CHƯƠNG 11
Cơn bão đêm đó thổi qua Cedar Grove như một chuyến tàu chở hàng sầm sập lao đến, tiếng gió hú gào xen lẫn tiếng lách cách và răng rắc của những cành cây va đập vào nhau rồi gãy rụng. Cơn bão hoành hành gần như suốt đêm, trút thêm tuyết xuống những con đường vốn đã oằn mình vì lớp tuyết đọng, rồi cuối cùng dịu đi vào lúc bốn giờ sáng. Tracy biết điều đó vì cô đã thức dậy để cho Daniella bú - cô cũng chẳng ngủ được nhiều. Cô cứ trăn trở với cái ý nghĩ cuối cùng mà cô đã nảy ra trong cuộc gặp với Finlay.
Ai có đủ thông tin để đổ tội cho Finlay?
Roy Calloway.
Cô biết ý nghĩ ấy thật kỳ cục, nhưng nó cũng rất đúng. Cô đã từng có những ý nghĩ dường như còn điên rồ hơn, trong những vụ án khác, và những ý nghĩ ấy rốt cuộc đều chuẩn xác.
Thế là cô ép mình rèn luyện trí óc.
Roy rõ ràng đã giấu nhẹm thông tin Heather Johansen mang thai. Ông nói ông làm thế để bảo vệ Eric và Ingrid, bảo vệ ký ức của họ và thanh danh của con gái họ. Nếu Tracy chấp nhận lý luận đó, vậy thì việc Roy nói với báo chí rằng cái chết của Jason Mathews có thể là một tai nạn săn bắn cũng là vì lý do ấy - để làm giảm sự chú ý đến những gì Mathews đã biết được trong hồ sơ của Heather Johansen. Roy biết cái chết của Mathews không phải là một tai nạn. Ông đã đến hiện trường vụ việc, thậm chí hồi đó ông còn leo lên sườn đồi. Nếu ông biết Mathews không phải là nạn nhân của một tai nạn săn bắn, vậy thì ông phải biết Mathews có thể đã chết vì những gì ông ta biết được trong hồ sơ của Heather. Còn có thể có lý do nào khác chăng? Chắc chắn rồi. Mathews dường như là một kẻ cà chớn khi say. Ông ta có thể đã gây thù chuốc oán - có lẽ là với ai đó ở quán rượu Bốn Nhánh. Nhưng căn cứ vào thời điểm ông ta chết thì điều đó sẽ là một sự trùng hợp quá mức hy hữu.
Vậy Roy quyết định giữ im lặng mọi chuyện là để bảo vệ Finlay hay để đổ tội cho anh ta? Hay ông chỉ đang làm tốt công việc của cảnh sát - không tiết lộ thông tin quan trọng với công chúng vì hy vọng rằng khi họ tìm thấy kẻ thủ ác, hắn sẽ xác nhận điều mà không ai khác biết cả? Có lẽ thế.
Tracy đã suy nghĩ về những cơ sở lập luận đó khi cô cho Daniella bú.
Roy biết Finlay từng là bạn trai của Heather. Ông biết mối quan hệ ấy đã kết thúc một cách tồi tệ. Ông biết Finlay sẽ là đối tượng tình nghi chính trong cái chết của Heather. Roy là cảnh sát trưởng ở Cedar Grove, vì thế không có gì là khó hiểu khi ông cũng biết, qua sĩ quan trực tổng đài,rằng Finlay đã đến quán rượu Bốn Nhánh để đưa Jason Mathews về nhà vào chiều hôm đó. Roy có thể đã nghĩ rằng Mathews đã nói với Finlay những thông tin có trong báo cáo pháp y - đặc biệt là khi Finlay không hề nhắc đến cuộc gặp của anh ta với Mathews ở quán rượu. Suy đoán này thật mong manh, quá mong manh nên không thể rút ra bất cứ kết luận thực sự nào, nhưng chẳng mong manh đến mức Tracy không suy đoán được sâu xa hơn. Roy cũng có thể bắn chết Mathews với khoảng cách ấy - dù cho có nhắm cả hai mắt - và ông cũng biết Finlay nghỉ làm vào hôm đó. Roy biết những người yêu thích săn bắn làm gì vào tháng Mười, và biết Finlay sẽ làm gì vào ngày nghỉ. Ngoài ra, Roy còn biết Kimberly Armstrong đã bắt đầu điều tra về cái chết của Heather Johansen và Jason Mathews.
