CHƯƠNG 6
Sáng hôm sau, Dan và Tracy đều dậy sớm. Dan dẫn Sáu cho đi chạy bộ, rồi tự nhốt mình trong phòng làm việc ở nhà. Tracy cho Daniella bú và thay quần áo cho con bé, rồi chơi với con bé cho đến khi Therese đến giờ làm vào lúc chín giờ. Đó là sự khác biệt giữa công việc của Tracy và Dan. Dan không bị đề nghị phải hy sinh sự nghiệp của mình để trở thành một người cha. Anh cũng không bị đề nghị phải ở nhà cả ngày, không làm việc nữa. Tracy không hề hối hận về việc trở thành một người mẹ, không một giây phút nào. Sinh Daniella là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô. Nhưng cô muốn tự quyết định về tương lai của mình. Cô đã rất vất vả để trở thành một điều tra viên. Cô đã chịu đựng những câu nói phân biệt giới tính từ Trưởng ban của mình - Johnny Nolasco - và cả những chiêu trò hòng ép cô nghỉ việc của ông ta nữa. Cô đã mở đường cho những nữ điều tra viên khác ở Ban Tội phạm Bạo lực bằng cách là người phụ nữ đầu tiên làm việc ở đây và là một điều tra viên cực kỳ xuất sắc - vừa có bản năng của một điều tra viên giỏi vừa sẵn sànglàm việc hết mình. Vì thế cô không muốn Dan, hay bất cứ ai, bảo cô từ bỏ công việc này, và cô cũng không muốn mình quyết định chỉ vì cảm thấy tội lỗi về chuyện bỏ mặc con gái ở nhà, hoặc vì cô chẳng có điểm gì chung với những bà mẹ hai mươi mấy tuổi trong nhóm Chương trình Hỗ trợ Các bậc cha mẹ mới mà cô đã tham gia. Cô muốn quyết định dựa vào ý muốn của cô và những lý do của chính cô.
Cô cất hai bình sữa mẹ vào trong tủ lạnh và bảo Therese rằng cô đi ra ngoài có việc.
Lớp tuyết hồi đêm ở bãi đỗ xe bên ngoài Sở Cảnh sát Cedar Grove đã được quét sạch. Bên trong tòa nhà, nữ cảnh sát ở quầy đón tiếp không chút chần chừ, nhấn nút mở cánh cửa kim loại cho Tracy đi qua. Tracy thấy Roy Calloway đang ngồi nói chuyện điện thoại trong văn phòng tạm thời của ông.
Calloway ra hiệu cho Tracy đi vào và ngồi xuống. Ông nói chuyện điện thoại thêm một phút nữa rồi ngắt máy. “Bác xin lỗi. Cháu đã...”
“Lúc ấy Heather Johansen đang mang thai sao bác?” Tracy hỏi.
Calloway ngồi thẳng người dậy, và nhăn nhó trong lúc làm vậy. “Sao cháu lại hỏi thế?”
“Tại sao ư? Bác đang đùa cháu đấy à?”
“Bác hỏi thật đấy.”
“Bởi vì điều đó có thể liên quan đến vụ án mạng của cô ấy.”
“Cháu chấp nhận chuyện chúng ta đã bàn hôm qua rồi chứ?”
“Cháu chưa biết. Cháu đã gọi điện đến Seattle và đang đợi câu trả lời từ họ.”
“Vậy thì bác không thể bàn bạc chi tiết vụ án của Heather với cháu.”
“Đừng giỡn cháu, bác Roy.”
“Bác không giỡn. Nhưng bác muốn biết cháu đã nghe được thông tin đó từ đâu.”
“Trong nhật ký của Sarah.”
“Hừm.” Calloway nói, không tiết lộ thêm điều gì.
“Sarah viết rằng tin đồn Heather mang thai đã lan khắp trường sau khi cô ấy bị sát hại.”
“Đó chỉ là tin đồn.”
“Thì cháu cũng nói thế mà. Cháu muốn biết cô ấy có mang thai thật không. Chuyên viên pháp y đã phát hiện ra điều gì?”
Calloway chỉ ngồi ngả người ra sau và nhìn cô với ánh mắt mà ông đã từng nhìn họ hồi họ còn nhỏ, ánh mắt như muốn nói “Ta luôn canh chừng lũ nhóc các cháu đấy”. Hồi đó nó thật đáng sợ, nhưng bây giờ thì không còn như thế nữa.
“Thôi nào, bác Roy. Báo cáo khám nghiệm tử thi của cô ấy cho chúng ta biết những gì vậy?”
Ông lắc đầu. “Bác không thể xâm phạm sự riêng tư của cô ấy...”
“Vớ vẩn quá, bác Roy...”
“...Hay đúng hơn là sự riêng tư của gia đình cô ấy.” Ông nói, cao giọng để át đi giọng cô.
