Bốn mươi mốt -
Lần này, khi cửa nhà thổ của Billy hé ra, bà Delilah để tôi vào mà không tra hỏi gì cả. Có lẽ là bởi tôi đang đi cùng với Noemi, người mà, với vẻ quắc mắt đầy sấm sét, trông không hề có tâm trạng chịu đựng những kẻ ngốc. Sau câu “Chào buổi tối, thưa bà” chiếu lệ, Noemi khoác tay tôi rồi đưa cả hai bước qua những ô vuông cảnh giác của xúc xắc Jesse James trên cửa. Khuôn mặt choáng váng của bà Delilah như rũ xuống dưới sức nặng của lớp bột trang điểm, tựa như chiếc tất cũ sắp sửa tuột ra.
“Bà ta có biết không?” Tôi thì thầm, nghe tiếng giày phụ nữ sục sạo trên hành lang phía sau chúng tôi.
“Bà ta nghĩ nhà thờ cử chị tới,” Noemi thì thầm vào tai tôi. “Để chị nói cho.”
Dạ dày tôi thắt lại trước thứ mùi nồng nặc trên hành lang tẩm nước hoa quá mức, còn nhịp tim tôi dồn dập. Dù đám khách quen ở đây hiếu kỳ trước sự xuất hiện của chúng tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, vì cơn thịnh nộ đang căng tràn trong tôi. Điều duy nhất khiến tôi không càn quét hành lang là Noemi, với bàn tay rắn rỏi đang giữ chặt tôi bên mình.
Trong phòng 9, Billy Riggs đang ngồi bên bàn, điếu xì gà chúc xuống trên miệng khi hắn ghi chép vào sổ. Mũ của hắn treo trên tường, còn mái tóc màu đồng buộc túm đằng sau bằng một dải ruy băng đen. Nịt tay áo giữ cho cổ tay hắn không bị ố mực. Bốn người đàn ông da trắng đứng quanh bàn, vẻ mặt họ mắc kẹt giữa khó chịu và kinh ngạc. Billy chớp mắt với Noemi. “Đã Chủ nhật rồi cơ à?”
Noemi gầm gừ, nhưng trước khi chị kịp lên tiếng, Billy đã gấp sổ lại. “Nếu các ngài thứ lỗi cho tôi một lát, thưa các quý ông, bà Delilah đây sẽ đưa các ông đi uống nước, miễn phí.”
Quăng về phía chúng tôi một ánh mắt bực bội, đám đàn ông lần lượt rời đi, rồi bà Delilah khép cánh cửa lại sau lưng bọn họ. Billy đi vòng qua bàn, rồi tựa lưng vào đó. “Để anh đoán nhé, em không tới đây để đặt cược bất hợp pháp nhỉ.”
Noemi bùng nổ. “Em chưa bao giờ đồng tình với lối sống sa đọa của anh. Em đã thực sự cố gắng hết sức để thứ tha cho những lầm lạc trong linh hồn anh, vì biết phê phán không phải nhiệm vụ em cần làm. Nhưng khi anh bắt đầu cố tấn công những người em biết, những người tử tế, anh đã đi quá xa rồi. Cái giá treo quần áo ghê tởm của anh suýt nữa khiến Già Gin sức tàn lực kiệt.” Chị kéo ống tay áo lên, như thể chị đã sẵn sàng tự mình tấn công.
Billy giơ một tay lên, ống tay áo mở rộng xòe ra như đóa huệ tây quanh cổ tay cong cong của hắn. “Em nói ‘khiến Già Gin sức tàn lực kiệt’ là có ý gì? Anh chỉ bảo Knucks đi dọa hắn một chút. Sau đó, Knucks trở về như một mớ hỗn độn đầy máu me, rồi chốt chặt cửa trong phòng. Cứ tưởng lão già ấy đã nguyền rủa hắn rồi chứ. Anh chắc phải thuê người mới rồi, chẳng dễ gì tìm được một gã chuyên gây họa tử tế, em biết chứ?”
Tôi sặc nước miếng. Già Gin đánh thắng Knucks?
“Đáng đời hai gã bò sát ghê tởm các anh,” Noemi bật lại, vỗ vỗ lưng tôi.
