CHƯƠNG 19
Dan nghe thấy tiếng chốt cửa văn phòng kêu lạch cạch và ngẩng đầu dậy từ cái gối trên xô pha, ngơ ngẩn trong thoáng chốc.
“Tôi đã nghĩ là tôi nhìn thấy xe của anh ở ngoài kia mà.” Leah Battles nói. Cô nhìn cái túi du lịch của anh trên sàn cùng những bộ com lê và áo sơ mi treo đằng sau cánh cửa. “Vợ anh đuổi cổ anh ra ngoài đường à? Hay con gái anh quấy quá khiến anh mong muốn có một giấc ngủ ngon đến mức này?”
Battles từng là một luật sư quân sự, một luật sư bào chữa được chỉ định làm việc ở Căn cứ Hải quân Kitsap tại Bremerton. Tracy gặp cô ấy trong một vụ án ma túy mà cô đã điều tra và rất thích cách làm việc của Battles. Sau khi vụ án được giải quyết xong, Battles nói với Tracy rằng cô ấy đang tìm kiếm một công việc ở một hãng luật tư nhân sau khi hoàn thành nghĩa vụ của mình trong quân đội. Lúc ấy Dan đang tìm người trợ giúp. Anh không muốn thuê một luật sư non nớt vừa mới chân ướt chân ráo ra trường vì nhưthế anh sẽ phải giám sát họ và mua thêm việc vào người. Anh muốn một người... chà, đã được rèn giũa qua các cuộc chiến pháp lý, có kinh nghiệm tranh tụng, và không sợ xử lý những vụ khó. Anh đã thuê Battles và giao cho cô phụ trách những vụ liên quan đến tội phạm kinh tế mà anh có được nhờ danh tiếng của mình. Anh muốn từ bỏ các vụ hình sự và tố tụng dân sự để tập trung vào những vụ liên quan đến kinh tế, thương mại vì chúng không bị quá ràng buộc với lịch của tòa án, giúp anh chủ động hơn với lịch làm việc của mình và hy vọng là sẽ có nhiều thời gian hơn để dành cho Tracy và Daniella.
Dan đặt chân xuống sàn và ngồi dậy, xoay cổ để làm giãn chỗ bị co cứng vì ngủ trên cái gối trang trí nhỏ xíu. “Thật khó để giải quyết công việc.” Anh nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ giúp cô xử lý vụ tố tụng trọng tài sắp tới.”
“Tôi đã xử lý xong vào chiều hôm qua rồi.” Battles nói. Cô khẽ nhoẻn cười với anh và nhún vai.
Vụ ấy vốn khá căng thẳng, luật sư đối thủ đến từ một hãng luật lớn ở Seattle. “Cô đã xoay xở thế nào vậy? Tôi tưởng số tiền họ đòi và số tiền chúng ta đồng ý trả chênh nhau đến mấy triệu cơ mà.”
“Tôi đã lấy lời khai của Lombardi và ‘đá dập bi’ ông ta... Xin lỗi.” Cô không có vẻ gì là hối lỗi cả. Luật pháp không phải là thứ duy nhất mà Battles học được trong Hải quân. “Ý tôi là tôi đã khuất phục được ông ta. Sau buổi lấy lời khai ấy, ông ta đã hiểu chuyện hơn.”
“Bên chúng ta phải trả bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn. Tương đương với số tiền mà chúng ta đề nghị một năm rưỡi trước, trước khi ông ta tiêu tốn năm trăm nghìn vào các loại phí luật.”
Dan nhổm dậy khỏi xô pha và duỗi lưng. “Khách hàng chắc vui lắm.”
“Anh ta đã mời tôi đi ăn tối. Rồi chúng tôi nhất trí là chỉ đi uống rượu thôi. Tôi cảm thấy đôi mắt anh ta hay liếc lung tung quá.” Battles cao một mét sáu mươi tám, tóc sẫm, nước da sẫm và thân hình được luyện rèn hàng năm trời qua môn võ Krav Maga, một môn võ tự vệ được các mật vụ Israel phổ biến. Battles có vóc dáng cân đối, săn chắc, hấp dẫn đàn ông. Cô cũng có thể đá đít họ nếu họ dám hành xử sỗ sàng.
