm chặt xuống nền nhà. Ôi Chúa ơi, làm ơn hãy giữ cho ông con mắt ấy. Một tiếng thương cảm vương trên môi bà Bell.

Bác sĩ lấy từ trong túi ra một chai thuốc khử trùng rồi đặt lên mặt tủ, cùng một lọ thuốc nhỏ màu xanh dương. “Cồn thuốc này sẽ có ích cho vết thương, nhưng dùng ít thôi - một hoặc hai thìa cà phê thôi. Tôi chưa từng kê cho người da vàng bao giờ, nhưng tôi nghĩ ông ấy cũng chịu được như tất cả chúng ta. Ông ấy cần hai tháng tĩnh dưỡng và cháo ngon. Ông ấy chơi cờ thế nào?”

“Dù gặp người Hoa hoặc người Mỹ, nếu ông ấy thua, đều là theo chủ ý.” Tôi đáp yếu ớt.

“Thật sao! Chà, thế thì, có lẽ đã đến lúc để con ngựa già học được chiêu mới.”

Chắc là cảnh tượng tia nắng cuối cùng chiếu xuống khi Nathan chỉnh lại cửa chớp, nhưng bất chấp thông tin về con mắt của ông, tôi thề rằng có nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt Già Gin. Tôi hy vọng ông hiểu mình đang nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Không hẳn là nhà, nhưng không khác nhà là bao.

Bà Bell đưa cho tôi bàn chải rồi chỉ tới phòng tắm tầng một. “Cứ thoải mái nhé. Ta sẽ chuẩn bị đồ ăn.” Bà rời đi, và tôi mau chóng nghe thấy tiếng vang khi nồi được đặt lên bếp.

Phòng tắm cùng kích thước với góc nhỏ dưới tầng hầm của tôi, có đủ thùng đựng khăn, bồn rửa và bốn tắm, dành riêng cho việc chứa nước tắm giặt và cọ rửa. Trong phòng có cánh cửa dẫn thẳng ra vườn, nơi đổ nước thải, và nhà vệ sinh.

Tôi liếc nhìn gương, khuôn mặt khiến tôi phát khiếp; mắt tôi sưng húp, miệng tôi rã rời vì lo lắng.

Nathan xách hai xô nước đang bốc khói vào, rồi đặt cạnh bồn tắm. Anh đi lách qua tôi tới lối ra, như thể anh chợt ý thức được khoảng cách quá gần.

“Tôi có thể thêm nước đầy bồn nếu cô không ngại chờ đợi.” Anh nhìn mái tóc rối bù của tôi, cứ như thể đang băn khoăn liệu mình có cần đun nước suốt đêm không.

“Thế này là quá đủ rồi. Cảm ơn anh.”

“Jo, tôi chỉ muốn nói, tôi rất tiếc về chuyện của ông cô, nhưng tôi mừng là cô ở đây. Tôi không thể chịu nổi…” Anh nắm chặt khung cửa, đôi mắt xám không biết nên hướng vào đâu. “Ừm, tôi sẽ để cô tiếp tục việc riêng.” Anh nhíu mày, rồi đóng cửa lại.

Chân tay tôi nhức nhối, nhưng tôi vẫn tận dụng từng giọt nước để chà rửa làn da bằng khăn tắm cho tới khi da tôi đỏ ửng. Tôi nhận ra sáng hôm nay dài tựa một đời. Ai mà tin được nhiều sự kiện như thế có thể diễn trong một buổi? Tôi cần phải thông báo cho nhà Payne chuyện xảy ra, mặc dù ý nghĩ phải trở lại đó khiến tâm trí tôi càng thêm sôi sục.

Bà ta có từng yêu thương tôi không?

