← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Dan nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải của màn hình máy tính - 4 giờ chiều.

Anh ngả người vào lưng ghế để nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh không thấy chiếc Subaru ở đường dẫn vào nhà. Tracy chưa về.

Dan đã có một ngày bận rộn ngay từ lúc anh đóng cửa phòng làm việc của mình. Anh chỉ nghỉ ngơi đúng một lần để ăn một bữa chóng vánh và kiểm tra tình hình của Therese và Daniella. Anh thấy Therese đang ngồi bên giá vẽ trong phòng sinh hoạt chung của gia đình. Bức tranh của cô ấy đã rõ nét hơn so với lần mới nhất anh nhìn thấy nó. Anh có thể nhận ra cái chòi nghỉ mà anh đã dựng lên phía trên bồn tắm nước nóng vào mùa hè năm ngoái. Dan không biết nhiều về hội họa. Anh nghĩ có lẽ đây là một bức tranh thuộc trường phái Ấn tượng vì Therese đã vẽ phong cảnh này với một cơn mưa tuyết gần như che kín chòi nghỉ.

“Cô bé đang ngủ trong nôi.” Therese khẽ nói. “Tôi đang tận dụng thời gian rảnh để vẽ. Tôi mong rằng ông không phiền lòng.”

Dan chẳng phiền lòng chút nào.

Ngoài lúc nghỉ đó ra, cả ngày nay Dan không rời khỏi bàn làm việc.

Anh ngửi thấy mùi món gì đó đang nấu, khiến miệng anh ứa nước miếng, và anh đẩy người và ghế lùi lại khỏi bàn. Outlook của anh kêu “tinh” một tiếng. Địa chỉ email của người gửi khiến anh chú ý. Tòa Thượng thẩm quận Whatcom. Dan nhấp chuột vào email ấy và mở ra Thông báo về quyết định của Thẩm phán Doug Harvey. Anh nhanh chóng xem lướt qua những lời mào đầu và tìm kiếm từ “Do đó”, từ mở đầu cho quyết định thực sự của thẩm phán dựa vào các bằng chứng được đưa ra trong phiên tiền thẩm.

Thẩm phán Harvey đã hoãn lại quyết định đối với kiến nghị của thành phố về phán quyết giản lược, ông ta cho Dan ba mươi ngày để tiến hành việc yêu cầu bên bị cung cấp các thông tin, tài liệu mà anh cần và đệ trình bằng chứng chứng minh rằng Cedar Grove cùng những hành động của các công nhân viên chức của thành phố không được nguyên tắc công vụ bảo vệ. Nói cách khác, Harvey không hoàn toàn tin lý lẽ phản biện của Dan, nhưng ông ta đang cho anh cơ hội để tiếp tục hoặc dừng lại. Thẩm phán Harvey cũng giục thành phố Cedar Grove đáp ứng đề nghị của Dan về việc cung cấp các tài liệu mà Dan đã gửi gần một tháng trước, và ông ta cũng yêu cầu Cedar Grove sắp xếp cho các nhân chứng sẵn sàng cung cấp lời khai.

Hộp thư đến của Dan lại kêu “tinh” một tiếng nữa. Lần này tên người gửi là Rav Patel. Patel hỏi khi nào Dan muốn tới văn phòng của anh ta để xem các tài liệu, đồng thời đính kèm những câu trả lời của thành phố đối với các câu hỏi của Dan - những câu hỏi bằng văn bản được trả lời kèm theo lời tuyên thệ. Sự hồi đáp nhanh chóng của Patel trái ngược hoàn toàn với những gì Dan đoán định - anh cứ tưởng anh ta sẽ rề rà hơn. Bây giờ, có vẻ như Patel sẽ không chuyển vụ này cho luật sư bên ngoài, ít nhất anh ta sẽ chưa làm thế vào thời điểm này.

Dan nhấn vào nút “Hồi đáp” và đề nghị được đến xem các tài liệu vào ngày hôm sau. Sau khi gửi xong bức email, anh gọi điện cho văn phòng của mình ở Seattle và nói chuyện với Leah Battles, cô ấy nói cô ấy đã đọc quyết định của Thẩm phán Harvey và đang tiến hành gửi thông báo về việc cung cấp lời khai cho Gary Witherspoon và các thành viên của Hội đồng thành phố Cedar Grove.

“Hãy sắp xếp để Witherspoon là người cung khai cuối cùng.” Dan nói. “Sau khi tôi nghe hết những gì mà các thành viên hội đồng thành phố phải nói ra.

