← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Tracy ngắt máy và hạ điện thoại xuống. “Không nghe máy.” Cô nói. Sau khi rời khỏi nhà ông bà Johansen, họ đã cố gắng gọi điện cho Pete Adams, người chủ cũ của quán rượu Bốn Nhánh, nơi Jason Mathews từng thường xuyên lui tới.

“Cái nơi Silver Spoons ấy cách đây bao xa?” Faz hỏi.

“Silver Spurs.” Tracy nói. “Khoảng mười lăm phút lái xe.”

“Đến đó đi. Nói lại cho tôi nghe tên của ông ta lần nữa nào. Tôi sẽ gọi vài cuộc điện thoại, để xem liệu chúng ta có thể nhờ ai đó kiểm tra dữ liệu về bất động sản ở khu vực Phoenix không.”

Tracy lái xe trên con đường quận lộ đến Silver Spurs. Gió đã nổi lên, dấu hiệu của cơn bão đã được dự báo trước. Khi cô đỗ xe ở ngôi nhà của Pete Adams, cô thấy nó vẫn tối om như ngày hôm trước.

“Cảm ơn.” Faz nói trên điện thoại. Ông đã gọi điện cho Kinsington Rowe, một điều tra viên khác của đội A thuộcban Tội phạm Bạo lực. “Vâng, tôi ổn. Hy vọng tôi có thể đi làm lại ngay khi các bác sĩ cho phép. Tôi sẽ làm vậy.” Ông ngắt máy và đưa cho Tracy một mẩu giấy. “Pete Adams đã mua một ngôi nhà cách Scottsdale bốn mươi phút lái xe.”

“Anh có lấy được số điện thoại không?” Tracy hỏi. “Không thấy ghi số điện thoại. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên đến gặp ông ta, để xem ông ta sẽ nói gì.”

“Điều đó sẽ hơi rắc rối.” Cô nói. “Trừ khi chúng ta muốn Daniella đói đến chết.”

Faz cau mày. “Ừ, tôi hiểu ý cô là gì. Được rồi. Tôi sẽ đi một mình.”

“Cái gì? Không. Tôi có muốn thế đâu. Tôi không thể đề nghị anh làm điều đó, Faz.”

“Arizona vào tháng Hai ư? Chà, đó là một nhiệm vụ ‘khó khăn’. Nhiệt độ ở đó là hai mươi mốt độ đấy, nhưng tôi sẽ ‘cố gắng chịu đựng’. Cô nghĩ tôi có thể mang theo những cây gậy đánh gôn của Dan không?”

Tracy mỉm cười. Cô biết Faz cũng chẳng muốn đi Arizona đâu. “Tôi sẽ hỏi Cảnh sát trưởng ở Cedar Grove. Để xem liệu ông ấy có thể cử ai đi không.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy, Tracy. Tôi hợp với thời tiết ấm áp lắm. Tôi không biết làm thế nào cô có thể đối phó được với tuyết ở đây.”

“Anh lớn lên ở New Jersey mà, Faz.”

“Ừ, nhưng hồi đó tôi nhẹ hơn bây giờ tới ba mươi sáu cân. Hồi đó tôi có thể đi bộ qua tuyết như Chúa Jesus băng qua mặt nước vậy. Bây giờ chắc tôi chìm đến tận eo.”

Cô cười phá lên. “Để tôi gọi điện đến Seattle xem họ có duyệt chi phí cho chuyến đi đó không. Họ đang thắt lưng buộc bụng. Anh có phiền không nếu chúng ta ghé qua một nơi nữa trước khi về nhà?”

Faz nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi nghĩ thời tiết sẽ cho phép chúng ta ghé qua nốt nơi đó thôi.”

