← Quay lại trang sách

Ba mươi chín -

Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,

Vợ tôi không nói chuyện với tôi. Cô ấy vẫn nói chuyện thoải mái với con cái và chú chó của chúng tôi, nên tôi biết cô ấy không bị câm. Chuyện là, cô ấy tỉa cây quá sớm nên khiến cây bị ức chế sinh trưởng. Tôi liền bảo cô ấy đừng lãng phí thời gian vào những việc mà cô ấy không hiểu biết nữa. Sau đó, cô ấy bảo tôi mới là kẻ bị ức chế. Làm thế nào tôi khiến cô ấy nói chuyện trở lại với mình?

Bị Ức Chế

Bị Ức Chế thân mến,

Cụm từ sẽ thay đổi cuộc đời anh là “cảm ơn em”. Tựa như ngọn nến có thể chiếu sáng thêm cả ngàn đêm mà không rút ngắn bớt sự sống của chính nó, lời cảm ơn là món quà mà, khi được trao đi, sẽ làm cả thế giới trở nên rạng rỡ. Hãy thực hiện phần của mình là gửi trao nó.

Thương mến,

Quý cô Ngọt ngào

Đến cả lũ ngựa cũng câm nín trước tuyên bố của tôi. Miệng bà Payne hé ra vì choáng váng. “Cô.” Bà rũ mình khỏi nỗi sửng sốt. “Tôi rất tiếc. Như thế không hợp khuôn phép.” Có lẽ nhận ra thái độ đạo đức giả trong lời nói của mình, bà ta bổ sung, “Chưa kể đến tình trạng không an toàn, không chỉ đối với cô, mà còn đối với ngựa đua và các kỵ sĩ khác.”

Tôi chọc chọc chiếc mũi đẹp mắt của Khoai Lang. “Bà có thể tránh được sự kháng nghị.”

“Dù thế nào thì đám người đó cũng sẽ kháng nghị.”

“Không nếu tôi thắng.”

Bà khịt mũi, âm thanh ấy khiến quai hàm tôi bạnh ra. Nhưng bà ta đang nhìn chằm chằm một mắt gỗ trên sàn nhà, nên tôi tự hỏi không biết phản ứng của bà ta có phức tạp hơn tôi nghĩ hay không.

Noemi đã cuộn xong chỗ dây và bận rộn sắp xếp các thùng. “Nhớ vụ nhện ăn thịt trẻ con không, thưa bà,” chị thản nhiên buông lời. “Tranh cãi thúc đẩy buôn bán.”

Bà Payne vuốt thẳng sợi dây cương dắt ngựa treo lệch trên chiếc đinh. Nó lại võng sang một bên, bà lắc lắc đầu. Trước khi bà ta kịp từ chối, tôi liền hả hê và tự hào cất lời. “Vả lại, tôi được nghe kể rằng, tài cưỡi ngựa nằm sẵn trong dòng máu tôi.”

Tuyên bố ấy in một dấu móng guốc trước mặt bà, thách thức bà phủ nhận. Nó là sự thừa nhận đầu tiên về huyết thống chung giữa chúng tôi, quyết định cuối cùng giữa kiêu hãnh và hổ thẹn. Quyết định của bà ta.

Cằm bà ta thu lại thành nắm tay nhỏ. “Ta sẽ thêm tên cô vào danh sách.”

“Cảm ơn bà. Còn một việc nữa. Tôi tin rằng sẽ không có màn vạch mặt Quý cô Ngọt ngào. Có vẻ như cô ấy không phải người duy nhất đeo mặt nạ.”

Bà ho lên. Bụi bặm dường như ngưng lại quanh bà, mãi cho đến khi, rốt cuộc, bà ta gật đầu. “Tôi hiểu.”

Tôi cưỡi Khoai Lang qua đồng cỏ Sáu Bước, mặc dù váy bị kéo giật trên yên ngồi nghiêng cản trở tốc độ của tôi. Ở khúc cua, tôi suýt nữa ngã nhào xuống. Tôi sẽ mặc quần dài khi đua, nhưng tôi lại bắt đầu hoài nghi chính mình.