Dan tiếp tục duỗi tay duỗi chân. “Chúng ta vẫn còn vụ hòa giải của Benedetti, hay cô cũng đã xử lý xong vụ đó rồi?”
“Anh đang mong đợi tôi xử lý quá nhiều việc chỉ trong vài ngày đấy, đúng không nào?”
“Tôi chẳng bao giờ biết nên mong đợi gì từ cô nữa.”
“Vụ hòa giải được sắp xếp vào tuần tới, đó là lý do tôi đến văn phòng vào cái giờ oái ăm này đấy.”
Dan nhìn đồng hồ trên tường văn phòng. Sáu giờ kém mười.
Battles tiếp tục. “Tuy nhiên, vụ hòa giải của Wentworth đã được hoãn cho đến tháng sau theo yêu cầu của luật sư bào chữa. Ông ta muốn yêu cầu thân chủ của chúng ta cung cấp một số giấy tờ, tài liệu.”
“Nhắc đến chuyện cung cấp giấy tờ, tài liệu...”
“Vâng, vâng. Tôi biết anh trở lại văn phòng chẳng phải vì tấm lòng quảng đại muốn giúp đỡ tôi đâu mà. Tối qua, sau khi đi tập Krav Maga về, tôi đã xem các câu trả lời thẩm vấn mà anh email cho tôi. Mỗi cơ sở kinh doanh ở phố Chợ được bán cho một công ty trách nhiệm hữu hạn. Tôi đã tra cứu thông tin qua Văn phòng chính quyền Bang và thu được một danh sách những cái tên, nhưng những số điện thoại đi kèm theo những cái tên ấy đều là số điện thoại công ty. Các cuộc gọi đều được chuyển đến hộp thư thoại.”
“Tất cả sao?”
“Tất cả.”
“Có lẽ vì các cơ sở kinh doanh ấy vẫn đang được tu sửa và chưa mở cửa. Thế còn người đại diện pháp lý được họ ủy quyền thì sao?”
Battles cười toe. “Chuyện này càng thú vị hơn. Tất cả các cơ sở kinh doanh ấy đều có cùng một người đại diện pháp lý, đó là một luật sư ở Bellingham.”
Dan nghĩ rằng anh vừa nghe nhầm. “Tất cả các cơ sở kinh doanh ấy đều có cùng một luật sư đại diện sao?”
Battles gật đầu. “Tôi có tên và địa chỉ của ông ta đây. Hôm qua tôi đã cố gọi điện cho ông ta nhưng lại bị chuyển đến hộp thư thoại. Tôi đã quyết định không để lại lời nhắn.” Battles nhún vai. “Tôi đã nói với anh chuyện này thú vị mà. Ông ta đã nộp tất cả các giấy tờ thành lập công ty, vì thế tôi cho rằng ông ta cũng chính là người đã chuẩn bị chúng.”
“Cho tất cả các cơ sở kinh doanh ư?”
“Có lẽ ông ta đang giảm giá đặc biệt dịch vụ của mình.”
Dan băn khoăn.
Battles đi ra cửa. “Tôi đi pha cà phê đây.”
“Cảm ơn cô.” Dan nói. “Tôi đi tắm cái đã trước khi bắt tay vào việc.”
Nửa tiếng sau, với một cốc cà phê trong tay, Dan xem xét những câu trả lời của thành phố dành cho những câu thẩm vấn của anh, cũng như các giấy tờ thành lập công ty mà Battles đã in ra từ Văn phòng chính quyền Bang. Chúng đúng như những gì mà cô đã miêu tả. Mỗi cơ sở kinh doanh là một công ty trách nhiệm hữu hạn, điều này vốn phổ biến đối với các cá nhân muốn bảo vệ tài sản riêng của họ khi khởi sự kinh doanh. Điều không bình thường là tất cả các công ty trách nhiệm hữu hạn này đều có chung một người đại diện pháp lý. Đó là một luật sư ở Bellingham, bang Washington, tên là Zack Metzger.
Nhiều người ở Cedar Grove không thành thạo trong các vấn đề liên quan đến luật pháp, và các cơ sở kinh doanh này được bán gần như vào cùng một thời điểm. Dan nghĩ có thể những người chủ mới đã nhờ nhau giới thiệu luật sư đại diện cho mình. Thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn không khó, và Metzger có thể đã ngỏ ý giảm giá cho mỗi người được giới thiệu, giống như Battles đã gợi ý.
