← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Tối muộn hôm đó, khi Tracy đẩy mở cánh cửa chính, một cơn gió mang theo tuyết lùa vào trong nhà. Cô bước vào trong, bê theo một hộp đựng đồ. Therese nhổm dậy từ chiếc ghế đẩu bằng gỗ mà cô ấy đang ngồi - cô ấy đang vẽ cảnh cái sân sau nhà - và giúp Tracy đóng cửa lại. Dan đang làm việc trong văn phòng của mình, và cảm giác lạnh lẽo trong ngôi nhà vì sự bất đồng của họ gần như buốt giá bằng nhiệt độ ngoài trời vậy.

“Cảm ơn cô.” Tracy nói. Cô đặt cái hộp lên tấm thảm nhỏ và đá hất đôi giày Sorel ra. Lúc nãy cô đã không buộc dây giày vì nghĩ rằng mình chỉ đi sang gara một tí rồi vào nhà ngay thôi.

Bên ngoài, gió đang gào rú, một tiếng rít ma quái nghe như tiếng một đoàn tàu chở hàng đang kéo đến. “Gió to quá bà nhỉ?” Therese nói.

Tracy đẩy đôi giày của mình xuống dưới gầm giá treo áo khoác. “Và nhiệt độ đang giảm mạnh.”

Cô kéo chặt cái áo khoác dài nhồi lông vũ và lê đôi chân đi tất tới bên lò sưởi, đứng quay lưng về phía những ngọn lửa đỏ rực đang bập bùng đằng sau ô kính. Không khí ấm áp phả ra từ lỗ thông hơi, sưởi ấm bụng chân cô.

“Ấm hơn nhiều rồi.” Tracy nói.

“Tôi nhóm lò sưởi lúc bà đang ở trong gara.” Therese nói. “Bây giờ ở đây ấm sực lên ấy. Lúc nãy, đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải ra ngoài đó để cứu bà đấy. Bà nói bà chỉ đi một phút thôi mà. May mắn là ‘cặp bòng’ của bà không bị đông cứng lại. Nếu thế thì làm sao bà cho Daniella bú được?”

Mãi đến khi Therese nói câu cuối cùng, Tracy mới biết cô ấy muốn nhắc đến bộ ngực của mình. Sau khi hết lạnh, cô cởi áo khoác và treo nó lên giá. Khi nãy, cô biết chính xác phải tìm cái hộp mà cô vừa sang gara để lấy này ở đâu. Cô chỉ không ngờ những người vận chuyển đồ đạc đã vùi cái hộp đằng sau đống đồ nội thất từ ngôi nhà của họ ở Redmond.

Therese trở lại cái ghế đẩu bằng gỗ mà Dan đã kiếm cho cô ấy, cầm lên bảng màu mà cô ấy đã trộn các tuýp màu khác nhau. “Nó thực sự rất đẹp.” Cô ấy nói, nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ trước khi vẽ thêm một nét lên tấm toan. “Ở Dublin, chúng tôi không hay thấy tuyết. Nó gợi cho tôi nghĩ đến Giáng sinh.”

“Tuyết chỉ đẹp khi cô đang ở trong nhà thôi.” Tracy nói. “Nếu cô cần ra ngoài vì lý do gì đó hoặc đi đâu đó, nó sẽ phiền chết đi được.”

Như để nhấn mạnh cho lời cô nói, cơn gió khẽ gầm gừ, quất vào những cánh cửa sổ khiến chúng kêu lách cách. Những cành cây đu đưa dữ dội, va vào nhau khiến tuyết đọng bên trên rơi xuống, bay mù trời theo cơn gió giật - cứ như một cơn bão tuyết thoáng qua.

“Tôi hy vọng bà không phiền về việc vẽ tranh của tôi.” Therese nói, nhận thấy Tracy đang chăm chú nhìn tấm toan. “Tôi dùng màu acrylic để không có mùi. Tôi không muốn Daniella ngửi phải mùi màu vẽ.”

Tracy thực sự đang chăm chú nhìn tấm toan, và mặc dù nó vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng giờ cô đã nhìn thấy cái chòi nghỉ ở giữa quang cảnh phủ đầy tuyết. Cô bước lại gần hơn. “Cô có thói quen vẽ từ bao giờ?”