Trong vòng đua, sẽ toàn là những kỵ sĩ chuyên nghiệp, những người biết mọi mánh khóe. Mánh duy nhất tôi biết là nâng đầu gối lên và tì hẳn vào yên, nhưng mánh đó sẽ không giúp tôi tăng tốc về đích nhanh hơn chút nào cả.

Trở lại dinh thự, tôi hôn lên khuôn mặt của Khoai Lang rồi trao cô nàng cho ông Crycks.

Chỉ có bộ ria hình vòng sắt gõ cửa chuyển động khi ông nói. “Bảo Già Gin quay lại trước khi Khoai Lang quyết định là nó thích ta hơn đấy nhé.”

“Chắc chắn ạ, ông Crycks. Cảm ơn ông đã trông nom nó. Hẹn gặp ông ngày mai.”

Khi tôi trở về nhà Bell, Già Gin đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ mở rộng. Hơi thở ông run rẩy chậm rãi, nhưng ổn định. Trên tủ đầu giường, cốc trà còn một nửa đè nặng lên tờ Focus số ra hôm nay. Ông dường như không nhận thấy tôi, ngay cả khi tôi quỳ xuống trước mặt ông. Bear ngồi nghiêm túc và kiên nhẫn bên cạnh tôi.

“Do cồn thuốc đấy,” bà Bell thì thầm, rút một chiếc giỏ ra khỏi gầm giường. “Ta dùng nó khi chứng viêm khớp của ta chuyển tệ, thứ thuốc này thực sự sẽ khiến tâm trí cháu trở nên lơ đãng. Nhưng chí ít, ông ấy sẽ không cảm thấy quá đau đớn nữa.”

Tôi chạm vào cánh tay Già Gin để trấn an ông rằng tôi đang ở đây. “Khoai Lang gửi lời chào, ông Crycks, Daylily, Portia, Charlie-Sam, Bullet và Justice cũng vậy. Đạo Tặc, Frederick, Ameer và Liberty Bell thì ra ngoài làm việc rồi.” Con mắt lành lặn của ông lướt qua tôi rồi khép lại.

Tôi theo gót bà Bell tới phòng khách, để ngỏ cánh cửa phòng Già Gin vì nhỡ đâu ông tỉnh giấc. Chiếc trường kỷ bọc vải với đôi tay vịn đã sờn dịu dàng nâng đỡ chúng tôi. Bà Bell sắp xếp đồ trong giỏ, chiếc giỏ chứa rất nhiều mũ len. Bear cũng thò mũi vào chiếc giỏ. “Già Gin có ưa thích màu sắc đặc biệt nào không?”

Tôi đang định chọn một chiếc màu nâu da hoẵng. Chúng tôi luôn mặc màu trơn để không trở nên nổi bật. Nhưng Già Gin sẽ không nổi bật hay thậm chí đứng dậy nổi chóng vánh đâu. Tôi cá là ông thích một chiếc màu cam. Có lần, một phụ nữ cho ông trái cam làm tiền quà vì đã dẫn con ngựa đang hoảng hốt của bà ấy đi qua đường tàu. Sau đó, chúng tôi đã chậm rãi thưởng thức thứ “trái cây quý tộc” đó, và ông tuyên bố rằng nó còn ngon hơn hẳn quýt hồng mà ông nhớ ở Trung Quốc. “Màu cam đi ạ. Cháu chưa bao giờ trông thấy nhiều sợi xinh đẹp như thế này.”

“Cha mẹ ta đều là nông dân. Chúng ta có rất nhiều cừu.”

Bear sủa vang, bà Bell liền vỗ vỗ đầu nó. “Phải rồi, mày đáng lẽ có thể đuổi theo đám nấm trứng thơm phức ấy, chứ không phải sống qua ngày đoạn tháng với chúng ta ở thành phố này.”

“Bà Bell, bà hãy để cháu coi sóc việc nhà trong thời gian chúng cháu ở đây. Cháu có thể làm mọi việc trừ, ái chà, nấu nướng. Nhưng kể cả nấu nướng, nếu bà có thể hướng dẫn cháu, cháu sẽ học rất nhanh ạ.”

“Chúng ta chưa bao giờ phát hiện được khói từ bếp nhà cháu. Cháu ăn gì vậy?”

