← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Lúc Tracy rời khỏi nhà của Ed Witherspoon, bầu trời chuyển thành màu xám và một lớp tuyết mới dày năm phân bao phủ mặt đất cùng mui xe của cô. Tuyết cũng đã làm Cedar Grove chìm trong sự tĩnh lặng yên bình. Ngồi bên trong chiếc Subaru, Tracy ngẫm nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi, như cô vẫn làm sau mỗi cuộc thẩm vấn. Cha cô sẽ nói Witherspoon đúng là... chà... Witherspoon - người đàn ông không bao giờ đưa ra một câu trả lời thẳng thắn. Tuy nhiên, có một việc quan trọng hơn cả việc hiểu được sự tránh né thận trọng của Witherspoon đối với những câu hỏi của cô, đó là tìm hiểu xem tại sao ông ta lại cố gắng làm vậy.

Tracy không nghĩ những câu trả lời mơ hồ của Witherspoon là do khoảng cách năm tháng hoặc trí nhớ giảm sút. Ông ta chẳng có vẻ gì khác biệt so với người đàn ông từng luôn đi quanh thị trấn, tìm cách bán được một món bất động sản. Cha cô không những thường xuyên nói rằng Witherspoon là đồ lươn lẹo, ông còn hay càu nhàu rằng Ed trở thành thị trưởng để đẩy mạnh công việc kinh doanh của ông ta và kiếm thêm được ít tiền. Là thị trưởng của Cedar Grove đương nhiên phải có lương, Ed đã xoay xở tăng lương cho mình từng chút một gần như mỗi năm, mặc dù bổn phận hay trách nhiệm của ông ta thì chẳng tăng lên tí nào.

Nhưng Tracy không tin Ed giảm sút trí nhớ còn vì một lý do khác. Cô biết, cũng như bất cứ ai, rằng ta không thể quên cái đêm một cô gái trẻ làm việc cho ta bị mất tích và sau đó được phát hiện là đã bị sát hại. Ta sẽ nhớ cô gái trẻ ấy và ngày hôm đó trong suốt phần đời còn lại của mình. Tracy nghĩ về em gái Sarah của cô mỗi ngày, và cũng thường xuyên đặt ra câu hỏi “Sẽ như thế nào nếu...?” Sẽ như thế nào nếu Tracy lái xe chở Sarah về nhà? Sẽ như thế nào nếu em gái cô cứ đi trên đường cao tốc chứ không chọn đi trên con đường quận lộ? Sẽ như thế nào nếu họ không tham gia cuộc thi bắn súng vào cuối tuần đó? Có vài đêm Tracy cứ ngơ ngẩn tự hỏi mình những câu như thế.

Việc Ed Witherspoon nói ông ta không nhớ chắc chắn không có nghĩa là Tracy có thể đưa ông ta vào danh sách “tình nghi”. Để làm điều đó cần có thêm nhiều bằng chứng hơn, một bằng chứng hữu hình hơn là chứng minh Ed Witherspoon biết Heather mang thai hoặc chứng minh cô ấy đã làm việc cho ông ta. Ed có thể nói ông ta đã nghe tin đồn, và ở Cedar Grove, điều đó quá ư hợp lý. Tuy nhiên, nếu Tracy có thể chứng minh Ed Witherspoon biết rằng Jason Mathews đã phát hiện ra sự thật đó, vậy thì Ed có thể trở thành kẻ tình nghi, mặc dù điều đó chắc chắn không phải là bằng chứng cho thấy Ed đã sát hại cả hai người họ.

Tracy thở dài. Tìm bằng chứng sẽ không dễ dàng gì.

Cô kiểm tra đồng hồ đeo tay và gọi điện về nhà để hỏi thăm tình hình của Daniella.

“Nếu bà gọi điện sớm hơn một chút, bà có thể gặp ông Dan.” Therese nói. “Ông ấy đang trên đường đến Seattle.”

“Seattle ư?”

“Ông ấy nói ông ấy đã gửi tin nhắn cho bà. Ông ấy đã cố gọi điện cho bà nhưng bà không nghe máy.” Tracy kiểm tra điện thoại di động và thấy rằng cô quả thực có một tin nhắn. “Ông ấy nói ông ấy có một số công việc ở chỗ làm cần giải quyết ngay.”

