← Quay lại trang sách

Chương 7 Tiếng động lạ trong giếng nước (TT)

Ngày 24 tháng Tám năm 1946.

Anh ơi cứu em!

Bà Sugi chết rồi. Bà ấy ngã khỏi vách núi ở đền Onzaki. Tối qua nghe lời em, bà ấy tới khu giữ bùa trong đền để lấy bùa gỗ thế thân của anh Daisuke, thế rồi một đi không trở lại.

Sáng nay, Jicchan nhà Taguchi phát hiện thi thể của bà Sugi dưới chân núi, lập tức chạy tới thông báo. Không ai biết chuyện bà Sugi đi lấy bùa gỗ thế thân, nên đều thắc mắc lý do bà ấy lên núi.

Mà em cũng không biết chiếc bùa gỗ kia hiện giờ thế nào rồi, Vẫn treo trong khu giữ bùa? Hay bà Sugi đã lấy được rồi bị ai cướp và xô khỏi vách núi?

Anh ơi, em sợ, em sợ lắm!

Tang lễ của bà Sugi sẽ được tổ chức vào ngày kia. Em xin anh hãy nhân cớ này về nhà một chuyến.

Tsuruyo sắp phát điền rồi.

Ngày 20 tháng Tám năm 1946.

Anh có mệt không ạ? Thấy sắc mặt anh tươi tỉnh ngoài mong đợi, em vững tâm hơn nhiều! Anh phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé. Mong thu sang anh sẽ khỏe hơn và có thể về nhà. Qua đợt tang lễ này, em thực sự cảm thấy khi có anh nhà cửa tươi sáng hơn.

Tsuruyo bình tĩnh hơn rồi. Có điều, em vẫn chưa làm được như anh dặn, vẫn chưa thôi nghĩ ngợi lung tung. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, em quả thật không thể ngừng suy nghĩ. Em vốn định chờ anh về bàn bạc, nhưng không thực hiện được vì có quá nhiều người nhòm ngó, tiếc thế. Thành ra dạo này em lại càng hay suy tư hơn.

Chắc anh sẽ lại mắng em, nhưng không nói ra em thấy bức bối lắm. Hơn nữa, anh là người duy nhất em có thể trút bầu tâm sự. Nên em xin anh đừng trách cứ vội mà hãy lắng nghe khúc mắc trong lòng em.

Đúng là bà Sugi trượt chân ngã xuống vực ư? Không, nếu thế thì quá ngẫu nhiên, quá đáng sợ. Em vẫn cho rằng bà Sugi bị kẻ khác đẩy xuống. Vậy kẻ đó là ai? Có mục đích gì? Là ai thì em không biết, nhưng em nghĩ mình đoán được mục đích của hắn. Bà Sugi bị sát hại vì bùa gỗ. Kẻ giết bà Sugi là kẻ sẽ gặp bất lợi nếu bà ấy đem được bùa gỗ về. Tại sao hắn lại gặp bất lợi? Việc này chắc khỏi cần nói. Kẻ đó sẽ gặp rắc rối nếu chúng ta so dấu vân tay trên bùa gỗ với dấu vân tay của người đeo mắt giả đang ở nhà ta. Suy ra nhất định người đeo mắt giả không phải anh Daisuke, mà là anh Akizuki Goichi.

Anh thường trách em rằng con gái con đứa mà hay lý sự, quá mải mê chơi trò suy luận, nên em vẫn luôn cố hạn chế thói xấu này. Nhưng trong tình hình hiện tại, em không thể ngừng suy luận. Với em, chuyện này hết sức nghiêm túc, chứ không phải trò chơi. Đây là vấn đề liên quan đến sinh tử.

Như suy đoán phía trên, thì ai là kẻ gặp rắc rối nếu bùa gỗ được đem về nhà? Chính là anh Goichi, người đang đeo mắt giả để mạo danh anh Daisuke. Nếu đúng, thì anh ta hoàn toàn có khả năng biết chuyện bà Sugi đi lấy bùa gỗ và lý do chúng ta cần đến nó.

Trong thư em từng viết, rằng dù ở bất cứ đâu anh ta cũng vẫn nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong nhà. Thật đấy. Nhất định là anh ta nghe lỏm được chuyện em nhờ bà Sugi đi lấy bùa gỗ, còn lập tức đoán ra em làm thế để làm gì. Vấn đề nằm ở chỗ anh ta bị mù, dù muốn cũng không thể bám theo và sát hại bà Sugi. Người mù như anh ta đến nửa bước cũng không thể rời nhà nếu không có kẻ dẫn lối.

Nhưng…

Nghĩ tới đây em chợt nhớ ra một chuyện. Đúng rồi. Vào chiều tối trước hôm bà Sugi thiệt mạng, tức chiều tối hôm em nhờ vả bà ấy, em có thấy anh ta đứng trong sân, nói chuyện với ai đó qua hàng rào. Em không nghe rõ nội dung cuộc hội thoại vì anh ta nói rất khẽ, như sợ tai vách mạch rừng. Song khi để ý thấy người bên kia hàng rào là chị Rin nhà AkizukIi, em lập tức có linh cảm rất xấu.

Phải chăng lúc đó kẻ đeo mắt giả đã nhờ chị Rin giết bà Sugi?

Nói mới nhớ… lúc hai người chia tay nhau, anh ta quay trở vào nhà với vẻ mặt dữ tợn khôn tả.

Ôi, đáng sợ quá!

Người đẩy bà Sugi khỏi vách núi chắc chắn là chị Rin. Chị Rin và anh Goichi đang liên kết với nhau hòng chiếm đoạt gia sản nhà Honiden chúng ta. Hồi nhỏ em từng nghe nói vì oán hận cha chúng ta mà cha chị Rin nhảy giếng tự tử. Một năm sau, mẹ chị Rin cũng gieo mình xuống đúng cái giếng ấy. Chị Rin và anh Goichi đang thực hiện di nguyện của cha mẹ, trả thù gia đình ta. Ấy vậy mà em lại chẳng làm được gì. Anh, anh ơi, anh hãy mau khỏe lên đi nhé. Chúng em chỉ còn biết trông cậy vào mình anh thôi, anh Shinkichi.

Rốt cuộc thì chiếc bùa gỗ cực kì quan trọng kia đang ở đâu cơ chứ?

Ngày 3O tháng Tám năm 1946.

Từ đêm qua đến rạng sáng nay, có hai chuyện rất kinh khủng đã xảy ra.

Một là đêm qua có trộm lẻn vào nhà mình. Người đầu tiên phát hiện ra là em. Bình thường bà rất thính ngủ, nhưng dạo này do có tuổi, có khi bà còn ngủ gật vào ban ngày. Cho nên lúc đó em tỉnh trước cả bà.

Chả là em đã gặp ác mộng. Trong mơ, em thấy Kuzunoha bước ra khỏi bình phong đặt ở phòng khách, biến thành anh Daisuke và lườm em bằng tròng mắt thủy tinh vô hồn.