“Cô ta là kẻ đã lừa gạt anh, vì đưa cho anh chai thuốc giả.” Hắn cầm lên điếu xì gà cháy dở đang kê trên gạt tàn. “Anh mở kinh doanh công bằng ở đây. Em không thể trông đợi người ta ban phát tài sản cá nhân miễn phí được.”
“Tài sản,” tôi vừa sôi sục lên tiếng, vừa xua đuổi màn khói. “Nếu anh không hăm dọa tống tiền Già Gin, tôi sẽ chẳng bao giờ hạ thấp bản thân bằng cách đến tìm gặp anh.”
Đôi mắt màu đông của hắn nheo lại. “Tôi không hăm dọa tống tiền Già Gin. Ông ta tới tìm tôi.”
Tôi suýt sặc lần nữa. Già Gin sẽ không bao giờ dính líu tới một tên tội phạm như Billy Riggs. “Tôi không tin.”
Billy hít một hơi thuốc dài, nhưng Noemi giật phắt điếu thuốc ra khỏi tay hắn. “Giải thích.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chứng kiến cảnh Noemi ra lệnh cho những kẻ như Billy Riggs, nhưng hắn, thật kinh ngạc, rất chịu đựng chị. “Lão muốn mua lại vật gia truyền.”
Mắt tôi dán lấy khoảng không trống hoác trên chiếc bàn cạnh tường, nơi từng đặt bình hoa Đức Phật trước khi tôi ném nó.
Billy cười ngả ngớn trước biểu cảm choáng váng của tôi. “Cô đáng tự hào đấy. Đó là bình thời Minh, trị giá sáu trăm đô la nếu cô không đập vỡ nó.” Đi tới kệ đựng toàn đồ kỳ dị của mình, những ngón tay bồn chồn của hắn lang thang trước chỗ bày chai lọ. Hắn móc lấy chiếc lọ bé nhất - lọ thuốc bột màu ngọc bích - rồi nghiêng người chế nhạo giơ ra cho tôi xem. “Shang đem cầm nó lấy hai mươi lăm đô la. Dĩ nhiên là, sau từng năm, lãi đã cộng dồn.”
Lọ có hình trái đào, dáng tròn của nó vừa khít với lỗ chìm trong chiếc hộp mà tôi mong mỏi được lấy để đựng ruy băng buộc tóc. Màu lọ cũng xanh biếc như phần nắp có gắn thìa. Chiếc lọ thuộc về vợ của Già Gin. Bà nội tôi. Vỏ màu ngọc bích chạm vào ấm áp, tựa như tảng đá bóng loáng được đặt dưới ánh mặt trời.
Câu chuyện về cậu con trai lão nông dân và nữ thủy thần Già Gin từng kể nảy ra trong tâm trí tôi. Cậu con trai đã tặng trái đào cho nữ thủy thần, một trái đào sẽ kéo may mắn tới. Lão nông, Già Gin, đã thực hiện biện pháp đảm bảo cho tương lai của chúng tôi bằng cách cố mua lại nó.
Noemi tựa vào thành bồn tắm của Billy. “Anh nghĩ một người giữ ngựa già cả có thể trả tiền cho nó ư?”
“Nhắc lại nhé, lão tìm đến anh,” Billy rít lên qua hàm răng. “Không ai dí súng vào đầu lão cả.”
Noemi khoanh tay lại. “Trả chiếc lọ cho cô ấy. Anh biết em có chứng cứ nào chống lại anh.”
Billy mím môi cáu kỉnh. “Kể cả anh trả nó cho cô ta, cô ta vẫn nợ anh chiếc bình thời Minh của anh. Vả lại, em sẽ không phản bội được anh. Anh đã quyên góp nặc danh cho cái hiệp hội Chim Xanh* của em.”
Nguyên tác, Chim Xanh là “Bluebird”, còn Hoa Chuông là “Bluebell”.
“Là Hoa Chuông. Lấy lại đi. Tiền của anh kéo theo nhiều dây dợ ràng buộc hơn cả đàn hạc.”
