← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Therese đặt cây cọ vẽ xuống và nhìn đồng hồ trên tường bếp. Đã hơn năm giờ. Cô đã mong ngóng Tracy về nhà từ nửa tiếng trước. Theo thỏa thuận của họ, cô sẽ nhận được gấp rưỡi tiền lương của ngày hôm đó nếu cô phải làm việc trước chín giờ sáng hoặc sau năm giờ chiều. Nhưng không có nghĩa là cô sẽ đòi khoản tiền đó. Ông O'Leary đã tự ý tăng lương cho cô, chỉ vì cô làm thêm việc giặt giũ và nấu ăn. Ông O’Leary và Tracy rất sòng phẳng với cô. Chẳng qua là cô thích có Tracy ở nhà cùng mình hơn thôi. Cô không hẳn thích Cedar Grove. Nơi này cũng không đến nỗi nào, nhưng có lẽ sẽ tuyệt vời hơn nếu cô đã có gia đình và có một công việc toàn thời gian khiến cô ra khỏi nhà mỗi ngày. Cô cho rằng đó là lý do Tracy quyết định đi làm. Cô đã nghe thấy Tracy và ông O’Leary cãi nhau về chuyện đó vào tối hôm nọ. Therese có thể hiểu được mong muốn của Tracy. Ở nhà cả ngày thực sự buồn chán lắm, đặc biệt là khi tuyết rơi nhiều và nhiệt độ quá thấp, không thể đưa Daniella đi dạo chơi quanh thị trấn trong chiếc xe nôi. May thay, cô bé này ngủ nhiều vào ban ngày và khi thức dậy, cô bé vui vẻ như Larry vậy, theo cách nói của mẹ cô.

Therese nhìn về phía còn lại của căn phòng để đảm bảo rằng mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp lúc Tracy về nhà. Ngọn lửa trong lò sưởi đã lụi, chỉ còn lại những mẩu than màu đỏ và da cam, và cô nhớ ra ông O'Leary đã dặn cô rằng họ cần ra nhà kho để lấy thêm củi. Daniella đang ngủ còn Tracy thì chưa về, đây chính là thời điểm thích hợp hơn bao giờ hết để chất đầy hộp đựng gỗ.

Cô nhanh chóng kiểm tra nước xốt spaghetti đang sôi lăn tăn trong cái nồi trên bếp, dùng một cái thìa gỗ để nếm vị của nó. Mẹ cô đã dạy cô rằng bí quyết để có một món nước xốt thơm ngon là một cốc rượu vang đỏ và thật nhiều tỏi. Cô kiểm tra giờ giấc lần nữa, rồi vặn nhỏ lửa của họng bếp thứ hai đang đặt nồi nước mà cô chuẩn bị để nấu mì spaghetti. Cô sẽ đợi cho đến khi Tracy về nhà rồi mới nấu. Mì mà chín quá sẽ có vị như keo dán vậy.

Ra đến cửa trước, cô xỏ chân vào đôi ủng mà Tracy đã cho cô mượn, mặc áo khoác mùa đông của cô vào, rồi suy tính lại về nhiệm vụ trước mắt. Chiếc áo khoác của cô chắc chắn sẽ bị bẩn vì nhựa cây và bùn đất. Cô nhìn qua những cái áo khoác treo trên những cái móc gỗ và thấy cái áo mưa dài của Tracy.

“Cái này sẽ phù hợp đây.” Cô nói.

Cô mặc nó vào và tìm thấy một đôi găng tay bảo hộ lao động bằng da trong túi áo. Cô đi qua bếp, cầm thiết bị theo dõi em bé từ bệ bếp lên và nhét nó vào túi đằng trước của áo mưa để có thể nghe thấy tiếng Daniella, dù cô không nghĩ là con bé sẽ dậy vào giờ này. Cô sẽ chất đầy hộp củi và quay trở lại trước khi bất cứ ai nhận ra sự vắng mặt của cô.

