← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Tracy quyết định không gọi điện trước để báo cho ông bà Johansen biết rằng cô lại ghé qua. Cô đỗ xe ở đường dẫn vào nhà đã được dọn sạch tuyết và ra khỏi xe. Cô chờ Faz chỗ mui xe. Trông ông như đang bước đi trong một thước phim quay chậm khi mang đôi giày đi tuyết của Dan.

“Lạy Chúa toàn năng. Sao người quê cô có thể đi lại trong đôi giày này được nhỉ? Tôi có cảm giác mình như một nhà du hành vũ trụ đang đi bộ trên mặt trăng vậy.” Đôi giày nhỏ hơn nửa cỡ so với chân ông, nhưng thà đi chúng còn hơn là làm hỏng một đôi giày da tốt.

Tracy nhìn cửa chính nhà Johansen. “Tôi không biết tình hình sẽ thế nào.” Cô nói. “Eric Johansen rất dè dặt khi nhắc đến con gái mình. Ông ấy có thể quyết định không nói chuyện với tôi.”

“Hãy gõ cửa xem sao trước khi chúng ta chết cóng.”

Tracy gõ cửa và một lát sau, Eric ra mở cửa. Ông có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô, và càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Faz. “Tracy?”

“Chào bác Eric. Cháu muốn biết liệu chúng ta có thể nói chuyện lần nữa không.”

Eric lại nhìn Faz. “Về chuyện gì?”

“Một vấn đề mới nảy sinh. Đây là điều tra viên Vic Fazzio đến từ Seattle.”

“Seattle?”

“Anh ấy cũng tới đây để giúp cháu và bác Roy.”

Eric gật đầu với Faz. Rồi ông hỏi: “Cảnh sát trưởng Calloway không đi cùng cháu sao?”

“Sáng nay bác ấy bận giải quyết những việc khác.”

“Chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.” Eric nói. “Sáng nay bác đã vào khu trung tâm, Tracy ạ. Bác đã trượt tuyết băng đồng tới hiệu thuốc để mua thuốc ổn định huyết áp cho Ingrid. Khắp thị trấn đang xôn xao về cháu. Có người nói tối qua cháu đã bị bắn.”

Tracy khẽ mỉm cười với ông. “Bác biết các tin đồn ở Cedar Grove này là như thế nào mà, bác Eric. Đó có thể chỉ là gió thổi thôi. Mấy cành cây quanh nhà cháu đã bị gãy.”

Eric trông có vẻ ngập ngừng. “Sáng nay bác bận rồi. Bác có...”

“Ông đã trượt tuyết băng đồng bao xa vậy?” Faz hỏi. “Chắc phải năm dặm nhỉ?”

“Sáu dặm rưỡi.”

Faz huýt sáo để cho Johansen biết ông cảm thấy ấn tượng. “Mười ba dặm cả đi cả về? Thế thì mất sức lắm.”

“Tôi còn từng trượt xa hơn.” Eric nói. “Gấp đôi quãng đường ấy.”

“Hồi tôi còn nhỏ, ở New Jersey quê tôi có một đường đua trượt tuyết băng đồng. Tôi biết bây giờ trông tôi chẳng giống một người làm được điều đó, nhưng hồi ấy tôi có thể hoàn thành đường đua mười một dặm nhanh hơn bất cứ ai trong nhóm tuổi của tôi đấy. Tôi cũng từng yêu thích môn này, yêu thích cái cảm giác nó tạo ra cho chúng ta. Cứ như có một cái lò sưởi bùng lên bên trong và lan đến tay chân chúng ta vậy. Ông đang sử dụng loại ván trượt nào thế?”

“Rossignol.” Eric nói, nghe có vẻ hào hứng hơn.

“Đó là một loại ván trượt tốt.” Faz nói. “Hồi trước tôi sử dụng ván trượt Salomon. Nhưng tôi cá rằng các loại ván trượt đã được cải tiến rất nhiều so với trước kia nhỉ.”

“Anh có muốn xem chúng không?”

“Nếu việc đó không quá phiền phức.” Faz nói.

“Tôi cất chúng trong tủ.”