“Bác đã đưa hồ sơ cho Kimberly Armstrong và Jason Mathews mà.”
“Họ đã làm đơn yêu cầu cung cấp những thông tin có thể công khai, và Mathews có sự đồng ý từ gia đình nạn nhân.” Ông nhún đôi vai đồ sộ và một lần nữa trưng ra vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tracy ngồi xuống. Im lặng. Calloway nhúc nhích người trên ghế. Cô thì không. Họ đang chơi trò cân não.
Một sĩ quan mặc đồng phục bước vào phòng. “Thưa sếp.” Anh ta nói. Khi cả Calloway lẫn Tracy đều không nhìn anh ta, anh ta bèn bước ra ngoài. “Tôi xin lỗi.”
Sau một phút dài, Tracy nói: “Nhất định sẽ phải như thế này sao?”
“Vốn dĩ phải như vậy mà, Tracy. Bác không tạo ra các quy tắc. Bác chỉ...”
“...Áp đặt chúng. Cháu nhớ mà. Bác cần một mánh lới khác, bác Roy ạ.”
“Mánh lới này vẫn còn áp dụng được như hồi đó đấy.”
Lại một phút nữa trôi qua trước khi Tracy nói: “Nếu cháu nhận vụ án này, cháu phải biết mọi thứ.”
“Đương nhiên rồi.”
“Cháu nói nghiêm túc đấy. Lần này thì không có bí mật gì nữa đâu nhé, bác Roy. Không tào lao nữa. Phải nói hết cho cháu biết.”
“Bác hứa. Cháu sẽ được biết tất cả những gì bác biết.”
“Cháu đang đợi sự chấp thuận từ Seattle.”
“Tất cả những gì bác cần là lời đồng ý của cháu. Cháu có thể giải quyết những gì cháu cần giải quyết sau.”
“Vậy thì được rồi, cháu sẽ nhận vụ này.”
Ông ngồi ngả người về đằng trước. “Chuyên viên pháp y đã xét nghiệm máu để kiểm tra nồng độ HCG - đó là...”
“Một loại hoóc môn tiết ra khi phụ nữ có thai.” Tracy nói. “Cháu vừa trải qua việc đó mà.”
“Vậy thì cháu sẽ biết rõ hơn bác về nó. Kết quả là dương tính. Chuyên viên pháp y cũng tìm thấy một phôi thai trong tử cung ở giai đoạn đầu - bác không biết từ ngữ chuyên môn. Cháu có thể đọc báo cáo.”
“Chuyên viên pháp y có nói Heather mang thai được bao lâu rồi không?”
“Bốn đến năm tuần.” Calloway nói.
“Không có ADN sao ạ?”
“Không!”
Tracy suy nghĩ một lát. “Bác có nói với Finlay về chuyện này không?”
“Đương nhiên là có.”
“Và?”
Calloway xòe hai lòng bàn tay ra. “Cậu ta chối. Finlay nói cậu ta không còn lại gần Heather từ cái đêm bác đến nhà cậu ta và bảo cậu ta ngừng ngay mọi cuộc điện thoại và việc quấy rối cô ấy.”
“Bác có tin cậu ta không?”
“Hồi đó đứa nào mà chả sợ bác nếu bác muốn dọa mấy đứa. Có chứ, bác tin cậu ta.”
Hồi ấy phong thái của Calloway rất tương xứng với vóc dáng cơ thể ông.
“Khi bác nhận được báo cáo pháp y, theo linh cảm, bác đã gọi điện đến bệnh viện ở Silver Spurs.” Ông nói. “Ở đó còn lưu lại dữ liệu về một lịch hẹn với Heather vào buổi tối cô ấy mất tích, nhưng không có dữ liệu gì cho thấy Heather đã giữ lịch hẹn.”
“Đó là lý do cô ấy đi trên con đường quận lộ.”
“Đó chính là suy luận của bác.”
“Cô ấy tới đó bằng cách nào, và tại sao cô ấy lại đi bộ trở lại Cedar Grove?”
Calloway nhún vai. “Bác không rõ cô ấy tới đó bằng cách nào, nhưng bác đoán rằng cô ấy đã đổi ý.”
“Cô ấy có hẹn hò với ai sau khi chia tay Finlay không?”
“Nếu cô ấy có hẹn hò với ai thì cũng chẳng ai ở trường biết về điều đó, ngay cả Kimberly. Kimberly thậm chí còn không biết chuyện Heather mang thai.”
“Điều đó có vẻ kỳ lạ ở Cedar Grove.”
“Đúng vậy.” Calloway đồng ý.
“Nhưng bác đã nói với cha mẹ cô ấy về chuyện cô ấy mang thai, đúng không?”
Calloway không trả lời.
“Bác không nói với cha mẹ cô ấy sao, bác Roy?” Tracy thốt ra câu hỏi này thật gay gắt, có lẽ vì cô vẫn còn sót lại chút phẫn nộ về chuyện Calloway đã không thành thật trong vụ án của Sarah trước kia.