Tracy ấn vào tin nhắn đề tên người gửi là Dan và đọc. “Anh ấy có nói khi nào anh ấy về không?”

“Vài ba hôm nữa, nhưng nhiều khả năng là cuối tuần.”

“Mọi chuyện ở nhà thế nào?”

“Tất cả đều ổn. Daniella đã ngủ dậy và chúng tôi đang ăn. Cô bé này không có vấn đề gì về chuyện ăn uống cả. Đó là điều chắc chắn.”

“Tôi sẽ đi giải quyết vài việc nữa.” Tracy nói, cho rằng cô nên tranh thủ thời gian Dan đi vắng để xử lý càng nhiều việc càng tốt để họ có thể dành thời gian bên nhau khi anh trở về vào cuối tuần. “Một mình cô ở nhà với con bé thêm một tiếng đồng hồ nữa được chứ?”

“Vâng.” Therese nói. “Bà cứ đi làm những gì bà cần làm đi. Chúng tôi sẽ ở nhà đợi bà về.”

Tracy nghe thấy tiếng Daniella ọ ẹ qua điện thoại. Điều đó khiến cô vừa vui vừa buồn. Cô muốn có mặt ở đó, cho con gái cô ăn.

“Cô bé đang đòi ăn.” Therese nói. “Tôi nghĩ cô bé thích loại thức ăn cho trẻ em này.”

“Con bé đang ăn thức ăn cho trẻ em ư?” Tracy hỏi, cảm giác tội lỗi càng bùng lên mạnh mẽ hơn. Cô đã từng cố cho Daniella ăn bột nhưng thất bại thảm hại.

“Ở tuổi này, cô bé nhổ ra nhiều hơn là ăn vào, nhưng đó là điều hoàn toàn bình thường.”

Tracy cảm thấy một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt cô. “Tuyệt lắm.” Cô nói, mặc dù giọng cô thoáng nghẹn ngào.

“Tôi sẽ chụp vài bức ảnh.” Therese nói. “Và gửi chúng cho bà.”

“Thôi, tôi cúp máy đây, cô cho con bé ăn tiếp đi.” Tracy nói.

Cô cúp máy và đánh xe vào vệ đường để kiềm chế cảm xúc. Rồi cô mở tin nhắn của Dan ra và đọc lại. Cô biết anh đang rất bận rộn, và việc ở xa văn phòng đã khiến anh căng thẳng - việc cô đi làm lại chắc chắn càng chẳng giúp cải thiện được tình hình. Cô sẽ nhớ anh. Đương nhiên là cô không muốn anh đi, nhưng cô biết Dan có thể tập trung làm việc khi ở văn phòng. Cô cũng sẽ làm vậy ở Cedar Grove và cố gắng giải quyết càng nhiều việc càng tốt. Có lẽ họ nên cho Therese về nhà nghỉ vài ngày, để chỉ còn lại ba người họ - một gia đình.

Cô lại đánh xe ra đường và bon bon chạy qua các đường phố để tới con đường quận lộ. Tuyết đã bắt đầu tích tụ trên mặt đường, làm chậm lại tốc độ của đám xe cộ thưa thớt và cả tốc độ của Tracy. Cô rẽ về phía nam, hướng về phía Silver Spurs.

Hai mươi phút sau, cô rẽ vào bãi đỗ xe của quán rượu Bốn Nhánh. Bầu trời phủ một lớp mây đen, dấu hiệu cho thấy tuyết lại sắp rơi. Chỉ có vài ô trong bãi đỗ là có xe đậu, còn lại đều trống trơn.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy quán rượu này là khi cô ở quán trọ Thường Xanh trong thời gian diễn ra phiên tòa xét xử lại Edmund House, nhưng cô chưa bao giờ đi vào bên trong. Nó có vẻ ngoài của một quán rượu rẻ tiền, với những bức tường bằng gạch xỉ sơn trắng và hai ô cửa sổ hình chữ nhật, mỗi ô trưng một tấm biển neon. Một tấm quảng cáo bia Budweiser, tấm kia quảng cáo cho đội Seattle Seahawks. Một tờ giấy đính vào bên trong cửa sổ bên cạnh cửa giới thiệu vài loại đồ uống và món ăn đặc biệt của quán vào các ngày Chủ nhật có đội Seahawks thi đấu. Tracy không đọc nó mà bước vào bên trong luôn.