Vậy thì Roy đang bảo vệ người mà ông đỡ đầu? Hay ông đang bảo vệ chính mình?
Để tin vào vế thứ hai, Tracy phải chấp nhận một sự thật then chốt. Nó đòi hỏi Tracy phải tin rằng Roy Calloway - người đàn ông đã từng cai quản Cedar Grove với nắm đấm sắt - chính là kẻ đã làm cho Heather mang thai. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự kiện đó.
Và đó là khi giả thuyết của cô bị bẻ gãy.
Tracy biết Roy, không chỉ với tư cách một cảnh sát trưởng. Roy và cha cô từng là những người bạn thân thiết của nhau. Ông và Nora từng thường xuyên ghé nhà họ chơi. Tracy chưa bao giờ thấy Roy tỏ dấu hiệu gì của một kẻ phóng đãng. Và nếu muốn tiếp tục suy luận theo giả thuyết của cô, cô sẽ phải tin rằng Roy là kẻ háo sắc, đúng không?
Cô sẽ phải tin rằng Roy đã lợi dụng một cô gái mười tám tuổi, thậm chí có thể còn cưỡng hiếp cô ấy.
Đó chính là điều Tracy không thể nghĩ đến. Cô không thể hình dung ra điều đó. Như thế chẳng khác nào suy đoán cha cô đã ngủ với Heather vậy. Một số đàn ông lừa dối vợ mình. Đã từng lừa dối một lần thì cả đời là kẻ lừa dối, mẹ cô từng nói như thế. Một số người thì chỉ ve vãn để thăm dò mà thôi.
Nhưng Roy không thuộc cả hai loại đàn ông đó.
Tracy quyết định rằng cô sẽ đưa Roy Calloway vào trong danh sách tình nghi, bởi vì đó là công việc phải làm của cảnh sát, nhưng cô sẽ không kết tội ông. Cô cũng sẽ không kết tội Finlay. Ít nhất là ở thời điểm này.
Vào lúc sáu giờ sáng, Tracy đưa Daniella vào giường với mình, và họ ngủ say như chết cho đến chín giờ, khi điện thoại của cô reo lên đánh thức cô dậy. Andrew Laub, Phó ban của cô ở Seattle, đã đồng ý cho cô điều tra những vụ án mạng ở đây.
Dan đã rời khỏi nhà - Tracy không biết anh đi đâu. Cô không nghe thấy tiếng anh rời đi. Cô cho Daniella bú và thay quần áo cho con bé, rồi quấn nó trong một cái chăn màu hồng trước khi trao nó cho người mẹ ban ngày của nó. Cô nghĩ việc nhắc đến cụm từ đó có thể giúp cô quen với nó, và có thể giúp cô giảm bớt mặc cảm tội lỗi vì đã bỏ mặc con gái mình. Nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì cả.
Lúc Tracy thay quần áo xong và tới chỗ chiếc Subaru phủ đầy tuyết của mình, cô đang cố kìm nước mắt. Cô suýt thì quay trở lại vào trong nhà. Cô suýt thì gọi điện cho RoyCalloway và bảo ông rằng cô không thể làm được việc này, cô đã ngán săn lùng những kẻ giết người lắm rồi. Thế rồi cô lại nghĩ đến Daniella, cùng lý do cô và Dan trở về Cedar Grove. Lúc đầu, Dan đã tính đến chuyện bán ngôi nhà của cha mẹ anh. Anh biết những ký ức của Tracy về Cedar Grove không tốt đẹp gì. Nhưng Tracy đã thuyết phục anh giữ nó lại. Cô không muốn sống trong nỗi sợ hãi những ký ức đến mức không dám trở về quê nhà. Một phần trong cô hy vọng rằng Gary Witherspoon sẽ đem lại sức sống mới cho cái thị trấn đìu hiu này, và nó sẽ thịnh vượng trở lại - có thể không còn được như cũ, nhưng sẽ lại tấp nập những người quen biết nhau, trông nom lẫn nhau và con cái của nhau. Cô muốn điều đó vì Daniella.