Em giật mình tỉnh giấc, liền nghe thấy tiếng gì như tiếng cạy cửa chớp. Ban đầu em tưởng là có chuột, nhưng sau đó lại nghe tiếng mở cửa. Sợ hãi, em ngồi bật dậy.

“Bà ơi! Bà ơi!”

Em gọi vọng sang phòng bên, song không nghe bà đáp lại, chỉ có tiếng thở đều đặn. Sợ quá, em kéo vách trượt ngăn phòng ra, sang phòng bà, lay gọi bà dậy. May thay bà dần mở mắt.

“Bà ơi, có tiếng động lạ bên nhà chính…” Không đợi bà hỏi, em đã ghé vào tai bà nói nhỏ. Bà lập tức ngồi dậy.

“Tiếng động lạ á? Tiếng gì?”

“Tiếng cạy cửa ạ. Rõ ràng phát ra từ phía nhà chính.”

Bà dỏng tai nghe ngóng, có điều không phát hiện âm thanh bất thường nào.

“Tsuruyo, hay là chuột?”

“Không, không phải chuột đâu bà. Ban đầu cháu cũng tưởng thế, nhưng đúng là có tiếng cạy cửa chớp thật mà.”

Bà ngẫm nghĩ giây lát rồi quyết định, “Vậy đi xem thử xem.”

Dạo này bà tuy yếu hơn trước song tính cách thì vẫn rất mạnh mẽ. Bà nhanh nhẹn thắt đai lưng, mở cửa trượt bước ra ngoài. Em sợ lắm, nhưng ở lại một mình còn sợ hơn, nên đi theo bà.

Hai bà cháu băng qua hành lang nối từ biệt thất sang nhà chính thì phát hiện cạnh nhà vệ sinh có cánh cửa chớp bị cạy mở. Em hồi hộp phát điên, tim đập thình thịch, bám chặt lấy tay bà. Bà thật can đảm. Người bình thường gặp tình huống đó hẳn sẽ hét toáng lên, vậy mà bà cứ thế khẽ khàng lại gần, nhòm qua ô kính trên cửa trượt của phòng khách. Em bắt chước bà, ghé mắt nhìn vào trong.

Dĩ nhiên phòng khách tắt đèn tối om, nhưng có một cánh cửa chớp và một cánh cửa trượt đang mở nên ánh trăng rọi vào, có thể lờ mờ trông thấy đồ đạc bên trong. Hai bà cháu lặng lẽ quan sát. Anh biết trong phòng khách lúc này đang đặt bức bình phong Kuzunoha rồi đấy. Có người đứng trước bình phong. Tất nhiên em không biết người đó là ai, song qua bóng lưng mờ ảo thì đoán ra là đàn ông và còn khá trẻ. Kì lạ là gã chỉ đứng ngẩn người ngắm bình phong, cứ như bị Kuzunoha trên đó mê hoặc.

“Ai? Ai đang đứng đó?” Bà đột ngột lên tiếng, giọng tuy nhỏ nhưng sắc lạnh và quyền uy. Gã đứng trước bình phong giật bắn, hoảng hốt quay đầu nhìn lại rồi chạy trốn ra ngoài qua hai cánh cửa mở sẵn trước đó. Vì vội, gã va chân vào chiếc bàn tròn kê trong phòng khách và gây ra tiếng động lớn, xem chừng khá đau. Gã khập khiễng chạy đi, bộ dạng rất khả nghi.

Anh Daisuke và chị dâu đang ngủ ở phòng kế bên, nghe tiếng động lớn thì tỉnh giấc và bật đèn lên. Ánh đèn hắt qua vách thông gió ra ngoài. Lát sau, chị dâu mở vách trượt và bước ra.

“Ơ, bà ạ? Ban nãy có tiếng gì vậy ạ?”

“Ban nãy có trộm.”

“Trộm?”

“Ừ, trộm cạy cửa chớp rồi lẻn vào. May mà Tsuruyo dậy kịp, hình như chưa bị mất gì đâu. Tsuruyo, bật đèn lên đi.”

Dưới ánh đèn, dấu giày hiện rõ trên sàn, từ hành lang vào đến ngay trước bình phong. Đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên.

“Ôi, thật khủng khiếp. Thế mà cháu không hề nhận ra…”

“Cháu phải cẩn thận hơn đi. Hình như kẻ đó nghe trộm, biết bọn cháu ngủ rồi mới vào đấy.”

“Ôi, ghê tởm quá.”

“Thôi không sao. Trộm bỏ chạy rồi, chắc không quay lại nữa đâu. Đóng chặt cửa nẻo vào rồi mau về ngủ đi.”

Kì lạ thay, xảy ra chuyện ồn ào thế mà không thấy anh Daisuke ra khỏi phòng. Em lén liếc qua khe vách trượt, nhìn sang phòng của vợ chồng anh cả. Trong bức màn ngủ trắng hơi lay động, anh Daisuke ngồi đó, chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện. Đôi mắt thủy tinh quái dị nhìn xuyên qua bức màn, hướng thẳng ra chỗ mọi người… Trên sàn là hai tấm đệm trải cạnh nhau.

Đó là chuyện thứ nhất. Chưa tới nửa tiếng sau, trong nhà lại xảy ra chuyện thứ hai.

Giải quyết êm xuôi vụ trộm, em và bà trở lại bên biệt thất. Nhưng không hiểu sao em cứ trằn trọc, mắt mở thao láo. Em vừa trở mình thì bất chợt lại nghe tiếng động lạ, cũng phát ra từ nhà chính. Nghe cứ như tiếng rên rỉ đau đớn mà phải cố nén. Em bèn bật dậy. Ở phòng bên, bà thấy em có động tĩnh thì liền hỏi.

“Tsuruyo, cháu có nghe thấy tiếng kêu gì không?”

“Có ạ. Bà ơi, tiếng gì vậy nhỉ? Hay là tên trộm quay lại…”

“Đi thử xem nào.”

Hai bà cháu lại lặng lẽ sang nhà chính. Cửa chớp không có dấu hiệu lạ, song đúng là có tiếng kêu rên phát ra từ sâu, phía sau cả phòng khách, hay chính xác hơn là từ phòng ngủ của anh Daisuke. Bà và em khẽ mở cửa trượt của phòng khách thì thấy phòng ngủ vẫn để đèn. Ánh đèn rọi qua vách thông gió, hắt lên trần phòng khách. Hình như tiếng kêu rên là của chị dâu.

“Daisuke, Rie, các cháu đang làm gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bà thất kinh, lấy tay áo che miệng hỏi khẽ. Không ai trả lời, chỉ có tiếng rên rỉ kìm nén của chị dâu. Không, không, còn có tiếng thở dồn dập hòa cùng giọng mắng mỏ gằn xuống, đầy oán hận của anh Daisuke.

