CHƯƠNG 17
Tracy ngồi bế Daniella trong phòng sinh hoạt chung của gia đình, quan sát Therese đang ngồi trên xô pha kê gần lò sưởi. Sau khi gọi điện cho Roy Calloway, Tracy đã căng một tấm chăn lên che ô cửa sổ nhìn ra sân sau, rồi bảo Therese vẫn đang run như cầy sấy ngồi xuống, sau đó cô nhóm lên một ngọn lửa lớn, ngọn lửa nóng rực nhanh chóng kích hoạt quạt tản nhiệt của lò sưởi. Cô choàng một tấm chăn quanh vai cô bảo mẫu của mình và pha trà cho cô ấy, nhưng Therese hầu như không nhấp một ngụm. Căn phòng sực nức mùi tỏi tỏa ra từ món xốt spaghetti được đun liu riu trên bếp khi nãy. Tracy đã tắt họng bếp bên ấy cũng như họng bếp đang đặt nồi nước.
Tracy đã cố trò chuyện với Therese, nhưng lần nào Therese cũng mất một giây mới cất tiếng trả lời, và đó thường là một câu hỏi đại loại như “Cái gì ạ?” hoặc “Xin lỗi, bà nói gì cơ?”
Roy Calloway và một nữ cảnh sát đẩy mở cánh cửa hậu, dừng lại để phải tuyết trên vai và giậm ủng trên tấm thảm trước khi bước vào trong. Một cơn gió lạnh lùa vào căn phòng trước khi Calloway đóng cửa lại. Nữ cảnh sát kia bước tới phòng khách.
“Chà, bác nghĩ cháu đúng đấy.” Calloway nói, đi vào phòng sinh hoạt chung của gia đình.
Tracy liếc nhìn Therese, rồi lắc đầu với Calloway. Cô nhổm dậy và đưa Daniella cho Therese, cô ấy có vẻ cảm thấy thoải mái hơn khi bế con bé. Tracy gật đầu ra hiệu cho Roy đi theo cô rời khỏi phòng sinh hoạt chung của gia đình và đi sang phòng khách, nơi họ chẳng mấy khi dùng đến.
“Cô ấy thế nào rồi?” Calloway hỏi.
“Cô ấy đang sợ hãi.” Tracy nói. “Và hoang mang.”
“Hừm. Bác nghĩ cháu nói đúng về dấu vết đi lại trên tuyết đằng sau hàng rào. Trông nó còn mới lắm.”
“Đương nhiên là cháu nói đúng rồi, bác Roy.” Tracy nói. Cô cũng vẫn còn kích động.
“Cháu chắc là cháu nghe thấy tiếng súng trường chứ?”
Cô nhìn ông với ánh mắt cho ông biết rằng ông không phải đang nói chuyện với cô bé thường đạp xe trên vỉa hè năm xưa. “Cháu đã bắn súng trường quá nhiều lần đến nỗi cháu có thể nhận ra tiếng của nó.”
Ông nhăn mặt. “Bác cho rằng chúng ta sẽ không tìm thấy viên đạn đâu, chắc chắn không phải trong đêm nay. Sáng mai, khi ánh sáng rõ hơn thì chúng ta có thể tìm thấy nó, nhưng dựa vào vị trí các dấu chân kết thúc chỗ hàng rào, từ góc độ của cú bắn, bác nghĩ viên đạn không trúng vào ngôi nhà đâu. Nó có thể đã ghim vào một thân cây, nhưng... Sáng mai bác sẽ cử vài sĩ quan cảnh sát đến đây và bác cũng sẽ gọi điện cho Đội Phản ứng Hiện trường...”
“Thôi bỏ đi. Bây giờ họ chẳng thể làm được gì hơn và đến sáng mai thì các dấu vết cũng sẽ bị lấp đi rồi. Cháu đã chụp vài bức ảnh...” Cô lắc đầu, không có vẻ gì là lạc quan. Tracy đã lần theo dấu chân xiên xẹo từ lối đi chung ra đến tận ngoài đường nhưng không tìm thấy dấu giày nào rõ ràng. Ngay cả việc phán đoán kích cỡ giày cũng thật khó vì kẻ đó đã vừa chạy vừa hất tuyết lên. “Cháu đã gửi những bức ảnh mà cháu chụp được cho một người bạn ở Seattle, một người phân tích dấu vết.”