“Bác đã hỏi liệu họ có biết lý do gì khiến Heather đi trên con đường quận lộ vào ban đêm không. Họ nói họ không biết. Bác thấy có nói với họ chuyện cô ấy mang thai cũng chẳng để làm gì. Mất đi con gái đã khiến họ đau lòng lắm rồi, Tracy.” Calloway sửng cồ, có chút giống với cái kiểu thét ra lửa của ông năm xưa mà Tracy từng biết. “Bác thấy chẳng ích gì khi làm mất đi ký ức tốt đẹp của họ về cô ấy, trừ phi bác có thể chứng minh cái thai đó là nguyên nhân của vụ án mạng. Nhưng bác đã không thể chứng minh được điều đó. Bọn bác đã nghĩ House đã sát hại cô ấy.”
“Thế còn lúc cái người tên là Jason Mathews hoặc Kimberly Armstrong xem được hồ sơ thì sao? Họ có nói với ông bà Johansen không?”
“Bác không biết.”
“Họ không bao giờ nói gì về chuyện đó ư?”
“Ông bà Johansen á? Họ chẳng nói gì với bác cả.”
“Cháu muốn nói chuyện với họ, nhưng một chuyện như thế này vẫn nên nhờ bác thu xếp thì hơn. Cháu đã khiến cho vài người khó chịu khi cháu đòi mở lại phiên tòa xử House...”“Khiến cho vài người khó chịu ư? Cháu nói thế là còn hơi giảm nhẹ đấy, cháu không nghĩ thế sao?”
“Bác có thể thu xếp giúp cháu không?” Calloway nhấc điện thoại lên.
Trước khi họ rời khỏi Sở Cảnh sát để đến gặp ông bà Johansen, Calloway đưa cho Tracy hồ sơ của Heather Johansen, và Tracy dành thời gian để đọc báo cáo của chuyên viên pháp y. Ngoài kết quả xét nghiệm nồng độ HCG trong máu là dương tính, chuyên viên pháp y còn phát hiện một túi thai và một phôi thai nhỏ bằng quả việt quất trong tử cung của Heather.
Sau khi xem xong hồ sơ, Tracy cùng Calloway rời đi, băng qua bãi đỗ xe, hướng về phía chiếc Subaru của cô.
“Cháu đi đâu đấy?” Roy Calloway đứng ở bãi đỗ xe, đeo đôi găng tay da lót lông, đội sùm sụp một cái mũ có hai vạt che tai để chống lại cái lạnh như cắt da cắt thịt.
“Tới chỗ xe của cháu.” Tracy nói.
“Cháu không muốn đi bằng xe tải của bác sao? Thứ đó có hệ dẫn động bốn bánh không? Đường đến nhà Johansen sẽ không được dọn tuyết đâu.”
Cô mỉm cười. “Thứ đó là một chiếc Subaru đấy, sếp ạ. Nó là một chiếc xe tăng mini. Đó là lý do Dan mua nó đấy.”
Calloway liếc nhìn chiếc xe tải của mình, như thể nó là một cô gái xinh đẹp mà ông bỏ lại ở góc một sàn khiêu vũ, và bước tới cửa bên ghế phụ của chiếc Subaru. Ông mở cửa và ngắm nghía nội thất bên trong. “Thứ này có hệ dẫn động bốn bánh ư?
“Vâng.” Tracy nói. Cô đã ngồi vào ghế lái và đang ngước lên nhìn ông. “Hệ dẫn động bốn bánh toàn thời gian.”
“Thế à?” Ông gật đầu. “Chà chà.” Ông lóng ngóng chui vào trong xe, cái chân khiến ông gặp chút khó khăn. Rồi ông đóng cửa lại.
“Bác đang tính mua xe à, bác Roy?”
Đai an toàn gần như không vừa với bộ ngực vạm vỡ và cái bụng phệ của ông. “Nora cứ đòi bác mua một chiếc xe ít tốn xăng hơn.”
“Ít tốn xăng hơn chiếc Suburban những năm 1980 của bác ư? Một chiếc xe tăng còn ít tốn xăng hơn nó ấy.”
Calloway mỉm cười. “Cháu láu cá y như cha cháu vậy.” Khi Tracy lái xe rời khỏi bãi đỗ, ông hỏi: “Vậy là Dan đồng ý với chuyện này, đồng ý cho cháu nhận vụ án?”
“Anh ấy nói tùy cháu quyết định, nhưng ẩn ý của anh ấy là anh ấy không đồng ý để cháu làm chuyện này.”
Calloway lắc đầu, lẩm bẩm đủ to để Tracy nghe thấy. “Giống hệt bố cháu.”