Tuyết rơi dày lúc Tracy ra khỏi quán rượu. Đúng như cô tiên đoán, quán rượu này đã sang tên đổi chủ và người chủ mới chẳng biết gì về Jason Mathews. Tuy nhiên, anh ta có số điện thoại và địa chỉ của Pete Adams, người chủ cũ, mặc dù anh ta nói Adams và vợ đã bán quán rượu này để có thể đi Arizona trốn mùa tuyết rơi.

Tracy nhập địa chỉ ở Cedar Grove của Pete Adams mà người chủ mới vừa cho cô vào GPS trên điện thoại của cô và mấy phút sau, cô đã đỗ xe bên lề đường trước mặt một ngôi nhà khung chữ A. Những ngọn đèn sân vườn rọi sáng một lối đi bê tông và ba bậc thềm, nhưng các ô cửa sổ đều tối om. Tracy thử gọi điện thoại, nhưng trả lời cô là một tin nhắn thoại xác nhận cô đã gọi đúng số nhưng chủ nhân của số điện thoại đang không tiện nghe máy. Cô quyết định không để lại lời nhắn, đề phòng trường hợp Pete Adams không muốn trả lời những câu hỏi về quá khứ, đặc biệt là những câu hỏi đến từ một điều tra viên ở Seattle.

Cô lái xe trở lại con đường quận lộ. Vì nhiệt độ hạ thấp và cơn mưa tuyết nên cô ngờ rằng giờ đây đã có một lớp tuyết mịn phủ lên những mảng băng đen. Cô cảm thấy chiếc Subaru trượt đi khi cô nhấn phanh. Thấy cả hai phía đều chẳng có ánh đèn xe nào, cô lăn bánh qua tấm biển báo trên con đường quận lộ, hướng về phía Cedar Grove.

Điện thoại di động của cô reo vang. Cô nhấn nút trên vô lăng để trả lời cuộc gọi.

“Này, là anh đây.” Dan nói. “Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em nhận được tin nhắn của anh.”

“Em đã nhận được rồi. Anh đã về đến Seattle rồi à?”

“Anh vừa mới tới nơi. Anh cần giúp Leah chuẩn bị cho một vụ tố tụng trọng tài và một vụ hòa giải. Anh cũng đã nhận được câu trả lời cho những câu thẩm vấn và những hộp tài liệu từ Cedar Grove và anh phải mau chóng xem xét chúng.”

“Như thế còn hơn là không nhận được gì.”

“Nói cho em biết nhé. Đó có thể chỉ là một mớ giấy lộn.”

“Khi nào thì anh về lại đây?”

“Có lẽ là cuối tuần, ít nhất là theo đánh giá sơ bộ của anh về những ‘đám cháy’ đang bùng lên vào lúc này.”

“Em nghĩ có lẽ chúng ta nên cho Therese mượn một trong những cái xe của chúng ta để cô ấy về Seattle vào cuối tuần này, như thế chúng ta sẽ được ở riêng bên nhau. Chỉ có ba người chúng ta thôi.”

“Chắc chắn rồi. Nghe mới tuyệt làm sao. Em có thể dành thời gian cho chúng ta không?” Câu hỏi của anh có chút căng thẳng.

“Em sẽ sắp xếp thời gian, Dan ạ.”

“Vậy thì anh cũng sẽ làm thế.”

“Em sẽ gặp anh vào chiều thứ Sáu nhé. Chúng ta có thể trở lại quán Bà Billie.”

“Được đấy. Ồ, anh chưa kể với em rằng anh đã gặp Sunnie khi anh tới chỗ Rav Patel để lấy tài liệu. Cô ấy làm việc cho Rav Patel.”

“Anh cứ đùa. Sunnie đi làm ư?”

“Cô ấy nói sau khi nuôi nấng bọn trẻ, bộ não của cô ấy đã trở nên đặc sệt. Và em biết không, anh tin lời cô ấy.”

“Đừng xấu tính thế chứ. Sunnie chỉ thiếu tự tin thôi.”

“Anh đoán Gary đã tăng lương khủng cho Rav Patel hoặc hăm dọa anh ta để anh ta phải thuê cô ấy. Cô ấy nói cô ấy đang săn lùng em và cảm thấy bực mình khi em không gọi điện cho cô ấy.”

Tracy cười. “Em sẽ gọi điện cho cô ấy và rủ cô ấy đi uống cà phê. Điều đó sẽ xoa dịu cô ấy.”