“Đậu trắng đốm nâu và những đồ có thể ngâm nước. Chúng cháu chỉ dùng bếp khi lò sưởi nhà bà nổi lửa.”

“Làm sao cháu biết được?”

“Dễ lắm ạ. Ống khói sẽ nóng lên.”

“Còn ánh sáng?” Bà lấy chiếc mũ màu cam sọc trắng ra rồi đặt lên bàn cạnh tường.

“Các thấu kính được lắp chìm trong tường. Mặt ngoài được cây hoàng dương che chắn. Già Gin thỉnh thoảng lại dọn sạch lá cây và bụi bặm ạ.”

Nụ cười của bà kéo giãn những nếp nhăn mỏng manh trên mặt. “Ta rất muốn một chuyến tham quan trọn vẹn. Nhưng trước tiên, có người ta muốn giới thiệu với cháu.” Bà nghiêm trang đứng dậy, rồi hướng tới cánh cửa trổ trên tường.

Cánh cửa dẫn vào xưởng in.

Bên trong, Nathan và ông Bell đang nghiêng mình bên bàn làm việc; chiếc bàn này, trông cũ kỹ nhưng vẫn vững chãi vô cùng, mặt trên có viết hàng trăm ngàn chữ. Quang cảnh tòa báo khiến cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi, nên tôi cứ đứng lặng trong căn phòng. Tôi hít đầy mùi sắt của máy in, mùi mực, mùi tuyết tùng cháy; tất cả hòa trộn thành thứ mùi của sáng tạo và phát triển. Hình ảnh ống thông gió trên bức tường, được thiết kế khôn khéo đến mức gần như không thấy rõ, ép một tiếng thở hổn hển bật ra khỏi môi.

“Không một kỵ sĩ nào chịu nói chuyện với chúng ta.” Giọng nói rất to của ông Bell dễ dàng truyền qua sàn nhà tới chỗ chúng tôi. “Họ đều ký độc quyền với tờ Constitution. Giá mà chúng ta có góc nhìn nào đó.”

“A, cô ấy đây rồi,” Nathan vừa nói vừa đứng thẳng dậy.

Ông Bell cao ngang với con trai mình, mặc dù ông trông đậm người hơn và biểu cảm rõ rệt hơn. Một chiếc mũ len ôm lấy mái đầu hơi nhấp nhô của ông. Ông gỡ cặp kính tì trên chiếc mũi to rồi nhét vào túi áo khoác bằng vải lanh. Sau bốn sải chân, chúng tôi đối diện nhau, một bên tai còn tốt của ông hơi dỏng lên hướng về phía tôi.

Nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt nâu đỏ ngầu, ông xoa xoa đám râu mọc lởm chởm trên cằm, có lẽ đang ngẫm nghĩ xem nên nói gì. Cơn xúc động châm chích vào gáy tôi. Ông hẳn vừa trở về trên chuyến tàu buổi sáng. “Thế, cô con gái bất hợp pháp gốc Hoa của bà Payne đã sống dưới hầm căn nhà này suốt chừng ấy năm.” Lời tuyên bố vang vọng khắp căn phòng vắng bóng đồ nội thất và thảm trải sàn.

“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi vì toàn bộ sự… phiền toái này.” Từ chính xác hơn phải là chấn động. “Ông của cháu và cháu mắc nợ ngài. Xin hãy yên tâm rằng chúng cháu sẽ đền đáp ngài ngay khi chúng cháu có thể.”

Ông phẩy tay, như thể đang xua đi những lời tôi nói. “Chúng ta mới là người nợ cháu. Số lượng đăng ký đã lên đến…” Ông liếc nhìn Nathan.

“Gần hai ngàn hai trăm,” Nathan gần như reo lên.

Hơi thở tôi như ngừng lại. Vẫn còn một tuần nữa mới hết tháng Ba.

“Có lẽ ta nên rời đi thường xuyên hơn.” Ông kéo thắt lưng lên giữa người, nó lại tuột xuống. “Dĩ nhiên, ta không đảm bảo mình nhận thức hết các khách khứa.”

“Xin lỗi vì chuyện đó, George.”

“Ta rất tiếc. Cháu và ông cháu chắc chắn là được chào đón trong căn nhà này.”