Cô nhìn vào ghế phụ, vào hồ sơ vụ án mà Roy đã đưa cho cô, rồi cô nghĩ về Heather Johansen, về em gái cô - Sarah - và về những tháng ngày vô cùng tăm tối ấy. Cedar Grove sẽ không bao giờ còn là thị trấn mà cô từng thân thuộc hồi còn nhỏ. Sự cải tạo và những lớp sơn mới sẽ không bao giờ che giấu được cái bóng bao trùm lên thị trấn này mà cái chết của hai cô gái trẻ đã tạo ra, tấm màn phủ đã buông xuống nơi từng là chốn đồng quê yên bình. Đó là lý do vụ xét xử lại Edmund House đã khiến quá nhiều người đau lòng; khi ấy thị trấn không muốn trở lại thời điểm tăm tối đó, khi Cedar Grove bắt đầu mục rữa. Nhiều người cũng sẽ không muốn quay lại thời điểm đó vào lúc này, ngay khi mọi thứ bắt đầu tươi sáng trở lại.
Nhưng hồi đó cô buộc phải tìm ra sự thật. Và bây giờ cô cũng buộc phải làm thế lần nữa. Chỉ có sự thật mới đem lại sự tươi sáng vĩnh cửu cho thị trấn này.
Tracy cần giúp Heather Johansen yên nghỉ và cả Kimberly Armstrong nữa - để thị trấn này thực sự tiếp tục tồn tại. Về mặt cá nhân, cô cảm thấy mình không bắt buộc phải giúp Jason Mathews yên nghỉ, nhưng cái chết của ông ta dường như là nhân tố cốt yếu để làm sáng tỏ những gì đã xảy ra, và nếu cô muốn khép lại chương tăm tối nhất trong lịch sử của thị trấn, cô cũng phải giúp ông ta yên nghỉ.
Cô lùi xe ra khỏi đường dẫn vào nhà và đi trên những con đường phủ tuyết. Xe cộ qua lại đã làm lớp tuyết tích tụ kết đặc lại. Cô lái xe rời khỏi thị trấn và tới chỗ một hàng xe cộ trên con đường quận lộ, quả là một sự thay đổi lớn so với thời cô còn trẻ. Hồi đó, chẳng có mấy xe cộ qua lại nơi này. Con đường quận lộ là con đường dẫn ra khỏi Cedar Grove, và ngoại trừ những chuyến đi dài với Sarah cùng cha cô để tham gia các cuộc thi bắn súng, cô chẳng mấy khi có lý do gì để đi đâu cả. Cô nhập vào dòng xe cộ.
Việc đi lại đã dễ dàng hơn nhưng vẫn ở dưới mức giới hạn tốc độ cho phép, các tài xế lo ngại về băng đen khi nhiệt độ buổi sáng ở mức âm bảy đến âm mười độ. Những mảng trời lấp ló giữa những ngọn cây mang màu lam nhạt của mùa đông, tịnh không một gợn mây, một dấu hiệu cho thấy trong ngày hôm nay trời sẽ không ấm hơn là bao. Tracy biết kiểu thời tiết này. Nó tạo cảm giác êm ả và yên bình, thậm chí không có lấy một làn gió. Cứ như thể Cedar Grove đang ở trong mắt bão, những cơn gió thoáng lặng, và khu rừng được bao phủ trong sự tĩnh mịch tuyệt đối.
Cho đến khi những gì khủng khiếp nhất ập đến.