Dan nghe thấy tiếng xe và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Tracy lái chiếc Subaru trên đường dẫn vào nhà và đỗ lại đằng sau chiếc Tahoe của anh. Cô và Dan đã không nói chuyện với nhau từ tối hôm trước, nhưng Dan khá chắc chắn Tracy đã đi đâu.

“Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cô.” Anh nói với Battles.

Anh rời khỏi phòng làm việc và bước vào bếp, nhấc nắp của một cái nồi lên, hít hà mùi thơm của món hầm mà Therese đã nấu. Tracy đẩy mở cánh cửa trước, khệ nệ bê hai cái thùng giấy đựng đồ nặng trĩu. Dan cho rằng trong đó là các hồ sơ vụ án.

“Để anh giúp em.” Anh nói, đậy nắp nồi lại và đi ra cửa để giúp cô.

“Em làm được.” Cô đặt những cái thùng giấy xuống sàn. Dan đóng cửa lại. Họ hôn nhau và cô cởi áo khoác ra, treo nó lên mắc. “Daniella dậy chưa?”

“Therese đã đưa con bé đi dạo chừng nửa tiếng trước.” Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay. “Anh cho rằng họ sắp về ngay bây giờ đấy.”

Tracy bước tới giá vẽ và ngắm nghía bức tranh. “Đẹp quá, anh nhỉ?”

Dan gật đầu. “Anh đang tính đến chuyện mua nó và treo nó bên trên mặt lò sưởi.”

“Ý hay đấy.” Tracy nói. Cô ngừng lại. “Anh đang nấu ăn à? Thơm quá.”

“Cả Therese nữa.” Anh nói. “Anh cho rằng đó là món hầm kiểu Ireland.”

“Một món ăn xoa dịu tâm hồn. Thật là tuyệt. Trời lại bắt đầu đổ tuyết. Chúng ta có thể nhóm lửa và thư giãn.”

Dan nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những bông tuyết lác đác bay. Họ đều đang trù trừ. Anh biết cô đã ở đâu, và anh đã suy ngẫm xem mình nên phản ứng thế nào, nên nói gì. Anh không muốn làm tình hình căng thẳng hơn hoặc khiếnmình trông giống như một kẻ phân biệt giới tính, mặc dù anh cho rằng đó là điều không thể tránh khỏi.

“Anh có được phép hỏi em đã ở đâu hoặc trong những cái thùng giấy này có cái gì không?”

“Sáng nay em đã nói chuyện với ông bà Johansen cùng với bác Roy, sau đó em lái xe tới Silver Spurs và nói chuyện với Finlay.”

“Và?”

“Và em đã gọi điện đến Seattle, xin phép họ cho em điều tra vụ này.”

Dan thở dài. Thế đấy. “Được rồi.”

“Đây là công việc của em, Dan à.”

“Anh biết.” Anh nói. “Tối qua em đã nói như vậy.”

“Em không muốn chuyện này trở thành một vấn đề gây mâu thuẫn giữa chúng ta.” Cô bắt đầu.

“Anh hiểu điều đó.” Anh cắt ngang, không nói là nó sẽ không như thế.

“Để em nói hết đã.”

“Không cần đâu.”

“Dan...”

“Anh hiểu đây là công việc của em. Anh cũng hiểu em rất giống cha em, và cứu giúp người khác chính là điều khiến em phải ra khỏi giường vào buổi sáng. Anh cho rằng anh đã hy vọng hão huyền khi nghĩ em sẽ quyết định không đi làm lại. Không phải là anh phân biệt giới tính gì đâu. Anh chỉ lo lắng cho em thôi.” Anh nhún vai. “Nhưng đây là lý do chúng ta thuê Therese mà... Để em có thể đi làm lại. Để...”

“Em biết anh lo lắng.” Cô bước tới chỗ anh. “Em yêu anh vì điều đó. Và không phải bất cứ vụ án nào em cũng nhận đâu.”

“Nhưng vụ án của Heather gợi nhắc em nhớ đến những gì gia đình em đã trải qua sau khi Sarah mất tích.”

Tracy nhìn những cái thùng giấy. “Em nghĩ ai đó đang đổ tội cho Finlay, Dan ạ. Và dù kẻ đó là ai chăng nữa, hắn có thể được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sau khi giết hại ba người vô tội.”

Dan gật đầu nhưng không nói gì.

“Anh chỉ cần biết rằng em sẽ không làm gì ngu ngốc.”

“Được rồi.” Dan cố gắng nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng, anh tự hỏi đã có bao nhiêu sĩ quan cảnh sát bị sát hại trong lúc làm nhiệm vụ từng nói những lời tương tự.