Lúc này bà hơi do dự, song thấy tình hình có vẻ không ổn. Cảm thấy không thể bỏ mặc, bà đặt tay lên vách trượt của phòng ngủ, khẽ hé ra đôi chút để nhìn vào trong. Em cũng liếc trộm qua tay áo bà. Cảnh tượng quá đỗi đáng sợ, khiến em suýt đứng tim.

Bên trong bức màn, chị dâu bị quật ngã, nửa thân trên lõa lồ, nằm sấp dưới đầu gối anh Daisuke. Anh Daisuke đang dùng một tay bẻ quặt tay chị dâu ra sau, tay còn lại của anh thì liên tục sờ nắn chỗ hông phải của chị. Vẻ mặt anh Daisuke hung dữ không thể tả, chẳng khác nào ác quỷ dưới địa ngục.

“Này, Daisuke!” Bà bất giác quát lớn, “Cháu làm gì thế hả?”

Anh Daisuke nghe tiếng quát mới nhận ra bà và em đang ở đó, bèn vội vã tách khỏi chị dâu.

“Tôi không thấy. A a a, tôi không nhìn thấy gì hết!”

Anh ấy hét toáng lên, dùng cả hai tay tự giật tóc trên đầu. Chị dâu nằm thoi thóp trên đệm, không động đậy, cứ như xác chết. Tóc chị đen dài, rũ rượi trên ga trải trắng tinh, tựa hồ đám rắn nước. Mái tóc chị khẽ lay động theo từng tiếng thút thít. Chị dâu cứ khóc mãi.

Anh ơi, thế này là sao chứ? Sáng nay chị dâu dậy, mặt mày tái mét, bà có hỏi thế nào cũng không mở miệng nhắc đến chuyện đêm qua. Anh Daisuke thì giam mình trong phòng. Chuyện này với vụ trộm có liên quan đến nhau không anh nhỉ? Đúng rồi, tên trộm đó rốt cuộc là ai? Em chẳng hiểu gì cả, chỉ linh cảm có chuyện rất kinh khủng sắp xảy ra.

Than ôi…! Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Ngày 2 tháng Chín năm 1946.

Anh ơi, nguy to rồi! Chị dâu bị sát hại! Anh Daisuke thì mất tăm mất tích luôn. Bà quá sốc nên đổ bệnh rồi.

Em sai Shikazo đạp xe mang lá thư này cho anh. Anh ơi hãy mau về.

Báo ra ngày 3 tháng Chín năm 1946.

Án mạng đêm mưa bão

Nạn nhân là con dâu một gia tộc danh giá

Một án mạng kinh hoàng đã được phát hiện trong trận mưa bão xảy ra vào đêm hôm kia rạng sáng hôm qua (ngày 2 tháng Chín)[47]. Nạn nhân là Rie (24 tuổi), vợ của Honiden Daisuke, đương chủ một gia tộc danh giá ở làng K, huyện K của tỉnh. Nguyên nhân tử vong: do bị chém nhiều nhát. Sáng sớm ngày mùng 2, Rie được em chồng là Honiden Tsuruyo (17 tuổi) phát hiện trong phòng ngủ. Nhận tin cấp báo, cảnh sát lập tức có mặt tại hiện trường và xác định thời gian hung thủ gây án là vào khoảng 12 giờ đêm hôm trước. Kì lạ ở chỗ, chồng nạn nhân, Honiden Daisuke (28 tuổi) đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Honiden Daisuke vừa từ chiến trường phương Nam phục viên trở về vào tháng Bảy năm nay. Anh ta bị mù do chiến tranh, nên không thể rời nhà nếu không có người đưa dẫn. Nhà Honiden có tổng cộng năm người chung sống, là bà Maki (78 tuổi), Daisuke, Rie, Tsuruyo và gia bộc Shikazo. Tuy nhiên mãi đến sáng thảm kịch mới được phát hiện. Nhiều khả năng trận mưa bão trong đêm đã át đi tiếng kêu gào của nạn nhân.

Báo ra ngày 4 tháng Chín năm 1946.

Người chồng cũng chết trong giếng nước

Dấu tay dính máu trên bình phong

Tiếp tục vụ án gia tộc Honiden ở làng K. Sau quá trình điều tra gắt gao, chập tối mùng 2, cảnh sát đã phát hiện thi thể của gia chủ Daisuke (người đang mất tích) trong giếng nước ở sân sau dinh thự. Nạn nhân bị đâm một nhát vào tim rồi ném xuống giếng. Chưa tìm thấy hung khí. Ngoài ra, tại phòng khách cạnh phòng ngủ (hiện trường vụ cô Rie bị sát hại), trên bức bình phong quý giá của gia đình, cảnh sát tìm thấy một dấu máu hình bàn tay, được cho là do hung thủ để lại. Nếu đây đúng là dấu tay của hung thủ, vụ án sẽ sớm được phá giải. Cảnh sát dường như đã xác định được hung thủ và đang tích cực triển khai hành động.

Báo ra ngày 5 tháng Chín năm 1946.

Hung thủ là thành viên gia đình?

Mối quan hệ phức tạp trong gia tộc Honiden

Có nhiều biến chuyển đột ngột trong vụ án mạng tại gia tộc Honiden ở làng K. Đầu tiên, kết quả giám định cho thấy dấu tay trên bình phong (vốn được kì vọng là của hung thủ) là dấu tay của nạn nhân Honiden Daisuke. Ngoài ra, sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, cảnh sát phát hiện một thanh đoản kiếm Sadamune trong bụi cỏ ở sân sau dinh thự Honiden, nghi ngờ là hung khí. Thanh đoản kiếm Sadamune này là vật sở hữu của gia tộc Honiden, vốn được bày trong hộc tường ở phòng khách để trang trí, song không ai nhớ nó biến mất lúc nào. Những manh mối vừa phát hiện dẫn đến hướng suy đoán: hung thủ là thành viên gia tộc Honiden. Cảnh sát không loại trừ khả năng này nên đã thẩm tra gắt gao các thành viên gia tộc, tuy nhiên đến nay chưa thu được bằng chứng xác thực nào. Em trai nạn nhân Daisuke là Shinkichi (25 tuổi), đang nhập viện dài hạn ở trại lao H cách làng K hơn hai mươi cây số, đã trở về nhà ngay hôm sau hôm xảy ra án mạng khi nhận được thư của em gái là Tsuruyo. Cảnh sát thấy có điểm nghi vấn, lập tức điều tra trại lao H nhưng kết quả cho thấy Shinkichi có chứng cứ ngoại phạm vào đêm mùng 1. Ngoài ra, việc sáng mùng 2, gia bộc Shikazo toàn thân ướt sũng, xe đạp dính đầy bùn đất cũng rất đáng nghi. Nhưng theo cảnh sát điều tra, đó là do sau khi án mạng được phát giác, anh ta đã theo lệnh Tsuruyo đội mưa bão đến trại lao H đón Shinkichi về. Cũng có nguồn tin cho hay, hồi Daisuke chưa phục viên và sống chết ra sao không rõ, bà Maki từng có ý định cho Shinkichi kết hôn với Rie. Đây cũng có thể xem là một động cơ gây án.

