← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Vì Leah đã giải quyết xong vụ tố tụng trọng tài và một vụ hòa giải của Dan đã được hoãn lại một tháng nên cô không cần Dan giúp. Anh chẳng còn mấy lý do để ở lại Seattle.

“Tôi không muốn anh lởn vởn quanh tôi như một con diều hâu mẹ.” Cô ấy nói khi họ bàn luận về vụ hòa giải thứ hai.

Khối lượng công việc của Dan đã vơi đi đáng kể, nhưng anh chắc chắn nó sẽ lại nhanh chóng đầy lên - như vẫn luôn thế. Đó là điều khiến cho nghề luật sư đầy căng thẳng. Một luật sư nào đó sẽ nộp một đơn kiến nghị bất ngờ hoặc gửi đến một lá thư súc tích với một yêu cầu súc tích và Dan sẽ phải trả lời. Ngay từ khi bắt đầu sự nghiệp của mình, các luật sư đã biết rằng cần phải tận dụng tốt khoảng thời gian êm ả giữa những “cơn bão”. Đối với Dan, việc tận dụng đó chính là dành thời gian cho Tracy và Daniella. Nếu anh không làm được, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.“Anh hãy trở về Cedar Grove đi.” Battles đã nói với anh khi anh đi vào trong văn phòng của cô và hỏi xem anh có thể làm gì để giảm bớt gánh nặng công việc cho cô. “Chết tiệt, nếu anh không về thì tôi sẽ về đấy. Anh đang khiến tôi căng thẳng.”

Dan mỉm cười. “Được rồi, tôi biết khi nào thì tôi không được cần đến mà.”

“Hãy làm cho vợ anh bất ngờ.” Battles nói khi Dan bước ra cửa. “Hãy mua hoa tặng cô ấy.”

“Mua hoa tặng cô ấy ư?”

Khóe miệng Battles cong lên, và Dan biết cô ấy sắp sửa buông ra lời châm biếm. “Có lẽ anh đã nói hay làm gì ngốc nghếch, chẳng hạn như bỏ mặc cô ấy với một đứa trẻ hai tháng tuổi trên rặng núi ấy trong một cơn bão tuyết.”

Dan cười khùng khục. “Đúng lắm.”

Anh sẽ mua hoa.

Anh để lại hai bộ com lê cùng những chiếc áo sơ mi đã giặt và cà vạt trong văn phòng của mình, cất tài liệu giấy tờ vào ca táp, rồi chộp lấy cái túi du lịch. “Cô giúp tôi bê những cái hộp này ra xe được không?” Anh hỏi Battles, nhắc đến những tài liệu của Cedar Grove.

“Có thứ gì đáng chú ý hơn không?” Battles hỏi. Cô nhấc hai cái hộp lên nhẹ nhàng như không.

“Chúng chủ yếu trả lời cho những câu hỏi của tôi. Các giấy tờ thành lập công ty thì liệt kê danh sách thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn, nhưng tôi chưa thể xác định được nơi ở của bất cứ ai trong số họ, vì thế tôi đoán họ không phải người địa phương. Điều đó dấy lên thêm một số nghi vấn, chẳng hạn như tại sao các nhà đầu tư bên ngoài lại chọn đầu tư vào một nơi như Cedar Grove.”

Battles bước vào thang máy khi nó đến nơi. “Những thị trấn nhỏ như thế đang thay đổi. Tôi đã đọc về điều đó trong một bài báo trên tờ Times . Với việc dân số ở Seattle đang bùng nổ và nhà cửa trở nên đắt đỏ khủng khiếp, càng ngày càng có nhiều người chuyển đến sinh sống ở những nơi xa hơn, và tìm kiếm những địa điểm để tránh xa sự xô bồ vào cuối tuần. Những thị trấn vùng núi ấy đang trở thành những điểm nghỉ dưỡng cuối tuần.”

“Có lẽ đảo Camano hay thậm chí La Conner thì phù hợp, còn Cedar Grove vẫn cách khá xa.”

“So với Seattle thì đúng là khá xa, nhưng so với Bellingham hoặc Everett thì không, cả hai nơi đó đều đang phát triển.” Battles nói.

Thang máy mở ra ở tầng trệt, và Dan theo Battles bước ra ngoài. Trời nắng rực rỡ nhưng nhiệt độ rất thấp. Dan bấm chìa khóa mở cốp sau chiếc Chevy Tahoe. Gió thổi giật từng cơn, xua những đám mây xám sà thấp bay ngang qua bầu trời. Dan đẩy những cái hộp anh đang bê vào cốp xe và Battles đẩy vào nốt hai cái hộp cuối cùng.

