CHƯƠNG 12
Dan bước vào sảnh của nơi đã từng là Ngân hàng Quốc gia Đệ nhất và nhiều năm sau, lúc anh trở lại Cedar Grove sau khi ly hôn người vợ đầu, nó lại trở thành một tập hợp các văn phòng riêng lẻ, trong đó có cả văn phòng luật của anh. Các quầy giao dịch ngân hàng vẫn ở nguyên chỗ cũ, mặc dù chúng đã được cải tạo thành các ô làm việc cho các bộ phận khác nhau của các cơ quan thành phố và các nhân viên. Những giọng nói vang vọng trong cái sảnh lát đá cẩm thạch đỏ với sáu cột trang trí, nó được đồn đại là có giá trị hơn cả vàng vào thời điểm được xây dựng. Nội thất của nó đã được tân trang lại, long lanh dưới ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đèn chùm bằng đồng nguyên bản có từ thế kỷ mười chín. Sàn đá sáng bóng khảm hình một con đại bàng Mỹ với một cành ô liu và mười ba mũi tên được quặp trong móng vuốt của nó. Christian Mattioli đã không tiếc tiền khi xây dựng cái ngân hàng sẽ chứa đựng tài sản của mình, và Dan phải thừa nhận rằng anh rất vui khi thấy nó được dọn dẹp sạch sẽ và sống động trở lại, đông đúc người và rộn ràng tiếng nói cùng tiếng điện thoại reo.
Dan bỏ qua thang máy và đi lên chiếc cầu thang cẩm thạch uốn cong có tay vịn màu đồng và trải thảm trang trí màu đỏ tía. Văn phòng cũ của anh trên tầng hai giờ được sử dụng làm văn phòng của luật sư đại diện cho thành phố Cedar Grove, Rav Patel.
Mặc dù Dan bất ngờ về việc Patel sẵn sàng cho phép anh xem xét các tài liệu một cách nhanh chóng như vậy, nhưng giờ đây anh lại nghĩ rằng Patel quyết định gấp rút đáp ứng đề nghị ấy là để gây áp lực cho anh, nhờ thế Cedar Grove có thể đệ trình lại đơn kiến nghị về phán quyết giản lược sớm hết mức có thể. Bằng cách cung cấp các tài liệu và trả lời các câu thẩm vấn của Dan, Patel có thể một lần nữa lý luận rằng Dan không có bằng chứng gì để chứng minh cho tuyên bố của mình là Gary Witherspoon và hội đồng thành phố không được nguyên tắc công vụ bảo vệ và / hoặc có liên quan đến việc lừa gạt và dối trá.
Dan kéo mở cánh cửa kính mờ dán dòng chữ “Luật sư đại diện cho thành phố” bằng những khối chữ màu đen ở vị trí trước kia từng là “Văn phòng luật của Dan O'Leary”. Anh bước vào khu vực lễ tân. Một chiếc quạt trần với các cánh quạt to bản đang quay phía trên bàn làm việc từng bị bỏ trống hồi Dan thuê nơi này nhưng bây giờ lại có một gương mặt quen thuộc chiếm lĩnh.
“Dan O’Leary.” Sunnie Witherspoon gọi tên anh một cách rạng rỡ như ánh mặt trời đang chiếu vào qua ô cửa sổ uốn hình vòm đằng sau cô ta. Cô ta nhổm dậy khỏi ghế và đi vòng qua bàn làm việc để tới ôm chầm lấy Dan vẻ thân mật. “Rav nói với tôi rằng sáng nay cậu sẽ đến. Rất vui được gặp cậu.”
“Tôi cũng rất vui khi gặp cậu.” Dan nói.Tracy và Sunnie là bạn thời thơ ấu của nhau, nhưng Dan và Sunnie chưa bao giờ quá mức thân thiết, và việc Dan đang kiện Gary, chồng của Sunnie, chắc chắn không giúp cải thiện được khả năng hâm nóng mối quan hệ của họ. Hồi nhỏ, Sunnie chịu đựng Dan chủ yếu vì Tracy, nhưng cô ta chưa bao giờ che giấu niềm tin rằng Dan là một kẻ ngoại cuộc. Trong khi Tracy và Sunnie là con gái của một bác sĩ và một luật sư và sống trong những ngôi nhà xinh đẹp nhất ở Cedar Grove thì cha của Dan làm việc cho thành phố, và ngôi nhà trại của họ nằm ở khu vực nghèo khó hơn của thị trấn.
“Hãy nói với Tracy rằng tôi tức cô ấy lắm nhé!” Sunnie nói, buông Dan ra và bước lùi lại. “Tôi không thể tin là cô ấy không gọi điện cho tôi. Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy em bé, bây giờ con bé được mấy tháng rồi?”
