CHƯƠNG 13
Tracy rời khỏi địa điểm nơi thi thể Heather Johansen được tìm thấy năm xưa và lái xe trở lại Cedar Grove. Roy Calloway đã sắp xếp để cô có một văn phòng trong Sở Cảnh sát. Cô lấy một cốc cà phê trong phòng ăn trưa, rồi ghé qua văn phòng của Calloway và báo cáo cho ông biết về những việc cô đã làm. Cô hỏi liệu Calloway đã từng nói chuyện với văn phòng Kế hoạch hóa gia đình ở Bellingham chưa.
Calloway gật đầu. “Heather chưa bao giờ liên lạc với họ.”
“Cháu chỉ đang suy luận theo linh cảm thôi. Cháu muốn hỏi bác về vụ của Mathews. Cháu đã đọc báo cáo của sĩ quan cảnh sát mà bác phái đến hỏi chuyện những người ở quán rượu Bốn Nhánh, nhưng báo cáo ấy khá sơ sài - như thể sĩ quan ấy là người mới và không có nhiều kinh nghiệm hoặc không hứng thú lắm với việc đó.”
“Cô ấy không phải là người mới. Chẳng qua là cô ấy không tìm hiểu được nhiều điều về Mathews thôi. Cháu biết những người ở quán rượu là như thế nào rồi đấy; chẳng ai muốn nói nhiều bởi vì họ không muốn bị liên lụy, đặc biệt là trong một vụ tử vong. Bác đã yêu cầu cô ấy kiểm tra và xác định xem liệu Mathews có gây thù chuốc oán với ai không. Cô ấy chẳng thấy ai thừa nhận là họ biết rõ ông ta cả. Trước khi cháu chê bai bản báo cáo của cô ấy, hãy nhớ rằng hồi đó bọn bác không nghĩ vụ sát hại Mathews và vụ sát hại Heather Johansen có liên quan đến nhau. Vì thế cô ấy đã không hỏi gì về việc Mathews có nói chuyện về hồ sơ vụ án của Johansen hay không.”
“Ông ta có gây thù chuốc oán với người nào không?”
“Cô ấy không xác định được.”
“Cô ấy có ghi chú là cần phải tìm hiểu việc đó lần nữa. Có ai làm thế không?”
“Hồi ấy, việc đó là không cần thiết.”
Tracy thực sự nghĩ điều này càng củng cố cho suy luận của cô. Nó càng củng cố cho khả năng Mathews bị sát hại vì những gì ông ta biết được từ báo cáo pháp y chứ không phải vì ông ta đã chọc giận ai đó ở quán rượu. Tuy nhiên, cô thầm ghi nhớ sẽ cố gắng liên lạc với người chủ quán rượu hồi năm 2013 và xác định xem liệu Mathews có bao giờ nhắc đến báo cáo pháp y trong vụ Heather không.
Tracy rời khỏi văn phòng của Calloway và đi đến văn phòng không ai sử dụng trên cùng hành lang ấy mà ông đã dành cho cô. Cô treo áo khoác và khăn mũ lên cái giá thường được dùng để treo những bộ đồ tác chiến. Văn phòng này có vẻ bị bỏ trống dạo gần đây - bàn làm việc chẳng có gì ngoài màn hình máy tính. Các giá sách trống trơn, nhưng những bức tường màu kem vẫn còn dấu sứt sẹo do từng được treo tranh trên đó, và lớp vải sơn lót sàn sờn mòn có những vết trầy xước do gót giày tạo ra. Ngay cả khi đóng cửa, Tracy vẫn có thể nghe thấy tiếng điện thoại reo và những giọng nói xôn xao bên ngoài.
Ngồi vào bàn làm việc của mình, cô gọi điện về nhà để kiểm tra tình hình của Daniella.
“Chúng tôi vẫn ổn.” Therese nói. “Cô bé đang nằm chơi đồ chơi trong nôi và chảy nước dãi. Tôi không dám đưa cô bé ra ngoài chơi trong thời tiết lạnh giá thế này. Ngay cả một con khỉ bằng đồng cũng sẽ bị cóng mông khi ở ngoài đó - như cha và các em trai tôi thường nói.”
Tracy cười. “Được rồi.”