Tuy nhiên, vẫn có thứ gì đó không đúng.
Dan gọi đến số điện thoại của Metzger, nhưng cuộc gọi của anh cũng bị chuyển đến hộp thư thoại chứ không phải một nhân viên lễ tân hay thậm chí một tổng đài. Dan để lại lời nhắn, đề nghị anh ta gọi điện lại, nhưng anh không nói về mục đích cuộc gọi của mình. Anh tiếp tục xem các hộp tài liệu mà Rav Patel đã cung cấp và thấy rằng hầu hết trong số chúng đều liên quan đến những yêu cầu của anh, nhưng không làm sáng tỏ thêm được điều gì. Anh xem từng hợp đồng mà Cedar Grove đã lập ra, đầu tiên là để mua các tòa nhà từ những người chủ cũ, rồi sau đó là để bán những tòa nhà ấy cho các công ty trách nhiệm hữu hạn.
Anh có tên của từng thành viên trong mỗi công ty trách nhiệm hữu hạn cũng như địa chỉ và số điện thoại của từng công ty trách nhiệm hữu hạn trên phố Chợ, nhưng không có địa chỉ nhà riêng hoặc số điện thoại riêng của các thành viên ấy.
Daniella đánh thức Tracy dậy chỉ sau vài tiếng ngủ chập chờn. Tracy cho con bé bú và thay bỉm cho con bé. Suốt lúc đó, cô ngửi thấy mùi cà phê đang pha - và mùi thịt lợn muối xông khói. Khi cô bế Daniella xuống gác, Vera lập tức nhổm dậy từ chỗ ngồi của mình ở bên bàn và đón lấy con bé.
“Con bé đây rồi.” Vera nói. “Thiên thần của tôi.”
Faz đứng ở bếp, đảo thịt lợn muối xông khói, trên họng bếp bên kia là một cái chảo rán và cạnh đó có một bát trứng đã khuấy, sẵn sàng để nấu. Ông vắt một cái khăn kẻ ô màu đỏ và trắng trên vai, và cặp kính lão ngự trên chóp mũi. Trông ông giống như một đầu bếp đô con phụ trách món chiên rán trong một quán ăn rẻ tiền.
Rex và Sherlock đã yêu mến Faz ngay lập tức - hoặc chúng yêu mùi của món thịt lợn muối xông khói. Chúng ngồi trong bếp, ngước nhìn ông chằm chằm với vẻ mong đợi.
Tracy biết cả Vera và Faz đều không ngủ được nhiều. Hơn một giờ sáng họ mới đến nơi. Ơn trời, thời tiết êm ả và tuyết không rơi thêm. Ba người họ đã thức thêm một tiếng đồng hồ nữa trước khi Vera thuyết phục tất cả mọi người đi ngủ và trò chuyện tiếp vào sáng hôm sau.
Vera đang ngồi ở bàn bếp, nói chuyện với Daniella, nhấm nháp cà phê và ăn bánh mì nướng với ít mứt Dan tự làm. Faz tách trang báo có mục thể thao ra và đưa cho Tracy phần còn lại của tờ báo. “Tôi đã suýt chết cóng khi đi ra hòm thư để lấy tờ báo này đấy.” Ông nói, đôi mắt vằn tia máu. Khuôn mặt ông lốm đốm, và một vài vết sẹo ghi dấu lần ông bị đánh nhừ tử vẫn còn hiển hiện, nhưng ngoài điều đó ra, trông ông vẫn giống như Faz của trước kia - nhìn cứ như một vệ sĩ mà bạn thường thấy trong loạt phim điện ảnh Bố già vậy.
Tracy không nghi ngờ gì về việc Faz đã suýt chết cóng vì ông đang mặc bộ đồ “truyền thống” của mình - quần bình thường, một cái áo bowling rộng thùng thình và đôi giày da sẽ bị tuyết phá hủy trước khi ông đi hết đường dẫn vào nhà. Dan có một đôi ủng thừa có lẽ sẽ vừa vặn với ông, nhưng cô hy vọng Faz ít nhất cũng mang theo một cái áo khoác ấm áp. Với chiều cao một mét chín mươi ba và nặng hơn tạ mốt, chẳng thể hy vọng ông sẽ nhét vừa người vào một trong những cái áo khoác của Dan.