Báo ra ngày 6 tháng Chín năm 1946.

Nạn nhân có thực sự là Daisuke?

Sự thật kì quái mới trong án mạng tại dinh thự Honiden

Vụ án cướp đi hai mạng người tại dinh thự Honiden lại xuất hiện tình tiết li kì mới. Người cung cấp thông tin là một phụ nữ trong làng tên Akizuki Rin (35 tuổi). Dưới đây là lời khai của cô.

Người bị sát hại không phải Daisuke mà là em trai tôi, Akizuki Goichi. Trong làng ai cũng biết Daisuke và Goichi giống nhau như đúc. Mời các vị xem! Đâu là ảnh Goichi và Daisuke chụp chung hồi còn trong quân ngũ. Giống hệt nhau đúng không? Chỉ có một điểm khác biệt là mắt Goichi có hai đồng tử, còn mắt Daisuke thì bình thường. Vì thế sau khi Daisuke chết trận, Goichi tự móc mắt mình, giả làm Daisuke. Nó làm thế là để trả thù nhà Honiden, vì nó là con riêng của ông Daizaburo, gia chủ đời trước của nhà đó, nhưng lạt bị đối xử bất công. Đấy, các vị thử nghĩ xem hung thủ là ai? Khỏi nói cũng biết, đây là âm mưu của nhà Honiden. Hãy điều tra hành động của Shinkichi tối đó cho kĩ vào. Nhất định hắn đã rời trại lao về làng. Đạp xe cả đi và về cũng chỉ mất năm tiếng, hắn rời trại, về nhà giết anh trai rồi vứt xác xuống giếng, sau đó thì lén qua lại trại trước khi trời sáng. Còn vụ giết Rie á? Chắc là do cô ta chứng kiến cảnh gây án, hoặc không thì do hắn có tư thù với cô ta, nên nhân cơ hội này xử lý luôn một thể…

Tuy nhiên theo kết quả điều tra của cảnh sát, lời cáo buộc của Akizuki Rin là hoàn toàn vô căn cứ. Như từng đề cập ở số báo trước, Shinkichi có chứng cứ ngoại phạm. Đến hai tiếng thôi anh ta cũng không thể rời trại, nên năm tiếng là quá bất khả thi. Việc này đã được hai nữ điều dưỡng trực ca đêm hôm đó xác nhận. Trong trại lao, cứ mỗi tiếng hai điều dưỡng trực ban sẽ lại đi kiểm tra phòng bệnh một lần. Đêm đó Shinkichi luôn ở trong phòng bệnh, còn xin họ thuốc an thần vì mất ngủ.

Ngoài ra, căn cứ theo cáo buộc của Akizuki Rin, cảnh sát đã tiến hành điều tra theo hướng tập trung vào đôi mắt của nạn nhân. Song một nghi vấn nữa lại xuất hiện khi nạn nhân gắn hai con mắt giả, nhưng thi thể lại thiếu mất con mắt bên phải. Cảnh sát đã lục soát mọi ngóc ngách trong dinh thự Honiden nhưng vẫn chưa tìm ra. Con mắt giả đang ở đâu? Phải chăng nó là chìa khóa để giải quyết vụ án?

Báo ra ngày 7 tháng Chín năm 1946.

Hung thủ là người có tiền án tiền sự?

Vụ án tại dinh thự Honiden quay về vạch xuất phát

Vụ án mạng tại dinh thự Honiden ở làng K vừa xuất hiện nghi phạm mới từng có ba tiền án là ông Shoji (25 tuổi), con trai cả của Ono Uichiro (64 tuổi). Ngày 6 tháng Sáu năm nay, y khai tên giả khi bị bắt tạm giam tại nhà tù O, sau đó trốn tù thành công. Trước đó y cũng đang bị truy nã. Đoán y sẽ quanh quẩn gần nhà, cảnh sát vẫn luôn giăng lưới ở khu vực xung quanh. Sáng mùng 2, tức hôm xảy ra án mạng tại dinh thự Honiden, có người trông thấy y lảng vảng gần hiện trường. Ngoài ra, bốn hôm trước khi thảm kịch xảy ra, tức đêm 2O tháng Tám, dinh thự Honiden bị trộm đột nhập. Không loại trừ khả năng tên trộm đó là Ono Shoji. Ngoài ra, nhà Ono dường như có mối thù sâu sắc với gia tộc Honiden. Hiện cảnh sát đang dốc sức điều tra nghi phạm này.

Báo ra ngày 10 tháng Chín năm 1946.

Vụ án gia tộc Honiden: nghi phạm sa lưới

Bằng chứng không thể chối cãi.

Con mắt giả trong túi áo Ono Shoji, nghi phạm trong vụ án mạng xảy ra tại dinh thự Honiden làng K, huyện K, đã bị cảnh sát bát giữ khi đang ở nhà bạn tại thành phố O. Sau khi áp giải về đồn, cảnh sát lập tức lục soát toàn thân Shoji và bất ngờ phát hiện một con mắt giả vô tình rơi ra từ vết rách trên túi áo y. Cảnh sát suy đoán lúc ném xác nạn nhân Honiden Daisuke xuống giếng, y không biết con mắt giả đã rơi vào túi áo mình. Nếu xác minh được đây là con mắt giả của Daisuke, vụ án sẽ tiến rất nhanh tới hồi kết. Xem ra kẻ thủ ác sẽ sớm phải cúi đầu nhận tội.

Báo ra ngày 12 tháng Chín năm 1946.

Ono Shoji thú nhận tội ác

Chân tướng vụ án mạng thảm khốc tại dinh thự Honiden

Sau khi bị bắt, vào tối ngày 11, nghi phạm quan trọng trong vụ án xảy ra tại dinh thự Honiden là Ono Shoji (25 tuổi) đã thú nhận mọi tội trạng. Dưới đây là khái quát tình tiết vụ án thảm khốc dựa theo lời thú tội của y.

Ono và Honiden vốn là hai gia tộc có vai vế ở làng K. Nhưng dưới thủ đoạn của các gia chủ đời trước của gia tộc Honiden là Shojiro và Daizaburo, toàn bộ sản nghiệp nhà Ono đã mất sạch vào tay nhà Honiden. Đến đời ông Uichiro, tức cha của Shoji, nhà Ono đành phải bỏ quê, sang Kobe lập nghiệp. Sau ba mươi năm, ông Uichiro cũng gặt hái được chút thành quả ở Kobe, song trải qua chiến tranh khốc liệt, gia đình họ lại tay trắng về làng nhưng dân làng chẳng mấy ai nhiệt tình với kẻ thất bại. Trong đó, nhà Honiden còn viện cớ chiếm đoạt, nhất quyết không chịu hoàn trả bức bình phong bảo vật gia truyền của nhà Ono mà ba mươi năm trước Uichiro đã nhờ Daizaburo giữ hộ. Nhà Ono đông con nên lâm vào cảnh khốn cùng. Lúc này, Shoji trốn khỏi nhà tù O, lén lút về quê cha đất mẹ, nghe được chuyện thì bừng bừng lửa hận, quyết hạ sát cả nhà Honiden.