Khe thư mở ra, một lá thư lướt vào, trượt xuống sàn nhà cho đến khi dừng lại bên cạnh túi vải bạt đựng đầy thư. Nathan nhặt lên.

Ông Bell bắt đầu bước quanh, tay bắt sau lưng. “Cháu trông chẳng giống người kích động quần chúng lắm. Nhưng ta hiểu, cháu đã khuấy lên một trận ồn ào.” Ông dừng bước, hướng ánh nhìn về phía tôi. “Còn bất ngờ nào ta nên biết không?”

“Dạ, thực ra…”

Đến cả căn phòng cũng mọc tai nghe ngóng.

“Ông cần một góc nhìn về cuộc đua ngựa, cháu có đây. Sẽ có người dự thi thứ mười ba. Cháu.”

Nathan và cha của anh thốt lên cùng một lúc. “Cháu?” “Cô?”

“Đáng lẽ là Già Gin cưỡi con ngựa của chúng cháu, con Khoai Lang.”

Lá thư Nathan đang cầm kêu xào xạo trong nắm tay anh. “Thật điên rồ.”

Cha anh đằng hắng. “Đường đua là chỗ nguy hiểm. Ta từng thấy một con ngựa ngã dúi dụi khi chạy nước rút vài năm trước và buộc phải khai tử.”

“Đừng dọa con bé.” Bà Bell áp bàn tay ấm áp lên cánh tay tôi. “Jo, sự thực là đường đua không dành cho những người mới học nghề.”

“Cháu hiểu ạ. Nhưng Già Gin sẽ không ghi danh cho nàng ngựa nếu ông ấy cho rằng nó không tốt bằng những con khác.”

Lông mày Nathan nhíu chặt. “Đó không phải… Khoan đã, ngựa của cô là ngựa cái? Quỷ tha ma bắt - xin lỗi mẹ - chúng tôi không lo lắng về con ngựa của cô.”

“Tôi có thể đảm bảo với anh tôi là kỵ sĩ có kinh nghiệm.”

“Có phải cô cần tiền không? Có phải Billy Riggs thao túng cô không?”

“Không.”

“George. Giờ là lúc thích hợp để hỏi con bé đấy.”

“Hỏi cháu ư?”

Ông Bell lại kéo thắt lưng. “Ừ, phải, chúng ta cần một số hỗ trợ, mặc dù lương khởi điểm không cao lắm. Dĩ nhiên là, phòng ở và ăn uống sẽ được tính vào cho cháu và ông cháu, ở đây trong nhà này, hoặc, ừm, dưới hầm.”

“Tuy nhiên, nếu là phương án sau, sẽ sửa sang đôi chút cho thích hợp,” bà Bell tiếp lời.

Toàn bộ lời nói tụ lại trước cánh cửa lòng tôi, chờ đợi nó mở ra. “Ông bà, ông bà đang đề nghị cháu một công việc?”

Nathan tì khuỷu tay, đứng nghiêm nghị. “Phải. Ngoài mục báo của Quý cô Ngọt ngào, cô có thể hỗ trợ sắp chữ và nghiên cứu.”

“Nhưng thế chẳng phải chúng ta sẽ phá luật ư? Người ta sẽ nghĩ cháu là người da trắng.”

Ông Bell phẩy ngón tay. “Ta đã đánh cuộc rằng hầu hết các chủ mục tư vấn tâm sự thực tình là những ông chú đau khổ. Người ta không quan tâm họ là ai, miễn là tư vấn tốt.”

“Biết đâu một ngày,” Nathan liếc nhìn cha anh, “cô có thể viết báo bằng tên thật của mình.” Quai hàm ông Bell giãn ra, Nathan nhanh chóng bổ sung, “Rõ ràng cô ấy là một tác giả tài năng, chưa kể đến việc rất am tường tình hình diễn biến nơi đây.”

“Đừng quá gấp gáp. Nào, cô bé, cháu nghĩ sao?”