“Nghiêm túc mà nói...” Therese nói. “Cứ như đang ở vùng đầm lầy tại Ireland ấy. Hơi ẩm cắt da cắt thịt bà như thể bà đang khỏa thân vậy. Mấy giờ thì bà về nhà?”
“Tôi cũng không chắc nữa.” Tracy nói. “Cô có cần gì không?”
“Bà đừng lo lắng gì chuyện ở nhà. Cô bé đang oải rồi. Tôi sẽ dỗ cô bé ngủ ngay đây.”
Tracy ước gì mình có một cái máy dịch tiếng Ireland. Cô cho rằng “oải” có nghĩa là “mệt”. “Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, đừng ngần ngại gọi điện cho tôi nhé!”
“Bà biết là tôi sẽ làm thế mà.”
Tracy ngắt máy và lấy hồ sơ vụ án của Heather Johansen ra khỏi ca táp. Cô giở đến chỗ Roy Calloway để các biên bản thẩm vấn của cảnh sát. Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, cô đọc lại từng bản, ghi chú và đánh dấu các câu. Khi đã xong việc, cô giở ngược lại chỗ ghi tên các nhân chứng và số điện thoại của họ. Cô đang định gọi một cuộc điện thoại thì dừng lại và quyết định sẽ lái xe đến tận nơi. Người ta rất dễ dàng cúp máy khi ai đó gọi điện cho họ, nhưng lờ đi một người đến gặp họ trực tiếp sẽ khó hơn nhiều. Cô cũng sẽ lái xe tới quán rượu Bốn Nhánh - tuy nhiên cô cũng chẳng hy vọng sẽ thu được nhiều thông tin hữu ích sau bao nhiêu năm như vậy. Cô đã học được từ kinh nghiệm của mình rằng phải chú ý thật kĩ đến các chi tiết. Nếu ta không làm vậy thì chúng dễ cho ta một vố đau lắm.
Chuyến đi lâu hơn Tracy nghĩ vì đường bị phủ băng. Mặt trời đã ló ra, nhưng chỉ trong thoáng chốc, và tuyết tan chảy lại đông cứng lần nữa, tạo thành lớp băng trên mặt đường. Vì nghĩ quãng đường ngắn nên Tracy chỉ mặc vội cái áo khoác nhồi lông vũ và nhét găng tay, khăn quàng và mũ vào trong các túi áo khoác.
Ngôi nhà một tầng của Ed Witherspoon trông như mới được ốp ván và nhỏ hơn so với trong trí nhớ của Tracy - tuy nhiên, đối với một đứa trẻ thì thứ gì trông chẳng to lớn. Có vẻ như Ed đã cơi nới thêm ở phía bên phải của ngôi nhà, nơi từng là nhà để xe, và Tracy nghĩ cô nhớ Roy đã nói gì đó về việc Ed có một văn phòng tại gia. Điều đó khiến cô tự hỏi Ed kiếm được tiền ở đâu để xây thêm văn phòng đó. Cái sân đằng trước trông vẫn như vậy, mặc dù thật khó để nhận ra một cách chính xác vì tuyết. Trước đây, Barbara Witherspoon vốn là người yêu thích làm vườn. Trong nhiều năm, bà ta đã giành được giải nhất ở hội chợ Cedar Grove và cuộc đấu giá gia súc. Mẹ của Tracy cũng là người yêu thích làm vườn, bà thường đứng thứ nhì, mặc dù khu vườn của bà lớn hơn khu vườn của Barbara gấp bốn lần và được chăm chút công phu hơn nhiều. Mẹ cô chưa bao giờ phàn nàn gì về kết quả đánh giá. Cha cô thì không được rộng lượng như vậy. Ông nói cuộc thi này có gian lận và lặp lại câu nhận xét của mình về việc Ed Witherspoon là một “con lươn chúa”.
Những ô cửa sổ đằng trước được kéo rèm kín mít để che chắn trước cái lạnh. Nhưng luồng khói lờ lững bay ra từ ống khói bằng gạch trên mái cho thấy có người đang ở nhà. Chiếc Cadillac mui xếp màu trắng thập niên 1980 của Ed với nội thất màu đỏ anh đào đang đỗ ở đường dẫn vào nhà. Chiếc xe đó đã xuất hiện tại quá nhiều hội chợ ở Cedar Grove đến mức Tracy không thể đếm xuể.