Dan kéo mở cánh cửa bên ghế lái. “Hãy gọi điện cho tôi nếu cô cần bất cứ thứ gì.”

“Tôi sẽ không gọi đâu.” Battles nói.

Dan chui vào trong chiếc Tahoe và khởi động xe. Battles ra hiệu cho anh hạ kính cửa sổ xuống. Khi anh làm vậy, cô nói. “Hoa.”

Dan lái xe bon bon ra khỏi Seattle nhưng đến phía nam của Everett thì xe cộ trở nên đông đúc khiến anh phải đi chậm lại. Anh muốn về nhà trước khi trời đổ tuyết, vì đài khí tượng báo tuyết sẽ lại rơi. Anh nghe một cuốn sách nói, một thói quen giúp anh giết thời gian khi di chuyển trên những quãng đường dài. Vấn đề duy nhất là nếu tâm trí anh lang thang tới một trong các vụ kiện của anh, như nó đã như thế nãy giờ, anh có thể bỏ lỡ mất hai mươi phút cốt truyện của cuốn sách.

Khi đã ra khỏi Everett, giao thông lại thông thoáng hơn, và Dan hy vọng anh có thể bù lại một chút thời gian đã mất. Anh đã quyết định không gọi điện cho Tracy; anh muốn làm cô bất ngờ.

“Hoa.” Anh nói to.

Nhớ đến lời khuyên của Battles, anh rời khỏi đường cao tốc và lái xe vào Bellingham. Những đống tuyết nhuốm màu đen đã được gạt sang lề đường. Tuyết không phải là chưa từng xuất hiện ở Bellingham, nhưng nó cũng không phải hiện tượng thường thấy ở đây. Nằm ngay ở phía nam của biên giới giữa Mỹ và Canada, thành phố này được xây dựng xung quanh vịnh Bellingham. Rặng núi Olympic ở phía tây nam và dãy Cascades ở phía đông che chắn cho nó trước những cơn bão dữ dội. Hầu hết các tháng đều có nhiệt độ ôn hòa và ít mưa hơn so với Seattle. Giống như Cedar Grove, Bellingham từng là một thị trấn mà người ta đổ xô đến vì vàng: bao gồm những người tìm kiếm vàng, những người nhập cư và các nhà đầu tư. Nó biến thành một thị trấn than đá khi than đá được phát hiện với số lượng lớn, và một thị trấn của nhà máy đóng đồ hộp vì từ đây dễ dàng đi và đến các khu vực đánh bắt cá trù phú ở Alaska.

Kiến trúc của thành phố này phản ánh sự kế thừa từ tầng lớp lao động - những tòa nhà bằng đá và gạch to bè, thấp tè sánh vai cùng những tòa nhà hiện đại hơn. Dân số đã phát triển tới hơn một trăm nghìn người.

Dan tấp xe vào vệ đường và lấy điện thoại di động ra để tìm một cửa hàng hoa, nhưng một lần nữa tâm trí anh lại lang thang vơ vẩn, lần này là tới những tài liệu ở sau xe - đặc biệt là các giấy tờ thành lập công ty cho từng công ty trách nhiệm hữu hạn mà văn phòng luật của Zack Metzger đã xử lý và hoàn thiện. Metzger đã không gọi điện lại cho Dan.

Dan mở số của anh ta ra và gọi lại lần nữa. Và một lần nữa, cuộc gọi của anh lại được chuyển đến hộp thư thoại. Anh quyết định không để lại lời nhắn nữa. Anh dùng điện thoại để tìm kiếm văn phòng luật của Metzger. Khi tìm thấy địa chỉ của văn phòng luật ấy, anh nhập nó vào GPS và thấy anh chỉ cách nó có năm phút lái xe. Anh kiểm tra đồng hồ. Trừ khi Metzger làm việc theo giờ giấc của nhân viên ngân hàng, nếu không thì anh ta có thể đang có mặt ở văn phòng. Còn nếu anh ta không ở đó, Dan chỉ mất có vài phút đi lại.