“Tôi bắt đầu vẽ từ hồi còn nhỏ xíu ở Ireland. Cha tôi biết vẽ. Ông đã dạy tôi vẽ những gì mà mình nhìn thấy.”

“Bức tranh này thực sự rất đẹp. Cô còn bức nào khác không?” “Ở đây ư? Bà sẽ nghĩ tôi đang lơ là nhiệm vụ của mình mất.”

Tracy mỉm cười. “Ý tôi là cô có ảnh chụp các bức tranh khác của cô không?”

Therese đặt cây cọ vẽ xuống và lấy điện thoại của mình ra. Cô mở những bức ảnh và chỉ cho Tracy xem một vài bức tranh của cô.

“Chúng thực sự rất đẹp. Cô đã bao giờ cho ai xem chưa?”

“Bây giờ tôi đang cho bà xem đây.”

“Ý tôi là cô đã bao giờ trưng bày chúng ở nơi công cộng để bán chưa?”

“Thôi đi.” Therese nói, mỉm cười nhưng ngập ngừng lắc đầu. “Bà cứ đùa.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi sẽ mua một bức.”

Therese nhìn cô chằm chằm - như thể không tin. Sau một thoáng, cô ấy nói: “Tôi sợ lắm nên không dám trưng bày chúng đâu. Nhỡ không ai đến xem thì sao?”

“Thì cô cũng đâu mất mát gì.”

“Tôi sẽ xấu hổ lắm.”

“Ừ, nhưng nếu không ai đến, sẽ chẳng ai biết cả.”

Therese mỉm cười. “Đó là một cách nghĩ.”

Tracy nhìn xuôi theo hành lang. “Dan vẫn ở trong phòng làm việc của anh ấy à?”

“Ông O’Leary đang cho Daniella ăn. Tôi nghĩ bà nên vắt sữa đi. Chúng ta chỉ còn một bình cho đêm nay thôi.”

“Tôi sẽ làm thế trước khi đi ngủ.” Tracy nói.

Cô nhấc cái hộp đựng đồ lên, đặt nó xuống bàn cà phê, rồi nhấc nắp hộp ra và để sang một bên. Cô vẫn giữ những cái hộp đựng các kỷ vật thuở thiếu thời - chủ yếu là các cuốn album ảnh của gia đình và những tấm thiệp mà cô nhận được vào dịp sinh nhật và các ngày lễ. Nhưng thứ cô thực sự muốn tìm là những cái áo len, găng tay, khăn quàng và mũ mà mẹ cô đã đan cho cô và Sarah. Cô đã luôn mường tượng rằng một ngày nào đó các con gái và cháu gái của cô sẽ dùng đến chúng, nhưng mọi sự lại không diễn ra như cô đã tưởng tượng. Nó không diễn ra chính xác như vậy. Tuy nhiên, bây giờ cô đã có Daniella, và những chiếc áo len này là một mối dây liên kết với người bà mà con gái cô sẽ không bao giờ biết mặt. Áo len cũng rất ấm áp, phù hợp với những ngày tuyết rơi.

Trong nhiều năm, cô đã cất những cái hộp đựng kỷ vật trong một phòng để đồ nhỏ xíu chật chội ở căn hộ của cô tại Seattle, rồi sau đó là căn phòng bị bỏ không trong ngôi nhà mà cô đã thuê ở Tây Seattle. Ngôi nhà trại ở Redmond không có nhà kho và gần như còn không đủ chỗ cho những món đồ cần thiết của cô và Dan. Vợ chồng cô đã mang những cái hộp này về Cedar Grove và cất chúng trên một cái kệ trong cái gara tách biệt.

“Những thứ này được dành cho Daniella đúng không ạ?” Therese nhòm qua vai Tracy khi cô lấy các món trang phục được bọc trong những cái túi nylon niêm kín ra.

“Mẹ tôi đã đan chúng cho tôi và em gái tôi hồi chúng tôi còn là trẻ sơ sinh.”

“Thôi đi.” Therese nói, ngồi xuống mép bàn cà phê và cầm một trong những cái túi lên. “Bà nói thật chứ?”

“Mẹ tôi là người hay đan lát.” Tracy nhún vai. “Bà đan suốt ngày.”