“Một người gì cơ?” Calloway hỏi.
“Cô ấy là một chuyên gia trong việc lần theo các dấu vết và nhận dạng các dấu giày, và những việc khác đại loại thế. Cô ấy có thể nói cho chúng ta biết nhãn hiệu và kích cỡ của chiếc giày đã in dấu. Hoa văn kiểu bánh quế cho thấy đó là một loại giày đi tuyết.”
“Điều đó chẳng loại trừ được mấy ai.” Calloway nói. “Bác đã cử hai cảnh sát tới nói chuyện với những người hàng xóm trên con đường đằng sau lối đi chung ấy, hỏi xem liệu họ có nhìn thấy bất cứ ai hoặc có thể là một chiếc xe ô tô nào không, nhưng hầu hết những ngôi nhà đó đều kéo rèm che kín mít vì tiết trời lạnh giá.”
“Còn một điều nữa.” Tracy nói. “Kẻ đó bỏ đi theo đúng vệt đường mà hắn đã tạo ra trên tuyết khi hắn đến. Điều này có nghĩa là hắn biết cách che đậy dấu vết. Có thể hắn từng được huấn luyện trong lực lượng hành pháp.”
Vẻ mặt Calloway thể hiện rằng ông không hoàn toàn đồng ý với kết luận của cô. “Có thể hắn đã bỏ chạy, Tracy, và vệt đường mà hắn đã tạo ra sẽ có ít chướng ngại nhất trên đường hắn trở lại xe. Có thể hắn đá hất tuyết bởi vì điều đó khiến hắn chạy dễ dàng hơn.”
“Có lẽ thế, nhưng vẫn còn một điều nữa cần xem xét.” Cô kể cho Roy về cú đâm xe khi cô đang trên đường về nhà.
“Cháu đã cảm thấy một cú xóc à?”
“Có kẻ nào đó đã đâm vào thanh cản sau của xe cháu.”
“Cháu có nhìn thấy một chiếc xe hơi hay xe tải, hay bất cứ thứ gì không?”
“Không ạ. Cháu nghĩ chiếc xe ấy đã tắt đèn.”
“Chuyện xảy ra ở chỗ nào?”
“Trên con đường quận lộ.”
“Cháu chắc chắn có kẻ đã đâm vào xe cháu chứ, Tracy? Đừng nổi cáu với bác, nhưng băng đen tích tụ bên dưới bề mặt của tuyết...”
“Cháu biết điều đó, bác Roy, nhưng băng đen không thể để lại một vết lõm và một vết xước rõ rệt phía trên lốp xe đằng sau của cháu. Bác hãy xem thử lúc nào bác về. Đó là một thao tác PIT, hoặc gần như thế.”
“Một cái gì cơ?”
“Kỹ thuật ấy có đến nửa tá cái tên. Điều quan trọng ở đây là thao tác này được dạy ở bất cứ khóa học về cách lái xe truy đuổi và ứng phó với những trường hợp khẩn cấp nào.” Tracy nhún vai. “Cháu nghĩ nó đáng để xem xét đấy.”
Mặt Calloway hiện rõ vẻ lo lắng, điều này cho Tracy biết ông đã hiểu ý cô. “Bác quen biết Finlay lâu lắm rồi, Tracy. Cậu ta là một người đàn ông tốt. Và bây giờ cậu ta đang đau khổ.”
“Cậu ta có vẻ như thế, bác Roy, nhưng đến một lúc nào đó, bác không thể lờ đi bằng chứng được nữa.”
“Bác không hiểu ý cháu, Tracy.”
“Cháu nghĩ bác nên điều tra xem liệu Finlay có bao giờ tham gia một khóa học lái xe ứng phó với những trường hợp khẩn cấp không!” Cô cũng tự hỏi liệu Roy có từng tham gia một khóa học như thế, nhưng cô không định nói điều đó ra miệng.