Đang định rời khỏi vệ đường thì Dan nảy ra một ý nghĩ khác. Anh đánh dòng chữ “luật sư Zack Metzger” vào công cụ tìm kiếm trên điện thoại và tìm tiểu sử của vị luật sư ấy. Dựa vào những ngày tháng trong tiểu sử được cung cấp, Dan ước tính Metzger khoảng bốn mươi chín tuổi. Anh ta đã hành nghề luật mười sáu năm, điều đó có nghĩa luật sư không phải là nghề đầu tiên của anh ta. Đọc thêm thông tin, anh biết được rằng Metzger đã tốt nghiệp từ một trườngluật ở Washington nhưng trường này không liên kết với một trong những trường đại học ở đó. Dan chưa bao giờ nghe đến tên ngôi trường này, nhưng ở Washington, việc tốt nghiệp từ một trường luật không được kiểm định không ngăn cản được người ta hành nghề luật - nếu họ có thể vượt qua kỳ thi lấy chứng chỉ. Lý lịch của Metzger cho thấy từ lúc anh ta tốt nghiệp trường luật đến lúc anh ta được tuyên thệ để hành nghề luật sư cách nhau tới chín năm, điều này thường có nghĩa là anh ta đã trượt kỳ thi lấy chứng chỉ của bang Washington. Trong trường hợp này, có lẽ anh ta đã trượt đến chín lần.

Dan đi theo hướng dẫn của GPS tới một chỗ trên đường Meridian. Anh kiểm tra lại địa chỉ mình đã nhập lần nữa bởi vì, từ những gì anh có thể nhìn thấy, nơi này là một khu chợ châu Á. Anh đỗ xe song song với vỉa hè và xuống xe. Gió thổi phần phật, phả hơi lạnh vào anh khi anh băng qua đường để tới khu chợ. Anh tìm chỗ ghi địa chỉ trên tòa nhà nhưng không thấy. Cuối cùng, anh tìm thấy một cánh cửa kính nằm ở bên phải những ô cửa sổ mặt trước của khu chợ. Khi anh mở nó ra, những chiếc chuông va vào kính kêu lanh canh. Anh leo lên một cầu thang hẹp trông méo mó, như thể một cơn động đất đã làm nó bị vẹo vọ. Nó có mùi mốc meo.

Ở chiếu nghỉ, anh gặp một cánh cửa đóng kín đính một tờ giấy ghi chú màu vàng: Bên kia đường. Quán O Halloran's.

Tờ giấy nhớ ghi ngày Mười chín tháng Mười một. Dan không nghĩ nó có thể ở trên cửa suốt ba tháng, điều này có nghĩa là hoặc văn phòng của Metzger đã ngừng hoạt động hoặc quán O'Halloran's có một giờ khuyến mại hằng ngày và Metzger đã dùng đi dùng lại tờ giấy nhắn này.

Anh xuống cầu thang và áp người vào cánh cửa, gắng sức đẩy nó mở ra trước một cơn gió giật khác. Khi đã ra ngoài, anh nhìn xuôi nhìn ngược vỉa hè với hàng cây trụi lá và thấy một tấm biển nhô ra từ bên cạnh của một tòa nhà gạch đỏ trang trí hình cỏ ba lá xanh mướt và một chú yêu tinh. Hẳn là nơi này rồi.

Lại gần mới thấy cánh cửa màu xanh của O′Hallorans trông như đã bị sơn ẩu. Lớp sơn bong tróc để lộ một loạt màu sắc khác nhau. Dan mở nó ra và bước vào không gian tối lờ mờ như lúc chạng vạng ở bên trong. Anh đứng lại một lúc để mắt mình thích nghi. Quán bar này có mùi như hội nam sinh của anh vậy - toàn mùi của thức ăn chiên rán và bia. Nó có lẽ chỉ rộng không quá mười chín mét vuông. Có ba người đàn ông đang ngồi trên ghế quầy bar. Hai người đứng ở góc, uống rượu và nói chuyện. Chẳng ai trong số họ trông giống bức ảnh của Zack Metzger trên Internet. Dan chuyển sự chú ý tới vài cái bàn vương vãi chai bia rỗng, ly cốc và rổ nhựa đựng đồ ăn.

Zack Metzger ngồi ở một bàn gần phía trong cùng. Hồ sơ pháp lý đang mở trước mặt cho thấy đó đúng là anh ta. Anh ta đang cúi đầu, chăm chú đọc. Dan nhìn thấy một cái giỏ màu da cam với một chiếc bánh hamburger mới ăn được một nửa, ít khoai tây chiên và một ít tương cà.

“Ông Metzger?”

Metzger ngước nhìn lên. “Vâng? Anh là ai?” Anh ta có mái tóc xoăn màu muối tiêu có vẻ đang thưa đi cùng một mảng râu lún phún. Anh ta mặc áo sơ mi, đeo cà vạt, nút thắt trễ nải và khuy áo trên cùng không cài. Dan chìa tay ra. “Dan O'Leary.”