Tracy gõ cửa chính. Lát sau, Barbara mở cửa ra. Bà ta ngập ngừng, như thể không nhìn rõ Tracy, hoặc không nhớ khuôn mặt cô và đang cố nghĩ họ quen biết nhau như thế nào.
“Cháu là Tracy Crosswhite đây, bác Barbara.” Tracy nói.
Barbara Witherspoon thoáng lóng ngóng, rồi chào Tracy bằng một cái ôm vụng về. “Tracy. Phải, đương nhiên rồi. Bác đã không nhận ra cháu.”
“Đã lâu lắm rồi.” Tracy nói. “Cháu đã thay đổi một chút.”
“Cháu đến đây có chuyện gì vậy?” Barbara hỏi. Bà ta khoanh tay ngang ngực chiếc áo cổ lọ màu lam sẫm. Một chiếc dây chuyền vàng và cây thập giá đung đưa trên cổ bà ta.
“Cháu muốn nói chuyện với bác Ed.”
“Ed ư?”
“Bác ấy có nhà không ạ?”
“Ông ấy đang ở đằng sau.” Barbara nói. “Trong văn phòng của ông ấy. Cháu vào nhà đi, kẻo hơi ấm thoát ra ngoài này hết.” Bà ta bước tránh sang một bên để cho Tracy đi vào. Trong nhà thật ấm áp, sực nức mùi cà phê và mùi không khí tù đọng. Cô nghe thấy tiếng ti vi, một chương trình giải trí. “Bác lấy gì đó cho cháu uống nhé? Bác có cà phê và trà. Giá mà cháu gọi điện trước. Bác chẳng chuẩn bị gì để tiếp khách cả.”
Nội thất trong nhà cũng giống như cái sân mà Tracy còn nhớ, mọi thứ đều gọn gàng và được chăm chút cẩn thận. “Không sao đâu, bác Barbara. Bác đừng bận tâm hay suy nghĩ gì về điều đó.”
“Ngôi nhà...”
“Nó vẫn đẹp như mọi khi, bác Barbara. Giống như khu vườn của bác vậy.”
Barbara Witherspoon cười rạng rỡ, mặc dù đôi mắt bà ta ánh lên nét xa xăm, có chút lơ đãng. Nhìn và nghe giọng bà ta có vẻ không chắc chắn về bản thân mình, Tracy tự hỏi liệu đó có phải là dấu hiệu sớm của chứng mất trí hay bệnh Alzheimer hay không.
“Cháu chắc là cháu không muốn bác rót cho cháu một tách cà phê chứ?” Barbara hỏi.
“Cháu có thể nói chuyện với bác Ed không ạ?”
“Ed ư?” Bà ta có vẻ thoáng bối rối, rồi nói. “Đương nhiên rồi. Ông ấy đang ở đằng sau. Bác sẽ đi gọi ông ấy.”
Barbara đi qua một cánh cửa ở phía cuối căn phòng, có lẽ nó dẫn đến phần cơi nới thêm. Lát sau, Tracy nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ed vang lên dọc theo hành lang.
“Tracy Crosswhite. Bất ngờ quá!” Ed bước vào trong phòng, trông vẻ mặt và nghe giọng nói của ông ta có vẻ vui một cách hơi thái quá khi gặp cô. “Cháu khỏe không?” Ông ta đi qua phòng như đang chào đón thống đốc và hy vọng tạo được ấn tượng. Ông ta vẫn có phong thái của một chính trị gia, nhưng năm tháng đã không đối xử tử tế với ông ta. Ông ta chưa bao giờ có vóc dáng nặng nề, nhưng ông ta luôn có một cái bụng bự, như một người đàn ông mang thai sáu tháng. Mái tóc của ông ta đã thưa hơn và không còn đủ dài để chải vắt sang một bên nữa. Ơn trời, ông ta đã cắt ngắn mái tóc ấy. Ông ta vốn luôn có da dẻ hồng hào của một người nghiện rượu - nghe nói ông ta thường uống cocktail vào buổi tối - nhưng bây giờ sự hồng hào ấy có vẻ còn rõ rệt hơn, như một người mắc chứng đỏ mặt nghiêm trọng.