Cuộc cãi vã nổ ra giữa hai người; trong khi Billy phản đối chuyện cướp giật món đồ trang trí lòe loẹt của hắn, thì Noemi đe dọa rằng chị sẽ không bao giờ bỏ qua. Tôi giật giật bím tóc của mình khi cơn giận dữ nhòa đi. Chiếc bình thời Minh vỡ là lỗi của chính Billy. Còn lọ thuốc bột, thật không công bằng khi yêu cầu Noemi tiêu phí bí mật gia đình vào việc thuyết phục hẳn trả lại nó, trong khi Shang là người quyết định cầm cố chiếc lọ.
Tôi hắng giọng, cuộc tranh cãi tạm dừng. “Anh là người coi trọng thông tin, đặc biệt là thông tin tuyệt mật, tôi nói đúng không?”
Ngực Noemi phình ra, như thể đang căng phồng lên để cung cấp nhiên liệu cho mọi lời cự tuyệt.
“Đúng vậy.” Hàm răng của Billy trông sắc lẻm.
“Tôi có tin tức về cuộc đua, và tôi sẽ trao đổi lấy chiếc lọ.”
Hắn tiến tới chỗ cửa sổ để ngỏ rồi thoải mái tựa vào bệ cửa. Ánh mặt trời sắp tàn nhuộm màu da nhợt nhạt của hắn thành màu đống thiếc. “Tôi rất nghi ngờ rằng cô có thể cho tôi biết điều mà tôi chưa biết đấy.”
“Cuộc sống tràn đầy rủi ro,” tôi đáp, ném lại những lời của hắn vào mặt hắn. “Lúc nào cũng thú vị.”
Billy nhả khói vào mặt tôi. “Tôi e rằng cuộc sống không vận hành như thế đâu. Nói cho tôi xem cô biết gì, rồi tôi sẽ quyết định giá trị của tin ấy. Bằng không, chúng ta lâm vào bế tắc.”
Cổ áo tôi bỗng trở nên nhớp nháp, bất chấp gió nhẹ thổi tràn qua ô cửa. Quý bà Anh Quốc sẽ kết thúc cuộc đàm phán này như thế nào nhỉ? Bà ta sẽ thêm mắm dặm muối để người ta không thể không đớp lấy. “Nếu anh không nhận được tin tức trong tám tiếng vừa qua, thì tôi đảm bảo anh không biết bí mật của tôi, một bí mật chắc chắn sẽ gây nên náo loạn nếu lộ ra. Mà như thế, dĩ nhiên, anh sẽ mất cơ hội kinh doanh rất có lợi.” Điểm cá cược công khai có lẽ sẽ không mở tỷ lệ cược cho Khoai Lang, nhưng chắc chắn ổ bài bạc bất hợp pháp thì có, mà Billy Riggs chạy không chỉ một ổ trong thành phố.
Noemi nặn ra một nụ cười. Chị nhấc cục bọt biển khô quắt trông như cái não lên rồi bóp chặt lại. Tôi không thể không nghĩ rằng, chị đang dành cho tôi một lời khen ngợi kỳ lạ.
Mái tóc của Billy xoã xượi trên đầu, không biết vì sao, đã thoát khỏi dải ruy băng buộc lấy nó. “Nói cho tôi xem. Tôi sẽ mua thông tin của cô bằng khoản nợ một trăm đô la cho món đồ trang sức rẻ tiền của ông cô.”
“Không đủ. Tôi vẫn sẽ mất cả thập kỷ mới tiết kiệm được hai trăm đô.” Tôi ném từng lời ra như ném xúc xắc. Hắn có thể rút lại lời đề nghị, và tôi sẽ để lỡ mất cơ hội tốt.
Bàn tay nắm lấy miếng bọt biển của Noemi siết chặt hơn nữa; nhưng lần này, tôi không nghĩ đó là lời ngợi khen.
Chân Billy bắt đầu giật giật, hệt như cái ngày ở tiệm Buxbaum. “Một khi tôi thỏa mãn với tin tức của cô, tôi sẽ dành cho cô một đề nghị khác về cách thức thanh toán chỗ còn lại.”
Noemi gửi tới tôi một cái gật đầu mơ hồ.
“Được.”
“Nào, tin tức là gì?” Hắn liếc một ánh nhìn tức tối về phía Noemi. “Nên là tin giá trị đấy.”
“Ồ, giá trị lắm,” chị lên tiếng.
“Sáng nay, tôi đã được thêm vào danh sách người tham gia đua.”
