← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Cuối cùng Daniella ngủ say trong vòng tay Tracy.

Cô đặt con gái vào trong nôi, để thiết bị theo dõi em bé bên cạnh con bé, và nhấc khẩu súng của mình lên. Ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, nhưng không đóng kín. Cô đi về phòng ngủ của mình ở phía đối diện và thấy Rex cùng Sherlock đang đợi cô. Chúng có thể đi ra đi vào qua cánh cửa điện tử dành cho chó ở mặt sau của ngôi nhà. Cô thấy mừng vì có chúng. Cô nghĩ về Therese, về những gì cô ấy đã nói vào cái đêm Dan và Tracy đi ra ngoài ăn tối.

Tôi đang muốn xem kẻ nào dám cố gắng đột nhập vào đây đấy. Với hai đứa nó ở bên cạnh tôi thì hắn còn chẳng kịp kêu lên một tiếng ấy chứ.

Tracy xoa đầu chúng. Chúng có vẻ cảm nhận được sự lo lắng của cô và nhiệm vụ của mình. “Hai đứa bay sẽ canh gác cho ta và Daniella nhé?”

Rex rên ư ử và nằm rạp xuống sàn. Sherlock vẫn chăm chú.

Tracy nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe cảnh sát vẫn đang đỗ ở bên kia đường.

Cô bước vào phòng tắm, Sherlock đi theo cô. Cô ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, đôi mắt cô đỏ hoe và sưng vù. Cô không phải là người hay khóc, nhất là từ khi em gái cô mất tích. Cô đã khóc cạn nước mắt trong những ngày khủng khiếp ấy, và tin rằng sẽ chẳng còn thứ gì trong đời có thể khiến cô đau lòng đến nhường ấy nữa.

Cô đã nhầm.

Nỗi đau mà cô cảm nhận tối nay thật thấu tận tâm can. Đó không phải là nỗi đau dành cho bản thân cô, thậm chí không phải là nỗi đau dành cho Therese, mà là nỗi đau dành cho con gái cô, Daniella. Cô đã mang con gái bé bỏng của mình vào cái thế giới gì thế này? Cái thế giới gì mà những cô gái trẻ có thể dễ dàng trở thành con mồi cho quỷ dữ như thế? Cô hít sâu và thở hắt ra, cúi đầu xuống, vã nước lạnh lên mặt, rồi dùng khăn để thấm khô.

Cô bám vào mép bồn rửa và lại nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.

Nó sẽ trở thành một thế giới như thế nào nếu không có ai giải quyết những vụ án đó? Nếu không có ai giúp những cô gái ấy yên nghỉ? Nếu không có ai mang đến câu trả lời cho các gia đình?

Cô sẽ không nuôi dạy con gái của mình trong một thế giới như thế. Nhất là khi cô có thể giúp cải thiện nó. Cô sẽ giúp Heather Johansen và Kimberly Armstrong yên nghỉ, và Roy Calloway sẽ không ngăn cản được cô. Cô sẽ giúp họ yên nghỉ bởi vì ngoài cô ra, sẽ không có ai làm vậy.

Bởi vì cô quan tâm.

Bởi vì cô có thể làm được.

Mỗi cảnh sát mà cô biết đều có một gia đình. Mỗi cảnh sát đều đặt bản thân vào nguy hiểm mỗi ngày, biết rằng đó có thể là ngày cuối cùng mà mình được nhìn thấy gia đình. Tracy có thể đồng cảm với tất cả bọn họ. Cô có sợ không?

Hơn bao giờ hết, nhưng là vì Daniella hơn là vì bản thân cô.

Cô có thể bỏ nghề không? Dan kiếm đủ tiền để cô không phải đi làm. Cô có thể về nhà, làm một bà nội trợ và một người mẹ.

