← Quay lại trang sách

Ba mươi tám -

Cú sốc cuộn lên. “B-b-b-b…”

“Mẹ chị và cha Billy có hắn trước khi chị ra đời, nhưng chuyện đấy để khi khác đi,” Noemi nói, tốc độ không thay đổi. “Khi Billy chào đời đẹp như bông huệ tây, cha hắn đã trộm hắn khỏi mẹ để dạy dỗ hắn trò kinh doanh ghê tởm của dòng họ. Billy chỉ chịu đựng chị thuyết giáo vì hắn biết chị thừa hiểu bí mật của hắn. Nếu người ta nghĩ hắn có tí xíu dòng máu da đen nào trong người, hắn sẽ lập tức phải chết mục trong tù, chứ không phải cụng ly leng keng với ngài thị trưởng.” Chị ném về khoảnh đất trồng bồ công anh một ánh mắt dữ dội đến nỗi tôi nghĩ chỗ hoa ấy sẽ tái nhợt rồi bay vèo đi trước mắt chúng tôi.

Mẹ Noemi có một phần tư là người da đen; có điều, nhiều người ở đây cho rằng, chỉ một giọt máu châu Phi thôi cũng đủ để hủy hoại cả một dòng họ. Hệt như chuyện quý bà Anh Quốc không bao giờ dùng lông đà điểu châu Phi có một đốm sáng cho loại mũ chất lượng cao nhất, mặc dù lông loài ấy bẩm sinh đã lốm đốm. Cùng với màn tấn công của điều luật phân biệt mới, giờ không phải lúc thích hợp để phô bày một đốm xám, đặc biệt với những kẻ đã tạo nên quá nhiều kẻ thù cho bản thân.

Ý nghĩ rằng tôi có điểm chung nào đó với Billy - cả hai chúng tôi đều vượt qua theo cách riêng của mình - khiến răng tôi ê ẩm. “Em xin lỗi, nhưng dù hắn là anh của chị, em cũng không thể tha thứ cho hắn. Em đã dành cả tối qua để mưu tính phương án khiến hắn đau khổ.”

Chị gật đầu. “Tối nay, chúng ta sẽ ghé thăm hắn. Chị sẽ ấn hắn xuống, còn em cố hết sức cho hắn biết tay.”

“Vâng.”

“Về bà Payne, chị công nhận em xứng đáng với nhiều thứ tốt hơn hẳn bà ta.” Một con quạ đậu xuống mặt đất ngay phía trước chúng tôi, Noemi liền nhào tới phía nó, gầm lên. Con quạ đập cánh bay đi kèm theo một tiếng quang quác, rồi chị tiếp tục. “Mỗi con đường của riêng chúng ta đều xuất hiện lũ quạ. Sau mỗi con quạ ta gặp, ta sẽ giỏi hơn trong việc xua đuổi chúng, lũ chuột bay bẩn thỉu đó. Và, đoán xem cuối con đường có gì nào?”

“Cổng ngọc trai dẫn tới thiên đàng?”

Chị chậc lưỡi. “Không phải đường đó, đường đó nằm trên bản đồ khác. C-h-i-ế-n t-h-ắ-n-g.” Chị nhấn nhá từng chữ một và thưởng thức từng âm tiết. “Chị vốn không quá yêu thích chiếc August bóng loáng ngay từ đầu. Nhưng giờ đây chị đã hiểu mình sẽ đạp chiếc xe ấy tới vạch đích như thế nào. Chiến thắng. Em hiểu ý chị không?”

“Không ạ. Đó là chiến thắng gì?”

“Là thấu hiểu giá trị của em, bất chấp lũ quạ kia nói em như thế nào. Chiến thắng đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta phải đủ can đảm để nắm lấy nó.”

Lời chị nói xoáy vòng quanh đầu tôi, trắng lóa và mờ mịt, hệt như bầu không khí đầy phấn hoa bao quanh tôi.

Chuồng ngựa huyên náo hơn mọi khi, với hàng chồng dây thừng đang chờ cuộn lại và bánh răng rải rác trên sàn. Ông Crycks chỉnh dây cương buộc trên đầu một con ngựa. Ông ta gẩy chiếc mũ ra sau một inch rồi liếc nhìn tôi, khuôn miệng dẹt cố thốt lên gì đó. Ông ta chắc không giỏi nói cho lắm.

Khoai Lang hí một tiếng chào nhẹ nhàng từ ngăn chuồng của mình, đầu nhô lên hạ xuống, nhắc tôi tới gần hơn. Cô nàng muốn nếm chiếc mũ của Già Gin, chắc chắn thế, nên tôi đưa nó cho Khoai Lang nhai. Cô nàng thả rơi nó xuống sàn. Có lẽ cái gì đến dễ dàng thường không tốt.

Bà Payne bước ra từ một ngăn chuồng cách đó vài khoảnh. “Jo?” Tấm khăn choàng dày che phủ chiếc váy vải bông của bà. Không dấu vết nào của những xúc cảm hôm qua còn đọng lại trên mặt bà. Bà ta đã trở lại là một quý bà gia giáo ở một dinh thự mà tôi biết từ khi còn bé - hoặc không biết gì. Sống lưng thẳng hoàn hảo, ánh mắt ôn hoà nhưng khó đoán, bàn tay hơi khum đặt bên hông như hai đóa mộc lan. “Cô làm gì ở đây? Già Gin đâu?”

“Ông ấy đang trong thảm trạng sau khi bị tấn công hôm qua, trên đường về nhà. Bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi hai tháng.”

Bà Payne lại xoay xoay chiếc nhẫn cưới. “Ôi Chúa ơi. Ai đánh ông ấy?”