Metzger bắt tay Dan một cách chiếu lệ. Bàn tay anh ta mềm, nhỏ và trên cổ tay anh ta đeo một cái vòng tay bằng vàng. Ban đầu, khuôn mặt anh ta chẳng tỏ vẻ gì là nhận ra tên của Dan, nhưng rồi anh ta nói: “O’Leary?” Anh ta nhanh chóng lật giở một chồng giấy nhớ màu hồng trên bàn và rút ra một cái. “Tôi đã nghĩ là mình biết cái tên đó mà.” Anh ta giơ mảnh giấy lên. “Xin lỗi. Chữ viết tay của tôi xấu quá. Tôi không thể đọc nổi một từ tôi viết trừ tên của ông.” Anh ta thoáng nhoẻn miệng cười, vo viên mảnh giấy và ném nó vào một cái thùng rác cách một mét và bị trượt. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”

“Tôi có thể ngồi xuống không?” Dan nói, chỉ vào một cái ghế.

“Đây là đất nước tự do mà. Anh hãy kéo ra một cái ghế. Đây là vấn đề hình sự hay dân sự?”

Dan mỉm cười. “Tôi là một luật sư đến từ Seattle.”

“Một luật sư? Chết tiệt, họ nên tấu nhạc lên. Tôi không nghĩ từng có hai luật sư ngồi ở đây cùng một lúc đâu.”

Một người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ mặc quần jean xanh, áo hồng không tay xuất hiện ở bàn. “Ông muốn uống gì không?” Cô ta hỏi Dan.

Dan nhìn vào cốc của Metzger, trong đó có một chất lỏng màu caramen và đá đang tan chảy. Anh tự hỏi Metzger đã uống bao nhiêu cốc. “Tôi có thể mời ông một món đồ uống không?”

“Hẳn rồi. Coca cola nhé!”

Dan nén cười. “Cho hai Coca cola.”

Một khách quen của quán đi tới máy hát tự động và nhét vào những đồng hai mươi lăm xu, xem xét danh sách các bài hát. Metzger hỏi: “Điều gì khiến ông tới tận Bellingham này vậy, ông O’Leary?”

“Cứ gọi tôi là Dan.”

“Vâng, ông Dan.”

“Tôi có một văn phòng luật ở Seattle, nhưng tôi lớn lên ở Cedar Grove, và gần đây tôi có nhận một vụ kiện ở đó.”

“Vâng? Tôi ở phía đối thủ à?”

“Không. Không hẳn thế. Tôi đại diện cho người chủ cũ của Cửa hàng Mậu dịch Kaufman trên phố Chợ.”

“Phố Chợ thì tôi biết. Nhưng tôi chưa từng nghe nói đến cái tên Kaufman.”

Cô phục vụ mang hai món đồ uống quay lại. “Ba đô la năm mươi xu.” Cô ta không định đưa hóa đơn hay đợi Dan uống xong mới thanh toán. Dan thò tay lấy ví.

“Cứ tính cho tôi.” Metzger nói. “Chỉ cần chúng ta không phải đối đầu nhau là được.”

“Không phải.” Dan nói. Một ca khúc đồng quê được phát trên máy hát, và người đàn ông vừa chọn bài hát ấy trở về chỗ ngồi của mình ở quầy bar. “Cảm ơn vì đã trả tiền đồ uống cho tôi.” Dan nhấp một ngụm từ cốc Coca cola của mình rồi đặt cốc xuống. “Tôi đang kiện thành phố, thị trưởng và hội đồng thành phố.”

“Hãy nói cho tôi biết ông cần một luật sư địa phương và tôi sẽ đem lại cho ông một kết quả tốt.” Metzger nói.

“Vào lúc này, tôi đang tự xử lý vụ đó.”

“Tiếc quá.”

“Ông biết rõ Cedar Grove đến mức nào?”

“Tôi chưa bao giờ đến đó, nhưng tôi đã làm vài việc cho một số cơ sở kinh doanh ở đó. Họ đang cải tạo lại khu trung tâm.”

“Ông đã làm giấy tờ thành lập công ty cho các cơ sở kinh doanh đó. Đó là lý do tôi gọi điện cho ông đấy.”

“Đó hẳn là một điều quan trọng với ông nên ông mới đến tận đây để tìm tôi.”

“Tôi đang trên đường đến Cedar Grove. Tôi đã ghé qua văn phòng của ông và nhìn thấy tờ giấy ghi chú.”