“Cháu khỏe, bác Ed. Còn bác thì thế nào?”
“Ồ, cũng tàm tạm.” Ông ta mặc quần kaki và áo phông của đội bóng bầu dục Seattle Seahawks.
“Cơn gió nào đã đưa cháu trở lại Cedar Grove vậy? Không phải là cháu về đây ở hẳn đấy chứ?”
Nghe giọng Ed không có gì là vui vẻ về khả năng đó. “Cháu e là không. Và cháu e rằng đây không phải là một chuyến thăm viếng xã giao, bác Ed.” Tracy nói. “Cháu đến đây vì công việc của cảnh sát. Cháu đang giúp bác Roy một việc này.”
Tin tức ấy dường như chẳng tác động gì đến Witherspoon. “Đúng rồi. Cháu là cảnh sát mà nhỉ?”
“Cháu là một điều tra viên.” Tracy nói, nương theo lời ông ta. Ed Witherspoon đã có mặt trong tất cả các ngày diễn ra phiên xét xử lại Edmund House vào năm 2013. Ông ta không quên điều đó, cũng không phải ông ta chỉ vừa mới nhớ lại. Ed Witherspoon không bao giờ quên điều gì. Cô biết một sự thật rằng ông ta có một tệp thẻ xoay lưu tên của tất cả những người mà ông ta đã giúp mua hay bán nhà hoặc một cơ sở kinh doanh, cũng như tên của con cái họ, sinh nhật của họ và những thông tin cần thiết khác nữa. Ông ta kiếm sống trong lĩnh vực bất động sản thương mại và nhà ở bằng cách giữ liên lạc với các khách hàng và khách hàng tiềm năng.
“Bác biết điều đó. Đương nhiên rồi. Giúp đỡ Roy hử? Bác biết rằng ông ấy sẽ trở lại Sở Cảnh sát trong lúc Finlay nghỉ mà. Chuyện xảy ra với Kimberly thật đáng buồn. Barbara và bác đã tới đám tang. Thật buồn khi một người trẻ như thế lại mất mạng một cách quá đỗi bi thảm như vậy.”
“Vâng.” Tracy nói, nghĩ đến em gái mình.
“Chà, chào mừng cháu trở lại. Bác có một văn phòng tại gia. Cháu chưa thấy nó, đúng không?”
“Vâng.” Tracy nói. Cô quay người lại. “Cháu rất vui vì gặp lại bác, bác Barbara.”
Barbara mỉm cười, miệng vẫn khép, nhưng không có phản ứng gì khác.
Tracy đi theo Ed dọc theo một hành lang hẹp, không có cửa sổ, ngang qua những bức ảnh gia đình treo xiên хео trên tường, như thể ai đó đã va vào chúng. Cô bước vào trong một căn phòng trông như một nửa là phòng giải trí của đàn ông, một nửa là văn phòng. Một cái đi văng da màu nâu và một cái ghế quay mặt vào một chiếc ti vi màn hình phẳng rất lớn, trên tường treo những lá cờ và ảnh của đội Seahawks và Mariners. Văn phòng này tôn vinh Ed Witherspoon, cựu thị trưởng của Cedar Grove, với những tờ giấy chứng nhận được đóng khung và các bức ảnh của ông ta chụp cùng những người khác nhau trên các giá sách. Mái nhà có bốn cửa sổ mái, mỗi bên hai cái, cho phép ánh sáng tràn vào, mặc dù hôm nay không nhiều nắng lắm. Hầu hết ánh sáng trong phòng tỏa ra từ ngọn đèn Tiffany trên bàn làm việc của Ed.
“Bác vẫn đang làm việc sao, bác Ed?” Tracy hỏi. Chiếc bàn làm việc đồ sộ của ông ta phủ đầy giấy tờ.
“Cháu biết bác là người thế nào mà, Tracy. Bác không thể nghỉ hưu được. Người ta không cho bác làm vậy. Và kinh doanh bất động sản đã ngấm vào trong máu của bác rồi. Barbara và bác đã rời khỏi văn phòng trên phố Số Bốn. Cháu nhớ tòa nhà nằm ngay phía trên tòa soạn của tờ Towne Crier chứ?”