“Cô ngủ ngon chứ?” Vera hỏi Tracy.
“Không ngon lắm. Còn chị? Chiếc giường có đủ rộng không?” Faz và Vera đã ngủ ở cái giường cỡ lớn trong phòng dành cho khách, vốn là phòng của Therese.
“Đủ.” Vera nói.
“Đủ với em thôi.” Faz nói. “Em gầy như que củi vậy. Còn anh? Anh có cảm giác mình như một con cá mòi bị lèn chặt trong hộp ấy.”
“Anh ngáy như kéo bễ ấy.” Vera nói. “Giường nằm thoải mái lắm, Tracy. Uống chút cà phê và ăn sáng đi.”
Tracy vươn tay lấy bình cà phê. “Nó đã được lọc caffein chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Vera nói. “Cô không thể uống đồ có caffein khi đang cho con bú.”
“Ôi, trông anh như kiểu có thể cho trẻ con bú, nhưng anh không cho chúng bú được đâu.” Faz nói. “Vì thế anh biết tìm cà phê có caffein ở đâu đây? Nếu không, anh sẽ ngủ gục ở bàn mất.”
Sau khi ăn sáng xong, Vera cáo lui với cái cớ là ru Daniella ngủ giấc buổi sáng của con bé. Tracy mang một đĩa thức ăn tới cho nữ cảnh sát đang ngồi trong xe canh gác ngôi nhà, rồi tới ngồi cùng Faz ở bàn bếp.
“Nói tôi nghe xem nào.” Faz nói. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trong nửa tiếng tiếp theo, Tracy kể lại cho Faz nghe về bằng chứng và quyết tâm giải quyết ba vụ án mạng của mình. Cô cũng kể cho Faz nghe về việc xe cô bị tông vào đằng sau khi cô đang trên đường lái xe về nhà.
“Cú bắn đó là nhắm vào cô à?”
“Lúc đó cô ấy đang mặc áo mưa của tôi và trùm mũ áo mưa lên đầu.”
“Hắn có thể không phải là cảnh sát đâu.” Faz nói. “Tôi đồng ý với việc bằng chứng chỉ ra rằng đó là... cô nói tên anh ta là gì nhỉ, Fenway à?”
“Finlay. Finlay Armstrong.”
“Nhưng một cảnh sát cũng biết rằng nếu anh ta giết một cảnh sát khác thì đó sẽ là một chuyện động trời. Thị trấn này sẽ nhan nhản các điều tra viên lùng sục anh ta.”
“Rất có lý.” Tracy nói. “Tôi đã không nghĩ đến điều đó.”
“Cô cũng nói có thể có kẻ nào đó đang bày trò để đổ tội cho anh chàng Finlay này?”
“Tôi nghĩ chúng ta ít nhất phải xem xét điều đó.”
“Hãy nói cho tôi biết lý do.”
“Một điều mà Finlay đã nói liên quan đến thời điểm Heather Johansen bắt đầu mang thai. Chuyên viên pháp y kết luận rằng Heather thụ thai vào khoảng kỳ nghỉ lễ, năm 1992. Cả cha mẹ lẫn người bạn thân của cô ấy lúc bấy giờ là Kimberly Robinson đều không biết Heather đang hẹn hò với ai, dù là hẹn hò ‘qua đường’.”
“Có thể là tình một đêm, trong một bữa tiệc của thanh thiếu niên.” Faz nói.
“Có thể, nhưng khả năng đó không cao lắm. Đây là Cedar Grove, Faz ạ. Mỗi khối của trường trung học chỉ có khoảng bốn mươi học sinh. Ai cũng biết nhau và biết về mọi chuyện của nhau. Heather không thể có bạn trai hoặc quan hệ với ai đó mà bạn thân của cô ấy không biết. Dĩ nhiên là vẫn có khả năng ấy. Tôi không gạt nó đi. Không hoàn toàn.”
“Fenzay nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Heather đã làm việc cho Ed Witherspoon và năm nào Ed cũng tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh.”
“Fenzay nghĩ cái cô Heather này đã tham dự bữa tiệc đó và có quan hệ với ai đó?”
“Theo báo cáo pháp y, thời điểm ấy hoàn toàn phù hợp. Vì không có nhiều thông tin khác, tôi nghĩ cũng đáng để điều tra theo hướng đó.”