Hai mươi phút sau, Tracy rời khỏi con đường quận lộ và len lỏi qua các đường phố của Cedar Grove để tới tàn tích cháy rụi của nơi từng là ngôi nhà của Finlay Armstrong. Có vài phần của ngôi nhà vẫn còn sót lại, những tàn tích bị cháy đen ấy tương phản rõ rệt với lớp tuyết trắng. Chiếc xe tải Chevy màu xanh dương của Finlay đỗ ở đường dẫn vào nhà, Finlay đang ngồi ở ghế lái. Tracy đỗ xe bên cạnh chiếc xe tải. Finlay nhìn cô và lắc đầu. Rồi anh ta lau mắt.

Tracy và Faz bước xuống xe, Finlay cũng vậy. Họ gặp nhau ở mui xe chiếc Chevy của anh ta. Finlay mặc quần jean và một cái áo khoác Carhartt lấm lem. Anh ta đội sùm sụp một cái mũ bóng chày của đội Mariners trên đầu.

“Chào chị, Tracy.”

Tracy giới thiệu hai người với nhau, và Finlay cùng Faz đều bỏ tay ra khỏi túi áo khoác để bắt tay nhau.

“Cậu đang làm gì ở đây vậy?” Tracy hỏi.

Finlay nhún vai. “Tôi không biết. Tôi không thể ngồi yên trong nhà nghỉ được. Tôi sẽ phát điên lên mất, chị Tracy ạ.”

“Tôi rất tiếc.”

“Tôi rất tiếc về chuyện của vợ anh.” Faz nói. “Tôi từng mất một ngôi nhà vì hỏa hoạn. Có cảm giác như ta đã mất đi quá khứ của mình vậy.”

“Đúng là tôi có cảm giác như vậy đấy.” Finlay nói với Tracy. “Chị đang làm gì ở đây thế?”

“Tôi chỉ nghĩ là mình nên đến xem nó thôi. Tôi chưa đến đây mà.”

“Chị đã phát hiện thêm điều gì chưa?”

Cô mím môi, lắc đầu.

“Tôi nghe nói tối qua có kẻ đã bắn chị, và cảnh sát đã đến nhà chị.”

“Cậu nghe được tin đó từ đâu vậy?”

“Tôi đã đến hiệu thuốc. Bác sĩ kê thuốc chống suy nhược cho tôi mà. Mấy người ở hiệu thuốc đã nói về vụ đó. Có thật vậy không?”

Một lần nữa, Tracy không trả lời.

Finlay thở dài. “Ừ. Tôi biết rồi. Tôi đang định rời đi đây.” Anh ta chui vào trong chiếc xe tải và lùi khỏi đường dẫn vào nhà để ra đường, bỏ đi mà chẳng buồn vẫy tay.

“Đó là một người đang rối bời.”

Tracy nhìn ông. “Anh đã từng mất một ngôi nhà vì hỏa hoạn sao?”

“Đúng vậy.” Faz nói. “Hồi ấy Vera và tôi mới cưới nhau. Chúng tôi đã thuê một ngôi nhà ở Green Lake. Mạng điện bị lỗi. Thật may là lúc đó chúng tôi đều đang đi làm và không có nhiều đồ đạc gì nên mất mát cũng không lớn lắm. Tuy nhiên, vụ hỏa hoạn đó vẫn gây ra tổn thất. Lửa hủy hoại quá khứ của ta, thiêu rụi tất cả những cuốn album ảnh. Ta không thể lấy lại thứ đó được nữa. Cứ như ta chưa bao giờ tồn tại vậy.”

Tracy đã không hỏi Roy Calloway liệu Finlay có liệt kê những cuốn album ảnh trong số tài sản bị mất đi của anh ta không. Các công ty bảo hiểm thường quyết định liệu vụ hỏa hoạn có phải là cố ý căn cứ vào việc liệu gia chủ có giữ lại những cuốn album ảnh hay những con vật nuôi của gia đình hay không.

“Vậy chúng ta đang làm gì ở đây ngoài việc đông cứng vì lạnh?” Faz hỏi.

