← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Dan gọi điện cho Larry Kaufman sau khi rời khỏi tòa nhà và nói với ông ấy về lời đề nghị hòa giải của thành phố. Đúng như Dan đã tiên đoán, Kaufman từ chối.

“Bác có muốn đề nghị một số tiền nào đó để thỏa thuận với họ không?” Dan hỏi.

“Không phải bây giờ. Tôi bực mình với cách họ giải quyết mọi chuyện quá.”

“Đừng để cảm xúc chi phối hành động của bác.” Dan nói. “Bác hãy suy nghĩ kĩ xem. Nếu bác cảm thấy thoải mái với một số tiền nào đó và muốn cháu liên lạc lại với thành phố, bác hãy báo cho cháu biết nhé. Nếu không, chúng ta cứ tiếp tục vụ kiện thôi.”

“Họ đã cung cấp các tài liệu và trả lời các câu hỏi bằng văn bản rồi à?”

“Các câu thẩm vấn.” Dan nói. “Nhưng cháu chưa kịp xem chúng. Cháu sẽ làm việc đó ngay đây.”

“Chà, tại sao chúng ta không đợi cho đến khi tìm hiểu được rằng trong các tài liệu, văn bản ấy có gì nhỉ?”

“Vâng.” Dan nói. Sau vài phút thảo luận nữa, anh cúp máy.

Dan không có nhiều thời gian để xem các hộp tài liệu vì sức ép từ các vụ kiện khác. Anh không ngờ thành phố lại cung cấp quá nhiều giấy tờ, tài liệu như vậy. Anh cứ tưởng họ sẽ lần lữa rồi chỉ cung cấp một chồng nhỏ thôi. Thay vì thế, Cedar Grove dường như đã chọn cách chôn vùi Dan dưới một núi giấy tờ. Nếu có bất cứ “thỏi vàng quý giá” nào trong những cái hộp đó, Dan sẽ phải săn lùng chúng, nhưng anh chắc chắn không thể chạy đến tòa án và buộc tội rằng Cedar Grove đã cản trở anh. Đáng lẽ anh phải nhờ Leah Battles giúp đỡ, nhưng anh đã nhồi nhét cho cô ấy một vụ tố tụng trọng tài và hai vụ hòa giải rồi.

Dan quyết định mình cần quay trở lại Seattle. Anh và Battles có thể cùng nhau vừa xem xét những tài liệu trong các hộp này vừa lo liệu những vụ khác. Tracy và Dan đã nói chuyện về khả năng này trước khi họ chuyển về Cedar Grove trong thời gian cải tạo ngôi nhà trại. Dan có thể ngủ trên xô pha trong văn phòng của anh, và phòng vệ sinh của tòa nhà ấy có vòi hoa sen. Đương nhiên, cuộc bàn luận đó đã diễn ra trước khi Tracy đồng ý điều tra vụ Heather Johansen. Dan đã tưởng rằng Tracy sẽ ở nhà với Daniella. Ơn Chúa vì họ có Therese. Cô ấy quả là một món quà do Thượng đế gửi đến, không chỉ chăm sóc Daniella, mà còn lo việc giặt giũ và chuẩn bị bữa tối nữa.

Anh thậm chí đã tăng lương cho cô ấy.

Có lẽ việc Dan phải rời khỏi nhà cũng là một điều tốt, để xem tình hình sẽ thế nào khi cả anh và Tracy đều đi làm trở lại.

Trong lúc lái xe về nhà, anh gọi vào số di động của Tracy, nhưng cuộc gọi của anh được nối thẳng đến hộp thư thoại, điều này có nghĩa là cô đã tắt máy. Hộp thư thoại của cô đã đầy, đó cũng chẳng phải điều gì lạ. Dan lắc đầu. Làm thế nào mà họ có thể nuôi nấng một đứa trẻ khi anh - hoặc có thể là Therese - không liên lạc được với Tracy hay ít nhất để lại một tin nhắn? Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì sao?