Hai người lái xe chỉ chừng mười phút. Con đường đất trải sỏi dẫn đến nhà ông bà Johansen không được dọn tuyết, nhưng tuyết cũng chỉ phủ chừng vài phân. Có những vết trượt tuyết dẫn đến ngôi nhà một tầng giản dị của họ. Tracy ước đoán ngôi nhà này có diện tích chừng một trăm bốn mươi mét vuông, bao gồm nhà để xe có mái che. Những cuộn khói đang lờ lững bốc lên từ cái ống khói bằng gạch.
“Bác đã nói với họ là cháu sẽ đến rồi chứ?” Tracy hỏi.
“Bác đã nói với họ rồi.”
Tracy đỗ xe đằng sau một chiếc xe sedan Ford kiểu cũ. Ở phía bên kia của nhà để xe có ít nhất mười bốn mét khối củi đã được chặt, xếp thành chồng gọn gàng.
Khi họ lặn lội qua lối đi ngập tuyết dẫn vào nhà, Tracy ngửi thấy mùi gỗ thông cháy quen thuộc. Cửa chính mở ra trước khi họ đến hàng hiên, và Ingrid Johansen chào đón họ với một nụ cười ngập ngừng từ đằng sau cánh cửa lưới. “Sếp Roy.” Bà nói. Rồi bà nói thêm: “Tracy.”
Ingrid đã già đi nhiều so với khoảng thời gian năm năm kể từ lần cuối Tracy nhìn thấy bà khi bà đến dự buổi xét xử lại Edmund House ở tòa án. Cô đoán Ingrid và Eric Johansen khoảng bảy mươi đến bảy mươi lăm tuổi - xấp xỉ tuổi cha mẹ cô nếu họ còn sống. Lúc sinh thời, mẹ Tracy thường nói khi người ta đến tuổi bảy mươi, họ già đi trông thấy; sự biến đổi rõ rệt hơn hẳn. Tracy còn nhớ trước kia Ingrid là một người phụ nữ quyến rũ, mảnh mai có chất giọng Na Uy, bà thường nướng những chiếc bánh thơm ngon cho các buổi gây quỹ của nhà thờ. Trông bà vẫn quyến rũ, mặc dù mái tóc vàng hoe của bà giờ đã bạc, đôi mắt màu xanh côban không còn rạng rỡ và bị che đi phần nào đằng sau cặp kính dày, và làn da trắng bóc của bà đã lốm đốm dấu vết tuổi tác.
“Bác rất vui khi gặp cháu.” Ingrid nói. “Cháu khỏe không?”
Trong giọng bà có vẻ gì đó ngần ngại mà Tracy đã đoán trước được. Khi ta mất đi một người thân trong một vụ án mạng, ta không còn tin rằng cảnh sát ghé qua chỉ để thăm hỏi. Tracy biết điều đó.
Eric Johansen đứng ở tiền sảnh nhỏ, và họ chào hỏi mấy câu xã giao khi Tracy và Roy cởi áo khoác. Eric trông không già hơn chút nào so với những gì Tracy còn nhớ, nhưng trước kia ông đã luôn có vẻ ngoài lụ khụ rồi. Ngay từ hồi bốn mươi mấy tuổi, ông đã bị hói và đeo cặp kính dày cộp. Ông đã tăng cân một chút, chủ yếu ở phần bụng, và da ông cũng lốm đốm những dấu vết của tuổi già. Nhưng ông vẫn có tấm lưng rộng và đeo cái dây đeo quần màu đỏ mắc vào thắt lưng.
Eric treo những chiếc áo khoác lên một cái giá được chạm khắc tinh xảo kèm băng ghế. Tracy nhớ Eric là một thợ mộc tài ba, cha cô đã thuê ông sửa lại đồ gỗ trong dinh thự của Mattioli.
“Bác đã tự làm thứ này ạ?” Cô hỏi, ngắm nghía cái giá treo áo khoác.
“Bác tự làm hầu hết đồ nội thất trong ngôi nhà này.” Giọng ông cũng du dương kiểu Na Uy và chứa đầy niềm tự hào. “Nó thật là đẹp.”
“Bằng gỗ óc chó đấy.” Eric nói. “Đục đẽo nó cũng vất vả, nhưng nó không cần nhuộm mà vẫn có màu sắc và đường vân đẹp. Nó là gỗ tự nhiên.”
“Vào nhà đi.” Ingrid nói. Bà dẫn họ tới một bàn ăn đằng sau một cái đi văng và ghế bành, cả hai đều quay mặt về phía một chiếc ti vi màn hình phẳng. “Tôi vừa pha cà phê. Hai bác cháu có muốn uống một tách không?”
“Tôi có thể uống cả bình ấy chứ.” Calloway ngồi xuống một cái ghế ở bên bàn. Tracy cũng ngồi xuống, bên trái cô là một cái tủ đựng đồ sứ và một ô cửa sổ nhìn ra sân sau. Tuyết đã phủ khắp mặt đất tới tận rặng cây ở cuối sân. Ingrid rót cà phê và đi đi lại lại giữa phòng ăn và bếp, đặt đường và kem lên bàn, rồi bơ và một đĩa bánh mới làm - mùi bánh khơi gợi lại những ký ức thật thân thương.