“Chỉ nhìn thôi đã thấy chúng tuyệt vời thế nào rồi.” Therese nói. “Chúng đẹp lắm.” Cô bảo mẫu giơ lên một cái túi nhựa mỏng đựng một cái mũ chỏm bằng len màu trắng và vàng có hình những con vịt. “Tôi có thể lấy nó ra xem không?”

“Được chứ.”

Therese lấy cái mũ ra khỏi túi bọc, quay chiếc mũ quanh ngón tay. “Daniella trông sẽ rất mốt khi mặc và đội những thứ này. Bà thật may mắn khi đã giữ chúng lại. Tôi là chị cả của sáu đứa em. Lúc em trai tôi mặc những bộ quần áo cũ của các anh chị, chúng đã cũ rích tả tơi, đáng lẽ phải vứt đi từ lâu lắc rồi.”

Tracy đã cất những cái áo len trong những cái túi kín khí để bảo vệ chúng trước những con ngài vải và nấm mốc.

Đã hơn một lần cô nghĩ đến chuyện quyên góp chúng cho một nhà tình thương dành cho những người phụ nữ bị lạm dụng, ngược đãi và con cái của họ. Cô đã nghĩ thà để chúng được sử dụng đúng mục đích còn hơn là bị cất trong một cái hộp.

“Tôi đã không biết là sẽ có ngày tôi lại dùng đến chúng.”

Tracy tiếp tục lục tìm trong hộp và đưa từng món trang phục cho Therese xem. Cô gái trẻ phần nào gợi cho Tracy nhớ đến Sarah, người em gái mãi mãi ở tuổi mười tám trong tâm trí cô. Lý do không phải vì tuổi tác, mà là vì sự hào hứng không che giấu của Therese đối với ngay cả những thứ nhỏ bé mà cô ấy bắt gặp. Sarah cũng đã từng giống như vậy. Mẹ họ đã gọi Sarah là một hạt đậu nhảy Mexico, bởi vì Sarah không lúc nào chịu ngồi yên.

Bên dưới những lớp đồ len, Tracy tìm thấy một cuốn album ảnh gia đình và lật giở từng trang.

“Đó có phải là em gái của bà không?” Therese tuột xuống khỏi bàn, ngồi lên xô pha bên cạnh Tracy. Đó là bức ảnh Sarah mặc bộ đồ cao bồi - một chiếc mũ cao bồi đã sờn, chiếc quần da, áo sơ mi kẻ ô và một cái khăn đeo cổ màu đỏ. Bên hông cô ấy đeo những cái bao súng bằng da đựng những khẩu súng lục cơ chế đơn. Trong ảnh, Sarah tạo dáng như thể đang định rút súng, và vẻ mặt ngạo nghễ như thể sẽ đánh bại bất cứ đối thủ nào dám thách thức cô ấy. Còn chưa đến hai mươi tuổi mà Sarah đã chứng tỏ được mình là một trong những tay súng cừ khôi nhất ở bang Washington.

“Em gái tôi cứ như một khẩu súng lục vậy.” Tracy nói. “Mọi người ở Cedar Grove đều nói về con bé như thế. Một khẩu súng đã lên cò và bắn đỉnh nhất quận.”

“Trông cô ấy giống như thế thật. Đây có phải là bà không?” Therese chỉ vào một bức ảnh chụp Tracy trong tiền sảnh của rạp chiếu bóng Hutchins, tóc tết hai bên, răng vẫn còn đeo niềng. Đang ở tuổi mới lớn. Đứng ở một bên của cô là Dan, bên còn lại là Sunnie Anderson - giờ là Sunnie Witherspoon. Sarah và mấy người bạn khác đứng đằng sau họ, vẻ mặt Sarah đầy vẻ chán ghét. Cô ấy không vui vì Sunnie đã chiếm chỗ bên cạnh Tracy mà Sarah cho rằng đúng ra phải là chỗ của cô ấy.

“Cô có nhận ra anh chàng có mái tóc húi cua và đeo kính này không?”

Therese cúi xuống để nhìn kĩ hơn. “Không đời nào. Đó không phải là ông O’Leary đấy chứ.” Cô ấy phì cười và hướng cuốn album ảnh về phía có nhiều ánh sáng hơn. “Chẳng giống ông ấy bây giờ chút nào.”