Tracy bắt đầu băng qua thảm cỏ. Vì hôm nay không có tuyết và nhiệt độ lạnh giá đã làm đóng băng lớp cỏ bên trên nên chúng kêu lạo xạo khi bị nghiến dưới sức nặng của họ. “Theo báo cáo của cảnh sát, hàng xóm bên kia đường đã nhìn thấy chiếc xe cảnh sát của Finlay đỗ ở đường dẫn vào nhà trong khoảng từ mười hai giờ đến một giờ mười lăm phút trưa trong ngày xảy ra vụ hỏa hoạn.”

“Finlay thừa nhận điều đó?”

“Đúng vậy. Cậu ta nói cậu ta về nhà để ăn trưa. Người hàng xóm ấy giống như một cái camera giám sát chạy bằng cơm vậy. Cô ta nhớ là ngoài chiếc Toyota của Kimberly, cô ta không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào khác đậu trên đường dẫn vào nhà của họ suốt thời gian còn lại của buổi chiều.”

“Cô ta có nhìn thấy Kimberly sau khi Finlay rời đi không?”

“Không.”

“Có bất cứ vị khách nào khác đến đó không?”

“Cô ta không nhìn thấy ai nữa.”

“Có lẽ vì không có ai đến cả.”

“Finlay nghĩ hung thủ đi qua cửa sau của ngôi nhà để không bị nhìn thấy. Tôi muốn xem liệu điều đó có khả thi không. Đi nào.” Tracy dẫn Faz đi vòng ra đằng sau của ngôi nhà cháy. Cô không thấy hàng rào nào, chỉ có rặng cây. Cô băng qua thảm cỏ phủ tuyết và họ đi qua rặng cây, bước lên con đường cách đó một dãy nhà. “Tôi nghĩ có thể Finlay nói đúng. Hung thủ có thể lái xe đến đây và đi bộ qua rặng cây.” Cô nhìn ngược lên điểm tận cùng của dãy nhà. “Hắn có thể đỗ xe ở trên đó, nơi nó sẽ không bị nhìn thấy, và sử dụng rặng cây làm tấm màn che chắn.”

“Nghe như hắn biết rõ khu vực này và đã suy tính kế hoạch từ trước.”

“Đúng vậy.” Tracy nói. “Giống như kẻ đã đi bộ trên lối đi chung tới hàng rào ở sân sau nhà tôi.”

“Tôi cho rằng cảnh sát đã lùng sục khu vực này, nói chuyện với những người hàng xóm ở đây, hỏi họ xem liệu họ có nhìn thấy ai không?”

“Cảnh sát đã làm thế. Nhưng không ai nhìn thấy người nào cả.”

“Không nhìn thấy người nào, hay không nhìn thấy người nào không ở khu này? Hai điều đó không giống nhau. Khi người ta đã quen nhìn thấy ai đó xuất hiện ở khu họ sống, họ thậm chí chẳng nghĩ gì về việc đó.” Ô “Họ không nhìn thấy ai.” Cô lắc đầu. “Ít nhất đó là những gì viết trong báo cáo của cảnh sát. Tôi không biết phải làm gì tiếp, Faz ạ.”

“Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với họ lần nữa, để xem có bất cứ thứ gì khơi gợi trí nhớ của họ không.”

“Có lẽ thế.”

Ông nhìn quanh. “Này, ngày đầu tiên như thế cũng không tồi đâu. Chúng ta từng có những ngày đầu tiên tệ hơn mà. Về nhà đi đã, để thoát khỏi cái lạnh này. Cô có thể cho con bé bú và chúng ta có thể nói chuyện về vấn đề này, tìm hiểu xem cô đã biết được những gì và bàn bạc về những bước đi tiếp theo. Và chúng ta có thể gọi điện đến Sở Cảnh sát Seattle để bàn về chuyện tôi đi Phoenix.”