“Không biết hai bác cháu có đói không.” Ingrid nói.
“Dù có đói hay không...” Calloway nói, nhón lấy một cái bánh và phết đầy bơ lên nó. “Vòng eo và bác sĩ của tôi sẽ không hài lòng với tôi đâu.”
Tracy cũng lấy một chiếc bánh, cho rằng cô nên thưởng thức một món ăn mà cô sẽ sớm phải từ bỏ. Không khí ấm áp tỏa ra từ lò sưởi khiến nhiệt độ trong nhà thật dễ chịu, nhưng Tracy chẳng cảm thấy thoải mái chút nào. Cô đoán rằng đây sẽ là một cuộc trò chuyện khó khăn.
“Tôi hy vọng chúng tôi không làm gián đoạn bất cứ công việc quan trọng nào của ông bà.” Calloway nói, cắn miếng bánh của mình, làm vụn bánh rơi lả tả xuống đĩa.
Eric cười. “Vào mùa đông thì không thể cắt cỏ được, và tôi đã có đủ số gỗ để dùng cho tận hai đời người rồi.”
“Tôi đã nhìn thấy chúng trong nhà để xe.” Calloway nói.
“Bác vẫn trượt tuyết băng đồng ạ?” Tracy hỏi. Cô nhớ Eric Johansen thường trượt tuyết dọc theo phố Chợ vào những ngày tuyết rơi dày để mua thực phẩm và dụng cụ.
“Mỗi sáng mùa đông.” Ông nói. “Thi thoảng bọn bác đi bằng giày đi tuyết. Con trai bác đã mua cho hai bác mỗi người một đôi vào dịp Giáng sinh. Đôi khi Ingrid đi cùng bác, nhưng hôm nay thì không.”
Ingrid gật đầu. “Cháu vẫn còn nhớ Oystein chứ, Tracy. Nó học trên cháu một, hai lớp gì đấy.”
“Cháu nhớ ạ.”
“Vậy là cháu đã trở về sống ở Cedar Grove rồi hả?” Ingrid hỏi.
“Bọn cháu chỉ về chơi thôi ạ.” Tracy nói.
“Ông bà vẫn nhớ Dan O'Leary chứ?” Calloway nói.
“Đương nhiên rồi.” Eric đáp. “Cậu ấy đã lập di chúc cho chúng tôi mà, mặc dù chúng tôi cần cập nhật nó. Bây giờ chúng tôi có bốn đứa cháu rồi.”
“Tracy và Dan đã cưới nhau. Họ mới sinh một cô con gái.” Calloway nói, và Tracy cảm thấy - sau khi đã làm việc theo cặp với một cộng sự trong phần lớn sự nghiệp của mình - đây không chỉ là một lời tán gẫu. Calloway đang cố tạo dựng lòng tin.
“Thật sao? Con bé được mấy tuổi rồi?” Ingrid nói, mỉm cười.
“Mới hai tháng thôi ạ.” Tracy nói. “Cháu lấy chồng, sinh con khá muộn.”
“Cho họ xem ảnh đi.” Calloway nói. Tracy mở một bức ảnh trên điện thoại của cô và dành ra ít phút để nói về Daniella. Sau khi đã trò chuyện xong về chủ đề này, họ nhấm nháp cà phê và không khí căng thẳng trong phòng quay trở lại, dày đặc như chỗ bơ mà Calloway đã phết lên miếng bánh thứ hai của ông.“Lúc nói chuyện điện thoại, tôi đã nhắc đến việc Tracy có thể có vài câu hỏi về Heather.” Calloway nói. “Tôi biết đây là một chủ đề khó khăn đối với cả hai ông bà...”
“Chúng tôi không muốn nói về chuyện đó.” Eric nói. “Bác tin chắc là cháu hiểu, Tracy, hơn phần lớn mọi người.”
“Cháu hiểu.” Cô nói.
“Nỗi đau không bao giờ tan biến.” Eric nói. “Hai bác chỉ chôn vùi nó để có thể sống tiếp thôi.”
Ingrid nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình.
“Đó là một khoảng thời gian khủng khiếp ở Cedar Grove này.” Tracy nói. “Và cháu biết cháu đã càng làm cho nó trở nên tồi tệ hơn khi cháu quay trở lại nhưng... khi ấy cháu phải biết chắc chắn liệu thủ phạm có phải là Edmund House hay không.”
“Ừ, giờ thì chúng ta đã biết rồi, gã đó giờ đã chết và bị chôn. Cầu cho hắn bị thiêu dưới địa ngục.” Eric nói. Ông quay sang Calloway. “Hai người muốn hỏi điều gì?”