“Cô nói cô đã trò chuyện với Ed Witherspoon về chuyện này.”
“Vâng.”
“Ông ta đã nói gì?”
“Ông ta rất đáng ngờ. Ông ta làm như không thể nhớ nổi.”
“Cũng đã lâu lắm rồi. Có thể ông ta không nhớ thật. Cô cũng không thể nhớ một chuyện không xảy ra mà.”
“Tôi không nghĩ trí nhớ của ông ta có vấn đề, Faz ạ. Ta không thể quên cái đêm mà một cô gái trẻ làm việc cho ta bị sát hại. Tôi không quan tâm bao nhiêu năm đã trôi qua. Ed tuyên bố ông ta cũng không thể nhớ được điều đó.”
“Vậy thì có lẽ ông ta đã nói dối, nhưng ông ta có tạo cho cô cảm giác ông ta là kẻ giết người không? Để tôi diễn đạt lại nhé. Ông ta có tạo cho cô cảm giác ông ta là một kẻ sẽ đập vào đầu một cô gái không?” Đôi lông mày Faz nhướng lên. “Ý tôi là, bắn ai đó bằng súng trong cơn giận dữ là một chuyện. Nhưng đánh một cô gái với một thứ gì đó như một cây gậy bóng chày thì... Tôi nghĩ kẻ đó chắc đã nổi điên lên, Tracy ạ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Và để trả lời cho câu hỏi của anh: tôi không biết. Tất cả chúng ta đều có một mặt tối. Anh đã từng nói với tôi như thế mà.”
“Ừ, chúng ta đều như vậy.”
“Vì thế có lẽ chuyện này còn nhiều uẩn khúc. Hãy giả sử rằng Heather đã mang thai như thế. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy chọc điên ông ta khi nói với ông ta rằng cô ấy sẽ không phá thai, và cô ấy sẽ sinh đứa bé ra? Có lẽ ông ta đã nổi điên lên.”
“Có lẽ thế, nhưng tại sao lại có hai vụ án mạng tiếp theo?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có ai khác xem được báo cáo pháp y và cũng suy đoán giống như Finlay - tính ra được rằng Heather thụ thai vào khoảng kỳ nghỉ lễ, Ed tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh thường niên, và Heather tình cờ lại tham dự bữa tiệc năm đó?”
“Chẳng hạn như ai?”
“Tôi đang nghĩ là tay luật sư, Jason Mathews. Chúng ta biết ông ta có hồ sơ vụ án, vì thế chúng ta biết ông ta nắm rõ chuyện Heather mang thai.”
“Và ông ta đã sử dụng thông tin đó để đe dọa cái ông Witherspoon này? Giả thuyết ấy thật mong manh.”
“Tôi biết. Nhưng có quá khó tin đến nỗi chúng ta không cần xem xét không?”
“Thôi được rồi, tiếp theo, đến lượt vợ của anh chàng Fenway này. Tên cô ta là gì nhỉ?”
“Kimberly.”
“Cô nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã phát hiện ra chuyện đó?”
“Cô ấy cũng có hồ sơ vụ án, vì thế cô ấy cũng biết. Có thể cô ấy cũng đã tính toán thời gian Heather thụ thai. Cô ấy là một phóng viên mà. Có lẽ cô ấy đã bắt đầu đi hỏi hanxung quanh về việc Heather mang thai và tin tức ấy đã đến tai kẻ thủ ác.”
Faz nhấp một ngụm cà phê, rồi vuốt bàn tay to bè lên khuôn mặt mệt mỏi. “Có lẽ thế. Nhưng bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”
“Tôi đang nghĩ chúng ta sẽ trở lại nơi tôi đã bắt đầu, lần này với một chuỗi câu hỏi khác và không có sự hiện diện của Roy Calloway.”
“Nhà cha mẹ cô gái?”
Tracy gật đầu.
“Cô muốn tôi đi với cô à?”
“Vâng. Sự có mặt của anh sẽ cho họ biết tôi nghiêm túc với chuyện tìm ra sự thật về cái chết của con gái họ.”
“Được rồi. Tôi đi vào nhà vệ sinh cái đã. Cốc cà phê này khiến tôi hưng phấn quá.”