“Cháu nhớ.” Cô nói.
“Bác đã xây dựng văn phòng này để cả bác và bà ấy đều không phát điển lên.” Ông ta mỉm cười trước lời nói đùa ấy. “Bác có thể trốn vào đây và làm việc một chút mà không bị làm phiền.”
“Bác đang làm loại công việc gì vậy, bác Ed?”
“Vẫn như thường khi - kinh doanh bất động sản thương mại và nhà ở. Cedar Grove đang phát triển. Gary đang làm rất tốt.” Ông ta nói với vẻ tự hào. “Nó thực sự đã mang lại một sức sống mới cho Cedar Grove.”
“Hôm nọ cháu đã nhìn thấy những sự thay đổi ở phố Chợ.” Cô nói.
“Liệu bác có thể nói là mình tự hào về nó không nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Bác tự hào về nó.” Ông ta vỗ vỗ vào tấm đệm lót trên bàn làm việc.
“Hẳn là bác cũng được hưởng lợi.” Tracy nói. “Tất cả những sự thay đổi ấy hẳn đã thúc đẩy người ta mua và bán nhà.”
“Một ít.” Ed nói, không đề cập gì thêm.
“Bác có liên quan gì đến việc bán các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ không?”
“Bác ước gì mình có thể tham gia vụ đó! Không. Không bác chẳng liên quan gì đến vụ đó cả.”
Ed ngồi xuống một cái ghế da màu xanh sẫm đằng sau chiếc bàn làm việc đôi trông to đến nỗi nó có thể làm bãi đỗ cho một chiếc máy bay chiến đấu phản lực.
“Nào, nói bác nghe xem, cháu đang giúp Roy làm việc gì vậy? Đợi một phút. Chẳng phải cháu mới sinh con sao?”
“Vâng.” Tracy nói. “Hai tháng trước. Con gái.”
“Bác đã nghĩ vậy mà.” Ông ta nhấc nắp một cái hộp giữ ẩm cho xì gà ở mép bàn làm việc và lấy một điếu xì gà ra, đưa nó cho Tracy. “Cho Dan... hoặc cho cháu. Bác không có ẩn ý hay bóng gió gì đâu. Giờ ta phải hết sức cẩn thận kẻo lại gặp rắc rối với phong trào ‘Me Too!’.”
Tracy mỉm cười. “Cháu sẽ đưa nó cho Dan.” Cô nói. “Cảm ơn bác.”
“Chà, hai tháng. Oa. Vậy mà cháu vẫn có thời gian để giúp Roy?
“Cháu đang điều tra giúp bác ấy. Cũng khá vất vả khi phải cân đối giữa công việc và con cái. Thôi, vào việc chính bác nhé, cháu đang muốn hỏi bác về vụ Heather Johansen.” Tracy nói.
Đôi mắt Ed mở to, nhưng không có vẻ hoảng hốt. Trông ông ta giống một ông bầu gánh xiếc đang giới thiệu một màn trình diễn mới sẽ khiến người ta sững sờ và kinh ngạc hơn. “Heather Johansen?” Ông ta làm dấu thánh giá. “Bác tưởng cô gái tội nghiệp đó đã được chôn từ lâu và yên nghỉ rồi.”
“Bác Roy chỉ đang tìm hiểu vài điều thôi.”
“Được rồi. Chà, nghe này, nếu bác có thể giúp được gì thì bác sẽ giúp. Ý bác là, Eric và Ingrid, họ là những người tốt, và khoảng thời gian từ lúc Heather gặp họa cho đến khi em gái cháu mất tích quả là khủng khiếp đối với mọi người ở đây. Chúa phù hộ cho linh hồn hai cô gái trẻ ấy. Bác cũng rất tiếc vì những gì cháu và gia đình cháu đã trải qua. Cháu biết một vài người ở đây đã không thích việc cháu đào bới quá khứ khi cháu trở lại đây lần trước. Giống như câu châm ngôn xưa ấy, có một số việc nên được chôn vùi thì tốt hơn.”