Tiếp theo là kế hoạch và quá trình phạm tội của Shoji.

Đêm 2O tháng Tám, Shoji thử đột nhập vào dinh thự Honiden lần đầu tiên, nhưng bị người nhà họ phát hiện. Không biết tính sao, y đành tạm thời bỏ trốn, nhưng vẫn kịp trộm thanh Sadamune trên tường. Đến đêm mùng 1 tháng Chín, lợi dụng mưa bão, Shoji lại lẻn vào dinh thự Honiden, lặng lẽ tiến sát phòng vợ chồng Daisuke, mục tiêu y đã nhắm đến từ lần đột nhập đầu tiên. Y vào phòng, chém nhiều nhát liên tiếp vào Rie đang ngủ. Nghe động, Daisuke tỉnh dậy. Tuy mù nhưng ngửi thấy mùi máu tanh, anh ta vô cùng kinh hãi, vội vén màn chạy trốn sang phòng khách kế bên, đến phía trước bình phong thì bị Shoji đuổi kịp đâm một nhát xuyên tim. Trong cơn khát máu, Shoji lùng sục các thành viên khác trong nhà. Không biết nên gọi là may hay không may, đêm đó bà Maki và em gái Tsuruyo của Daisuke đều ngủ ở phòng ngủ bên biệt thất, tách biệt với nhà chính, nên thoát nạn. Không tìm được họ, Shoji vứt xác Daisuke xuống giếng để thủ tiêu, đồng thời ném hung khí vào bụi cỏ rồi trốn khỏi hiện trường. Lúc đó, y nằm mơ cũng không ngờ con mắt giả của nạn nhân lại rơi vào túi áo mình.

Đó là chân tướng vụ án mạng thảm khốc tại dinh thự Honiden.

Ngày 7 tháng Mười năm 1946.

Dạo này em thường hay nghĩ quẩn, tâm trạng rối bời. Em muốn nhân hôm nay giải tỏa bằng cách viết hết những suy đoán của bản thân vào một lá thư, nên đành lê thân thể bệnh tật, yếu ớt tới bàn đọc sách. Thật kì cục khi viết thư cho anh trai, trong khi anh ấy đang sống dưới cùng một mái nhà. Nhưng em không nghĩ ra cách nào khác để bày tỏ được với anh. Hơn hết, Tsuruyo biết rõ nếu không bày tỏ ngay bây giờ thì e không kịp nữa. Từ ngày anh Daisuke phục viên, trái tim em thường xuyên phải nếm trải cảm giác hoài nghi, sợ hãi, bồn chồn. Đến khi thảm kịch xảy ra, trong tích tắc em ngỡ tim mình ngừng đập. Vì thấy bản thân phải có trách nhiệm với gia đình, em mới gắng gượng được đến bây giờ. Bà đổ bệnh rồi, em mà gục nốt thì ai sẽ lo cho gia đình đây. Nhờ tự nhủ thế em mới cố duy trì được sinh mạng mong manh này. Tuy nhiên thời gian của em sắp hết rồi. Mấy hôm trước, em đã phát hiện một sự thật kinh hoàng, nó đã giáng đòn chí mạng vào em, nghiền nát mọi niềm tin trong em. Ôi, em không sống nổi nữa.

Em phát hiện ra điều gì ư?

Chuyện là ba hôm trước, em ngồi bên cạnh, lòng buồn da diết trông bà đang hôn mê. Anh đi vắng. Shikazo ra đồng. Mình em ngẩn ngơ ngắm đám dền đỏ ngoài cửa sổ. Bỗng dưng em cảm thấy chỗ chiếu mình ngồi không thoải mái lắm. Ban đầu em không để ý mấy, nhưng chỉnh thế ngồi vài lần mà vẫn khó chịu nên ngó xuống thì phát hiện mép chiếu hơi gồ lên. Lạ thật, tính bà chỉn chu lắm mà, sao lại không để ý mép chiếu xộc xệch thế này? Hay dưới chiếu mắc kẹt thứ gì? Em vô tình lật chiếu lên, thì thấy một cái gói bằng giấy viết cao cấp[48]. Không hiểu sao em bồn chồn lắm. Thứ gì thế nhỉ?

Em liếc sang bà. Bà vẫn ngủ say. Sự tò mò đã chiến thắng cảm giác tội lỗi. Em lén lấy gói giấy dưới chiếu lên. Trong tay có cảm giác cứng cứng như gỗ, nên em liên tưởng ngay đến một thứ, vội mở ra xem.

Quả nhiên là bùa gỗ thế thân. Chính cái bùa anh Daisuke đã gửi lên đền Onzaki trước lúc tòng quân, cái bùa em nhờ bà Sugi đi lấy, hại bà ấy ngã khỏi vách núi mà chết.

Ôi, lúc đó em vô cùng kinh hãi! Tim đập thình thịch. Vì sao bà có bùa gỗ này? Không, đây là phòng bà, hơn nữa kiểu gói này cũng là của bà. Suy ra người giấu bùa gỗ nhất định là bà. Vậy tại sao bà lại giữ nó? Em sợ hãi tới mức muốn hét lên thật to.

Những ngày sau, em không ngừng suy nghĩ về chuyện đó. Anh à, anh biết rồi đấy, tính em vẫn thế. Một khi lấn cấn chuyện gì mà chưa giải đáp được em sẽ không yên tâm nổi. Em cứ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi tới kết luận sau.

Em không cách nào cho rằng bà đã đẩy bà Sugi khỏi vách núi. Bà đi lại khó khăn đã từ hai, ba năm trước rồi, lại cũng hiếm khi ra ngoài. Làm sao bà leo được qua con dốc hiểm trở dẫn tới đền Onzaki. Hay bà đã sai người khác đi lấy bùa gỗ về? Chứng tỏ bà vốn biết ý nghĩa của nó? Có điều dẫu bà thông tuệ đến mấy, em vẫn không cho là bà nhận ra được. Mà cho dù có nhận ra, bà cũng làm sao tin tưởng ai đó tới mức nhờ đi xử lý chuyện quan trọng thế được. Nếu có, thì người đó chỉ có thể là anh…

Nghĩ đến đây thì em chợt hiểu ra. Đúng rồi, người đem bùa gỗ về là anh. Vậy anh đem nó về lúc nào? Nhớ lại thì sau khi bà Sugi gặp nạn, anh đã rời trại lao về nhà. Hẳn anh rất sốc chuyện bà Sugi rơi khỏi vách núi nên đã có suy đoán… Vì thế anh âm thầm tới đền Onzaki điều tra và phát hiện bùa gỗ vẫn treo ở đó. Chứng tỏ chuyện bà Sugi không liên quan tới bùa gỗ, mà chỉ đơn thuần là tai nạn.