Eric bước lùi lại để nhường đường cho họ đi vào trong rồi đóng cửa lại. Ông quay sang cái tủ gần giá treo áo khoác. Tracy nhìn Faz, Faz mỉm cười. Cô không nghĩ Faz từng đeo một cặp ván trượt tuyết băng đồng trong đời. Nhưng cô càng không tin Faz từng để cho một cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình.

Bên trong nhà, Faz và Eric trò chuyện về những điều thú vị của bộ môn trượt tuyết băng đồng. Nếu Faz đang bịachuyện thì ông đang bịa quá giỏi. Eric bảo Ingrid pha cà phê và bày bánh ngọt ra. Sau vài phút nữa, ông nhìn Tracy với nụ cười rạng rỡ hơn. “Cháu nói cháu có chuyện gì đó cần nói với bác?”

“Vâng, bác Eric. Và cháu sẽ cố gắng hết sức để không tốn quá nhiều thời gian của bác.”

Eric nói: “Đừng lo. Bác coi như đã tập thể dục xong rồi.” Ông mỉm cười với Faz và dẫn họ tới bàn ăn. Bốn người họ ngồi xuống. Tiếng nhạc hòa tấu nhẹ nhàng vang lên ở đằng sau. Bên cạnh chiếc ghế của hãng La-Z-Boy, một tờ báo để mở được đặt trên cái bàn phụ, còn trên sàn có một chồng báo và tạp chí chưa mở. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang khiến lớp tuyết trên thảm cỏ sáng lấp lánh như thể nó là một tấm chăn dát hàng nghìn viên kim cương nhỏ xíu.

Tracy trò chuyện xã giao khi Ingrid bày cà phê và bánh ngọt lên bàn. Faz - vốn chẳng bao giờ biết ngại ngùng, giữ kẽ là gì - ăn uống rất tự nhiên. Tracy từ từ nhắc đến lý do cô đến thăm họ. “Cháu đang có một thắc mắc, bác Eric, liệu tay luật sư mà bác đã thuê, Jason Mathews, có nói gì thêm về những điều mà ông ta phát hiện ra trong hồ sơ cảnh sát không?”

“Nói gì thêm ư?” Eric hỏi.

“Ông ta có nhắc đến báo cáo pháp y không ạ?”

Eric cứng người. “Tại sao cháu lại muốn lần lại chuyện đó, Tracy?”

“Cháu không muốn, bác Eric. Cháu sẽ không làm thế nếu đây không phải là điều bắt buộc phải làm. Cháu muốn biết liệu Mathews có nói điều gì mà bác cho là không phải phép không.”

“Một điều có thể khiến ông ta bị bắn.” Faz nói. “Nếu nói một cách thẳng thắn, không vòng vo gì.”

Eric nhìn Faz. Sau một thoáng, ông lướt hai ngón tay cái dưới dây đeo quần và nói: “Chúng tôi không ưa ông Mathews.”

“Đó là lý do ông không thuê ông ta nữa, đúng không Eric, vì ông ta đã nói với ông rằng lúc đó Heather có thể đang mang thai?”

“Không phải vì những gì ông ta kể với chúng tôi. Mà vì chúng tôi không muốn ông ta đi lan truyền những lời đồn chưa được kiểm chứng về Heather khắp thị trấn.”

“Và ông nghĩ ông ta sẽ làm điều đó sao, lan truyền các tin đồn ấy?”

“Ông ta nói với chúng tôi rằng ông ta sẽ làm thế.” Eric nhìn Ingrid để bà xác nhận, và bà gật đầu.

Tracy liếc nhìn Faz. Đây là tin mới. “Ông ta đã nói gì?”

Cô hỏi Eric.

“Mathews nói rằng một mẩu thông tin như thế có thể đánh động ai đó.”

“Đánh động ai đó? Mathews có giải thích ông ta nói thế là ý gì không ạ?”

“Ông ta nói đó là ngón nghề của một luật sư. Ông ta sẽ nói chuyện với một vài người và làm ra vẻ như ông ta biết nhiều hơn những gì ông ta thực sự biết, nhiều hơn những gì có trong báo cáo đó.”

“Chẳng hạn như tên của cha đứa bé?”

Eric giơ một bàn tay lên và lắc đầu. “Con bé không mang thai, Tracy. Đó hoàn toàn chỉ là suy đoán thôi.”