Tracy không thể không nhận thấy một thay đổi nhỏ trong giọng điệu của Ed, ông ta không còn tỏ ra quá vui mừng khi gặp cô nữa, và cô tự hỏi liệu trong câu nói của ông ta có ngầm chứa một thông điệp nào không, một thông điệp ám chỉ rằng vụ Heather Johansen tốt nhất nên được để yên.
Cô cũng sẽ gửi một thông điệp. “Hồi ấy Heather làm việc cho bác ở văn phòng bất động sản, đúng không?”
Ed khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Thông điệp đã được gửi đi. “Bán thời gian.” Ông ta nói, không còn quá vui vẻ nữa. “Đừng hỏi bác cô ấy làm vào những ngày nào trong tuần hoặc giờ giấc thế nào. Trí nhớ của bác tốt nhưng không tốt đến mức đó đâu. Lúc đó, gia đình cô ấy cần tiền. Heather đang chuẩn bị đi học đại học, và Eric gặp khó khăn trong việc tìm một công việc ổn định. Bác đã trả cho cô ấy hơn mức lương tối thiểu một đô la để giúp đỡ họ.”
Tracy lấy ra một cuốn sổ cùng một cây bút và nhận thấy ánh mắt Ed nhìn chúng chăm chú. “Cô ấy làm việc cho bác được bao lâu?”
Ed cau mày và thốt ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ. “Chà. Bác không biết. Và bác không nghĩ bác còn lưu giữ bất cứ sổ sách nào ghi chép về điều đó. Đã bao nhiêu năm trôi qua rôi và văn phòng cũng đã chuyển.”
“Nhưng chắc là vài tháng nhỉ?”
“Bác nghĩ là vậy, nhưng bác nói lại một lần nữa, bác không thể chắc chắn. Cháu đang đòi hỏi quá nhiều đối với trí nhớ của một ông già đấy.”
Tracy nghi ngờ điều đó. “Bác có nhận thấy bất cứ thay đổi nào trong thái độ của Heather vào thời điểm đó không?”
“Thay đổi ư?”
Ed vẫn là một chính trị gia giỏi. Nếu ông ta không biết trả lời một câu hỏi thế nào, ông ta sẽ hỏi lại. “Heather có vẻ dễ xúc động hơn hay tức giận về bất cứ điều gì không?”
“Chẳng hạn như...”
“Bất cứ điều gì.”
Ed vừa gãi gáy vừa lắc đầu. “Trời ạ. Bác không biết. Ý bác là, hồi đó cô ấy là một nữ sinh trung học.” Ông ta ngừng gãi và búng ngón tay. “Cháu biết đấy, bác có để ý thấy một sự thay đổi. Đó là khoảng thời gian cô ấy gặp rắc rối với Finlay. Bác nghĩ lúc đó cháu không còn ở đây, đúng không? Cháu đã đi học đại học? Vì thế cháu có thể không biết rằng Finlay và Heather đã hẹn hò với nhau, và bác đoán Heather là người chủ động chia tay. Theo những gì bác nghe được, Finlay đã trở nên hơi điên rồ, cậu ta đã có những hành độngbồng bột, xấu xí. Bác nghĩ Roy đã can thiệp và đặt dấu chấm hết cho chuyện đó.”
Witherspoon đan hai bàn tay vào nhau, đặt lên một số tờ giấy và nhìn cô qua bàn.
“Bác có nhớ một cuộc trò chuyện cụ thể nào với Heather về Finlay không?”
Ed nhăn mặt, rồi nhìn cô với ánh mắt băn khoăn. “Nghe này Tracy, hồi đó bác đã kể với Roy tất cả những chuyện này, nhưng kết quả là chẳng có thông tin gì trong số đó là quan trọng, sau khi Edmund House bị bắt. Bác không muốn nói xấu người khác. Finlay là một người đàn ông tốt, và dạo gần đây cậu ta đã trải qua quá đủ chuyện đau lòng rồi.”
“Cháu hiểu, bác Ed.” Cô chờ đợi. Cô biết “nói xấu” chính là mục đích duy nhất của Ed.