Đúng. Ngay lúc này đây em mới nhận ra bản thân đã suy diễn quá đà. Em thật ngốc nghếch, chuyện không có gì cũng dựng thành bóng ma đáng sợ, rồi bị chính hình ảnh đó dọa cho chết khiếp. Vụ anh Daisuke, chỉ cần đối chiếu dấu tay trên bùa gỗ với dấu tay máu trên bình phong Kuzunoha là sẽ sáng tỏ ngọn ngành. Cảnh sát nói dấu tay máu trên bình phong trùng với dấu tay của thi thể vớt được dưới giếng. Mà dấu tay đó trùng với dấu tay trên bùa gỗ. Tức là người đeo mắt giả chính là anh cả của chúng ta, anh Daisuke, chứ không phải anh Goichi!

Ôi, sao em lại ngu ngốc thế chứ! Đi nghi ngờ anh trai mình là người ngoài, còn âm thầm theo dõi, nói xấu sau lưng, đẩy anh ấy vào cảnh cô độc bất hạnh.

Ôi, em đúng là đứa ngu ngốc, xấu xa! Mà này, sao anh không nói với em chuyện anh đã đến khu giữ bùa mang bùa gỗ về? Nhưng thôi, em cũng đoán được đại khái nguyên do rồi. Anh nghĩ nếu có tấm bùa gỗ ở đền thì nhiều khả năng sẽ chứng minh được người đeo mắt giả là kẻ giả mạo. Nhưng anh không đành lòng đem nhiệm vụ xác minh quan trọng đó giao cho đứa em gái vừa nhạy cảm vừa dễ xúc động như em, sợ em sẽ gặp nguy hiểm. Do đó, anh bí mật đưa bùa gỗ cho bà. Bà định chờ lúc nào có cơ hội sẽ dùng bùa gỗ để so dấu tay của anh Daisuke, nên mới giấu nó ở đây. Nhưng… Nhưng… khi anh Daisuke chết thời cơ ấy mới đến!

Chuyện bùa gỗ đến đây coi như giải quyết xong, tiếp theo là vụ án mạng hãi hùng.

Anh Shoji nhà Ono khai nhận đã giết cả anh Daisuke và chị dâu. Có điều ngay từ đầu em đã biết là anh ấy nói dối. Một phần do trực giác mách bảo, phần còn lại là qua những điểm bất hợp lý trong câu chuyện của anh ấy. Anh Shoji khai tối 2O tháng Tám đã lẻn vào nhà mình, trộm thanh đoản kiếm Sadamune. Nhưng em nhớ rõ là tối mùng 1 tháng Chín, thanh đoản kiếm vẫn đặt trên giá ở phòng khách.

Anh Shoji nói dối, anh ấy gánh tội giết người vì muốn bao che cho người khác. Vậy thì anh ấy muốn bao che ai? Hung thủ rốt cuộc là kẻ nào?

Đọc đi đọc lại những số báo liên quan, cuối cùng em cũng có kết luận. Khi ấy, cảnh sát đang rất nghi ngờ anh nhưng rốt cuộc không đặt anh vào vòng nghi vấn bởi anh có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Đêm đó, anh chắc chắn không thể vượt hơn hai mươi cây số để trở về làng K. Vì thế, trong vụ án mạng lần này, anh hoàn toàn vô can… Cảnh sát có lẽ đã nghĩ vậy.

Em từng thử tự hỏi, liệu có đúng là anh tuyệt đối không dính líu tới vụ án này không? Liệu có đúng là anh không thể giết người ở làng K khi bản thân đang ở trại lao H cách đó hơn hai mươi cây số không? Chuyện giết người không hoàn toàn bất khả thi. Có hai trường hợp, một là hung thủ chủ động tìm tới nạn nhân, hai là nạn nhân tự dẫn xác đến chỗ hung thủ. Trường hợp thứ nhất có hơi vô lý vì anh có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm. Nhưng trường hợp thứ hai thì…

Cảnh sát thật quá sơ suất khi không xét đến trường hợp ấy. Nạn nhân bị mù, không thể ra khỏi nhà nếu không có người dẫn đi. Do bị định kiến này chi phối mà cảnh sát không hề nghĩ ngược lại, tức là miễn có người đưa dẫn, anh cả luôn có thể ra ngoài. Anh cả thừa sức sai Shikazo đèo từ làng K tới trại lao H. Sau đó, anh và anh cả gặp nhau gần trại lao, anh giết anh cả, rồi Shikazo đèo thi thể về, vứt xuống giếng ở làng K. Có thể thế lắm chứ?

Anh à, không phải vô cớ mà em đi đến kết luận đáng sợ này đâu.

Có ba lý do.

Thứ nhất, khi phát hiện ra xác chị dâu, em hoảng sợ chạy đi gọi Shikazo dậy. Lúc đó, em thấy quần áo anh ấy ướt sũng treo trên tường, xe đạp thì dính đầy bùn đất. Cảnh sát cũng để ý tới điểm này, nhưng lại cho rằng quần áo ướt vì trước khi họ tới, anh ấy đạp xe đến trại lao H đón anh. Em đã cố tình im lặng về việc này.

Thứ hai, chị dâu gặp nạn lúc 12 giờ đêm mùng 1 tháng Chín, nhưng đến khoảng 5 giờ sáng mùng 2 em mới nghe thấy tiếng va đập mạnh ngoài giếng. Đó hẳn là thời điểm anh Daisuke bị ném xuống giếng. Có điều, cớ gì hung thủ phải đợi từ 12 giờ đêm đến rạng sáng mới làm việc này?

Thứ ba, vì sao hung thủ để xác chị dâu lại hiện trường, chỉ vứt xác anh cả xuống giếng? Nhất định phải có lý do. Nói cách khác, do anh cả đi rồi về giữa nhà và trại lao, cả người ướt sũng, dính đầy bùn đất, nên không thể đặt thi thể anh ấy trong phòng, đúng không?

Anh ơi, cảnh tượng đêm đó như đang hiện ra trước mắt em. Anh Daisuke tin lời đơm đặt của chị Rin rằng anh và chị dâu có quan hệ bất chính, nên vì ghen mà mất đi lý trí. Đêm ấy anh cả dùng kiếm chém chị dâu nhiều nhát đến chết, sau đó uy hiếp Shikazo, bắt anh ấy đưa mình đến trại lao H. Anh cả muốn giết anh, nhưng ngược lại, bị anh giết. Một lần nữa, Shikazo đặt anh cả lên xe, đạp về nhà rồi vứt xác anh ấy xuống giếng lúc tờ mờ sáng.