“Được rồi.” Cô nói, đeo găng tay vào và đẩy mở cánh cửa hậu, gây ra tiếng động khiến cho Rex và Sherlock nhảy bật dậy từ giường của chúng và lao tới cửa, ngoan ngoãn ngồi đó, nóng lòng chờ đợi. Ông O'Leary nói phản ứng của chúng là phản xạ có điều kiện. Khi lũ chó nghe thấy tiếng cửa mở, chúng cho rằng chúng sắp được đi dạo. Con mèo thì không dễ dàng bị đánh lừa như thế hoặc không hứng thú với chuyện đó. Nó vẫn nằm cuộn tròn trên xô pha, không hề có ý định chạy ra ngoài trời tuyết.

“Chà, đi nào.” Cô nói với lũ chó, và chúng cùng lao xộc ra khỏi cửa, nhảy cỡn trên tuyết và cắn nhau. Therese bước ra bên dưới mái hiên. Những bông tuyết đang trút xuống từ trên trời. Cô đóng cửa và đội mũ áo mưa lên, rồi đi tới đống gỗ.

Tracy ngắt máy khi Therese không nghe điện thoại di động của cô ấy. Cô nhảy vào sau vô lăng, khởi động xe và nhấn nút “Loa ngoài” trên vô lăng. “Cedar Grove. Nhà.” Điện thoại bàn ở nhà reo lên. Tracy chờ đợi. Sau hồi chuông thứ ba, giọng thu sẵn của Dan vang lên. “Bạn đã gọi tới...”

Cô cúp máy và đập vào vô lăng. “Chết tiệt!”

Cứ vài phút cô lại thử gọi lại một lần, nhưng không được. Cô cảm thấy lốp xe đang muốn trượt trên mặt băng bên dưới lớp tuyết. Cô phải cẩn thận. Nếu cô lái xe quá nhanh và mất kiểm soát, cô có thể lao xuống một cái rãnh và chẳng còn giúp được ai nữa.

Cô cũng nhìn vào gương chiếu hậu ở giữa và hai bên xe, không muốn bị đâm thêm một cú nào nữa vào thanh cản sau. Cô rẽ khỏi đường quận lộ, đi vào những đường phố thông thường, vốn ít được dọn tuyết hơn. Khi cô bắt gặp một chiếc xe, cô vượt qua nó. Khi cô tới chỗ một biển báo yêu cầu các phương tiện dừng lại để quan sát, cô đi chậm lại và lăn bánh qua nó. Cô liên tục tự nhủ rằng chắc chẳng có chuyện gì đâu. Cô liên tục tự nhủ rằng đừng để cho trí tưởng tượng của mình suy luận lung tung.

Nhưng chẳng ăn thua gì.

Cô tăng tốc khi đi qua phố Chợ, các cửa hàng tối om, các vỉa hè vắng tanh vắng ngắt. Cedar Grove trông vẫn như lúc cô về lo đám tang của Sarah. Ảm đạm và thưa thớt.

Cô lại gần đèn giao thông duy nhất treo ngay bên trên cổng vòm sắt được tân trang lại. Nó chuyển sang màu vàng rồi màu đỏ. Tracy đi chậm lại đằng sau chiếc xe duy nhất đang đợi, rồi đánh lái vượt qua nó và đi vào trong giao lộ, vừa qua vừa liếc nhanh xem có chiếc xe nào đang chạy tới hay không. Đằng sau cô, cô nghe thấy người tài xế kia nhấn còi.

Ngôi nhà của cha mẹ Dan nằm ở phía bên kia của thị trấn. Ngày trước, một số người gọi nó là “vùng sâu vùng xa”. Vào lúc này, Tracy chẳng buồn bận tâm đến chuyện đó. Cô chỉ quan tâm rằng còn hai, ba phút nữa là cô về tới nhà.