“Anh nói chi tiết quá đấy, Faz. Mà này, anh đi giày cỡ mấy nhỉ?”
“Mười hai. Sao thế?”
“Bởi vì đôi giày da của anh sẽ không chịu nổi khi đi trong tuyết đâu.” Cô nói.
Faz cáo lui và Tracy dọn bàn. Chuông cửa trước reo lên, một điều thật hiếm khi xảy ra, và âm thanh ấy khiến Sherlock và Rex sủa váng lên. Tracy nhìn ra ngoài qua một ô kính trên cửa, lẩm bẩm chửi thề và mở cửa ra.
Nữ cảnh sát có nhiệm vụ canh gác ngôi nhà đang đứng trên hàng hiên bên cạnh Sunnie Witherspoon.
“Tracy.” Sunnie nói, nét mặt và giọng nói có vẻ hoảng hốt. “Cậu làm ơn nói với nữ cảnh sát này rằng chúng ta là bạn được không?”
“Không có vấn đề gì đâu.” Tracy nói với nữ cảnh sát kia. “Cảm ơn cô vì đã kiểm tra.”
Nữ cảnh sát gật đầu rồi quay trở lại chiếc xe của cô ấy. Sunnie thận trọng nhìn Rex và Sherlock.
“Chờ chút.” Tracy nói. “Để mình đưa lũ chó ra ngoài kẻo chúng đánh thức em bé.” Tracy đóng cửa lại, Sunnie vẫn ở bên ngoài.
Cô đưa hai chú chó vào phòng giặt là ở cuối nhà. Chúng phấn khích lao ra sân qua cánh cửa điện tử dành cho chó, chen lấn nhau và chơi đùa trong tuyết.
Khi Tracy lại mở cửa trước ra, Sunnie vội vã bước vào và hạ giọng như thể cô ta đang tham gia một âm mưu lớn. “Mình đã nghe nói về chuyện xảy ra tối qua. Cậu vẫn ổn chứ?”
“Mình vẫn ổn. Làm thế nào mà cậu nghe được chuyện đó?”
“Gary đã gọi điện cho mình khi mình đang trên đường đến chỗ làm.”
“Sao Gary lại biết?”
“Anh ấy là thị trưởng mà, Tracy. Và đây là Cedar Grove. Cậu không nhớ cái lần cậu trở về đây để mở lại phiên tòa đó à? Có kẻ đã bắn qua ô cửa sổ đằng trước của nhà cậu và cả thị trấn đều biết điều đó trước khi viên đạn ngừng bay. Cậu chắc là cậu vẫn ổn chứ?”
“Mình ổn.” Tracy nói.Sunnie đưa mắt ngắm nhìn nội thất trong nhà và nhanh chóng đổi chủ đề. “Đây là nhà của cha mẹ Dan à?”
“Chỉ có phần móng và những phòng ngủ ở đằng sau thôi.”
“Thật cổ kính và ấm cúng.” Cô ta nói, cởi găng tay khi cô ta đi vào bếp.
Tracy đi theo cô ta. “Dù gì thì, mình vẫn ổn, Sunnie ạ.”
“Ồ, mình muốn một cốc cà phê.” Sunnie nói, nhìn bình cà phê. “Cậu có thời gian, đúng không? Dành cho một người bạn cũ.”
Tracy mỉm cười. “Đương nhiên rồi. Chờ mình một lát nhé.” Cô lấy một cái cốc từ một ngăn tủ ở bếp, cầm bình cà phê có caffein mà Faz đã pha lên, rồi suy nghĩ lại và rót cho Sunnie cà phê đã lọc caffein. “Của cậu đây.” Cô đưa cốc cà phê cho Sunnie.
“Nào, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi!”
Sunnie nói.
“Bọn mình thực sự không biết, Sunnie ạ.”
“Ôi trời. Mình nghe nói kẻ nào đó đã bắn cậu. Cậu nghĩ đó có thể là Parker House không? Chẳng phải lần trước hắn đã bắn con chó của Dan sao? Hắn vốn là một thằng điên sống một mình trên ngọn đồi đó. Cậu có nghĩ hắn vẫn căm hận về chuyện cháu trai hắn không?”
“Mình không nghĩ vậy, Sunnie ạ.”
“Vậy thì là ai? Tất cả mọi người ở thị trấn đều yêu mến cậu. Yêu mến cả gia đình cậu.”