Cô kiểm tra những cột cây số trên đường, nhưng cô vẫn nhớ điểm đến của mình. Tất cả mọi người ở Cedar Grove đều biết chỗ những con chó săn của Vern Downie tìm thấy thi thể lạnh giá của Heather Johansen. Các học sinh ở Cedar Grove đã đặt hoa và những món đồ lưu niệm rẻ tiền khác dọc theo vệ đường, tạo nên một khu vực tưởng niệm. Những người khác thì chỉ tò mò muốn thấy nơi một thi thể đã từng bị bỏ mặc. Ông James Crosswhite đã cấm Tracy và Sarah đến đó. Đó không phải là chỗ dành cho những kẻ tò mò, ông đã bảo họ như vậy. Một cô gái trẻ đã chết ở đó.
Cô nhìn thấy khúc cua ấy và nhẹ nhàng rời khỏi mặt đường nhựa để ghé vào vệ đường, khéo léo nhấn phanh. Những chiếc xe dọn tuyết đã đẩy tuyết sang hai bên mép đường, nơi chúng kết đặc lại, đóng thành băng và có thể là một mối nguy hiểm. Khi đã dừng lại, cô đội một chiếc mũ len lên, quấn một chiếc khăn quàng quanh cổ, và cầm lấy hồ sơ vụ án của Heather từ ghế phụ. Cô muốn nhìn thấy nơi thi thể Heather Johansen được tìm thấy, để xem liệu nó có khơi lên bất cứ ý nghĩ hay ý tưởng nào không, vì giờ đây cô đã đọc hồ sơ vụ án.
Một điều tra viên của Đội Phản ứng Hiện trường thuộc Sở Cảnh sát Tuần tra Bang Washington đã vẽ phác thảo đoạn đường dẫn đến khúc cua ấy, và Tracy nhận thấy con đường ngoặt gấp sang bên trái. Báo cáo còn ghi chú thêm rằng trời tối như hũ nút vào cái đêm Heather Johansen đi bộ trên con đường đó. Hồi ấy không có đèn đường, và những đám mây bão đen sì cùng với những vòm cây dày sẽ che giấu bất cứ dấu vết nào của ánh sáng tự nhiên. Chính vì lý do này mà trong báo cáo ban đầu của cảnh sát, họ cho rằng Heather - đang đi bộ trên đường trong bóng tối - đã bị một chiếc xe đâm phải và đập đầu xuống mặt đường. Giả thuyết đó bị đó gạt bỏ khi báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy không có vết thương nào do va đập - không có vết bầm tím hay trầy xước nào - ngoại trừ dấu vết của một cú đánh vào đầu. Cũng vì lý do này, chuyên viên pháp y đã gạt đi khả năng Heather bị đẩy xuống hoặc tự nhảy ra khỏi một cái xe đang chạy.
Tracy cũng không tin cái giả thuyết Heather đã cố đi bộ đến bệnh viện ở Silver Spurs. Cô vẫn cho rằng Heather được chở đến bệnh viện nhưng từ chối đi vào trong và đã cố đi bộ về nhà. Báo cáo của cảnh sát cũng khẳng định những gì Finlay đã nói, Heather ăn mặc không phù hợp với thời tiết khi ấy: trời thì mưa và nhiệt độ đang hạ dần. Cô ấy chỉ mặc một cái áo khoác đi mưa bên ngoài áo phông và quần jean xanh. Nếu định đi bộ thì cô ấy phải ăn mặc ấm áp hơn chứ.
Vậy thì, nếu cha của đứa bé chở Heather tới bệnh viện và bỏ cô ấy lại đó, hoặc nếu Heather từ chối đi vào trong bệnh viện và chạy xa khỏi chiếc xe, tại sao cô ấy không trốn đi khi cái xe quay lại?