“Cháu chỉ đang cố hiểu những gì Mathews có thể đã nói.”

“Ông ta nói ông ta có một giả thuyết.” Eric nhìn Ingrid. Ông đang bắt đầu kích động. Môi dưới của ông lại run run.

Ingrid nói thay chồng mình. “Ông Mathews nói rằng nếu Heather mang thai bảy hay tám tuần, vậy thì thời điểm thụ. thụ thai... sẽ rơi vào khoảng kỳ nghỉ lễ. Ông ta muốn biết liệu Heather có tới bất cứ bữa tiệc Giáng sinh nào vào khoảng thời gian đó không.”

Trúng phóc, Tracy nghĩ.

Faz thở ra một hơi mà ông đã kìm giữ nãy giờ. “Tôi rất tiếc.” Ông nói.

“Ông có con gái không, ông Fazzio?” Eric hỏi. Ông mím môi và kìm nước mắt.

“Không, ông Eric ạ. Tôi không có con gái. Nhưng tôi sắp có con dâu và một ngày nào đó sẽ có những đứa cháu gái, và tôi là cha đỡ đầu cho cô con gái bé bỏng của Tracy. Tôi chỉ có thể tưởng tượng chuyện này khó khăn thế nào đối với ông bà.”

Eric gật đầu một cái thật nhanh. “Cảm ơn ông. Thực sự cảm ơn ông.”

“Ông có nhớ bất cứ bữa tiệc Giáng sinh nào không Eric?” Faz hỏi. “Một bữa tiệc mà Heather đã tham dự?”

“Hồi đó Cedar Grove luôn có những bữa tiệc Giáng sinh. Cháu là người biết rõ điều đó, Tracy. Cha mẹ cháu đã tổ chức những bữa tiệc Giáng sinh tuyệt vời nhất. Ingrid và bác chưa bao giờ bỏ lỡ chúng cả.”

“Cha mẹ cháu thích bữa tiệc đó.” Tracy nói, mỉm cười. “Năm đó, Heather có đi cùng hai bác không?”

Eric lắc đầu. “Con bé còn có bổn phận công việc mà. Cháu biết Ed Witherspoon cũng tổ chức tiệc Giáng sinh còn gì.”

“Thế ạ? Cháu không chắc là cháu biết điều đó.” Tracy nói, mặc dù đương nhiên là cô biết.

“Năm đó, Ingrid và bác đã tham dự cả hai bữa tiệc. Bọn bác cảm thấy đó là điều đúng đắn bởi vì Ed đã cho Heather một công việc.”

“Hai bác đã đến dự bữa tiệc nào trước?” Tracy hỏi.

“Bọn bác đến bữa tiệc của Ed trước.” Eric nói. “Để cho xong đi.” Ông mỉm cười. “Đồ ăn thức uống của cha cháu ngon hơn.”

“Eric.” Ingrid nói. “Đó không phải là một cuộc thi.” Bà quay sang nói với Tracy. “Ed đã cho Heather một công việc và hai bác biết ơn ông ấy vì đã làm vậy.”

“Cháu hiểu.” Tracy nói. “Vậy là Heather đã tham dự bữa tiệc của Ed?”

“Đúng thế. Con bé nghĩ cả nhà bác đều nên đến đó.”

“Cô ấy có rời khỏi bữa tiệc của Ed cùng hai bác để tới nhà cháu không?”

“Không!” Eric nói. “Con bé nói nó nên ở lại.”

Tracy cảm thấy bồn chồn và cố gắng kiểm soát các câu hỏi của mình. “Bác có biết đêm đó cô ấy rời bữa tiệc về nhà bằng cách nào không?” Tracy hỏi.

“Con bé không nói. Cháu biết đấy, Tracy. Hướng điều tra đó đã đi vào ngõ cụt. Và hai bác cũng đã nói như thế với ông Mathews.”

Tracy gật đầu. “Chà, cháu cần phải hỏi, bác Eric ạ. Cảm ơn hai bác vì đã dành thời gian cho cháu.”