“Hai tháng.” Dan nói.
“Hai tháng á? Chà, hãy nói với cô ấy là tôi có một món quà, và một lời khuyên nho nhỏ. Cậu biết tôi đã tự nuôi nấng bốn đứa con của mình mà.”
“Tôi nghĩ Daniella sẽ không hiểu đâu.” Dan nói, cố gắng đùa bỡn nhưng không thành công.
Sunnie hoặc là không hiểu câu nói đùa của anh hoặc là phớt lờ anh đi, điều cô ta thường làm hồi họ còn nhỏ.
“Có người nói họ nhìn thấy Tracy đưa em bé đi dạo cùng với một người phụ nữ khác ở khu trung tâm.”
“Cô bảo mẫu của chúng tôi.”
“Bảo mẫu ư? Đợi đã. Đừng nói với tôi là Tracy đang tính đi làm trở lại nhé? Không phải thế, đúng không? Cô ấy còn em bé mới sinh ở nhà mà.”
“Cô ấy vẫn chưa quyết định.” Dan nói.
Sunnie không thay đổi nhiều so với hồi nhỏ, ít nhất là ở tính cách của cô ta. Sunnie có thể nói chuyện với một người chết trong một tiếng đồng hồ trước khi nhận ra người đó không thở, và có lẽ vẫn sẽ nói nốt câu chuyện ngay cả khi đã phát hiện ra điều đó. Về ngoại hình, cô ta đã tăng cân, giống như tất cả bọn họ, nhưng cô ta phát tướng chủ yếu ở vòng eo và cẳng chân. Tóc cô ta hồi nhỏ màu nâu nhạt, giờ lại có những vệt màu vàng kim và vàng hoe. Cô ta vẫn trang điểm đậm, với phấn mắt màu xanh lam lấm tấm những đốm nhỏ xíu màu đen do mascara tạo ra.
“Rồi tôi sẽ tóm được cô ấy thôi.” Sunnie nói. “Cậu biết tôi là người như thế nào mà. Tôi giống như một con diều hâu vậy khi tôi quyết tâm làm gì đó.”
“Tôi vẫn nhớ.” Dan nói.
“Tôi cá rằng cậu không ngờ sẽ gặp tôi ở đây, đúng không? Không phải là tôi bắt buộc phải đi làm đâu. Sau khi đứa út trong bốn đứa con của chúng tôi rời khỏi nhà, tôi đã nói với Gary rằng tôi không thể chịu nổi thêm một ngày nào nếu không được trò chuyện với những người lớn khác. Tôi đã muốn làm y tá. Cậu nhớ chứ?”
“Tôi tưởng cậu muốn làm diễn viên hoặc ca sĩ.” Dan nói.
Cô ta xua tay. “Cậu lúc nào cũng đùa bỡn. Không, tôi đã từ bỏ các kế hoạch của mình để ở nhà với bọn trẻ. Dù sao đi nữa, tôi đã nói với Gary rằng tôi không quan tâm mình làm công việc gì, nhưng tôi nhất định sẽ làm gì đó. Bộ não của tôi đã đặc sệt. Tôi là kiểu người cần sự kích thích.”
“Tôi có thể thấy điều đó.” Dan nói.
“Cậu đến đây để thay mặt Larry Kaufman yêu cầu xem xét các tài liệu, đúng không? Đó là vụ kiện nhắm vào Gary và hội đồng thành phố.”
“Tôi đến đây để gặp Rav Patel.” Dan nói.
Sunnie phẩy tay với anh và vừa nói vừa đi vòng qua bàn làm việc để trở lại ghế ngồi của mình. “Xì... Đừng lo về chuyện đó. Tôi biết luật sư các cậu chỉ làm việc của mình mà thôi. Chúng ta đều phải kiếm sống, đúng không nào?”
“Đúng vậy.” Dan nói.
“Rất vui được gặp cậu.” Cô ta lại nói. Rồi cô ta gọi điện thoại cho Rav Patel. Một lát sau, cánh cửa bên trong mở ra và Patel bước vào khu vực lễ tân. Anh ta mặc một cái áo sơ mi màu xanh dương và đeo cà vạt, tay áo cuộn lên để lộ một cái đồng hồ đeo tay trông có vẻ chắc chắn và đắt tiền.
“Tôi để các tài liệu và bản sao các câu trả lời cho những câu thẩm vấn của anh trong văn phòng của tôi. Anh có muốn uống một cốc cà phê không?” Patel hỏi.
“Không cần đâu.” Dan nói.
“Mời vào.”