Cô rẽ phải ở đường Cây Du và một lần nữa ấn vào nút “Loa ngoài” trên vô lăng. Cô thử gọi vào số di động của Therese. Không nghe máy. Cô thử gọi lại vào số điện thoại bàn ở nhà. Giọng thu sẵn của Dan cất lên. Cô cúp máy.

Cô rẽ phải, lái xe qua nửa dãy nhà rồi rẽ trái, lái qua thêm hai dãy nhà nữa. Cô lại rẽ và thấy con đường bị một cái cây đổ chắn ngang. Cô chửi thề, quay đầu xe và đi ngược trở lại. Cô rẽ phải ở góc đường để đi vòng qua dãy nhà, chiếc xe trượt đi trên tuyết và băng.

Therese bỏ lớp vải bạt màu xanh che chắn cho đống củi khỏi mưa và tuyết, vươn tay lấy những khúc củi chẻ hình chữ V. Cô không thể tin trời lại lạnh khiếp thế; thậm chí còn lạnh hơn cả tối hôm qua. Đôi găng tay này là găng tay bảo hộ lao động, không phải găng tay đi tuyết, và cô có thể cảm nhận cái lạnh đang bám trên các đầu ngón tay, khiến việc cầm lấy các khúc củi trở nên khó khăn hơn. Cô cũng cảm thấy hơi lạnh đang ngấm vào qua quần cô.

Cô thả thanh củi vào lòng chiếc xe cút kít và với lấy một thanh khác, chất các khúc củi cho đến khi lòng xe đầy ắp. Cô nhấc hai cái càng xe bằng gỗ lên. Chiếc xe cút kít nặng trĩu, nhưng cô nghĩ cô có thể xoay xở được với trọng lượng của nó. Cô chỉ hy vọng mình có thể đẩy được chiếc xe qua lớp tuyết đã dày gần mười ba đến mười lăm centimet.

Cô hướng chiếc xe cút kít về phía mặt sau của ngôi nhà và đẩy một cái. Bánh xe hầu như không cử động. Cô thử lại lần nữa, hy vọng lấy được đà. Bánh xe lăn được mười lăm centimet thì dừng lại, sa lầy trong tuyết. Những thanh củi dịch chuyển, và cô cố gắng ngăn đống củi bị đổ nhào. Cách này không ổn rồi. Không làm theo cách này được.

Cô bước tới đằng trước bánh xe và đá hất tuyết ra, tạo thành một cái rãnh ngang qua thảm cỏ dẫn đến ngôi nhà.Lúc tạo xong đường đi cho cái xe cút kít, cô thở hổn hển, nhưng ít nhất cũng thấy ấm áp.

Đang định nhấc chiếc xe cút kít lên, cô nghe thấy tiếng Daniella, một tiếng rên rỉ nho nhỏ trên thiết bị theo dõi em bé. Cô thò tay vào trong túi áo đi mưa và lấy nó ra. Cô lắng tai và nghe thấy một tiếng rên rỉ nữa, rồi im lặng. Cô cần phải nhanh chóng mang chỗ củi này vào chất trong hộp củi bên lò sưởi trước khi Daniella dậy hẳn.

Cô lắc chiếc xe cút kít vài lần rồi đẩy. Bánh xe lăn về phía trước. Cô đẩy mạnh hơn, hy vọng tạo được đà để chiếc xe nặng trĩu này tiến về phía trước. Khi cô tới mặt sau của ngôi nhà, đèn cảm ứng phía trên mặt sau của gara bật lên, soi sáng cô trong ánh sáng trắng rực rỡ.