“Thị trấn này đã thay đổi rồi.” Tracy nói. “Có quá nhiều gương mặt mới.”
“Hay là vì Dan chăng? Bởi vì vụ kiện nhắm vào Gary? Thị trấn này yêu mến Gary, Tracy ạ. Không lần nào mình đi bộ trên phố Chợ mà không có năm người dừng lại để nói với mình rằng Gary đang làm một công việc tuyệt vời đến nhường nào. Đừng hiểu lầm mình, điều đó thật đáng hãnh diện, nhưng đôi lúc mình chỉ muốn đi đến nơi mình đang đi đến thôi.”
Tracy tin chắc Sunnie rất thích sự chú ý ấy. “Mình không nghĩ chuyện này có liên quan đến Gary.” Cô nói.
“Vậy thì lý do có thể là gì?” Sunnie nhấp một ngụm cà phê rồi lại hạ giọng. “Mình nghe nói cậu đang tìm hiểu về cái chết của Kimberly Armstrong. Có một tin đồn đang lan khắp thị trấn, đó là cậu trở lại đây vì Roy cần sự giúp đỡ từ bên ngoài để tránh việc điều tra theo cảm tính.”
“Mình không biết gì đâu, Sunnie.” Tracy nói.
Sunnie tỏ vẻ bị tổn thương. Cô ta đặt cốc cà phê xuống và cầm găng tay lên. “Mình hiểu. Mình hiểu rồi.”
Tracy cảm thấy áy náy. Cô luôn cảm thấy áy náy, ít nhất một lần một ngày hồi cô còn chơi thân với Sunnie. “Nghe này, Sunnie, cậu biết mình không thể nói về chuyện công việc của cảnh sát, đúng không? Mình không giấu giếm gì cả. Mình chỉ không thể nói về nó thôi.”
Sunnie gật đầu. Rồi cô ta mỉm cười. “Mình thực sự không quan tâm. Mình cho rằng nó có liên quan đến Kimberly Armstrong. Quả là một bi kịch. Tất cả mọi người trong thị trấn đều bàng hoàng về chuyện đó. Mình nghe nói đám cháy khởi phát từ một chiếc máy sưởi mà Kimberly để trong phòng làm việc, có lẽ cô ấy đã quên rút phích cắm của nó. Finlay hẳn suy sụp lắm. Ai mà không thể cơ chứ,đúng không? Ý mình là, nếu họ mất một người vợ như thế? Nhưng rồi Roy trở lại làm cảnh sát trưởng, và Finlay vẫn nghỉ làm... Bây giờ lại có tin đồn rằng nguyên nhân không phải do cái máy sưởi, và Kimberly không chết vì ngạt khói, đám cháy chỉ là một màn ngụy trang.”
“Đó là một tình huống đáng buồn.” Tracy nói.
“Cậu biết Finlay từng hẹn hò với Heather Johansen, đúng không? Chắc cậu vẫn nhớ cô gái tội nghiệp đó. Ai cũng nghĩ Edmund House đã giết cô ấy, nhưng bây giờ... Chà, chắc là cậu không biết, đúng không? Hồi ấy cậu đã đi học đại học ở nơi khác, nhưng mình thì vẫn ở đây.”
“Sarah đã kể cho mình biết chuyện gì đã xảy ra.” Tracy cố gắng nói.
“Vậy là cậu biết Finlay đã rất tức giận khi Heather chia tay với cậu ta. Nhiều người đã nghĩ cậu ta có liên quan đến cái chết của cô ấy... Và bây giờ Kimberly... Cậu phải thừa nhận, người ta nghi ngờ cũng có lý.”
Tracy không đáp lời. Tuy nhiên, trong lòng cô đang nghĩ rằng những lời ngồi lê đôi mách của Sunnie đã xác nhận cho chuyện cái xưởng tin đồn ở Cedar Grove vẫn còn hoạt động.
“Tracy?” Faz đi vào trong bếp, dừng lại khi nhìn thấy Sunnie. “Ồ. Xin lỗi. Tôi không biết cô có khách.”
Sunnie đặt cốc cà phê của mình xuống và đứng dậy. Cô ta chìa một tay ra. “Tôi là Sunnie Witherspoon. Bạn thân của Tracy hồi nhỏ.”
