Ba mươi bảy -
Nathan đề nghị tôi dùng phòng anh, nhưng chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến má tôi nóng rát. Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn ngủ trong phòng Già Gin, phòng khi ông cần gì đó. Bà Bell trải một tấm thảm dày và kha khá chăn bông lên sàn nhà, những món đồ ấy dỗ tôi ngủ nhanh hơn tôi tưởng tượng.
Tôi tỉnh giấc khi Già Gin bắt đầu ho.
Ánh mặt trời dường như quá chói chang, dù đã lọc qua những khoảng hẹp trên cửa chớp. Tôi nhỏm dậy, mang nước kề sát môi Già Gin. Ông đang mặc một chiếc áo ngủ bằng dạ mà tôi chưa thấy bao giờ. Áo của Nathan ư? Tôi chỉnh gối xung quanh ông, băn khoăn không biết ông có cần đi vệ sinh không. Nhưng ông lại nằm sụp xuống, chẳng biết vì sao, trông nhỏ bé và thê thảm hơn hôm qua. Con mắt bị thương của ông giờ to bằng nắm tay đứa trẻ.
Bà Bell ngó đầu vào; tôi theo bà rời khỏi phòng, khép cánh cửa lại phía sau.
“Chào buổi sáng, bà Bell. Cháu xin lỗi vì ngủ hơi quá giấc. Ông uống thuốc rồi ạ?”
“Ừ, sáng nay, sau đó Nathan đã giúp ông ấy ra nhà vệ sinh.” Bà chùi tay lên tấm tạp dề thêu hình trái cây, mái tóc bạc sớm của bà được cuộn lại thành búi gọn gàng trên gáy. “Cháu ngủ ngon lành quá. Chúng ta không muốn làm phiền cháu.”
“Cảm ơn bà. Có phải Nathan…”
“Thằng bé đang đi làm công việc gia đình rồi.”
Ánh mắt tôi lướt tới ấn bản tờ Focus hôm nay đặt trên bàn bếp. Nathan đã lên bài viết về xe điện “Tôi biết ngồi thế nào” cho mục của Quý cô Ngọt ngào. Tối qua, anh hẳn đã thức rất khuya để chạy máy in.
“Cháu phải ra ngoài. Nhà Payne sẽ lo lắng không biết Già Gin đâu.” Rắc rối chẳng khác nào cỏ dại, ta trì hoãn nó càng lâu, nó càng mọc ghê gớm hơn. Bây giờ, phải nhổ nó đi trước khi nó gây thêm tổn thất.
Con rồng mùa xuân gầm rú, hơi thở của nó nồng mùi cỏ mới cắt và hương phấn hoa. Tôi lê bước tới con phố Peachtree giàu có, đội mũ lưỡi trai của Già Gin và đem theo chiếc mũ trùm đầu đi mượn nhét trong túi vải đay. Tôi chưa bao giờ cho rằng mũ của bà Payne là của mình, và điều đó khiến việc từ bỏ nó dễ dàng hơn. Có lẽ, bà Payne cũng nghĩ về tôi như thế - chỉ vay mượn khi cần. Với cái giá cao hơn, thật dễ dàng gọi tôi quay lại.
Nỗi oán hận của tôi dành cho người phụ nữ đó đã tan chảy thành thứ gì đó tăm tối hơn, nhưng khổ sở hơn, một vết gặm day dứt khi so với một vết cắn. Chú Chân Búa từng dạy chúng tôi rằng, thấu hiểu hoàn cảnh của người khác sẽ rất tốt cho thái độ của chính mình; nhưng hôm nay, tôi còn không hiểu được hoàn cảnh của chính mình.
Mũ lưỡi trai của Già Gin sụp xuống tai tôi. Họ sẽ phải tìm người thay thế, mặc dù họ sẽ không tuyển được ai tài giỏi như Già Gin. Một người chăn ngựa giỏi cũng rất khó tìm.
Chỗ bánh quy bà Bell khăng khăng bắt tôi ăn đã tan trong dạ dày khi tôi rẽ xuống lối đi vào nhà Payne. Không gian tĩnh mịch ám ảnh nơi dinh thự này, hệt như sự tĩnh mịch càn quét chiến trường xưa cũ, chẳng bao giờ đạt được sự an yên trọn vẹn. Vì không còn làm thuê ở đây, nên tôi gõ thẳng cửa chính chứ không vòng qua sân sau tới bếp.
Etta Rae trả lời, dáng người hiên ngang của bà dường như ủ rũ hơn hôm qua. Tiếng thở dài của bà như thấm vào cánh cửa. Bà ấy cũng biết. Có phải bà đã thương hại tôi suốt những năm tháng qua? Bà còn phải mang theo gánh nặng nào khác nữa?
“Bà biết chuyện bao lâu rồi?” Tôi cố nén nỗi cay đắng trong giọng nói.
“Ta đã mang cô tới chỗ lán của Già Gin. Cô chỉ bé như hạt đậu phộng.”