“Chắc là ông còn nhớ Jason Mathews chứ?” Calloway nói. Eric gật đầu.
“Tôi nhớ.” Giọng ông lạnh tanh.
“Ông đã thuê ông ta bởi vì ông có những điều thắc mắc về chuyện đã xảy ra với Heather, cũng như Tracy có những điều thắc mắc về chuyện đã xảy ra với Sarah.”
Eric nhìn Tracy qua bàn và thẳng thừng nói. “Tracy đã nói là mình sai. Cô ấy đã chấp nhận Edmund House là thủ phạm.”
“Tôi đã nói với ông rằng chúng tôi có những mối nghi ngờ về cái chết của Jason Mathews.” Calloway khăng khăng. “Rằng chúng tôi không thể chắc chắn đó là một tai nạn săn bắn.”
“Đúng là ông đã nói với tôi như thế.” Eric nói. “Nhưng bây giờ chúng tôi đã để cho chuyện đó ngủ yên rồi. Chúng tôi không thể bàn luận về nó lần nữa, sếp ạ. Chúng tôi cần quên đi để tiếp tục cuộc sống của mình.”
“Cháu cảm thấy tò mò...” Tracy nói. “Ông Mathews có bao giờ báo cáo lại với hai bác về bất cứ điều gì mà ông ta xác định rằng có thể đã xảy ra với Heather không ạ?”
“Không!” Eric nói, hơi nhanh quá. Giọng ông đầy vẻ quả quyết, nhưng tư thế của ông thì không. Lưng ông không chạm vào ghế và ông đánh mắt sang hướng khác, nhìn lướt qua cô về một điểm vô định. Ingrid vẫn nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình.
“Liệu ông ta có nói chuyện với bất cứ ai về hồ sơ của Heather không?”
“Không ai cả.” Eric nói.
Tracy nhìn Calloway.
“Ông bà biết rằng vợ của Finlay Armstrong mới qua đời chứ?” Calloway nói.
“Dĩ nhiên rồi.” Ingrid nói.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến Heather?” Eric hỏi, nhìn Tracy và đi thẳng vào vấn đề.
Calloway ngồi ngả người về đằng trước. “Ông bà biết rằng trước đó, Kimberly đang tìm hiểu về cái chết của Heather, cũng giống như Jason Mathews đã từng?”
“Cô ấy đã đến đây vào một buổi chiều để phỏng vấn chúng tôi.” Eric nói. “Kimberly và Heather xưa kia là bạn thân của nhau. Cô ấy nói một ngày nào đó cô ấy có thể viết một cuốn sách - về Heather.”
“Tracy muốn biết Kimberly đã hỏi ông bà những gì. Ông bà đã nói gì. Ông bà có thể đã nói gì với Kimberly.” Calloway nói.
“Tại sao?” Erikc hỏi. “Chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
“Chúng tôi vẫn đang điều tra về cái chết của Kimberly, Eric ạ. Chúng tôi không nghĩ vụ hỏa hoạn ấy là một tai nạn.” Calloway nói.
Eric tái nhợt. Ingrid thả tách cà phê của mình xuống đĩa lót, khiến cà phê sánh ra ngoài. Bà vội vàng cáo lỗi, đi vào trong bếp rồi quay trở lại với một hộp khăn giấy, lau chỗ cà phê bị sánh.
“Tại sao cháu lại đến đây?” Eric cố gắng cất tiếng. Một lần nữa, ông nhìn sang Tracy.
Calloway nói nhỏ, giọng điệu đầy vẻ cảm thông. “Eric, nếu vụ hỏa hoạn không phải là một tai nạn, vậy thì nó cũng sẽ khiến cho cái chết của Jason Mathews trở nên đáng ngờ.”
“Ông đã nói đó là một tai nạn săn bắn mà.”
“Tôi đã nói đó có thể là một tai nạn săn bắn, vì lúc ấy chúng tôi không có bất kỳ căn cứ đáng tin cậy nào để kết luận điều gì khác.”
Eric nhìn Tracy qua bàn. “Giờ thì cháu định khuấy tung thứ gì lên đây?” Giọng ông đanh lại và đôi mắt sắc như dao.
“Eric.” Ingrid đưa tay chạm vào cánh tay ông, nhưng Eric giật tay ra.
“Cháu không còn sống ở đây nữa. Cháu rời đi rồi quay lại và khuấy tung mọi thứ lên. Để làm gì? Cháu thu được lợi ích gì từ điều đó? Điều đó có gì tốt lành chứ? Cha cháu đã chết vì nó rồi. Như thế chưa đủ hay sao?”
“Eric!” Ingrid nói. “Tracy, bác xin lỗi.”
“Không, không sao đâu ạ.” Tracy nói.