“Vic Fazzio.” Faz nói. “Tracy và tôi...”
“Vic là cha đỡ đầu của Daniella.” Tracy nói, không muốn cung cấp thêm cho Sunnie bất cứ mẩu tin nào nữa. “Anh ấy và vợ đến thăm con gái đỡ đầu của họ. Bọn mình đang định ra ngoài. Mình sẽ dẫn Vic đi tham quan Cedar Grove.”
“Hãy dẫn anh ấy đến phố Chợ.” Sunnie nói, lại sôi nổi. “Nó đã thay đổi rất nhiều. Lúc gặp nhau ở cơ quan mình, Dan đã nói với mình rằng cậu có một cô bảo mẫu. Cuộc sống của cậu thật sung túc.” Sunnie mỉm cười và chuyển sự chú ý sang Faz. “Tôi có bốn đứa con, và tôi sẽ may mắn biết bao nếu hồi trước chồng tôi chịu thuê một cô trông trẻ một tháng một lần để chúng tôi có thể đi chơi.”
Tracy mỉm cười. “Vic và mình nên đi thôi, tranh thủ lúc Daniella đang ngủ.”
Sunnie cầm đôi găng tay của mình lên và đeo chúng vào khi cô ta bước ra cửa chính. “Mình biết cảm giác đó. Cậu phải tranh thủ thời gian.” Cô ta mặc áo khoác, đeo khăn quàng và ngả người về đằng trước để ôm Tracy và hôn gió lên từng bên má cô.
“Moa.” Cô ta nói. “Cảm ơn cậu vì cốc cà phê. Gary và mình vẫn muốn mời cậu và Dan đến ăn tối. Bọn mình có ngôi nhà lớn ở gần nơi cậu từng sống. Cậu còn nhớ ngôi nhà của cha mẹ mình chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Tracy nói.
“Mình đã được thừa kế nó. Nó cần cải tạo nhiều. Nhưng mình đã bảo Gary rằng mình sẽ không sống thêm một ngày nào nữa trong cái túp lều một tầng mà bọn mình đã nuôi lớn lũ trẻ đâu.”
Tracy kéo mở cánh cửa. “Dan đã phải trở lại Seattle để giải quyết mấy vụ kiện của anh ấy. Mình không chắc khi nào anh ấy về Cedar Grove, nhưng bọn mình sẽ đến gặp vợ chồng cậu khi có thể.”
Sunnie chìa tay ra với Faz. “Rất vui được gặp anh. Hãy bảo Tracy dẫn anh xuống phố Chợ nhé! Ở đó có một tiệm cà phê có bán cả bánh ngọt tên là The Daily Perk. Nó dễ thương lắm. Một nơi tuyệt vời để tránh cái lạnh.” Sunnie bước ra hàng hiên, ngoái lại nói. “Nhớ bảo Dan nhé!” Cô ta nói khi bước xuống những viên đá lát dẫn đến chiếc Mercedes của cô ta.
Tracy nhanh chóng đóng cửa.
“Lạy thánh mớ bái; cái quái gì thế?” Faz hỏi.
Tracy thở dài, như thể kiệt sức. Cô tựa trán vào cánh cửa đóng. “Đó là bạn học của tôi.”
“Cô ta có thể làm tan chảy toàn bộ chỗ tuyết ngoài kia. Chỉ cần trói cô ta vào đằng trước chiếc xe và để cô ta bắt đầu nói. Cô ta muốn gì vậy?”
“Buôn chuyện.” Tracy nhìn ra ô kính trên cửa khi chiếc Mercedes màu trắng lái đi dọc theo dãy nhà. “Cô ấy đã như thế từ hồi tôi biết cô ấy. Nếu Sunnie không biết được tất cả mọi chuyện đang diễn ra, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu, điều này xác nhận rằng cái xưởng tin đồn Cedar Grove vẫn giống như những gì tôi còn nhớ.”
Cô quay sang Faz. “Và điều đó củng cố cho cái giả thuyết rằng Mathews và Kimberly Armstrong có thể đã bị giết vì những gì họ biết được trong hồ sơ vụ án của Heather và không giữ kín cho riêng mình.”
Faz làm dấu thánh giá. “Hãy rời khỏi đây trước khi cô ta trở lại và đánh sập ngôi nhà.”