Tracy lại nhìn vào khúc cua của con đường và tự hỏi liệu các kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường có lật ngược lại vấn đề không. Thay vì tập trung vào những gì người lái xe có thể không nhìn thấy, có lẽ họ nên tập trung vào những gì Heather đã không nhìn thấy. Vào một đêm tối tăm trong vùng núi, với một cơn bão đang hoành hành, người lái xe có thể đã bật đèn pha. Ánh sáng ấy, hoàn toàn tương phản với bóng tối, có lẽ đã làm Heather Johansen chói mắt, ít nhất là trong thoáng chốc, điều này có thể là lý do khiến cô ấy không trốn đi, khiến cho người lái xe có cơ hội để đánh cô ấy. Giả thuyết đó được củng cố bởi kết luận của chuyên viên pháp y rằng Heather đã được di chuyển đến nơi mà sau nàyhọ phát hiện ra thi thể của cô ấy sau khi cô ấy bị một vật tù tác động gây ra vết thương ở một bên đầu.
Cảnh sát đã tìm kiếm vết máu dọc theo con đường hay trên những đám lá và cành cây trên đoạn đường dẫn đến thi thể của Heather, nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Tuy nhiên, việc không có vết máu nào có thể là do chúng đã bị cơn mưa xối xả và mưa tuyết tối hôm đó rửa trôi đi. Báo cáo ấy cũng cho biết có rất ít dấu giày trong rừng, hoặc vết lốp bánh xe dọc theo vệ đường, nhưng một lần nữa, cơn mưa nặng hạt và sự lơ là các chi tiết của các kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường vào năm 1993 có thể chính là lý do dẫn đến sự thiếu sót này.
Tracy đóng hồ sơ lại và bước ra khỏi xe. Hơi lạnh châm chích khuôn mặt không che đậy của cô, và cô quấn một cái khăn quanh nửa mặt bên dưới. Cô kẹp hồ sơ vào nách, leo xuống vệ cỏ dốc ven đường và tìm kiếm một con đường dẫn vào trong rừng. Cô cúi đầu né tránh hoặc bẻ gãy những cành cây sà thấp, và bị vụn tuyết bám khắp người. Sau mỗi bước đi, phần đế cao su dưới đôi bốt lót lông của cô lại càng lún sâu, khiến tuyết ngập đến cẳng chân cô. Cô tiếp tục lê bước cho đến khi tới chỗ những bậc đá. Theo báo cáo, thi thể của Heather Johansen đã được đặt ở đầu đằng kia của bậc đá đầu tiên, nơi người ta không thể dễ dàng nhìn thấy nó. Sự sắp đặt cẩn thận này - một nỗ lực rõ ràng để giấu thi thể - là một yếu tố quan trọng nữa để chuyên viên pháp y kết luận rằng thi thể đã được di chuyển sau khi bị đánh vào đầu.
Tracy dừng lại, thở hổn hển, cô hụt hơi vì ráng sức leo trèo và không rèn luyện thân thể thường xuyên từ khi sinh Daniella. Cô kéo thấp cái khăn quàng xuống. Những luồng hơi từ miệng và mũi cô lan tỏa trong không khí lạnh. Cô ước lượng khoảng cách từ vệ đường đến đây chỉ khoảng một phần mười dặm - nhưng cũng không quá gần. Các ghi chép về hiện trường vụ án cho thấy có những cành cây gãy cùng dấu vết gót giày và kết luận rằng thi thể đã được kéo lê tới địa điểm này chứ không được bê đi. Heather lúc ấy cao một mét bảy mươi và nặng sáu mươi mốt cân, chắc chắn không phải là một gánh nặng quá khủng khiếp đến nỗi một người đàn ông có chiều cao, cân nặng và sức khỏe ở mức trung bình không thể bê đi được, nhưng theo kinh nghiệm đọc các báo cáo pháp y của mình, Tracy cũng biết việc bê một thi thể sẽ khó hơn rất nhiều bởi vì sự mềm oặt của nó khiến người ta lúng túng hơn khi nâng nó lên và cũng khó tìm được trọng tâm của nó hơn. Tên sát nhân cũng phải hành động vội vàng để đưa thi thể ra khỏi con đường, đến nơi khuất nẻo trước khi một chiếc xe khác đi qua, mặc dù cơn bão đêm ấy khiến cho điều đó khó có khả năng xảy ra. Thi thể cũng không được chôn, thay vào đó nó bị phủ dưới tuyết, lá và đất. Một kỹ thuật viên khám nghiệm hiện trường đã đặt ra một câu hỏi khác. Nếu tên sát nhân mang theo một cây gậy, tại sao hắn không mang theo một cái xẻng?