“Cậu hãy nói với Tracy rằng tôi đang săn lùng cô ấy nhé. Cô ấy không thể trốn lâu ở Cedar Grove đâu.” Sunnie nói khi Dan bước vào văn phòng bên trong.
Patel đóng cửa lại sau lưng họ và nhìn Dan với một nụ cười mệt mỏi trước khi bước qua anh để tới bàn làm việc của mình trong văn phòng hình bát giác mà Dan còn nhớ rõ. Những cái giá sách bằng gỗ gụ đầy ứ các cuốn sách luật cổ không được dùng đến - vẫn là những cuốn từ hồi Dan thuê văn phòng này.
Patel ngồi dưới một cái quạt trần đang quay lờ đờ và chỉ vào một trong hai cái ghế đối diện với bàn làm việc của anh ta. “Mời ngồi.”
Dan ngồi xuống và bắt tréo chân. “Tôi đoán rằng anh không còn có thể thuê văn phòng này với cái giá mười lăm đô la một tháng.”
Patel tựa người vào cái ghế da màu kem quay lưng lại với ô cửa sổ lồi uốn cong, ánh nắng sớm mai đang chiếu vào qua ô cửa sổ đó, rọi lên một nửa chiếc bàn làm việc của anh ta. “Tôi nghe nói anh từng làm việc ở văn phòng này.”
“Trong khoảng ba năm. Tôi nhớ hồi đó có một cái máy sưởi kiểu cổ ngay bên dưới ô cửa sổ kia. Nó thường kêu ầm ầm vào mùa đông.”
“Hệ thống sưởi ấm của tòa nhà này đã được nâng cấp.” Patel nói.
“Chắc là đắt đỏ lắm.” Dan nói.
“Thành phố đã nhận được một khoản tài trợ bảo tồn lịch sử để chi trả cho một số hoạt động nâng cấp.” Patel vội vàng hất đầu về phía những hộp đựng tài liệu trên một cái bàn ở trong góc văn phòng và đổi chủ đề. “Tôi đã tập hợp các tài liệu mà anh yêu cầu. Anh đã nhận được những câu trả lời của chúng tôi cho các câu thẩm vấn của anh chưa?”
“Tôi rất ngạc nhiên khi anh đáp ứng nhanh chóng đến vậy.”
Patel nhún vai. “Tôi đã ngờ ngợ vài điều về phiên tiền thẩm mà... Không phải về đơn kiến nghị của chúng tôi, mà là tôi đã cho rằng Thẩm phán Harvey ít nhất sẽ cho anh cơ hội để yêu cầu chúng tôi cung cấp các thông tin và tài liệu. Ông ta hơi giống một cao bồi.”
“Tôi cũng có ấn tượng đó. Đã có lúc tôi tưởng anh thắng tôi rồi đấy.”
“Quả là một lý luận thông minh khi đề cập đến lịch sử các tòa nhà trên phố Chợ.”
“Tôi chỉ làm hết sức mình thôi.” Sau một thoáng, Dan nói. “Tôi ngạc nhiên vì anh tham gia vụ này đấy, Rav ạ.”
“Tại sao?”
“Tôi tưởng anh sẽ chuyển hồ sơ cho hãng luật ở Bellingham xử lý.”
“Tôi đã tính đến chuyện đó.” Patel nói. “Nhưng tôi nghĩ chuyện này có thể được giải quyết nội bộ.” Patel ngả người về đằng trước, nhìn xuống năm con lắc đang đu đưa qua lại, hết sang bên trái rồi lại bên phải và nhẹ nhàng va vào nhau. Món đồ trang trí trên bàn làm việc này minh chứng cho định luật vật lý cơ bản của Newton: mỗi hành động đều có một phản ứng tương đương và ngược chiều.
“Thành phố muốn giải quyết vấn đề này để có thể tiếp tục tiến hành các kế hoạch dành cho phố Chợ và trung tâm hành chính.”
“Cedar Grove có một trung tâm hành chính sao?” Dan nói.
Patel ngước mắt lên và phản ứng bằng một nụ cười nhẹ nhàng nhưng trông anh ta chẳng có vẻ gì là vui vẻ. “Cedar Grove muốn có một trung tâm hành chính.” Anh ta nói.
“Thành phố đang bàn luận về việc giới hạn phố Chợ ở cuối dãy nhà và xây dựng một nhà hát ngoài trời hình vòng tròn để tổ chức các sự kiện mùa hè, tương tự như lễ hội nhạc jazz vào mùa hè vừa rồi. Thành phố cần một nơi để mọi người tụ họp.”