“Được rồi. Có một tối, Heather đi vào trong văn phòng của bác. Không lâu trước khi... Dù sao đi nữa, cô ấy đã đi vào và hỏi liệu bác có thể cho cô ấy đi nhờ về nhà không. Bác đã hỏi cô ấy lý do tại sao và cô ấy nói đó là vì Finlay, cô ấy sợ cậu ta, sợ những gì cậu ta có thể làm với cô ấy.”
“Cô ấy có nói Finlay đe dọa cô ấy không?”
Ed trông như một người đàn ông vừa bị thả một con nhện vào lưng áo mình. “Bác không biết, Tracy. Ý bác là, đây là chuyện của mấy cô cậu trung học, mấy chuyện trai gái tào lao ấy mà.”
Một lần nữa, Tracy lại chờ đợi, nhưng lần này cô không phải đợi lâu.
“Cô ấy nói Finlay đã đe dọa cô ấy.” Ông ta nói.
“Cô ấy có nói cậu ta đe dọa cô ấy như thế nào không?”
Ed thổi phù ra một hơi. Rồi ngừng lại. “Cô ấy nói Finlay dọa sẽ giết cô ấy. Cậu ta sẽ giết cô ấy nếu cậu ta bắt gặp cô ấy ở bên một chàng trai khác.”
Tracy gật đầu. “Cháu cho rằng điều đó hẳn đã khiến bác bị sốc.”
“Rất sốc.”
“Vậy là bác đã kể với bác Roy chuyện này?”
Giờ thì Ed chần chừ, tìm kiếm một câu trả lời để thoát khỏi cái góc mà ông ta đã tự dồn mình vào. “Chà, không. Ý bác là bác đã không kể cho ông ấy ngay.”
“Tại sao bác không kể cho bác ấy ngay?”
Ông ta ngửa hai lòng bàn tay lên. “Như bác đã nói đấy, Tracy. Đó là chuyện trai gái tào lao. Chuyện của mấy cô cậu trung học. Bác không muốn là người quy tội cho Finlay.”
“Có vẻ như chuyện đó nghiêm trọng hơn mấy chuyện trai gái tào lao, đặc biệt là khi căn cứ vào những gì đã xảy ra.”
“Cháu hãy đợi cho đến khi con gái cháu lớn hơn mà xem. Bác đã từng có ba đứa con học trung học. Bác lạ gì những chuyện kiểu đó.”
“Tối hôm đó, bác có chở Heather về nhà không?”
“Không.” Ông ta quả quyết lắc đầu. “Bác đủ từng trải để biết rằng một người đàn ông không nên chở một cô gái trẻ trông có vẻ xinh xắn về nhà. Việc đó sẽ dễ gây đồn thổi. Bác đã nhờ Barbara chở cô ấy về. Bà ấy sẽ xác nhận với cháu, nếu bà ấy còn nhớ. Chắc là cháu cũng có thể nhận thấy Barbara đã hơi lẫn một chút. Bà ấy không nhớ được nhiều thứ, và thi thoảng bà ấy dễ dàng bị nhầm lẫn.”
Tiện quá nhỉ, Tracy nghĩ. “Bác có nhận thấy bất cứ thay đổi nào khác ở Heather không?”
“Không, không có gì rõ rệt.”
“Bác có nhớ lần cuối mình nhìn thấy cô ấy không?”
“Trời ạ, bác không nhớ đâu, Tracy.”
“Hồ sơ cảnh sát có viết bác đã nói với bác Roy rằng cô ấy vẫn làm việc cho bác vào cái ngày cô ấy mất tích.”
“Chà, có thể đúng là như vậy. Bác sẽ nhất trí với những gì bác từng nói chừng ấy năm trước.”
“Nhưng bác không nhớ về ngày hôm đó.”
“Chẳng có gì khác ngoài những gì bác có thể đã nói với Roy khi đó.”
“Bác không nhớ Heather có cư xử khác đi theo một cách nào đó hay không à?”
“Bác nói lại một lần nữa nhé, tất cả những gì bác biết chính là những gì bác đã nói với Roy trong bản báo cáo đó.”
“Cô ấy không nói gì với bác sao?”
“Tracy, cháu có bản báo cáo rồi mà.”
“Bác không tình cờ nhìn thấy cô ấy khóc sao?”
Ed Witherspoon lắc đầu. “Bác không thể nhớ được gì cả, Tracy.”