Viết đến đây, em ngẩng lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ biệt thất. Trời xanh quang đãng, mây trắng bồng bềnh như lông cừu. Trông áng mây, em bỗng thấy lâng lâng nhẹ bẫng, tưởng chừng đang bay lên trời. Cơ thể em như hóa thủy tinh trong suốt, mọi đau khổ và bi thương đều tan biến trong thăng hoa.

Em không rõ tại sao anh Ono Shoji lại đứng ra nhận tội, chỉ biết từ xưa hai anh vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Có nằm mơ em cũng không định truy cứu Shikazo để làm rõ đúng sai trong chuyện này. Em chỉ muốn cứ tiếp tục nghĩ mãi, suy đoán mãi, để rồi hóa thành không khí, hòa vào nền trời xa xăm.

Giây phút đó sắp tới rồi. Vĩnh biệt. Anh trai, em quả là đứa em gái xấu xa.

Shinkichi bổ sung

(Ngày 8 tháng Mười hai năm 1946)

Hỡi ôi, em gái đáng nể của tôi.

Những dòng chữ cuối cùng của Tsuruyo đã làm sáng tỏ mọi uẩn khúc trong vụ án, nên tôi chẳng còn gì để bổ sung nữa. Có điều tôi vẫn phải kể thêm ra đây đôi chút về nỗi khổ mà anh cả tôi đã phải chịu đựng cũng như diễn biến chi tiết của vụ án.

Có nằm mơ tôi cũng không ngờ anh cả lại hoài nghi để rồi phiền não đến vậy. Đêm ấy, anh cả tìm đến để giết tôi. Khi nghe anh ấy điên cuồng mắng chửi, tôi mới nhận ra cái bí mật kinh khủng đã bóp nghẹt tâm can anh ấy. Anh cả đau khổ trước tiên là vì mối nghi hoặc đối với sự chung thủy, chính chuyên của chị dâu. Kẻ độc ác đã gieo rắc mầm mống cho tai ương này là Akizuki Goichi. Bảo nhà chúng tôi tan nát vì màn phục thù của nhà Akizuki cũng chẳng sai.

Vốn dĩ, lúc Goichi tắt thở, chỉ có mình anh cả ở bên cạnh hắn ta. Trong phút lâm chung, hắn nói với anh cả, “Rie vợ mày ngày xưa từng hẹn hò với tao. Nếu không tin, lần này trở về mày cứ kiểm tra hông phải của cô ta xem, Chỗ đó có vết bớt nhỏ hình quả hồ lô. Tao biết vì ngày xưa cô ta từng trao thân cho tao.”

Anh cả mới sống với chị dâu chưa được một năm. Người thận trọng, rụt rè như anh cả nhất định chưa biết hết từng đặc điểm trên cơ thể chị dâu. Bởi vậy lời vạch trần của Goichi không khỏi khiến anh ấy vô cùng kinh ngạc. Nó đã kéo anh cả vào vũng lầy hoài nghi không lối thoát. Việc bị mù ngay sau đó cũng tước đi khả năng tự kiểm chứng thực hư của anh cả, đẩy anh ấy xuống cối địa ngục không thể cứu rỗi.

Đó là nguyên nhân khiến từ anh cả tỏa ra bầu không khí quái quỷ đáng sợ vào ngày phục viên. Sau đó Rin còn đặt điều bảo chị dâu và tôi có tư tình. Vốn dao động suốt thời gian dài vì nghi ngờ vợ thất tiết, anh cả tin ngay lời vu khống của Rin và rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng. Chính lúc này, một chuyện không hay lại xảy ra.

Tối 20 tháng Tám, có kẻ lén lút đột nhập nhà tôi, lẻn tới gần phòng ngủ của vợ chồng anh cả. Đúng như cảnh sát suy đoán, đó là Ono Shoji. Tuy nhiên lúc ấy anh cả lại hiểu nhầm là tôi. Hơn nữa, anh ấy còn cho rằng bà và em gái biết chuyện song cố ý bao che cho tôi. Ôi, bi ai thay, nỗi hiềm nghi của kẻ mù lòa. Đã thế anh cả còn nhất quyết không nói ra những hoài nghi trong lòng, thành ra chúng tôi càng bối rối, lo sợ. Và chính tâm lý ấy của chúng tôi, cùng những hành động vô thức xuất phát từ đó, cũng khiến anh cả thêm nghi ngờ.

Đêm mưa bão mùng 1 tháng Chín, những nghi ngờ và ghen tuông mà bao lâu nay anh cả giữ trong lòng cuối cùng đã bùng phát. Giết chị dâu xong, anh cả cầm theo thanh đoản kiếm dính máu ép Shikazo đèo đến trại lao H.

Ai cũng biết trại lao H có kiến trúc mở. Tôi lại ở tòa nhà nơi góc trong cùng, từ ngọn núi phía sau có thể vào thẳng hành lang. Shikazo từng đến thăm mấy lần nên biết rõ vị trí phòng tôi.

Tôi không sao quên được chuyện xảy ra đêm ấy. Khoảng 2 giờ sáng, tôi bị Shikazo đánh thức và dẫn ra ngọn núi phía sau. Thấy anh cả ở đó, tôi cực kì kinh ngạc. Anh cả đuổi Shikazo đi chỗ khác rồi bắt đầu gào thét trách cứ chị dâu thất tiết, còn tôi phản bội anh ấy. Tôi không biết chuyện liên quan đến Goichi, chứ về phần tôi thì hoàn toàn trong sạch, nên dĩ nhiên tôi cực lực phản bác, nhưng anh cả đều bỏ ngoài tai. Đột nhiên anh ấy vung kiếm chém về phía tôi.

Chuyện sau đó, tôi không muốn kể. Không, dù có muốn tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chúng tôi ẩu đả trong cơn bão. Tôi chỉ một lòng muốn thoát khỏi cảnh đó và mong anh cả lấy lại lý trí nên chống cự. Chúng tôi giằng co một hồi rồi cùng ngã xuống đất. Ngay sau đó, anh cả không động đậy nữa. Tôi nhận ra thanh kiếm đã cắm ngập đến tận chuôi vào tim anh ấy. Kì lạ thay, máu không chảy ra lấy một giọt.

Khi đó tôi không biết tại sao mình lại nghĩ tới chuyện chuyển xác anh cả về làng K rồi vứt xuống giếng nữa. Tôi nhanh chóng gọi Shikazo tới xem xác anh cả. Shikazo run rẩy sợ hãi, nhưng chính miệng bảo tôi thế này. “Cậu hai, cậu cả sớm muộn gì cũng phải chết vì đã giết mợ cả. Cậu hai để tôi đạp xe đem cái xác về. Sẽ không ai biết cậu cả từng đến đây đâu…”

Và tôi đã lập kế hoạch dựa trên lời gợi ý của Shikazo. Lý do vứt xác anh cả xuống giếng thì đúng như Tsuruyo đã viết. Vốn tôi muốn đặt xác anh cả và chị dâu cạnh nhau, nhưng người anh ấy ướt sũng, không thể để trong phòng. Có điều, tôi không ngờ kế hoạch lại thành công đến vậy. Tôi vốn không nghĩ Shikazo biết giữ mồm giữ miệng nhường ấy. Khi đó tôi chỉ muốn tránh thật xa khỏi vụ án cho đến khi bình tâm lại và đối diện được với cảm xúc của bản thân.