“Bà ư?” Tôi rên lên. Hình ảnh người quản gia thời trẻ cố tình đi tới khu lán trại xiêu vẹo dâng ngập tâm trí tôi. Bà đã cố gắng bảo vệ nữ chủ nhân của mình, hay tôi? Hay chỉ là thanh danh mong manh của dinh thự mà bà đã gìn giữ gọn gàng rất lâu?
“Đó là cách tốt nhất. Ông Payne đã lệnh cho mẹ cô gửi cô tới trại trẻ mồ côi.”
“Vậy là ông ấy biết,” những từ ngữ hổ thẹn găm vào, “vụ ngoại tình.”
“Ông ấy biết vụ yêu đương ở nghĩa trang.”
“Nghĩa trang?”
“Báo chí nghe phong thanh được chuyện đó, nhưng ông Payne đã đảm bảo nội dung câu chuyện không đề cập tới mẹ cô.”
Toàn bộ máu tôi như dồn thành vũng trong dạ dày. “Cha tôi chính là gã hãm hiếp Mắt Dại?”
“Đó là tên người ta gọi cậu ấy. Nhưng cha cô không phải một gã hãm hiếp. Hai người tuy dại dột, nhưng họ yêu nhau.”
Shang đáng thương. Ông chưa bao giờ bị tố giác vì tội ác họ gán cho ông, nhưng một người đàn ông khác đã phải đền tội bằng mạng sống của chính mình. Toàn bộ sự bất công đó khiến tôi muốn phá hủy cả phố Peachtree bằng một hơi thở phun lửa. “Ông Payne có biết tôi là con gái của bà ta không?”
“Không. Mẹ cô bảo ông ấy đứa bé là con trai.”
Bà ta thật thông minh, điều đó gần như không thể phủ nhận. Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng, ông có lẽ đã khám phá ra sự thật. Nhưng người đàn ông đó luôn luôn đối xử nhã nhặn với tôi. Có khi đó chỉ là sợi xích ông quyết định tròng vào người.
Noemi xuất hiện phía sau Etta Rae. Một nhành hoa chuông tô điểm tạp dề chị đeo, chị còn đang cầm một hũ dưa chuột dấm. “Chị biết là em mà.”
Thật khó mà nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng của chị và vẫn giữ được vẻ bình tĩnh của mình. Chị choàng cánh tay lên vai tôi rồi ôm siết từ một bên. “Robby đã kể cho chị nghe chuyện xảy ra, còn Etta Rae đã bổ sung vài chi tiết khác.” Ánh mắt chị nhìn thoáng tới chiếc mũ của Già Gin. “Sao em lại ở đây?”
“Em cần nói chuyện với bà ta. Già Gin không khỏe. Ông ấy sẽ không tới đây một thời gian.”
Etta Rae rầu rĩ. “Bà ấy trong chuồng ngựa.”
Noemi kéo tôi vào trong. “Chị sẽ đi cùng em tới đó.”
Căn nhà có cảm giác lạnh giá và chống đối, từng tiếng bước chân tôi hóa thành lời quở trách. Tôi liếc nhìn cầu thang nhưng không thấy động tĩnh.
Noemi nhận ra. “Caroline theo cha đến nhà máy rồi. Thấy thế nào?”
“Cả Merritt ư?”
“Anh ta cũng đi.”
Chí ít thì tôi sẽ không phải đối mặt với anh ta. Cái ý nghĩ nhìn thấy anh trai của ta sẽ khiến ta phát ốm thật đáng ghê tởm. Mùi giấm trong bếp tỏa ra tựa như vị cứu tinh. Một loạt hũ xếp dọc theo cửa sổ, hủ nào cũng đầy rau củ đã phân loại.
Chúng tôi tới thẳng chuồng ngựa, cánh tay Noemi khoác lấy tay tôi. Không như mặt tiền dinh thự, khu vực phía sau náo nhiệt và nhộn nhịp gia nhân bưng các chậu cây ra khỏi xe ngựa ở sân sau, cắt tỉa cây và sơn quét hàng rào. Vụ đính hôn thất bại của Merritt không ngăn được hội hè đình đám trước cuộc đua ngựa. Tai tiếng luôn yêu thích những trò điên cuồng.
Noemi nhìn tôi. “Nào, Già Gin có chuyện gì? Ông ấy chưa bao giờ nghỉ làm.”
“Billy Riggs.”
Cánh tay chị cứng lại. “Billy Riggs thì sao?”
Tôi kể cho chị nghe; khi tôi kể xong, chị thốt lên một tiếng hừm thật to.
“Lần này, chị sẽ ném sách vào đầu hắn.”
“Ai cơ?”
“Thằng anh vô dụng của chị.” Một nhân công đẩy xe cút kít chở đầy quả thông nghiêng mũ về phía chúng tôi, nhưng Noemi không để ý.
“Chị định đọc Kinh Thánh cho anh ấy?”
“Không, chị sẽ lấy Kinh Thánh đánh hắn. Hắn sẽ không ngóc dậy nổi nhiều ngày đấy. Hắn nghĩ cái gì khi sai một cái xác bốc mùi đến đánh một ông già chứ? Hắn quá lộng hành rồi.”
“Em… em không hiểu. Anh trai chị biết Billy?”
Chị thở dài. “Anh trai chị là Billy.”