Là cậu bé duy nhất giữa một nhóm có tới năm cô gái, Dan bấy giờ còn chưa dậy thì. Anh thấp hơn tất cả mọi người trừ Sarah, và anh vẫn đang có vẻ mũm mĩm trẻ con.

“Hai người đang cười gì vậy?” Dan bước vào phòng từ đằng sau họ.

“Ảnh của ông.” Therese nói. “Trông ông cứ như một cậu ngố rừng ấy.”

Therese giơ cuốn album ảnh lên để Dan có thể nhìn thấy những bức ảnh. “Tracy có nói với cô rằng cô ấy đã bám đuôi tôi từ hồi đó không? Tôi đi đâu cô ấy cũng nhằng những bám theo sau.”

“Thôi đi!” Therese nói. “Ông cứ đùa.”

“Thật đấy.” Dan nói. “Hồi đó tôi đào hoa lắm. Cứ nhìn cặp kính Clark Kent kia mà xem.” Một cơn gió mạnh lại quất vào ngôi nhà, khiến Dan chú ý. “May là chúng ta đã chặt mấy cái cây ở bên sườn ngôi nhà vào mùa hè năm ngoái. Những cơn bão Tây Bắc này có thể dữ dội lắm.” Anh quay sang Tracy. “Anh vào giường đọc sách đây. Em cũng vào ngay chứ?”

Dan có một nguyên tắc mà anh luôn tuân thủ ngay cả vào những đêm như đêm nay, khi họ bất đồng ý kiến với nhau về một chuyện gì đó. Anh không bao giờ đi ngủ trong trạng thái tức giận.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay. “Một lát nữa.” Cô nói. “Em muốn lấy mấy cái áo len và mũ len cho Daniella.”

“Và đừng quên bà còn phải vắt sữa đấy nhé!” Therese nói. “Ừ, cả việc đó nữa.”

Dan hôn lên đỉnh đầu Tracy. “Đừng thức khuya để hồi tưởng về quá khứ nhé!” Anh nói. “Chúc ngủ ngon, Therese.”

Therese kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. “Ở vùng này trời sáng nhanh lắm.” Cô ấy nói, đứng dậy. “Tôi nên rửa mấy cây cọ vẽ và chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc của Lily White thôi, như mẹ tôi vẫn thường nói.”

Tracy mỉm cười. “Bữa tiệc của Lily White? Thế nghĩa là thế nào?”

“Có nghĩa là tôi nên chuẩn bị đi ngủ thôi.”

“Đó là một ẩn dụ của người Ireland à?”

“Tôi không biết. Chỉ là câu mẹ tôi hay nói và tôi vẫn nhớ như in trong đầu thôi.” Cô ấy nhìn vào cái hộp chứa đầy các kỷ vật. “Có chút giống với những thứ trong cái hộp đó.” Cô ấy cầm lấy những cây cọ vẽ của mình và đi xuôi theo hành lang về phía phòng riêng ở phía cuối ngôi nhà.

Tracy tiếp tục lục tìm trong hộp. Gần đáy hộp, cô tìm thấy vài cuốn sổ tay có bìa vẽ hình hoa - những cuốn nhật ký của cô và Sarah. Hồi mới lớn, Tracy có thói quen viết nhật ký, cô đã phải giấu chúng để ngăn Sarah đọc được những suy nghĩ ẩm ương của mình. Chẳng có bí mật nào là an toàn khi ta sống chung với một cô em gái. Sarah đã luôn chế nhạo rằng những dòng viết ấy của Tracy thật là ngớ ngẩn, và vì Sarah chẳng bao giờ có thể ngồi yên nên Tracy đã không biết rằng Sarah cũng viết nhật ký. Cô chỉ phát hiện ra điều này khi dọn dẹp ngôi nhà của gia đình cô sau khi mẹ cô qua đời. Cô đã rất ngạc nhiên. Có vẻ như Sarah bắt đầu viết nhật ký từ khi Tracy đi học đại học - có lẽ vì Tracy đi học đại học nên cô ấy mới bắt đầu thói quen đó. Khi Tracy phát hiện ra chúng trong một cái tủ nhỏ, cô cứ như vừa tìm thấy những lưỡi dao cạo vậy. Trang nhật ký đầu tiên của Sarah viết về nỗi nhớ nhung dành cho chị gái, về việc mọi thứ đã thay đổi ra sao kể từ khi Tracy rời đi, và việc sẽ chẳng có thứ gì là còn như cũ nữa. Nhớ lại quãng thời gian đó, Tracy tự hỏi phải chăng Sarah đã bị trầm cảm, và viết nhật ký chính là một liệu pháp điều trị mà cha cô đã kê cho cô ấy? Cha cô đúng là một bác sĩ điển hình. Ông có thể chẩn đoán bệnh cho tất cả mọi người nhưng lại không thể tự chẩn bệnh cho chính mình. Chính căn bệnh trầm cảm đã dẫn ông đến việc tự kết liễu đời mình.