“Tracy không đòi đến đây, Eric ạ. Tôi đã nhờ con bé điều tra vụ này.” Calloway nói, vẻ cộc cằn đã quay trở lại trong giọng nói của ông. “Tôi chính là người có những thắc mắc ấy. Nếu ông muốn tức giận với ai thì hãy trút lên tôi đây này.”
“Ông ư? Tại sao tôi lại tức giận với ông chứ, Cảnh sát trưởng?”
“Bởi vì tôi mới là người khơi mọi thứ lên, Eric. Đó là công việc của tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người ta đang đoán già đoán non về hung thủ, và một vài người đã đoán rằng thủ phạm là Finlay.”
“Finlay ư?”
“Finlay đã từng hẹn hò với Heather hồi trung học.”
“Chúng tôi biết điều đó. Đương nhiên là chúng tôi biết điều đó.” Ingrid nói.
“Và trước lúc chết, Kimberly đang viết một cuốn sách về Heather.” Calloway tiếp tục.
“Ông nghĩ Finlay đã giết Heather ư?” Eric hỏi, nghe có vẻ ngờ vực.
“Tôi chỉ đang nói có một sự liên quan ở đó, Eric. Có một sự liên quan với Finlay mà chúng tôi phải điều tra.”
“Thật điên rồ.” Eric nói. “Finlay chỉ là một thằng nhóc hồi cậu ta hẹn hò với Heather.”
“Đúng vậy.” Calloway nói. “Nhưng chuyện giữa hai đứa đã trở nên căng thẳng. Ông còn nhớ chứ?”
“Tôi nhớ.” Eric nói, vẻ quả quyết. “Nhưng ông đã chấm dứt chuyện đó và tất cả coi như xong xuôi.”
“Chúng cháu cũng nghĩ như vậy.” Tracy nói.
“Vậy tại sao cháu lại đến đây?” Eric cao giọng. Nghe như một lời van vỉ.
“Bởi vì mối nghi ngờ đó sẽ luôn tồn tại. Sẽ luôn có những người nhìn thấy sự liên quan ấy và đem lòng thắc mắc. Finlay không đáng phải chịu đựng điều đó. Nếu cậu ta vô tội.” Calloway nói.
Eric trông như một ấm đun nước pha trà sắp sôi, khuôn mặt ông đỏ lừ. Ông đung đưa người trên ghế, lắc đầu. Khi ông đặt hai cánh tay lên bàn, hai bàn tay ông run run. Vợ ông nắm lấy tay ông.
“Eric. Tracy chỉ đang cố giúp đỡ thôi.” Calloway nói. “Tôi đã nhờ con bé giúp đỡ.”
Eric bật khóc. Ông lấy ra một cái khăn tay màu đỏ từ túi quần sau và hỉ mũi. “Bác xin lỗi vì những gì bác vừa nói, Tracy.” Ông lau phía dưới mũi. “Bác chỉ là một ông già đang nhớ con gái mình.” Ingrid xoa xoa cánh tay ông và dùng một cái khăn giấy chấm chấm nước mắt mình.
“Cháu biết, bác Johansen.” Tracy nói. “Cháu biết chuyện này khó khăn biết chừng nào.”
“Tôi không thể điều tra vụ này, Eric.” Calloway nói. “Tôi không có kiểu kinh nghiệm như Tracy có, và tôi quá gần gũi với tình huống này, quá gần gũi với Finlay. Tôi đã nhờ con bé giúp. Con bé còn con nhỏ ở nhà. Con bé có thể từ chối. Con bé có thể nói đây không còn là vấn đề mà con bé phải bận tâm. Nhưng con bé đã đến đây, Eric, vì con bé biết, rõ hơn bất cứ ai, rằng ông và Ingrid đã trải qua những gì. Con bé không muốn làm việc này, Eric. Nhưng tôi đã nhờ con bé làm.”
“Cháu cũng nhớ em gái cháu.” Tracy nói. “Cả nhà cháu đều đã ra đi. Và không có ngày nào là cháu không nghĩ về họ.”
Một lát sau, Eric Johansen trút ra một tiếng thở dài. “Cháu muốn biết điều gì?”
Tracy liếc nhìn Calloway, và ông gật đầu để cô bắt đầu. Họ đều biết Eric Johansen đã đồng ý, nhưng họ cũng biết ông ấy có thể đổi ý.
“Bác có biết Heather đã đi đâu vào cái đêm cô ấy mất tích không?” Tracy hỏi. Cô không cần phải nói cụ thể hơn. Đêm đó đã được khắc sâu trong trí nhớ của tất cả bọn họ.
“Con bé nói với hai bác rằng nó sẽ qua đêm ở nhà Kimberly.” Ingrid nhẹ nhàng đáp.
“Cô ấy đến đó bằng phương tiện gì?”
“Con bé nói nó sẽ đi bộ.” Eric nói. “Từ chỗ làm. Con bé tan làm trước khi cơn bão đổ bộ. Ed Witherspoon nói ông ta cho con bé về sớm. Ông ta đã xác nhận chuyện đó.”