“Nếu ông đã vào đó, ông sẽ biết tại sao tôi lại ở đây. Ông muốn biết điều gì?”

“Ông đã làm thế nào để tất cả các cơ sở kinh doanh đó đều thuê ông vậy? Các công ty trách nhiệm hữu hạn đều liệt kê danh sách các thành viên khác nhau, do đó tôi cho rằng họ là những pháp nhân khác nhau, nhưng có thể tôi đã nhầm chăng?”

“Không, ông đúng đấy. Điều đó giống như một món lộc trời cho vậy. Tôi làm cho cơ sở kinh doanh đầu tiên - một tiệm bánh - và điều tiếp theo mà tôi biết là tôi nhận được cuộc gọi để làm cho cơ sở kinh doanh thứ hai, rồi cơ sở kinh doanh thứ ba.”

“Tiệm bánh đã giới thiệu ông cho các cơ sở kinh doanh khác?”

“Tôi không biết.”

“Ông có bao giờ hỏi không?”

“Và soi mói món lộc trời cho của mình ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi rất vui vì công việc ấy.”

“Ông không hỏi ai đã giới thiệu ông sao?”

“Tôi biết ai đã giới thiệu các cơ sở kinh doanh ấy cho tôi. Thành phố.”

“Thành phố ư? Ông có nhớ tên của một người cụ thể không?”

“Không, nhưng...” Metzger ngồi ngả ra sau, khuôn mặt chau lại vẻ băn khoăn. “Có lẽ ông nên nói cho tôi biết vụ kiện của ông là về cái gì - để tôi không tự chuốc lấy rắc rối cho mình.”

Dan nói cho anh ta biết. “Tôi đang cố tìm các thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn để có thể nói chuyện với họ, hỏi họ xem thị trưởng và thành phố đã tuyên bố với họ điều gì. Có vẻ hơi thuận tiện quá khi tất cả các cơ sở kinh doanh mới đó đều có cùng một luật sư đại diện. Mặc dù tôi thực sự cũng không bận tâm lắm.”

“Tôi không nhớ những cái tên cụ thể, nhưng trong văn phòng của tôi có lưu các hồ sơ. Hãy thỏa thuận với tôi đã. Nếu ông đến lấy lời khai của bất cứ chủ cơ sở kinh doanh nào khác ở đó, ông hãy giới thiệu tôi với họ, nói với họ rằng tôi sẵn sàng làm người đại diện cho họ.”

“Chắc chắn rồi.” Dan nói. Mặc dù chưa chắc anh sẽ làm vậy.

“Được rồi.” Metzger vẫy tay gọi người phục vụ đến tính tiền. “Về văn phòng của tôi nào. Ông nghĩ cái quán bar này đã là nhỏ bé lắm rồi ư? Cứ chờ thấy văn phòng của tôi mà xem.”

Metzger đã không nói ngoa. Văn phòng của anh ta chỉ bằng một cái phòng kho. Dan cảm thấy may mắn vì anh không mắc chứng sợ không gian hẹp. “Giờ thì ông đã hiểu tại sao tôi lại tới quán bar hoặc quán cà phê rồi chứ. Có lẽ ông đang tự hỏi tại sao tôi lại thuê nơi này? Tôi sẽ nói cho ông biết lý do. Tôi phải trả tiền thuê hai trăm đô la mỗi tháng và tôi có sáu đứa con. Hai đứa đi học đại học ở miền Tây và ba đứa đang học trường trung học tư. Đứa út đang học trường tiểu học tư. Đi ngủ tôi cũng nghĩ đến tiền học phí và thức dậy tôi cũng nghĩ đến tiền học phí.” Metzger nhìn vào một cái bàn ngổn ngang và một cái tủ búp phê cũng ngổn ngang không kém đằng sau nó. Anh ta đi tới bậu cửa sổ phía trên một cái máy sưởi có hình dạng giống như chiếc đàn accordion và rút ra một chồng hồ sơ pháp lý.

“Chúng đây rồi.” Anh ta mang chúng đến bàn làm việc của mình, đặt chúng lên trên một chồng sách luật đang mở và các tài liệu khác, rồi lật mở hồ sơ đầu tiên, đọc lướt qua các trang. “Đây rồi. Tôi biết đó là một cái tên ngộ nghĩnh mà.”

Anh ta xoay hồ sơ để Dan không phải đọc ngược cái tên trên mảnh giấy nhắn.

Sunnie Witherspoon.