Về đến nhà, Dan nhét quần áo vào trong một cái túi du lịch, chộp lấy bộ đồ cạo râu, và cất các giấy tờ tài liệu vào ca táp. Anh lại gọi vào số di động của Tracy. Một lần nữa, cuộc gọi của anh được nối đến hộp thư thoại. Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay. Nếu anh đi ngay bây giờ, anh có thể đến Seattle trong khoảng hai tiếng rưỡi, nếu thời tiết và điều kiện đường sá cho phép. Nếu anh lần lữa lâu hơn, chuyến đi hai tiếng rưỡi của anh sẽ trở thành ba đến bốn tiếng ì ạch trong đám xe cộ tắc đường. Anh quyết định nhắn tin cho Tracy. Anh còn có thể làm gì hơn chứ?

Anh tóm lấy chiếc túi du lịch, hai bộ com lê, mấy cái áo sơ mi và cà vạt, rồi đi ra ngoài.Therese đang ngồi vẽ trên chiếc ghế đẩu, thiết bị theo dõi em bé được đặt trên bàn bên cạnh cô ấy. Daniella đang ngủ trong nôi ở trên gác.

“Không phải là ông định dọn ra ngoài ở đấy chứ?” Therese nói, đặt cây cọ vẽ xuống.

Dan cho rằng cô ấy đang đùa, nhưng anh cũng không thể gạt đi ý nghĩ rằng có thể cô ấy đã nghe được ít nhất là một phần cuộc tranh cãi giữa anh và Tracy tối hôm nọ.

Anh mỉm cười. “Tôi phải tới văn phòng của mình ở Seattle trong vài ngày để ‘dập tắt một vài đám cháy’.”

“Dập tắt đám cháy? Giờ ông là lính cứu hỏa rồi đấy.” Cô ấy nói, đáp lại nụ cười của anh.

“Tất cả các luật sư đều là lính cứu hỏa trong chừng mực nào đó. Nghe này, tôi không thể liên lạc được với Tracy, nhưng tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy. Cô nói với cô ấy giúp tôi rằng chắc là mấy hôm nữa tôi mới về được, có thể là vào cuối tuần. Tôi sẽ đang lái xe trong mấy tiếng đồng hồ tới, nếu cô ấy muốn gọi điện.

“Tôi sẽ báo cho bà ấy biết.” Therese nói.

“Chúng tôi thật may mắn khi có cô.” Anh nói. “Cô có cần bất cứ thứ gì không?” Anh nhìn quanh phòng. “Trong hộp đựng củi có đủ củi không?” Anh đặt cái túi du lịch xuống và kéo mở hộp đựng củi ở bên cạnh lò sưởi. “Gần hết rồi. Tôi sẽ chất đầy nó cho cô trước khi tôi đi.”

“Ông đừng dại dột như vậy. Ông sẽ bị nhựa cây và bụi đất bám vào quần áo đấy, và tôi có thể thấy rằng ông đang bận rộn thế nào. Tôi có thể làm được việc đó mà. Cứ đi đi. Lên đường đi.”

“Cô chắc chứ?”

“Tôi không phải là lính cứu hỏa, nhưng tôi nghĩ tôi có thể chất củi vào hộp.”

“Củi được để ở sân sau, bên dưới một tấm vải bạt dọc theo sườn của nhà kho. Có một cái xe cút kít, vì thế cô không phải đi lại nhiều lần đâu.”

“Tôi cũng cần tập thể dục mà.” Therese nói. “Ngoài việc bế Daniella, tôi đúng là một kẻ ăn không ngồi rồi.”

“Chà, nếu cô thực sự có hứng thú, cô cũng có thể chẻ ít củi ở đó.”

“Ông cứ đùa.” Cô nói. “Tôi sẽ chặt đứt ngón chân của mình mất.”