Nhưng, một lần nữa, từ kinh nghiệm của mình, Tracy biết rằng việc thủ phạm quyết định không chôn thi thể nạn nhân không loại trừ khả năng vụ sát hại không được dự tính từ trước - nghĩa là, tên sát nhân hoặc những tên sát nhân không mang theo xẻng bởi vì hắn hoặc chúng không có ý định giết người. Mặt đất ở Bắc Cascades là trầm tích sông băng - cực kỳ rắn và khó đào dù nông hay sâu, đặc biệt là ở chân một khối đá trồi lên. Rễ cây sẽ là một chướng ngại khác -chưa kể chiếc xe của tên sát nhân được đỗ ở con đường quận lộ và dễ dàng bị người khác nhìn thấy nếu có ai đó đi qua.
Tracy bỗng nghe thấy tiếng còi được nhấn ba lần, mỗi tiếng còi đều vang vọng khắp khu rừng tĩnh mịch. Quái lạ thật. Cô cởi phéc mơ tuya của áo khoác và giật phăng nắp bao súng trước khi quay trở lại con đường, lần bước theo những dấu giày mà cô đã để lại lúc nãy để đi lại dễ dàng hơn.
Khi cô tới chỗ con đường, cô nhìn thấy chiếc xe tải màu xanh dương của Finlay đỗ đằng sau chiếc Subaru của cô. Finlay đang tựa vào mui chiếc xe tải, nhìn cô lại gần. Anh ta bỏ hai bàn tay ra khỏi chiếc áo khoác cảnh sát màu xanh sẫm lót lông và chìa một bàn tay trống trơn ra, Tracy nắm lấy tay anh ta, và anh ta kéo cô lên khỏi đoạn cuối cùng của vệ cỏ dốc ven đường.
“Tôi đã nghĩ đây là xe của chị mà.” Anh ta nói. Anh ta đội sùm sụp một cái mũ màu đen có hai vạt che tai. Anh ta chưa cạo râu, đám chân râu lởm chởm lốm đốm xám. “Sẽ là một sự trùng hợp cực kỳ hy hữu nếu tôi thấy một chiếc Subaru khác đỗ ở đây.”
“Cậu đang làm gì ở đây thế, Finlay?” Cô hỏi.
“Tôi đang trên đường trở lại nhà nghỉ. Tôi nhận ra xe của chị nhờ cái ghế ngồi cho trẻ em ở băng ghế sau, và đương nhiên tôi nhận ra địa điểm này.”
“Tôi tưởng cậu chưa đọc báo cáo của cảnh sát.” Đó không phải là một câu hỏi.
Anh ta mỉm cười. “Nhưng tôi đã sống ở đây mà, chị Tracy. Cả hai chúng ta đều đã sống ở đây. Bất cứ ai từng sống ở Cedar Grove hồi đó đều biết tầm quan trọng của nơi này... và nơi họ tìm thấy chiếc xe tải của chị, khi Sarah mất tích.”
Tracy không thể tranh cãi về điều đó. “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
“Không. Không hẳn. Tôi đoán chị đã được phép nhận vụ này?”
“Không, và tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.” Cô nói. Cô lại nhìn khúc cua của con đường. Finlay đọc được suy nghĩ của cô.
“Đó là hướng tôi đang đi về nhà vào đêm đó, sau khi tan học.”
Lời khẳng định ấy cũng như sự hiện diện của Finlay ở hiện trường vụ án khiến Tracy khựng lại. Cô tự hỏi phải chăng sự xuất hiện của Finlay ở địa điểm này không chỉ là một sự tình cờ. Cô tự hỏi phải chăng anh ta đang theo dõi những hành động của cô, như anh ta đã từng bám đuôi Heather Johansen?