Cô đã suy nghĩ về chuyện này từ khi sinh Daniella. Có vẻ không đúng đắn lắm nếu cô bỏ nghề khi mà cô vẫn có thể đi làm, trong khi nhiều người có muốn cũng không thể. Cô không phải là người như vậy. Roy nói đúng. Cô giống hệt cha cô. Cô không lùi bước trước một thử thách, và cô sẽ không sợ hãi lẩn trốn.

Cô sẽ cần cẩn trọng hơn, chẳng hạn như cần có nữ cảnh sát cắm chốt trước cửa nhà cô.

Điện thoại di động của cô reo lên trong phòng ngủ. Cô đi tới bàn trang điểm và cầm nó lên.

Là Dan.

Cô suy nghĩ xem mình sẽ nói với anh những gì. Cô có thể nói gì để không khiến anh lo lắng về cô và Daniella nhỉ? “Chẳng có gì cả.” Cô thì thầm.

Lần đầu tiên trong mối quan hệ của họ, Tracy nhấn nút từ chối cuộc gọi. Cô ngồi xuống mép giường. Cô có thể nói gì đây? Cô sẽ không nói dối, nhưng cô không muốn làm anh hoảng hốt.

Cô gửi cho anh một tin nhắn.

Em đang cho Daniella ngủ. Cả hai mẹ con đều bình an vô sự. Lũ chó đang bảo vệ kĩ càng cho hai mẹ con. Ngày mai em sẽ gọi lại cho anh.

Dan trả lời.

Anh cũng yêu em. Ngủ ngon nhé! Xô pha ở đây gồ ghề quá. Ước gì anh được ở bên hai mẹ con.

Tracy đáp:

:))

Cô đặt điện thoại xuống và dõi mắt ra ngoài cửa sổ mái, nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Cô nghĩ về những gì Roy đã nói, rằng ông khó mà tin thủ phạm có thể là Finlay. Cô cũng khó mà tin Finlay giết vợ mình, nhưng không tin vào điều đó thì càng khó hơn nữa. Trong ngành hành pháp, sự trùng hợp ngẫu nhiên rất hiếm hoi, và những sự trùng hợp ngẫu nhiên từng tồn tại thường bị vạch trần sau nhiều giờ phút làm việc vất vả của một điều tra viên tận tụy, hết mình với công việc.

Trùng hợp cái mông tôi ấy , Vic Fazzio, một trong các cộng sự của cô trong ban Tội phạm Bạo lực thường nói với mọi người như vậy. Và tôi là người có cái mông to nhất ở đây đấy.

Điện thoại của cô lại reo. Tracy cúi nhìn, tưởng rằng sẽ nhìn thấy tên của Dan. Cô biết cô không thể tránh được cuộc trò chuyện này. Cô nợ anh một lời giải thích. Cô tự củng cố tinh thần.

Thay vì tên của Dan, cô nhìn thấy cái tên “Vic Fazzio”. Cô mỉm cười. Trùng hợp cái mông tôi ấy . Cô nhận cuộc gọi. “Vic.”

“Tracy.” Ông nói, giọng trầm khàn.

“Chào Tracy.” Vera nói.

“Vera đây.” Faz nói.

“Chào chị Vera.” Tracy nói.

“Gọi điện vào giờ này không quá muộn chứ?” Vera hỏi. Tracy nhìn đồng hồ trên cái bàn kê cạnh giường. Chín giờ bốn mươi hai phút.

“Chưa quá muộn đâu.” Faz nói với vợ. “Anh đã bảo em là chưa muộn mà. Tracy là một con cú đêm đấy. Cô ấy từng làm ca đêm suốt.”

Vera lờ chồng mình đi. “Chưa quá muộn, đúng không Tracy?”

“Chưa quá muộn đâu chị.” Tracy đáp.

“Con gái đỡ đầu của chúng tôi thế nào rồi?” Faz hỏi. Faz và Vera có một người con trai, Antonio, cậu sẽ kết hôn vào mùa hè tới. Họ chưa có đứa cháu nào và coi Daniella như cháu gái của họ vậy.