“Cô.” Tin này có vẻ đã giật phăng vẻ bất mãn của Billy ra ngoài cửa sổ. “Chà chà. Cô đúng là không phải túi của ngữ trộm cắp, rặt những thứ hấp dẫn mà ai cũng muốn có nhỉ. Nhưng tôi chẳng thấy tin tức này giúp ích gì cho tôi cả.”
“Sẽ có tỷ lệ đặt cược cho cửa của tôi. Tỷ lệ cược chính thức, thế đấy.”
Bóng dáng nụ cười sáng lên trên mặt hắn. “Cô đua bao giờ chưa?”
“Chưa, nhưng tôi biết cưỡi ngựa.”
“Còn ngựa của cô. Chàng ngựa đó có dày dạn không?”
“Nàng ngựa đó cũng chưa đua bao giờ.”
“Nàng ngựa.” Hắn liếm đầu lưỡi nhọn lên môi, rồi cười khùng khục. “Chà, tốt đấy.” Hắn bắn mấy phát đạn bằng khẩu súng tạo thành từ ngón tay. “Người ta yêu mạo hiểm. Nào, nếu cô cho phép, tôi có một số khoản tiền cược cần sửa sang.” Hắn chộp lấy chiếc mũ treo trên móc rồi gẩy gẩy đội lên đầu.
“Thế còn đề nghị cho phần còn lại thì sao?”
Billy có vẻ như không nghe thấy tôi nói, cứ vuốt vuốt hàng lông mày trước tấm gương.
Hình ảnh phản chiếu của Noemi tiến sát ảnh phản chiếu của Billy trong gương. Lúc này, họ đứng kế bên nhau, tôi có thể thấy sự tương đồng trong huyết thống trên xương gò má nhô lên và đường chân tóc vuông vức của họ. Con mắt trông thấy thứ nó muốn nhìn. “Cho cô ấy một đề nghị khác để công bằng đi, anh cái đồ lừa đảo,” chị kêu lên.
“Được rồi.” Lại quay về phía tôi, hắn vuốt phẳng vạt áo vest để những sọc rất nhỏ chạy dọc thân không còn là những tia chớp lởm chởm nữa. Cặp con ngươi của hắn lướt vào khóe mắt trong thoáng chốc khi hắn ngẫm nghĩ, sau đó hắn quắc mắt dữ dội, trán trắng bệch ra. “Một gã tôi ghét có con ngựa non tham gia cuộc đua đó. Tôi căm ghét hắn chỉ vì Chúa đã trao cho hắn mọi thứ, trong khi Ngài bắt tôi phải luồn cúi và nhặt nhạnh từng xu tôi có được.” Gấp vài nếp nhanh chóng, hắn điều chỉnh lại nịt tay áo. “Nghe đồn, hiện nay hắn chỉ còn tí triển vọng còi cọc - thật đúng là chút công bằng trên đời. Nhưng tôi vẫn không mong ước gì hơn được chứng kiến cảnh ngựa và kỵ sĩ của hắn bị một cặp nữ đánh bại. Thực tình, kỵ sĩ của hắn là một gã khách quen ở đây cho tới khi bị tôi tống cổ vì cư xử thô bạo với các quý cô.” Hắn vuốt thẳng cà vạt, hoàn toàn không nhận ra sự châm biếm trong tuyên bố của mình. “Cô cán đích trước hắn, cô có thể lấy lại chiếc lọ.”
Vai tôi nhún nhún dưới áo khoác. “Tôi đã nói với anh, tôi là một tay mơ. Nếu tôi đi được hết vòng đua, thế đã là kỳ tích rồi.”
Hắn cười toét miệng. “Chúa và tôi có thể không đồng tình với nhau,” với một động tác thật uyển chuyển, hắn trườn mình vào chiếc áo khoác dài màu nâu súng trường, “nhưng tôi tin vào kỳ tích.”
Tôi trút ra một hơi. Vậy là, tôi sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ khó khăn, thậm chí nguy hiểm, vì lợi ích của kẻ khác. Chí ít thì con ngựa đó không phải Ameer. Chúa có lẽ đã trao cho Merritt mọi thứ, nhưng người thừa kế gia tộc Payne cũng giàu có y như chính bản thân tội lỗi. “Con ngựa ấy là con nào?”
“Tên nó là Đạo Tặc.”