Tôi không hề yêu thương bà, mà chỉ ôm ấp ý niệm về bà. Tôi từng mơ ước có một người mẹ như bà Payne, người mẹ với nụ cười trong ánh mắt và lời ca trên đôi môi. Một người mẹ có mùi hương như trái đào vụ hè. Thật ngu xuẩn làm sao khi bà ta đùa giỡn tôi suốt mười bảy năm qua. Tôi ghê tởm người phụ nữ đó. Có lẽ còn hơn cả Billy Riggs.

Tôi trút cơn giận dữ lên mái tóc rối bời, vò, giũ nước rồi gỡ rối cho tới khi toàn bộ mái tóc ánh lên như mực tràn trên vai tôi. Sau đó, tôi cố thủ bên cạnh Già Gin, quan sát từng nhịp nâng lên hạ xuống trên khuôn ngực trơ xương của ông. Bà Bell mang tới cho tôi một bát thịt hầm trong lúc ngồi trông nom ông. Đúng là một món ngon, với những miếng khoai tây và cà rốt mềm thơm, nhưng tôi chỉ ăn được vài miếng bởi dạ dày tôi thắt lại vì âu lo.

Bà Bell lại ngó đầu vào, nên tôi bưng bát hầm còn một nửa ra khỏi phòng rồi nói chuyện với bà. “Cảm ơn bà, thưa bà. Cháu sẽ ăn nốt sau. Bà phải để cháu dọn dẹp bát đĩa nhé.”

“Ta không đồng ý đâu. Cháu có muốn mượn một bộ váy dài của ta không?”

“Bà thật tốt bụng, nhưng cháu cần quay lại tầng hầm lấy vài thứ.”

Nathan, đang ôm một chồng báo đi qua, dừng bước. “Cô sẽ để tôi hộ tống cô chứ?”

Ý nghĩ rằng sẽ để anh nhìn thấy góc nhỏ riêng tư của cuộc đời mình khiến lòng tôi bồn chồn như có một trăm hạt đỗ khô đổ ào xuống khay nướng bánh. Nhưng mà, suốt cuộc đời mình, chẳng phải tôi vẫn là kẻ theo dõi anh ấy sao? “Tôi rất vui lòng.”

Sau khi mang đống báo tới chỗ đốt, anh quay lại với một chiếc đèn dầu hỏa. Tôi lắc đầu. Để nhà Bell biết mái ấm của chúng tôi dưới tầng hầm nhà họ là một chuyện, nhưng tôi không muốn người khác cũng phát hiện ra. “Tôi sẽ dẫn đường cho anh.”

Đêm như tối tăm hơn mọi khi vì không có ánh trăng soi lối. Tôi nhét bàn tay vào trong tay Nathan để dẫn đường cho anh, thầm cảm tạ bóng đêm đã che giấu trận cháy rừng đang lan tràn khắp mặt tôi. Đi bên nhau, chúng tôi lặng lẽ tới chuồng gia súc bỏ hoang, vì nơi đây dễ tiến vào hơn lùm tuyết tùng Virginia. Chúng tôi trèo xuống những thanh ngang tạo thành bậc thang, chìm đắm trong hương đất và rễ cây mộc lan quen thuộc. Khi tôi thắp đèn dầu lên, cả hai đang ở hành lang phía Tây, hơi thở của anh lặng đi. Tôi cầm cây đèn đi xuống hành lang, chăm chăm nhìn chỗ ở của chúng tôi như thể đây là lần đầu tiên vì có anh đang lẳng lặng bước bên cạnh. Khi tới chỗ ở, ngực tôi căng ra với niềm tự hào về mái ấm nho nhỏ, ngăn nắp mà Già Gin và tôi đã xây đắp nơi đây.