“Được rồi.” Roy nhìn xuôi theo hành lang về phía phòng bếp. “Cháu định làm gì với cô gái trẻ kia?”
“Cháu đang hy vọng một trong những sĩ quan cảnh sát của bác có thể lái xe chở cô ấy về Seattle.”
“Bọn bác có thể làm điều đó. Vì tuyết nên sẽ không đi nhanh được, nhưng bọn bác vẫn có thể chở cô ấy về Seattle.”
“Cháu không chắc mình sẽ tiếp tục theo đuổi vụ này như thế nào. Cháu không chắc mình có thể điều tra vụ này nữa không khi không có cô ấy trông nom Daniella giúp cháu.”
“Ôi, Tracy. Cháu không phải điều tra vụ này nữa đâu. Ngay từ đầu, đây đã là một ý tưởng tồi. Bây giờ cháu còn phải lo nghĩ cho con gái cháu, gia đình cháu.”
“Cháu biết.” Cô nói. “Nhưng bác cũng có một gia đình mà, bác Roy. Mọi sĩ quan cảnh sát dưới trướng bác đều có một gia đình.” Tracy cũng nhìn xuôi theo hành lang. “Từ giờ cháu sẽ luôn có một gia đình, bác Roy ạ. Đó là điều khiển cháu bực bội. Có kẻ đã bắn cháu, hoặc bắn người mà hắn nghĩ là cháu. Nhưng hắn không chỉ bắn cháu không thôi. Hắn bắn vào cả gia đình cháu nữa.”
“Đừng cá nhân hóa vấn đề, Tracy.”
“Hắn đã biến nó thành vấn đề cá nhân của cháu, bác Roy ạ. Con gái cháu đang ngủ ở trên gác.”
“Đó chính là điều bác muốn nói đấy, Tracy. Tính khí cháu giống hệt cha cháu.”
“Đừng...”
Ông cao giọng và giơ tay lên. “Cháu cần bình tĩnh lại, được chứ? Hãy bình tĩnh lại.” Ông quay người và bước vài bước về phía bếp, rồi lại quay lại. “Hãy suy nghĩ về điều đó. Chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai. Bác chỉ muốn nói rằng cháu không thể làm điều này vì những lý do cá nhân.”
“Bác đã từng làm vậy mà, bác Roy. Khi Sarah mất tích.”
Calloway có vẻ bị tổn thương. Những lời nói của cô giống như một lưỡi dao đâm vào ông. Đây không phải lần đầu tiên. Miệng lưỡi của cô cũng hệt như cha cô vậy. “Cháu xin lỗi, bác Roy.”
“Đừng áy náy.” Ông lắc đầu. “Cháu nói đúng. Bác đã từng để cho cảm xúc cá nhân xen vào công việc, Tracy. Và cháu đã thấy điều đó gây ra hậu quả thế nào rồi đấy. Bác rất ân hận về những gì đã xảy ra. Cháu không muốn phải ân hận như bác hoặc thậm chí là hơn bác chứ?”
Tracy đóng cửa chính, cài chốt và khởi động hệ thống báo động. Lúc đầu, Therese đã từ chối trở về Seattle như lời đề nghị của Tracy, nhưng cô ấy chỉ đang tỏ ra dũng cảm vì Tracy mà thôi. Therese sợ phải ở lại. Cô ấy đã khóc khi rời đi. “Tôi thực sự rất yêu cô bé.” Cô ấy nói. “Và thực sự thích được làm việc cho bà và ông O'Leary.”
Tracy vén tấm mành chớp đang che chắn những ô cửa sổ đằng trước. Nữ cảnh sát của Cedar Grove đang ngồi trong chiếc xe tuần tra của cô ấy bên kia đường. Đây sẽ là một đêm dài lạnh lẽo đối với cô ấy. Với Tracy, đêm nay thậm chí còn dài hơn thế.
Cô đi tới cầu thang, nhìn thấy bức tranh của Therese trên giá vẽ. Tuy nhiên, bảng màu, các tuýp màu và cây cọ vẽ không còn nằm trên tấm gỗ dán nữa.