“Ông ở đây có lâu không, ông Fazzio?” Eric đẩy ghế của mình ra sau và đứng dậy. “Nếu ông muốn, tôi có thể dẫn ông đi trượt tuyết băng đồng. Tôi biết một đường trượt quanh hồ. Nó chỉ khoảng mười một dặm, và tôi còn một bộ ván trượt nữa.”

“Tôi e rằng những chiếc bánh ngọt đã khiến tôi không còn trượt tuyết nổi nữa rồi.”

“Chà, lúc nào ông muốn thì cứ nói với tôi nhé. Lời mời của tôi có hiệu lực vào bất cứ lúc nào.”

Hai người đàn ông bắt tay nhau và Tracy nói lời tạm biệt. Khi cô và Faz đã vào trong chiếc Subaru, Tracy hỏi: “Anh đã bao giờ trượt tuyết băng đồng chưa, Faz?”

“Khả năng cô thấy một con gấu Bắc Cực đeo ván trượt tuyết còn lớn hơn thấy tôi đeo chúng đấy.”

“Vậy anh biết được tất cả những thông tin về trượt tuyết băng đồng ấy ở đâu thế?”

“Những gì tôi nói đều đúng cả. Chú tôi đã xin cho tôi và em họ tôi làm thêm ở câu lạc bộ của chú ấy. Vào các kỳ nghỉ đông, sân gôn trở thành đường trượt tuyết băng đồng. Bọn tôi đánh bóng ván trượt tuyết và cho thuê các trang thiết bị. Vào mùa xuân và mùa hè, chúng tôi làm việc trong trụ sở câu lạc bộ và lái xe chở đồ ăn thức uống trên sân gôn.” Ông gật đầu. “Có vẻ cô đã đúng về chuyện bữa tiệc Giáng sinh. Heather đã ở đó.”

Tracy gật đầu. “Và về cái lý do có thể khiến cho Jason Mathews bị bắn nữa.”

“Một gã đàn ông như thế, một kẻ sẵn sàng nói với cha mẹ của một cô gái đã chết... Tôi cá rằng ông ta muốn đánh động ai đó để kiếm được tiền từ thông tin ấy. Có vẻ ông ta là kẻ sẵn sàng tống tiền người khác.” Faz nói.

“Đồng ý với anh. Tôi cũng cho rằng ông ta sẽ không dừng lại chỉ vì cha cô gái bảo ông ta dừng lại.” Cô ngồi ngả người ra sau. “Vì thế những câu hỏi cần đặt ra bây giờ là: Ai đã chở Heather về nhà từ bữa tiệc tối hôm đó? Và Jason Mathews đã nói với ai về việc cô ấy mang thai?”

“Về anh chàng cảnh sát nọ thì sao? Fenzay ấy?”

“Finlay á? Cậu ta chắc chắn đã nói chuyện với Mathews, cậu ta bảo tôi thế, nhưng cậu ta gần như đã rời xa Cedar Grove khi Heather bị sát hại.”

“Cô nói rời xa nghĩa là thế nào?”

Tracy giải thích cho ông hay.

“Được rồi, đó là tháng Hai. Còn tháng Mười hai thì sao? Anh ta có thể làm cho cô ấy mang thai không?”

“Tôi không nhớ cậu ta có dự bữa tiệc của cha mẹ tôi không, đã lâu lắm rồi và chúng tôi không thân thiết. Tôi không nghĩ cậu ta sẽ được chào đón ở bữa tiệc của Ed Witherspoon, khi Heather có mặt ở đó.”

“Anh ta có thể đợi cô ấy ở bên ngoài bữa tiệc và thuyết phục cô ấy cho anh ta chở cô ấy về nhà.”

“Có thể.” Tracy nói. “Nhưng nếu cô ấy không có xe, chẳng phải cô ấy sẽ rời khỏi bữa tiệc cùng với người sẽ chở cô ấy về nhà sao?”

“Cô ấy có thể đi bộ không?”

“Có thể, nhưng đó là tháng Mười hai, và là đêm trước Giáng sinh.”

“Đúng vậy.” Faz nói. “Nhưng đừng loại Fenway khỏi danh sách tình nghi vội. Theo những gì cô nói với tôi, anh ta vẫn là kẻ có liên quan nhiều nhất.”

Tracy cũng nghĩ như thế.