“Đêm hôm đó cô ấy có gọi điện cho hai bác không?”
“Không.” Ingrid nói.
“Jason Mathews hay Kimberly Armstrong có bao giờ gợi ý một lý do tại sao Heather đi trên con đường ấy vào đêm đó không? Cô ấy đang đi đâu hoặc cô ấy đang từ đâu về?”
“Không!” Eric quả quyết.
Câu trả lời của ông khiến Ingrid nhăn mặt. Bà mở miệng như thể định nói nhưng rồi lại thôi.
“Hai người họ có đoán tại sao cô ấy lại ở đó không?” Tracy thử lại.
Ingrid siết chặt cánh tay chồng. Eric trông như đang cố gắng kiềm chế những lời nói chực thoát ra khỏi miệng. Ông chống khuỷu tay lên bàn và đưa hai bàn tay lên đôi môi run run.
Khi chồng bà không trả lời, hay đúng hơn là không thể trả lời, Ingrid nói: “Bệnh viện ở Silver Spurs, Tracy. Jason Mathews nói con bé đang đến bệnh viện đó.”
“Ông ta có nói lý do tại sao không?” Tracy kiên trì hỏi, cảm nhận được rằng Mathews có nói.
Một lần nữa, Ingrid liếc nhìn chồng mình trước khi nhìn lại Tracy. “Đã có suy đoán, nhưng chưa được xác thực... rằng Heather lúc ấy đang mang thai”
Có cảm giác như ai đó đã hít hết không khí trong phòng. Lát sau, Tracy nói: “Nhưng Heather chưa bao giờ nói gì với hai bác về chuyện đó?”
“Ừ.” Ingrid nói. “Chưa bao giờ.”
Eric tháo kính và gục trán vào hai bàn tay, vai ông rung lên. Sau một thoáng, ông lấy thêm khăn giấy để lau mắt. Rồi ông bỏ tay xuống và nói: “Con bé đã không làm thế. Con bé không hề đi vào bệnh viện đó.”
Tracy nhìn Calloway, họ ngầm thỏa thuận với nhau rằng cô nên gợi chuyện thật nhẹ nhàng. Tracy hỏi: “Bác không biết cô ấy tới đó, tới cái bệnh viện đó, bằng cách nào, đúng không bác Eric?
“Ừ.” Ông nói. “Hai bác chưa bao giờ biết được.”
“Sau Finlay, Heather có hẹn hò với ai không?” Tracy hỏi.
“Không ai cả.” Eric nói.
“Cô ấy không bao giờ nói về một chàng trai nào khác sao? Có thể là một người cùng đi uống cà phê với cô ấy hoặc một cuộc hẹn hò? Không gì hết sao ạ?”
“Không gì hết.” Ingrid nói, lắc đầu.
Người đã chở Heather Johansen đến Silver Spurs rõ ràng biết cô ấy mang thai. Nhưng không có nghĩa là người đó đã sát hại cô ấy, không nhất định là thế. Có thể một người bạn đã chở cô ấy đến đó, có thể là một người mà Heather quen biết, nhưng đó không phải là Kimberly - và Kimberly khi ấy là bạn thân nhất của Heather. Cho dù là ai, người đó chắc chắn sẽ trở thành đối tượng tình nghi.
“Làm sao bác biết đêm đó cô ấy không hề đi vào trong bệnh viện ấy, bác Eric?” Tracy hỏi.
“Mathews đã nói với hai bác.” Eric nói. Ông nhìn Calloway. “Sau khi ông ta có được hồ sơ từ chỗ ông. Ông ta đã kiểm tra dữ liệu của bệnh viện và nói con bé không hề đi vào trong; nó đã không giữ đúng lịch hẹn.”
“Hai bác đã phải ký một số giấy tờ để ông ta có thể lấy chúng.” Ingrid nói.
“Ông Mathews có nói với hai bác rằng ông ta đã nói chuyện với một người nào đó khác về khả năng Heather đang mang thai không?”
“Không ai cả.” Eric nói. “Chỉ có hai bác thôi.”
Ingrid lắc đầu.
“Ông ta có nói về những điều ông ta phát hiện được trong dữ liệu của bệnh viện không?”
“Ông ta chỉ nói trong dữ liệu đó có một lịch hẹn phá thai, nhưng không có dữ liệu nào cho thấy con bé giữ đúng lịch hẹn.” Ingrid vội vàng nói thêm.
Tracy thầm suy ngẫm về việc Jason Mathews biết chuyện Heather có thai. Liệu ông ta có nhắc đến điều đó với bất cứ ai ở Cedar Grove không, nơi mà một tin đồn như thế sẽ lan truyền rộng khắp với tốc độ chóng mặt? Nếu có, ông ta đã kể với ai và tin đồn ấy đã lan đến tai những người nào, và đó có phải là lý do khiến Mathews mất mạng không?