Therese đã để bức tranh lại.
Daniella đang ọ ẹ trên thiết bị theo dõi em bé. Tracy kiểm tra đồng hồ đeo tay. Đã đến giờ ăn thường lệ của con gái cô. Hãy cho cô bé ăn thật no, Therese thường nói. Và cả hai mẹ con bà đều sẽ được ngủ ngon.
Tracy bắt đầu leo lên cầu thang, dừng lại nửa chừng, rồi lại trở xuống để kiểm tra xem cô đã cài chốt cửa trước chưa. Cô đi tới bàn bếp, bao súng của cô vắt trên một cái ghế. Cô mang theo khẩu súng lên gác và đặt nó trên bàn thay tã ở phòng trẻ. Cô bế Daniella lên khỏi nôi. “Con đói à?” Cô hỏi và kiểm tra bim của Daniella. Cô đặt con gái xuống bàn thay tã, cởi bỉm của con bé ra. “Chúng ta cùng thay bỉm cho con nào. Sau đó, mẹ sẽ cho con ăn và thay bỉm cho con lần nữa. Mẹ chắc chắn đấy.” Cô nói những lời cuối mà rưng rưng nước mắt, tầm nhìn nhòe đi khiến cô thay bỉm cho con gái khó khăn hơn. Cô lau mông cho Daniella, thoa một lớp kem lên đó để chống hăm, rồi đóng cho con bé một cái bỉm mới. Cô quấn Daniella trong chăn và ôm con bé sát vào lòng mình.
“Ngoan nào, con gái nhỏ.” Những giọt nước mắt tuôn tràn trên mặt Tracy, và cô cảm thấy mình không đủ sức để ngăn chúng lại được.
Cô ngồi trên cái ghế bập bênh, ôm ấp con gái, khóc nức nở. Một nỗi đau vò xé tâm can cô, giống như nỗi đau đã vò xé cô khi cô biết tin Sarah không về nhà, nhiều năm trước.
Daniella ọ ẹ. Con bé đang đói.
Tracy áp con gái vào bầu ngực mình, rồi ngả đầu vào phần tựa đầu của chiếc ghế, nhẹ nhàng đu đưa. Cô đã cố kiềm chế trước mặt Roy và nữ cảnh sát kia, nhưng bây giờ, khi chẳng còn ai để cô phải tỏ ra cứng cỏi nữa cả, những giọt nước mắt của cô cứ thế chảy tràn. Cô hít vài hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc. Hoóc môn. Cô lại nghĩ đến cú đâm vào thanh cản sau của xe cô và cú bắn bằng súng trường, Therese đã mặc cái áo mưa màu vàng của Tracy và trùm mũ áo mưa lên.
Cô cố gắng gạt đi những ý nghĩ ấy, nhưng mỗi lần cô cố gắng chặn chúng ở chỗ này thì chúng lại tràn vào qua chỗ khác.
Cô nhắm mắt và bắt đầu hát một bài hát mà cô đã không nghe thấy trong nhiều năm, bài hát mà mẹ cô thường hát cho cô và Sarah nghe những lúc họ bị ốm hoặc buồn chán; bài hát mà mẹ cô nói là bà ngoại của họ thường hát cho mẹ cô nghe. Mẹ Tracy sẽ áp đầu cô vào ngực mình, âm a và nhẹ nhàng hát từng lời. Mặc dù đã lâu lắm rồi Tracy không nghĩ về bài hát ấy, nhưng những lời hát cứ thế tuôn ra như thể cô vừa mới nghe thấy chúng.
Ban đầu cô khẽ khàng âm a, nhẹ nhàng đung đưa.
“Too-ra-loo-ra-loo-ral. Too-ra-loo-ra-li. Too-ra-loo-ral. Yên nào, con đừng khóc.” Cô cố hát khi những giọt nước mắt lăn dài. “Too-ra-loo-ra-loo-ral. Too-ra-loo-ra-li. Too-ra-loo- ra-loo-ral. Đó là một khúc hát ru Ireland.”