“Đừng trông chờ vào điều đó. Cô ấy đã ôm anh như thế định lấy trộm ví của anh vậy. Anh nên bắt tay vào việc thôi, nếu không anh có thể phải ở đây hàng tuần mất.”

“Vậy thì, để em dụ dỗ anh chóng trở về nhé, Dan O'Leary. Anh còn nhớ bộ đồ lót màu xanh lá cây nhỏ xíu không?”

“Nhớ chứ.”

“Chà, lúc này nó chẳng còn vừa với em nữa, vì thế em sẽ để nó trong ngăn kéo vào tối thứ Sáu.”

“Vậy thì anh có thể về vào sáng thứ Sáu. Thế nhé. Anh phải tập trung đây.”

Tracy cười và cúp máy. Cô lại ấn vào nút “Loa ngoài” và gọi điện cho Therese để báo cho cô ấy biết khoảng mấy giờ cô sẽ về đến nhà. Đã hơn năm giờ, và họ đã thỏa thuận với nhau rằng Therese sẽ nhận được ngày lương gấp rưỡi nếu hôm đó cô ấy phải làm việc trước chín giờ sáng hoặc sau năm giờ chiều.

“Gọi điện về Cedar Grove, về nhà...”

Cô bỗng cảm thấy một cú xóc, mạnh đến nỗi khiến đầu cô bật ngửa, đập vào gối tựa đầu của ghế, và trước khi cô nhận biết được chuyện gì xảy ra, chiếc xe đã xoay tròn. Cô nhìn thấy con đường với góc nhìn ba trăm sáu mươi độ một lần, rồi lần thứ hai. Cô kìm nén thôi thúc nhấn phanh và bẻ lái ngược lại với hướng xe xoay, khiến chiếc xe trượt đi và đột ngột dừng khựng ở làn đường bên cạnh, quay mặt về hướng ngược lại với hướng cô đang đi, ngay trước mặt cô là một khúc cua.

Cô nhanh chóng lái xe qua làn đường đó để tới làn đậu xe và dành giây lát để điều hòa hơi thở. Cô nhận thấy mình vẫn ổn. Run rẩy, nhưng không bị thương.

Cô cởi đai an toàn và bước xuống xe để xác định xem chuyện gì vừa xảy ra. Nếu không có cú xóc kia thì cô đã kết luận rằng mình đâm vào băng đen rồi. Cô đi vòng quanh chiếc xe. Lốp xe không bị xẹp. Cô bật đèn pin trên điện thoại lên để soi thanh cản sau và hai bên sườn xe. Ngay phía trên hốc bánh xe đằng sau, cô nhìn thấy một vết lõm. Lớp sơn cũng đã bị tróc, để lại một vệt nham nhở.

Cô nhìn ra đường. Xe cô đã bị đâm.

Cô cố nhớ xem mình có nhìn thấy ánh đèn xe nào không nhưng lúc ấy cô đang gọi điện thoại. Vị trí bị đâm cho thấy đây không phải là tai nạn. Hầu hết xe cộ đều nặng ở phần đầu và một cú đâm chuẩn xác và bất ngờ vào thanh cản sau sẽ khiến cho chiếc xe xoay tròn, quay quanh phần nặng nhất của nó - động cơ. Những người lái xe đua gọi đây là thao tác PIT, viết tắt của kỹ thuật cản trở khi truy đuổi hoặc chiến thuật cản trở chuẩn xác, ngoài ra nó còn có nhiều tên gọi khác nữa. Giống như nhiều sĩ quan hành pháp khác, Tracy đã được học kỹ thuật này trong khóa huấn luyện về cách phản ứng trong những trường hợp khẩn cấp và lái xe truy đuổi.

Cô nhìn xuôi nhìn ngược con đường quận lộ đang được phủ một lớp tuyết, ngoại trừ những hoa văn hình học do lốp xe của cô tạo ra. Đang định bước lên đường để xem liệu cô có thể tìm thấy một mảnh vỡ của chiếc xe đã đâm vào xe cô hay có điểm gì bất thường trong các hoa văn lốp xe không thì cô chợt dừng khựng lại, một ý nghĩ ập đến với cô.

Dan đã đi Seattle.

Therese và Daniella đang ở nhà, chỉ có hai người họ.