Từng trang nhật ký mà Tracy đã đọc đều khiến lòng cô đau nhói, cho đến khi cô không thể đọc tiếp được nữa. Hồi ấy, cô đã cất những cuốn nhật ký vào trong cái hộp này, chẳng rõ mai sau có dùng gì đến chúng hay không. Ý nghĩ đó khiến cô khựng lại. Ha, cô chợt nảy ra một ý.

Cô lấy chồng nhật ký mỏng ra, giở từng cái bìa, và đặt chúng sang một bên cho đến khi tìm thấy cuốn nhật ký của năm 1992 - 1993, năm Sarah tốt nghiệp trường Trung học Cedar Grove.

Thi thể của Heather Johansen được những chú chó săn của Vern Downie tìm thấy vào tháng Hai năm 1993, bốn tháng trước lễ tốt nghiệp, và sáu tháng trước khi Sarah mất tích trên cùng một đoạn đường. Tracy mở cuốn nhật ký ra, nhớ lại rằng những trang viết của Sarah có vẻ rời rạc và không liền mạch, vài trang viết bằng bút đen, vài trang lại viết bằng bút xanh và đỏ, thậm chí có một trang còn viết bằng mực tím. Thi thoảng cô ấy viết ra những suy nghĩ của mình, thường chỉ là vài dòng ngắn ngủi hoặc một bài thơ dở tệ. Có lúc cô ấy lại vẽ tranh - những cái cây, một con đường có vẻ kéo dài vô tận, vầng trăng vào một đêm đầy mây, một bức chân dung tự họa. Hiếm khi cô ấy bày tỏ cảm nghĩ gì sâu sắc. Tracy nghĩ những trang viết này tiêu biểu cho một cô gái trẻ - nếu cô ấy là một cô bé tuổi teen thời nay, cô ấy sẽ bị phán là mắc chứng rối loạn giảm chú ý thay vì được miêu tả là một hạt đậu nhảy Mexico.

Tracy lật giở các trang, liếc nhìn chúng nhưng không thực sự đọc các chi tiết. Ngay cả bây giờ, cô vẫn ngần ngại với chuyện xâm phạm vào sự riêng tư của em gái. Trong một đoạn viết, Sarah thừa nhận nỗi lo lắng về chuyện rời khỏi Cedar Grove để đi học đại học, rời xa ngôi nhà, gia đình và bạn bè. Tracy chưa bao giờ biết rằng Sarah cũng có những nỗi âu lo. Vì chẳng bao giờ căng thẳng nên Sarah mới là một tay súng cừ khôi như vậy. Cô ấy là người táo bạo và gan dạ, thậm chí thường táo bạo và gan dạ đến mức liều lĩnh.

Tracy đọc lướt qua các đoạn viết.

Cuối tuần này sẽ đến Oregon để tham dự giải đấu Black Powder. Cuối tuần sau là đến giải đấu Wild Bunch. Đã luyện tập chăm chỉ với bố. Tracy quá bận rộn. Chỉ còn trông chờ vào mình để giữ gìn danh tiếng của gia đình thôi. Ha ha! Bố nói Oregon có những tay súng giỏi. Một anh chàng có tên là Jim Fick chính là tay súng thiện xạ nhất. Mình cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ biết biệt danh của anh ta là “Bàn Tay Lạnh”. Bố nói anh ta bắn một khẩu Winchester 0.32 kiểu cổ điển và một khẩu Colt 0.45. Chà, Bàn Tay Lạnh, anh sắp bị đá đít rồi! Bởi vì Cô Nhóc này sẽ rinh huy chương về nhà!