Lý do Shoji nhận tội thay tôi thì giống như Tsuruyo suy đoán. Suốt bốn năm thơ ấu khi Shoji còn ở làng K, chúng tôi là bạn thân nhất của nhau. Vì thế, lúc phục viên rồi bị cô Saki đuổi khỏi nhà, cậu ta từng đến trại lao tìm tôi. Khi đó tôi có hỗ trợ cậu ta ít tiền. Từ đó về sau, Shoji thỉnh thoảng lại đến thăm tôi. Ngay cả lúc trốn khỏi nhà tù ở thành phố O, cậu ta cũng tìm đến tôi đầu tiên. Tôi không định bao che, nhưng xưa nay luôn thấy Shoji rất đáng thương. Mặc dù không đồng tình với cách sống của Shoji dạo ấy, song tôi hiểu được hoàn cảnh đã đẩy cậu ta vào bước đường đó. Vì vậy, tôi không những không mật báo cho cảnh sát, ngược lại còn giúp đỡ cậu ta nhiều việc.

Mùng 1 tháng Chín, chính cái đêm xảy ra án mạng kinh hoàng kia, Shoji cũng đã bí mật tới chỗ tôi. Sau khi tiễn Shikazo, tôi vội vã gọi Shoji dậy và kể lại mọi chuyện. Shoji rất kinh ngạc nhưng lập tức vỗ ngực bảo, “Shin à, mày yên tâm. Có chuyện gì tao sẽ gánh hết cho mày. Dù sao tao cũng là thằng cặn bã, gánh thêm một, hai tội danh giết người thì vẫn thế thôi.”

Dứt lời, Shoji bật cười sảng khoái rồi một mình chạy ra ngoài, bảo là đi kiểm tra hiện trường xem còn chứng cứ gì lưu lại không, mãi một lúc sau mới tươi cười quay lại.

“Đấy, con người kiểu gì chẳng có sơ suất. Mày xem, sót cả chứng cứ quan trọng thế này cơ mà.”

Nói rồi Shoji xòe tay ra, giữa lòng bàn tay là con mắt giả của anh cả. Tôi nhớ rõ lúc ấy mình sợ hãi đến độ máu trong người như đóng băng lại.

“Để tao giữ vật này cho. Hừ, chỉ cần giữ nó là sẽ “sặc mùi hung thủ.”

Sau đó Shoji rời trại lao và cố tình lộ mặt gần dinh thự Honiden.

Chà, những gì muốn nói tôi vừa nói cả rồi. À, không. Còn một chuyện quan trọng nữa phải nhắc tới. Mùng 2 tháng Chín, Tsuruyo đón tôi về. Vừa về tới nhà, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra thi thể chị dâu. Hông phải của chị không có vết bớt nào. Đúng vậy, chúng tôi đã bị chị em nhà Akizuki chơi một vố quá đau.

Thật tội nghiệp anh trai tôi.

Ngày 15 tháng Mười, Tsuruyo qua đời. Con bé có trái tim yếu ớt, song cái đầu quá nhạy bén. Có khi ra đi sớm thế lại hạnh phúc hơn. Một tuần trước bà tôi cũng vừa quy tiên. Tôi không nói gì, nhưng nhất định bà cũng biết phần nào câu chuyện. Bây giờ người đang viết những dòng này là người còn sống duy nhất của gia tộc Honiden. Tôi định viết xong thì sẽ gửi cùng với thư từ của Tsuruyo cho Kindaichi Kosuke.

Kindaichi Kosuke… Tôi biết tới cái tên này qua vụ án Đảo Ngục Môn. Nghe tin anh ta tiện đường từ đảo Ngục Môn về sẽ ghé qua vùng này rồi nhân tiện bắt tay điều tra lại vụ án của gia tộc chúng tôi, tôi không khỏi giật mình, nơm nớp lo sợ.

Tôi vốn không định bỏ trốn. Tôi chỉ lo cho bà. Vợ chồng anh chị đã mất, Tsuruyo cũng bỏ bà mà ra đi trước, nên khi ấy bà chỉ có thể dựa vào tôi. Làm sao tôi lại không lo lắng cho bà cơ chứ.

Một ngày nọ, cuối cùng Kindaichi Kosuke cũng tới tìm tôi. Chúng tôi trao đổi vài câu, chỉ vậy thôi là tôi hiểu anh ta nhìn thấu chân tướng vụ án rồi. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tôi im lặng đưa lá thư cuối cùng của em gái cho anh ta xem.

Vẻ bất ngờ, Kindaichi Kosuke lướt mắt qua từng dòng chữ trên lá thư, nhưng càng đọc, gương mặt anh ta càng lộ rõ nét kinh ngạc. Đọc một mạch đến cuối xong, anh ta ngẩn người nhìn xa xăm một hồi rồi mới quay sang tôi.

“Sau đó…?” Anh ta khẽ hỏi, cặp mắt tối lại.

“Sau đó…” Tôi nhắc lại như vẹt, nhưng không biết đáp gì hơn.

Kindaichi Kosuke nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên nở nụ cười thân thiện. “À, sức khỏe bà sao rồi?”

“Vâng, e là không còn bao lâu nữa. Chẳng biết có qua nổi năm nay không…”

“Ấy dà ấy dà…” Kindaichi Kosuke lơ đãng lẩm bẩm, mắt ươn ướt nhìn tôi. “Hiện tại, đừng cho ai đọc lá thư này thì hơn. Ít nhất là trong thời gian bà còn sống… Tôi đường đột tới thăm, thực ngại quá.”

Kindaichi Kosuke chợt đến rồi chợt đi như thế đấy.

Anh ta không bắt ép tôi hứa hẹn gì. Bản thân tôi cũng không hứa hẹn gì với anh ta. Nhưng tôi vẫn phải sống cho đúng đắn. Giờ đã tiễn bà đi hết quãng đường đời rồi, trong lòng tôi không còn hối tiếc. Sau khi ra bưu điện gửi đống thư từ này, tôi định sẽ đi con đường mình cần đi…

Chú Thích:

[47] Ngày thứ 210 sau Lập xuân âm lịch, thường có bão to.

[48] Một loại giấy viết truyền thống của Nhật, làm từ cây dâu tằm. Thời xưa dùng làm giấy viết công văn, hiện nay thường dùng trong các nghi lễ.