Tracy nhấn phanh, rẽ ngoặt, cảm thấy chiếc xe trượt đi, rồi lấy lại cân bằng và tăng tốc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy ánh đèn trong những ô cửa sổ nhà họ. Đèn sân vườn chạy dọc theo đường dẫn vào nhà như đường băng ở sân bay. Cô nhìn vào những ô cửa sổ nhưng chúng đều được buông tấm mành chớp để giữ nhiệt. Chiếc xe dừng lại. Tracy bước xuống, đôi bốt của cô chìm trong tuyết. Cô nhấc chân lên và chạy vội vàng qua thảm cỏ, suýt thì ngã bổ chửng trên đường tới cửa chính. Cô ấn tay cầm cánh cửa xuống. Cửa khóa.

Dan đã lắp đặt khóa điện tử. Cô nhấn nút để các phím số sáng lên và nhập mật mã gồm bốn ký tự, rồi ấn tay cầm cánh cửa xuống lần thứ hai và lao xộc vào nhà.

“Therese?” Cô hét lên. “Therese?”

Không có tiếng trả lời. Cô đi qua bếp tới hành lang và chạy lên cầu thang hai bậc một, đi vào căn phòng đối diện với phòng ngủ của cô. Con gái cô đang nằm trong nôi, đã thức nhưng rất ngoan. Daniella huơ chân huơ tay khi nhìn thấy Tracy và khẽ kêu grừ grừ.

Tracy bế Daniella lên khỏi nôi. “Lại đây nào. Lại đây nào.” Cô nói.

Còn đang thở hổn hển, Tracy nhìn thấy ánh đèn ở sân sau và nhìn ra ngoài cửa sổ. Therese đang đứng đằng sau một cái xe cút kít chở đầy củi, bị luồng sáng từ ngọn đèn cảm ứng rọi thẳng vào. Cô ấy đang ngước nhìn lên tầng hai. Tới cửa sổ phòng của Daniella.

Tracy quay người và nhìn thấy thiết bị theo dõi em bé trên bàn thay tã, rồi lại nhìn ra sân. Therese đang mặc một cái áo mưa màu vàng tươi, trùm mũ kín mít.

Chiếc áo mưa của Tracy.

Therese đã đẩy cái xe cút kít đi được nửa thảm cỏ thì nghe thấy ai đó gọi tên cô.

“Therese? Therese?”

Mất một giây cô mới nhận ra giọng nói nghèn nghẹt ấy phát ra từ bên trong túi áo mưa của cô. Cô hạ càng của chiếc xe cút kít xuống, lấy thiết bị theo dõi em bé ra. Nghe như giọng Tracy vậy. Cô nhìn vào những ô cửa sổ phòng bếp nhưng không thấy Tracy ở trong đó. Ngọn đèn cảm ứng đằng sau ngôi nhà đã tắt.

“Lại đây nào. Lại đây nào.” Giọng nói của Tracy lại vang lên từ thiết bị theo dõi em bé. Daniella kêu grừ grừ. Therese ngước nhìn lên ô cửa sổ trên tầng hai, ở phòng của Daniella, nhưng nó vẫn tối om và cô không thể nhìn thấy gì ở bên trong. Nhưng cô nhận thấy sự chuyển động một hình bóng giống như bóng ma trong ô cửa sổ ấy khiến tim cô hẫng một nhịp, cho đến khi cái bóng ấy lại gần hơn và cô nhận ra Tracy.

Therese giơ tay lên vẫy, mỉm cười. Cử động của cô kích hoạt ngọn đèn cảm ứng phía trên cửa sau và nó lại bật lên lần nữa, soi rọi cô và sân sau trong luồng ánh sáng trắng rực rỡ.

Cô nghe thấy tiếng Tracy hét lên qua thiết bị theo dõi em bé. Lần này, thông điệp của Tracy thật rõ ràng. Kỳ lạ. Nhưng không thể nhầm lẫn.

“Nằm xuống! Therese, nằm xuống! Nằm xuống! Nằm xuống tuyết đi!”