Tracy mỉm cười trước sự ngạo mạn của em gái. Hồi đó, biệt danh cao bồi của Tracy là Crossdraw, một phép chơi chữ từ họ của cô và việc cô sử dụng một cái bao súng chéo - giống như cha cô.

Tracy giở sang trang tiếp theo, đọc lướt các trang viết, mỗi từ đều như một mũi kim chích vào trái tim cô, khiến nó nhỏ máu. Cô tìm kiếm ngày tháng và thấy một trang viết đề tháng Mười một năm 1992. Những cái tên viết tắt đã khiến cô chú ý.

Vừa mới nghe nói về chuyện HJ và FA chia tay nhau và đường như trong mắt HJ, FA là một kẻ vô cùng tồi tệ.

HJ là Heather Johansen còn FA là Finlay Armstrong. Tracy tiếp tục đọc.

Ô. Nghe nói cậu ta không ngừng gọi điện cho cô ấy và cậu ta đợi cô ấy sau khi tan học rồi gọi cô ấy là “Con điếm” và “Đồ chó cái”. Nếu là mình thì mình đã bắn tung đít cậu ta rồi!

Tracy tập trung vào những miêu tả của em gái cô về các hành động của Finlay Armstrong, về những lời lẽ cay cú của cậu ta. Heather Johansen và Sarah không thân thiết với nhau lắm, ít nhất là theo những gì Tracy biết, vì thế việc Sarah viết về chuyện của Heather trong nhật ký của mình là một dấu hiệu cho thấy đó là một tin tức rùm beng ở trường họ.

Tracy giở sang các trang tiếp theo. Đôi mắt cô lại dừng lại, lần này là một trang viết vào tháng Mười hai, khi cô nhìn thấy những cái tên viết tắt tương tự.

Hình như bác Cảnh sát trưởng Roy đã nói chuyện với FA. Chẳng biết bác Roy đã nói gì, chắc là bác ấy đã dọa cho Finlay sợ vãi ra quần! Bởi vì cậu ta đã nghỉ học. Nghe nói cậu ta sẽ chuyển sang học ở trường cao đẳng cộng đồng.

Cô giở tiếp vài trang nữa và tới cái ngày họ tìm thấy thi thể của Heather Johansen. Những dòng viết của Sarah nguệch ngoạc và rời rạc. Màu mực xanh trông như bị nhòe.

Họ đã tìm thấy Heather. Tìm thấy thi thể của cô ấy. Cô ấy đã chết. Cảnh sát không nói gì và mọi người quanh thị trấn đều im như thóc. Nhà trường cho bọn mình về nhà. Mình đã hỏi bố liệu cảnh sát có nói chuyện với FA không vì cậu ta đã từng bám đuôi rình rập HJ. Bố bảo mình đừng vội vàng phán xét! Nhưng thủ phạm còn có thể là ai khác chứ? Hẳn là FA... Đúng không? Hẳn là cậu ta!

Cửa sổ kêu lạch cạch khiến Tracy giật mình. Cô nhìn quanh phòng và ước gì họ đã mắc rèm hoặc tấm mành chớp để ít nhất che đi những ô cửa sổ nhìn ra sân sau. Dan nói việc đó không cần thiết, vì rặng cây chính là một tấm màn che tự nhiên rồi. Những bông tuyết nặng hạt đang bay lất phất trên bầu trời, thấp thoáng phản chiếu ánh trăng óng ánh. Tracy đang định gấp cuốn nhật ký lại, rồi nghĩ thế nào lại giở tiếp và đọc lướt qua hai trang tiếp theo.

Tin đồn lan khắp trường - trường CG vốn là thế mà, chẳng có bí mật nào được giữ kín cả - HJ đang mang thai lúc cô ấy bị giết!

Tracy ngồi thẳng dậy, đọc lướt nhanh qua phần còn lại của đoạn nhật ký ấy.

Nghe nói cô ấy đã bị chậm kinh và dùng que thử thai. Cô ấy không nói với ai, kể cả với Kimberly. Cha mẹ cô ấy rất sùng đạo!

Tracy nhìn vào những ngọn lửa đằng sau tấm kính của lò sưởi, tự hỏi liệu Roy Calloway có biết về tin đồn này không và chuyên viên pháp y đã kiểm tra điều đó chưa. Đôi mắt cô trở lại với trang nhật ký.

Cha mẹ cô ấy rất sùng đạo!