“Cháu nghĩ rằng…” Cổ họng tôi nghèn nghẹn, rót ra từng từ. “Mọi người quá rộng lượng.” Ý tưởng rằng một ngày nào đó, người ta sẽ đọc được suy nghĩ và quan điểm của Jo Kuan được in trên báo kêu rào rào trên những trang giấy trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, ai đó như tôi sẽ được phép viết dưới tên thật của mình; nhưng chắc là khi sống dưới tầng hầm, bạn sẽ quen với trần nhà thấp kém. Nhà Bell sẵn sàng mạo hiểm vì tôi, thế thì, sao phải ngần ngại chứ?

Khe thư lại mở ra, một bàn tay đeo găng nhét vào lá thư khác.

Bà Bell áp hai tay vào nhau. “Cháu cũng sẽ giúp đỡ ta trong nhà này. Sau từng ấy năm, có vẻ xương khớp của ta han gỉ cả rồi.”

Ba cặp mắt tràn trề hy vọng thôi thúc tôi. Đây chính là gia đình mà tôi luôn mong muốn, họ cũng mong muốn tôi. Tôi nuốt hết xúc cảm trước khi chúng lộ ra trên mặt mình. “Cháu cần trao đổi với Già Gin.”

Ông Bell gật đầu. “Đương nhiên rồi, cần phải xin ý kiến từ ông của cháu nữa.”

“Về cuộc đua ngựa, tôi e rằng có một số chuyện tôi cần làm.” Ánh mắt Nathan gây chiến với tôi, nhưng tôi lại săm soi kiểu dệt san sát trên chiếc khăn choàng của bà Bell. Cộng đồng cũng tựa như tấm khăn choàng ấy, ngay khi trở thành một phần của nó, bạn đã buộc số phận của chính mình với những sợi gần bạn nhất. Tôi sẽ gây khó khăn cho nhà Bell nếu tôi đua ư? Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, nhà Bell sẽ cảm thấy buộc phải chăm sóc tôi, cũng như với Già Gin.

Nathan ép khuỷu tay vào cạnh sườn. Mặt ông Bell rúm lại quanh khuôn miệng, vẻ mặt của một người đang đè nén lời nói. Rốt cuộc, là bà Bell cất giọng. “Con đường đi tới tiến bộ không bao giờ thiếu vắng rủi ro, dù là đường diễu hành yêu cầu quyền bầu cử hay chặng đua dài tám furlong. Jo, nếu cháu cảm thấy mình có thể làm được, chúng ta ủng hộ cháu.”

Ông Bell bật ra một tiếng thở dài. “Tôi không biết nữa, Laney, nếu con bé là con gái chúng ta…”

“Nếu con bé là con gái anh, anh sẽ tự mình thêu số lên tấm đệm yên cho con bé.”

“Anh còn không biết thêu thùa,” ông càu nhàu, nhưng không phản bác lời bà nói. “Nào, cháu chắc chắn sẽ cung cấp cho chúng ta một góc nhìn. Nathan, con có thể vẽ - khoan đã, con đi đâu đấy?”

Nathan vớ lấy áo khoác và chiếc mũ Homburg từ móc treo tường và rồi, không hề liếc nhìn lại, sải bước ra khỏi cửa xưởng in.

Tôi cá rằng mình biết chính xác anh định đi đâu.

Già Gin bắt đầu cựa quậy, nên tôi đút cho ông ít xúp. Sau đó, tôi dỗ Bear ra khỏi phòng, đem chiếc bát dùng rồi vào bếp, nơi bà Bell đang uống trà. “Cháu có thể dắt Bear đi dạo không ạ?”

“Ta chắc chắn nó thích lắm đấy. Dây xích cạnh cửa nhé.”

Tôi nhét bím tóc xuống dưới chiếc mũ của Già Gin mà tôi dần quen đội ra ngoài. Thế rồi, tôi buộc dây xích vào cổ Bear. Mặt trời chiều hun nóng bãi cỏ phía trước cơ ngơi của nhà Bell, dâng vào mũi tôi thứ cảm giác ngưa ngứa lành lạnh. Tôi cúi thấp tới cạnh Bear, chải lớp lông ra khỏi mắt nó. Tôi có lẽ không biết Nathan đi đâu, nhưng cô nàng biết.

“Được rồi, Bear, dẫn ta tới Avalon.”

Gâu. Cô nàng liếm mũi tôi. Và rồi, hất đầu một cái như thể giục lên đường, cô nàng cất bước.