Tracy cố gắng kiềm chế cảm xúc. Cô nuốt lại những lời chực tuôn ra. “Con bé khỏe. Con bé... con bé đang ngủ.”

“Này, cô ổn chứ?” Faz hỏi.

“Vâng, tôi...”

“Này, Tracy. Tôi là Faz đấy. Chúng ta đã quen biết nhau lâu lắm rồi. Có chuyện gì vậy?”

Thế là mọi chuyện cứ thế tuôn ra khỏi miệng cô. Cô không muốn như vậy. Cô không muốn mình nghe giống như một người dễ xúc động hoặc đang bị hoóc môn gây ảnh hưởng, như thể cô không kiểm soát được mọi thứ. Nhưng cô không thể kìm giữ được nữa. Faz là đồng nghiệp của cô, nhưng ông và Vera cũng đã trở thành một phần của cái gia đình mà Tracy mong ước. Đó là lý do khiến cô đề nghị họ làm cha mẹ đỡ đầu của Daniella.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Faz hỏi.

“Tối nay.” Tracy nói. “Nhưng chúng tôi ổn rồi. Chúng tôi an toàn. Có một sĩ quan cảnh sát đang ở ngoài kia canh chừng ngôi nhà, và trong nhà có hai con chó ở cùng chúng tôi.”

“Chết tiệt. Vera và tôi sẽ đến đó ngay.”

“Không, Faz. Không cần đâu.”

“Cứ để tôi tự quyết điều gì cần thiết hay không cần thiết. Vera có thể nghỉ làm ở nhà hàng của Antonio mấy hôm. Không vấn đề gì. Còn tôi sẽ chưa được trở lại Ban Tội phạm Bạo lực trong vòng một tháng tới. Mấy gã bác sĩ khốn kiếp...”

“Đừng chửi thề...” Vera nói.

“Mấy gã bác sĩ đáng ghét vẫn chưa chịu cho phép tôi đi làm trở lại bởi vì tôi vẫn đang bị đau đầu.”

Faz đã bị thương trong một trận đánh thừa sống thiếu chết khi ông đang điều tra một vụ băng đảng thanh toán lẫn nhau. Ông đã nghỉ làm hai tháng. Các vết thương bên ngoài - chẳng hạn như những vết rách và bầm tím - thì đã lành, nhưng Tracy biết những vết sẹo bên trong sẽ mất nhiều thời gian hơn. Không loại thuốc bôi nào có thể làm dịu những vết thương đó. Không mũi khâu nào có thể làm liền lại những vết thương đó. Chỉ có thời gian thôi. Và ngay cả thời gian cũng không thể chữa lành những vết thương sâu thẳm nhất. Đó là những vết thương mà ta đành phải cố gắng hết sức để sống chung với chúng.

“Nhưng anh ổn chứ?” Tracy hỏi.

“Ừ, tôi ổn. Khỏe re.” Faz nói. “Tôi như một con bò mộng ấy. Cho dù cô có đâm tôi, tôi vẫn cứ lao về phía trước. Chúng tôi sẽ đến ngay đây. Thế nhé!”

Tracy muốn bảo họ đừng làm vậy. Cô muốn bảo họ rằng cô ổn, nhưng một phần trong cô lại muốn họ đến đây, bởi vì cô sẽ cảm thấy an toàn, và cô sẽ lại có được sự linh hoạt để làm những gì cô cần làm.

Cô là con gái của cha cô. Cô không thể buông bỏ vụ này. Cô không muốn bạo lực gia tăng. Cô muốn chấm dứt nó. Cô muốn con gái cô cũng cảm thấy an toàn và yên bình giống như cô đã từng cảm thấy khi mẹ cô hát cho cô nghe. Cô muốn Daniella biết rằng mẹ nó sẽ không bao giờ cho phép bất cứ mối nguy hại nào xảy đến với nó.

Hệt như cha cháu , cô nghe thấy câu nói của Roy Calloway vang lên trong đầu mình.

“Tôi sẽ đợi.” Cô nói.