“Billy Riggs.”

“Gã săn tin?”

“Phải.” Tôi tự hỏi liệu bà có bất cứ ý niệm nào về những rắc rối mà cha tôi đã gặp phải vì bà hay không.

Jed Crycks khoanh tay, làu bàu. “Đúng là thằng khốn. Hắn đáng lẽ phải bị quét hắc ín và gắn lông.”

Tôi bật ra một âm thanh đồng tình, mặc dù như thế sẽ thật lãng phí chỗ lông gà đẹp mắt.

“Tôi muốn trao đổi vấn đề về Khoai Lang với bà,” tôi bảo bà Payne.

“Khoai Lang ư?” Bà ta bối rối hỏi.

Jed dong ngựa ra khỏi chuồng kèm một tiếng tặc lưỡi.

Bà Payne ra hiệu về phía đống dây thừng. “Noemi, cuộn lại trước khi ai đó vấp chân.”

Noemi trông bớt căng thẳng vì có việc để làm. “Chắc chắn rồi, thưa bà.” Chị ngồi xuống ghế đẩu rồi bắt tay làm nhiệm vụ.

Tôi đưa cho bà Payne chiếc túi vải đay. “Mũ của bà,” tôi thông báo trước khi bà ta nghĩ liệu có xác động vật chết bên trong hay không. “Chúng tôi đã thanh toán tiền chuồng và tiền ăn cho Khoai Lang cả tháng Ba. Tôi sẽ phải tới dinh thự nhà bà để dẫn nó đi tập luyện. Bà cho phép tôi chứ?”

Bà ta có vẻ ngạc nhiên trước giọng điệu thực dụng của tôi. “Nghe rất hợp lý.” Kiệt sức, bà dõi theo tôi bằng cặp mắt ướt - đôi mắt hôm nay không có màu hồ nước xanh trong, dòng sông xám xịt hay bất cứ màu sắc nào tôi từng thấy, chỉ một màu đáy sâu lởm chởm của đầm lầy u ám. Tôi không còn quan tâm tới việc đoán ý bà ta nữa. Tôi đã dành cả đời cố đọc hiểu đôi mắt đó, trong khi chúng luôn là hai pháo đài bọc thép được dựng lên để ngăn tôi ở ngoài. Có lẽ, thứ tôi lúc nào cũng nhìn thấy chỉ là cái bóng phản chiếu bướng bỉnh của chính tôi.

“Còn gì nữa không?”

“Vì tình trạng của Già Gin, ông sẽ không thể cho Khoai Lang đua vào thứ Bảy này.”

“Phải rồi.” Bà nhăn mặt. “Hội tán thành mở rộng quyền bầu cử sẽ kháng nghị. Ta chắc sẽ phải thay vào ngựa và kỵ sĩ khác. Như thế, hoặc thuê một nhóm dân quân.”

Noemi, vẫn đang xoay xở ẩn mình vào khung cảnh xung quanh, bỗng thả chùng sợi dây. Tôi chưa từng kể cho chị biết về cuộc đua của Già Gin, ít nhiều đã được ghép cặp với hội tán thành mở rộng quyền bầu cử. Đôi đồng tử bồn chồn của chị hướng tới tôi. Chị giơ tay làm một hành động đẩy đẩy.

Gì thế?

Giờ thì chị giả vờ như đang cưỡi ngựa, bằng dây thừng. Chị dừng cưỡi ngựa rồi giơ cao hai nắm tay, sau đó chỉ vào tôi.

Chiến thắng đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta phải đủ can đảm để nắm lấy nó.

Khoai Lang giụi giụi mũi vào bàn tay tôi. Hình ảnh Già Gin dẫn cô nàng len lỏi giữa một đám ngựa đông đúc đang chạy xẹt qua tâm trí tôi. Không tính vụ tấn công độc ác nhằm vào Già Gin, chắc chắn Billy sẽ vẫn đè ép chúng tôi vì món nợ ba trăm đô la; và mặc dù cơ may tôi vượt qua vạch đích đầu tiên nhỏ gần như không có, ít ra đó vẫn là một cơ may. Hơn nữa, tôi có thể cho đám người ủng hộ mở rộng quyền bỏ phiếu kia thấy ai mới là phụ nữ Hoa Kỳ. Và cả bà Payne cũng sẽ tận mắt chứng kiến tôi được hợp thành từ những gì, những thứ vượt xa khỏi máu mủ ruột già.

Nhưng một người không là gì cả như tôi sẽ không dính dáng tới đường đua, chứ chưa kể cuộc đua ngựa lớn nhất từng có ở Atlanta này. Như thế có thể là bất hợp pháp.

Già Gin tin rằng ông có thể làm được. Ông cũng sẽ tin tưởng tôi.

Bà Payne mở chiếc túi vải đay ra, lấy tay vuốt vuốt chiếc mũ nỉ màu lông lạc đà. “Chao ôi, làm ơn dành cho Già Gin…”

“Dĩ nhiên là, Khoai Lang vẫn sẽ đua,” tôi nghe thấy mình lên tiếng. Trái tim tôi bắt đầu loạn lên trong lồng ngực. Noemi cười toét miệng rồi nắm chặt hai tay theo kiểu cầu nguyện.

Bà Payne ngừng vân vê chiếc mũ. Ánh mặt trời chiếu lấm tấm qua xà nhà họa nên những vệt dài như song sắt nhà tù trên mặt bà ta. “Ôi? Ai sẽ là kỵ sĩ cho nó?”

Tôi giậm một chân xuống và tưởng tượng cả một bầy quạ đang tan tác trước mắt mình. “Tôi.”