“Thứ duy nhất bị thiếu chính là con người.” Dan mỉm cười với Patel, anh ta một lần nữa trông chẳng vui vẻ chút nào. “Mong anh không phiền lòng khi tôi nói thế này, Thị trưởng và hội đồng thành phố quả là có cái nhìn lạc quan về tương lai ở đây. Nhưng thân chủ của tôi sẽ không thích một rạp hát ngoài trời hình vòng tròn chứa đầy những người là người ngay sát cửa hàng của ông ấy đâu.”
“Chính vì thế nên tôi mới tìm đến thân chủ của anh đấy.” Patel nói. Anh ta nhấc một cây bút bi lên và gõ đầu bút vào miếng lót trên bàn. “Thành phố muốn giải quyết sự bất đồng này.”
“Tôi sẵn lòng lắng nghe đây, và nếu anh biết tôi từ hồi tôi còn là một thằng nhóc húi cua, anh sẽ biết tôi không nói dối khi tôi nói như thế.”
“Phải làm thế nào để giải quyết được vấn đề này?”
“Thân chủ của tôi muốn vẫn được kinh doanh. Ông ấy sẵn sàng bán các thiết bị giải trí ngoài trời, nếu việc đó mang lại doanh thu.”
“Ý tôi là, phải làm thế nào để mua chuộc được ông ta?”
“Ông ấy không thích bị mua chuộc.”
“Thành phố đã ngỏ ý trả cho ông ta mười nghìn đô la. Tôi có quyền đưa ra mức cao hơn, nhưng vẫn phải thông qua sự phê duyệt của hội đồng thành phố.”
“Và mức đó sẽ là bao nhiêu?” Dan nói, không thích ném ra một con số và tự đặt ra giá cho thân chủ của mình.
“Liệu thân chủ của anh có nhận mười lăm nghìn đô la không?”
“Như tôi đã nói đấy, ông ấy không làm việc này vì tiền. Ông ấy muốn có một nơi để đến mỗi ngày, ra khỏi nhà, gặp gỡ những người mà ông ấy quen biết. Ngoài ra còn có sự hoài cổ nữa. Cửa hàng này do ông nội của ông ấy gây dựng nên và từng được cha ông ấy quản lý, vì thế nó còn chứa đựng tình cảm gia đình.”
“Chúng tôi có thể nói chuyện với những người chủ mới và đảm bảo rằng thân chủ của anh sẽ được thuê làm việc ở đó ít nhất là, xem nào, hai năm sau khi bán cửa hàng. Tôi chắc chắn họ sẽ thích thiện ý của thân chủ anh.”
“Tôi tin chắc họ sẽ như vậy, nhưng không phải với cái giá mười lăm nghìn đô la.”
“Vậy thì sẽ là bao nhiêu?”
“Tôi chưa từng bàn bạc điều này với thân chủ tôi. Thành thật mà nói, tôi không biết liệu tiền bạc có giải quyết được chuyện này không.”
“Thân chủ của anh đã bảy mươi mấy tuổi rồi, con cái ông ta không còn sống ở Cedar Grove nữa. Ông ta không thể làm việc mãi được, và con cái của ông ta không có vẻ gì là hứng thú với việc quản lý cửa hàng.”
“Điều đó thì tôi không thể phản bác.”
“Và tôi nghĩ anh sẽ chẳng tìm được bất cứ bằng chứng gì để củng cố cho giả thuyết của mình về sự lừa gạt hoặc việc Cedar Grove hay bất cứ công nhân viên chức nào của thành phố không được nguyên tắc công vụ bảo vệ. Đó là một lý lẽ thông minh để trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
“Chà, tôi cho rằng đó là lý do người ta tổ chức những cuộc đua ngựa. Thi thoảng một con ngựa sẽ làm anh ngạc nhiên và giành chiến thắng.”
“Anh sẵn lòng bàn bạc về sự dàn xếp này với thân chủ của mình rồi báo lại cho tôi biết kết quả chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Dan nói.
Patel gật đầu. “Tôi rất mong đến ngày được nói chuyện lại với anh.”
“Tôi mang những hộp tài liệu kia về nhé?” Dan nói, chỉ vào những cái hộp trên bàn.
“Tôi đã photo các tài liệu cho anh. Hóa đơn nằm trong cái hộp đầu tiên ấy. Nếu không, anh sẽ phải lái xe tới tận Bellingham thì mới tìm được một cửa hàng dịch vụ photo đủ lớn để làm được việc này.”
Dan mỉm cười và đứng dậy. “Cảm ơn vì lòng hiếu khách của anh.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn ra cửa.
“Tôi sẽ nhờ cô ấy đi làm giúp tôi một việc.” Patel nói. “Nhờ thế anh sẽ trốn được cô ấy.”