Tôi xếp đồ ngủ và đồ lót trong khi anh loanh quanh khắp phòng, nhìn ngó bếp lò, chiếc bàn tròn, thậm chí nghiêng mình tìm tòi chiếc thảm. Anh vòng tới góc nhỏ của tôi. Ánh mắt hoài nghi của anh lang thang từ tấm màn thêu, chiếc giường bé xíu, tới bàn đầu giường làm từ chiếc thùng thưa, bên trên đặt một cây nến và cuốn từ điển. Sau đó, tới những từ chữ G, càng lúc càng phức tạp hơn và được viết gọn đẹp hơn cao dần trên bức tường. Hai từ lọt vào mắt anh. “Bao lạc to choáng váng*,” anh đọc.

Nguyên tác là “Giddy goobers”.

Tôi gỡ nút chặn bằng len ra khỏi ống loa. Chầm chậm di chuyển, anh cúi mình bên giường tôi, rồi áp tai vào đó. Không một từ nào lọt tới. Chẳng có ai trong xưởng in. “Cô hẳn đã nghe được kha khá từ nhỏ tới lớn.”

“À, vâng.” Tôi húng hắng ho, bị thôi thúc kéo tấm rèm thêu quấn quanh mình.

Ánh mắt chăm chú của anh lại lướt khắp phòng, rồi anh áp nắm tay vào cằm. “Đây đúng là Avalon của cô.”

“Avalon?”

“Đó là tên mà tôi và Bear đặt cho nơi ẩn náu của mình, đặt theo tên hòn đảo huyền bí của vua Arthur. Thế thì, có vẻ cô không biết hết về tôi rồi.” Ánh mắt anh mời gọi tôi mỉm cười.

“Gia đình anh đã dạy tôi rất nhiều từ. Nếu tôi sống dưới, xem nào, nhà của một người chăn dê, tôi có lẽ không thể trở thành Quý cô Ngọt ngào.”

“Cô làm lũ dê tổn thương đấy. Tôi từng nghe thấy chúng dẫn lại lời Shakespeare khi con người không để ý.” Anh áp một tay lên ngực rồi hùng hổ nói, ‘“Be be hay không be be, đó là vấn đề.’”

Tôi hé ra nụ cười nhè nhẹ và siết chặt bọc quần áo. “Anh… cảm thấy trái tim mình có thể tha thứ cho tôi không?”

Anh mỉm cười. “Nhờ có Quý cô Ngọt ngào, trái tim tôi không bao giờ như cũ nữa.”

Thật khó mà xét đoán được anh trong thứ ánh sáng yếu ớt lúc này. Nhưng dĩ nhiên, đó là những lời ca ngợi, không phải yêu đương, bằng không sao phải dùng danh xưng của Quý cô Ngọt ngào? Tình cảm này chín rộ như trái mọng, một thứ quả đến từ cành cây tôi không thể chạm tới. Tôi lờ đi việc bóng tối đang ngấm ngầm kéo tôi lại gần anh như thế nào. Anh cũng tiến tới sát hơn, nhưng rất thận trọng, như thể e sợ làm vỡ tan điều gì đó.

“Tôi muốn lấy ít tất sạch cho Già Gin,” tôi lên tiếng.

“Ừm, phải rồi.”

Chẳng gì xóa bỏ được bùa mê mạnh mẽ như từ chân.

Anh hắng giọng. “Ngày mai, tôi định nộp đơn cho cảnh sát về vụ tấn công Già Gin.”

“Tôi… tôi nghĩ ông ấy sẽ không muốn thế đâu.”

“Tại sao?” Vẻ nhăn nhó rủ bóng xuống gò má mượt mà của anh.

“Bởi vì chúng tôi không tin tưởng một số thứ.”

Vẻ mặt anh còn muốn hỏi thêm, nhưng thật khó mà giải thích nổi sự cảnh giác suốt đời này. Công bằng và tử tế dành cho người khác, ô chỉ xòe che những mái đầu nhất định. Người Trung Quốc chỉ có thể cố tránh xa cơn mưa; và nếu mắc phải một trận mưa rào, chúng tôi phải xoay xở mà sống, vì hiểu rằng chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi.

“Cô có… tin tôi không?”

“Có.”