CHƯƠNG 4 Cedar Grove, bang Washington
Ở nhà họ tối hôm ấy, Tracy chỉ trả lời qua loa những gắng tìm thời điểm thích hợp để nhắc đến vấn đề mà cô và Roy Calloway đã bàn luận. Dan đang tập trung vào phiên tiền thẩm buổi sáng của anh, và cô sẵn lòng để mặc anh kể cho cô nghe mọi chuyện về nó. Sau bữa tối, cô đưa Daniella lên giường đi ngủ, ít nhất trong vài tiếng đồng hồ tới, rồi xuống dưới nhà và thấy Dan với các giấy tờ pháp lý vương vãi khắp bàn bếp. Therese đã về phòng để cho họ chút riêng tư.
Tracy bước tới bồn rửa, đưa một chiếc khăn xuống dưới vòi nước, và chấm chấm vào chỗ sữa mẹ mà Daniella đã trở ra áo cô.
Dan ngước lên nhìn cô. “Nếu em đang cố khiêu khích anh bằng một cái áo phông ướt, em sẽ cần nhiều nước hơn đấy.”
Cô mỉm cười. “Anh cứ mơ đi. Tuy nhiên, em thực sự có cảm giác mình đang mang hai quả khí cầu Hindenburg trong áo lót.”
“Có vẻ như một quả đã phát nổ rồi.”
“Do con gái anh đấy.”
“Con bé vẫn bị trớ sao?”
“Bác sĩ nói chúng ta không cần lo lắng về chuyện đó. Đó chỉ là chứng trào ngược dạ dày thực quản sinh lý thôi.” Cô hất đầu về phía chỗ giấy tờ và hồ sơ vương vãi trên bàn. “Anh có vẻ không tự tin.”
Anh giải thích với Tracy về sự gay cấn của phiên tiền thẩm. “Đáng lẽ anh phải viện dẫn điều 56 luật dân sự khoản (f) và đề nghị thẩm phán hoãn lại quyết định của mình ít nhất cho đến khi bọn anh yêu cầu bên bị công khai một số thông tin và tài liệu cần thiết cho vụ kiện, nhưng đây là một vấn đề luật pháp và anh không muốn làm cho mọi thứ rối tung lên. Anh đang xem xét liệu mình có thể nộp thêm một tài liệu bổ sung không.”
“Anh có biết khi nào ông ta sẽ quyết định không?”
“Ngày mai.” Dan nói.
“Hôm nay Therese và em đã đưa Daniella đi dạo phố Chợ.” Tracy nói, mon men lại gần chủ đề mà cô muốn nói với Dan. “Khu trung tâm trông rất tuyệt, Dan ạ, đẹp hơn trước đây nhiều. Họ đang làm lại vỉa hè, cải tạo các cửa hàng, đem lại sức sống mới cho phần mặt tiền của các cửa hàng. Em không rõ Gary làm việc đó bằng cách nào - theo lời báo chí thì nhờ ngân quỹ của liên bang và bang - nhưng anh ta đang làm thế đấy.”
“Anh ta làm việc đó bằng cách ép các chủ cơ sở kinh doanh rời khỏi các tòa nhà của họ bằng những lời đe dọa vớ vẩn và mua các tòa nhà ấy với giá rẻ để bán lại với giá cắt cổ. Đó là cách anh ta đang làm đấy.”
“Có lẽ thế, nhưng...”
“Nhưng gì?”
“Tại sao người ta lại nghĩ một cơ sở kinh doanh mới sẽ làm được tốt hơn cơ sở kinh doanh cũ đã lụn bại nhỉ?”
Dan ngồi ngả người ra sau. “Anh không biết, nhưng cha anh ta chẳng bao giờ làm gì nếu việc đó không có lợi cho mình, và như cha em thường nói hồi xưa đấy, người đàn ông đó là một ‘con lươn chúa’.”
Tracy mỉm cười trước ký ức ấy. “Em cho rằng chắc là việc đó cũng có chút lợi cho Gary, nhưng có lẽ anh ta chỉ muốn nhìn thấy thành phố như trước đây. Anh ta cũng được sinh ra ở đây mà. Có lẽ anh ta thích mọi thứ như ngày xưa, giống như chúng ta vậy. Rạp chiếu bóng Hutchins trông lại giống như ngày trước rồi. Chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở đó.”
Dan đặt cây bút của mình xuống và nhìn xa xăm. “Những buổi chiều thứ Bảy... hôn nhau ở hàng ghế cuối rạp. Anh còn nhớ rõ.”
Cô cười. “Trong những giấc mơ của anh thì có. Hồi đó anh chẳng bao giờ chạm vào em.”
“Anh có nói là với em đâu nhỉ.”
“Thật sao? Cô ta là ai?”