Tracy chạy tới cửa sổ. Therese vẫy tay với cô, cười tươi rói. Cử động ấy kích hoạt ngọn đèn cảm ứng phía trên cửa sau và cái sân sau sáng bừng lên. Cô có một linh cảm xấu nên quay ngoắt người lại, định đặt Daniella vào trong nôi, thế rồi nghĩ thế nào lại xoay người chạy trở lại chỗ cửa sổ và hét lên.

“Nằm xuống! Therese, nằm xuống! Nằm xuống! Nằm xuống tuyết đi!”

Therese nhìn lên cô, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt.

“Nằm xuống tuyết đi!”

Tracy nghe thấy một tiếng “cạch” lớn. Với nhiều người, âm thanh đó nghe như tiếng cành cây gãy vì sức nặng của tuyết đọng.

Nhưng Tracy không thể nhầm lẫn cái âm thanh mà cô đã nghe thấy hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn lần trong đời ấy. Tiếng nổ của một khẩu súng trường có sức sát thương rất lớn.

Cô đặt Daniella vào nôi và lao như bay xuống cầu thang, bị vấp và suýt ngã. Cô bám vào tay vịn để lấy lại thăng bằng. Xuống dưới tầng một, cô chạy xuyên qua bếp và kéo mở cánh cửa hậu. Cô rút súng ra khỏi bao trong lúc băng qua sân, bị lún xuống và cản trở bởi lớp tuyết dày. Cô nhắm vào đèn cảm ứng phía trên cửa sau và bóp cò. Ngọn đèn vỡ tan. Khoảnh sân lại chìm trong bóng tối hoàn toàn. Cô tiếp tục chạy về phía trước, cứ như đang chạy trong làn nước ngập đến eo vậy. Khi cô tới chỗ Therese đang nằm sõng soài trên tuyết, cô nằm lên người cô ấy.

“Lạy thánh mớ bái.” Therese nói. “Cái quái gì vậy?”

“Cô ổn chứ? Cô có bị trúng đạn không?”

“Trúng đạn ạ?”

Therese còn chần chừ trước hiệu lệnh đầu tiên của Tracy, nhưng hiệu lệnh thứ hai thì không. Khi nghe thấy hiệu lệnh thứ hai của Tracy, cô ấy đã nằm ngay xuống tuyết, mặt úp xuống.

“Cứ nằm yên đấy.” Tracy nói.

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?”

Tracy đợi thêm ba mươi giây nữa. Tiếng khóc của Daniella bắt đầu vang lên qua thiết bị theo dõi em bé. “Tôi muốn cô đứng dậy thật từ từ.” Cô thì thầm. “Và khi tôi nói Đi đi , tôi muốn cô băng qua bãi cỏ nhanh hết mức có thể. Đừng dừng lại cho đến khi đã vào trong nhà. Rồi đi lên gác và bế Daniella, nhưng nhớ tránh xa các cửa sổ nhé!”

Therese gật đầu.

“Được rồi.” Tracy nói. Đôi mắt cô quét qua một lượt hàng rào ở cuối sân, nơi tiếp giáp với một lối đi chung và nhiều khả năng là nơi phát ra cú bắn.

“Đi đi.” Tracy nói.

Therese lom khom chạy tới mặt sau của ngôi nhà, ngã xuống khi cô tới được cửa hậu. Tracy nhìn cô ấy lồm cồm bò dậy, chạy vào trong nhà.

Tracy vẫn khom người sát mặt đất, cố gắng băng qua sân. Súng lăm lăm trong tay, đôi mắt tìm kiếm trong bóng tối xem có bất cứ thứ gì nhô lên bên trên hàng rào không. Tới chỗ hàng rào, cô đợi một giây, rồi nhổm thẳng người dậy và nhắm bắn. Cô không thấy ai ở phía bên kia. Cô bật đèn pin trên điện thoại và chiếu nó qua hàng rào.

Một lần nữa, cô không thấy ai cả, nhưng trên mặt tuyết còn in những dấu chân xiên xẹo chứng tỏ đã từng có người ở đó, và người này đã vội vàng bỏ đi.