“Bác biết về cái chết của Heather như thế nào?”
“Bác cho rằng cũng giống như mọi người thôi. Bác nghe nói những con chó săn của Vern đã tìm thấy thi thể cô ấy. Ai đó đã nói với bác như thế.”
“Bác có nhớ mình đã làm gì vào cái đêm Heather mất tích không?”
“Bác đã trả lời Cảnh sát trưởng Roy tất cả những câu hỏi này rồi, Tracy. Không phải là cháu đang cố giăng bẫy bác đấy chứ, kiểu như nhử cho bác lỡ lời và nói điều gì đó khác với những gì bác đã nói với ông ấy?”
“Cháu chỉ hỏi thôi mà, bác Ed.”
“Chà, bây giờ bác không nhớ gì đâu. Bác nghĩ bất cứ điều gì bác đã nói với Roy chính là những gì cháu cần biết.”
“Bác không nhớ mình có đi ra ngoài vào đêm đó hay không à?”
“Bác nhắc lại. Bất cứ điều gì bác đã nói với Cảnh sát trưởng Roy. Cháu sẽ không muốn bác phỏng đoán, đúng không?”
“Vâng, cháu sẽ không muốn bác phỏng đoán.” Tracy quả quyết. “Hồi đó còn ai khác làm việc cho bác không, bác Ed? Có bất cứ ai ngoài bác, bác Barbara và Heather không?”
“Chà, đương nhiên là Gary. Đó là công việc của nó bây giờ. Nhưng thế không có nghĩa là không có ai khác nữa, cháu biết đấy, thỉnh thoảng bác lại thuê thêm nhân viên thời vụ chỉ làm vài tiếng đồng hồ vào thời điểm bận rộn.”
“Cảm ơn bác vì đã dành thời gian cho cháu, bác Ed.”
Ed Witherspoon tỏ vẻ kinh ngạc, rồi nhẹ nhõm khi cuộc thẩm vấn kết thúc đột ngột như vậy. “Ừ. Hẳn rồi. Không vấn đề gì.” Tracy đứng dậy. Ed cũng thế. “Cháu nên cân nhắc chuyện chuyển về sinh sống ở quê nhà.” Ông ta nói. “Gary đang làm được những điều tuyệt vời ở đây và Cedar Grove có thể cần một cảnh sát trưởng giỏi.”
“Đó là công việc của Finlay.” Tracy nói.
Ed gật đầu nhưng không nói gì thêm. Ông ta dẫn cô trở lại hành lang, đi qua phòng khách và mở cửa chính. Tracy bước ra bậc thềm có mái che và mặc áo khoác, quàng khăn trở lại.
“Bác thực sự rất vui khi gặp cháu.” Ed nói. “Hôm nào lại đến chơi với hai bác nhé! Hai bác rất mong được gặp con gái của cháu đấy.”
“Vâng.” Tracy nói. Cô dừng lại như thể chợt nhớ ra điều gì đó. Nhưng không phải vậy. Cô đã định hỏi điều này trong văn phòng, nhưng Ed đã quá cảnh giác.
“Bác vẫn tổ chức bữa tiệc Giáng sinh lớn đó chứ?” Cô mỉm cười. “Nó đã luôn là một sự kiện tuyệt vời.”
“Mấy năm nay bác không còn tổ chức nữa rồi.” Ed nói.
“Không còn nữa ư? Lần cuối cùng là khi nào vậy?”
“Bác không nhớ, Tracy. Nghe này, cảm ơn cháu lần nữa vì đã ghé qua. Bác sẽ kể cho Gary biết là chúng ta đã nói chuyện với nhau.”
Tracy gật đầu, quay đi và bước dọc theo lối đi bộ, nghe tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng. Cô nhớ lần cuối Ed tổ chức bữa tiệc Giáng sinh vì đó là năm cha mẹ cô tổ chức bữa tiệc của họ lần cuối. Đó là năm 1992, chính là lễ Giáng sinh trước khi Heather bị sát hại; lễ Giáng sinh trước khi Sarah mất tích. Theo báo cáo pháp y, đó cũng là khoảng thời gian Heather Johansen bắt đầu có thai.