“Này, đó là ký ức của anh. Đừng có tạt nước lạnh vào chúng chứ. Hãy để dành chỗ nước đó cho cái áo của em đi.”
“Lại nhắc đến chuyện áo ướt... lại còn hôn nhau nơi công cộng. Anh là Dan O’Leary ‘động cỡn’ đấy à?”
“Giống như một con hươu hung vậy.”
“Vì là con gái của một người hay đi săn, em biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Có lẽ chúng ta có thể làm gì đó để giải quyết vấn đề ấy.”
Anh đứng dậy. “Anh đang hy vọng như vậy.”
“Còn một chuyện nữa.” Cô nói, ngăn anh rời khỏi bàn bằng điều mà cô thực sự muốn đề cập đến.
Dan lại ngồi xuống. “Em có biết nguy hiểm thế nào khi cản đường một con hươu hung đang động dục không?”
“Trong bữa tối hôm qua, em có cảm giác bác Roy Calloway có điều gì đó muốn nói.”
“Không chỉ em mà tất cả những người khác ở nhà hàng đều thấy được điều đó.”
“Hôm nay em đã đến Sở Cảnh sát để gặp bác ấy. Em muốn biết tại sao bác ấy lại quay lại làm việc.”
“Anh cá rằng bác ấy đã khiến bác Nora bực đến phát điên và bác Nora đã tống cổ bác ấy ra khỏi nhà.”
“Thực ra, lý do chẳng liên quan gì đến bác Nora. Mà liên quan đến Finlay.”
“Finlay ư? Finlay Armstrong à?”
Tracy giải thích chi tiết cuộc trò chuyện giữa cô và Roy Calloway về ba vụ án mạng và sợi dây liên kết giữa chúng.
“Bác ấy muốn em điều tra vụ án.” Dan nói.
Cô gật đầu. “Bác ấy quá gần gũi với vụ án, quá gần gũi với Finlay. Bác ấy cần một người ở bên ngoài Sở Cảnh sát Cedar Grove.”
“Nhưng em đã từ chối bác ấy, đúng không?”
Phản ứng của anh khiến cô ngạc nhiên. “Em đã nói là em sẽ nói chuyện với anh.” Thật ra, chính Calloway mới là người bảo cô nói chuyện với Dan, nhưng cô quyết định không nhắc đến điều đó.
“Em cần sao?”
Qua sự thay đổi giọng điệu của Dan, cô có thể nhận ra cuộc trò chuyện đã có một bước ngoặt. Cô không thích việc Dan cho rằng cô đã từ chối Roy. “Ý anh là gì?”
“Em thực sự cần nói chuyện với anh sao?”
“Em biết anh đã nói gì. Em chỉ thắc mắc anh đang ám chỉ điều gì.”
“Anh chẳng ám chỉ gì cả. Anh chỉ đang hỏi, em thực sự cần nói chuyện với anh về vấn đề đó sao?” Dan nhắc lại. “Em đang nói đến ba vụ án mạng tàn bạo, hai vụ sau này dường như được thực hiện để che đậy cho tội ác đầu tiên - nếu bác Calloway đoán đúng. Điều gì khiến em nghĩ kẻ đó sẽ không tiếp tục ra tay lần nữa?”
“Đó chính là điều em đang nghĩ đến.”
“Được rồi. Vì em đã hỏi, hãy để anh nói cụ thể hơn. Điều gì khiến em nghĩ kẻ đó sẽ không giết em nếu em bắt đầu điều tra?”
Đó chính là vấn đề cô đang suy nghĩ. Cô vẫn giữ điềm tĩnh. “Em là cảnh sát, Dan ạ. Em là một điều tra viên án mạng. Đây là công việc của em.”
“Không, đây không phải là công việc của em. Công việc của em là xử lý một vụ án mạng liên quan đến các băng đảng hoặc ma túy hoặc một gã bạn trai nổi điên lên với bạn gái hắn và bắn cô ta, và em thu thập đủ bằng chứng để kết tội kẻ thủ ác. Điều đó không giống với việc mò mẫm trong chốn nước sôi lửa bỏng và hy vọng mình không bị tổn hại.”
“Nếu bác Calloway đoán đúng, kẻ thủ ác vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sau khi giết hại một cô gái mười tám tuổi rồi lại tiếp tục ra tay với vợ của một người đàn ông. Ai biết hắn đã gây ra bao nhiêu chuyện đau lòng nữa mà vẫn không bị trừng trị hả Dan?”
“Và ai biết hắn sẵn sàng gây ra thêm bao nhiêu vụ án mạng nữa.”
Cô ghét phải tranh cãi với một luật sư. “Có kẻ đã sử dụng cái chết của Sarah để che giấu sự thật về cái chết của Heather Johansen trong suốt hai mươi lăm năm.”
“Điều đó chẳng liên quan gì đến những việc em đã làm hay không làm.” Anh nói. “Bác Calloway đã quyết định thủ phạm là House.”
“Chẳng lẽ cha mẹ cô ấy không có quyền chứng kiến kẻ sát hại con gái họ bị đưa ra xét xử giống như gia đình em sao?”
“Hãy hy vọng rằng gia đình họ sẽ không phải chịu nỗi bất hạnh mà điều đó đã gây ra cho gia đình em.”
“Ý anh là gì?”
“Rõ ràng quá rồi còn gì. Cha em đã tự kết liễu đời mình, còn em thì suýt mất mạng.”
Cô muốn nổi giận. Nhưng thay vì thế, cô vẫn giữ bình tĩnh. “Đó là một ‘đòn bẩn’ đấy, Dan. Chẳng giống với anh chút nào.”
“Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Cô thử một cách khác. “Vậy còn Finlay?”
“Cậu ta thì sao chứ?”
“Cậu ta không có quyền chứng minh mình trong sạch và bắt kẻ đã sát hại vợ cậu ta ư?”
“Đương nhiên là có. Nếu cậu ta không phải là thủ phạm.”
“Finlay không phải là thủ phạm.”
“Em cũng từng nói Edmund House không giết em gái em.”
Lần này, cô không thể kìm nén cơn giận được nữa. “Anh thực sự định tiếp tục ném những lời như thế vào mặt em sao?”
“Anh không định ném gì vào mặt em hết, Tracy. Anh chỉ không muốn thấy em bị tổn thương... một lần nữa. Anh lo cho em, và anh lo cho con gái của chúng ta. Nếu em không muốn nghĩ đến những cảm xúc của anh thì hãy nghĩ đến những cảm xúc của con bé.”
Tracy đứng dậy. “Anh thừa biết là em sẽ chẳng bao giờ làm bất cứ điều gì mà em nghĩ là có thể gây tổn hại cho con gái của chúng ta.”
“Nhưng chẳng phải em đang định nhận vụ án này sao?”
“Tại sao anh lại nhận vụ kiện của Larry Kaufman?”
Dan cũng đứng dậy. “Chuyện đó thì khác. Anh không gặp nguy hiểm đến tính mạng khi đại diện cho Larry Kaufman.”
“Tại sao anh nhận vụ đó, Dan? Tại sao anh ngồi ở cái bàn này tại Cedar Grove vào lúc đêm hôm khuya khoắt, tìm kiếm những luận cứ bổ sung? Tại sao anh không bán phắt ngôi nhà này đi khi anh có cơ hội?”
“Đây là công việc của anh, Tracy. Anh là một luật sư. Anh giúp đỡ những người cần đến sự trợ giúp của anh.”
“Em cũng vậy.” Cô nói. “Và anh đang né tránh trả lời những câu hỏi của em.”
“Không, anh không né tránh.”
“Đừng có nói với em lý do khiến anh nhận vụ kiện của Larry Kaufman không bị ảnh hưởng ít nhất là một phần từ cái sự thật rằng thân chủ của anh là Larry Kaufman và ông ta biết cha anh. Em biết anh bận rộn thế nào. Anh không cần vụ kiện này. Đáng lẽ anh có thể từ chối.”
Anh lắc đầu. “Chuyện này không giống với chuyện của em đâu, Tracy.”
“Nơi này cũng là quê hương của em, Dan. Và em hy vọng một ngày kia nó cũng mang một ý nghĩa nào đó với Daniella. Một ý nghĩa tốt đẹp và tích cực. Chứ không phải theo cái kiểu kinh khủng như em đã phải chịu đựng. Chúng ta đã nói về chuyện muốn cho Daniella biết được nơi cha mẹ nó lớn lên. Đây có phải là điều anh muốn con bé biết không? Một thành phố lừa dối người ta để họ từ bỏ cơ sở kinh doanh của mình? Một thành phố nơi người ta chết đi mà chẳng ai bận tâm đến chuyện đòi lại công bằng cho người xấu số. Anh muốn con bé dành thời gian ở đây trong khi ngoài kia có kẻ đang giết người ư? Đừng nói rằng em không nghĩ đến con gái của chúng ta, Dan ạ. Đừng ném những lời như thế vào mặt em.”
“Đến giờ em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Đừng có chất vấn em.” Cô nói. “Em có ngồi trên ghế nhân chứng của anh đâu.”
“Câu trả lời của em là gì?”
“Em đã nói là đừng có làm thế.”
Dan gật đầu. “Đúng như anh nghĩ mà. Em không muốn nghe ý kiến của anh. Em chỉ muốn có sự tán thành của anh thôi.” Anh lắc đầu. “Xin lỗi em, Tracy, nhưng lần này thì không. Lần này, em phải tự mình đưa ra quyết định thôi.”