← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Dan lái xe rời khỏi Bellingham, hướng về phía đông, anh biết cơn bão sắp đổ bộ. Gió đã nổi lên, thổi giật từng cơn, mạnh đến nỗi khiến chiếc xe rung lắc. Tuyết bắt đầu lất phất rơi, nó sẽ rơi dày hơn khi nhiệt độ hạ xuống. Anh không buồn mở lại cuốn sách nói. Việc tập trung lái xe đã đủ khó khăn rồi khi có biết bao câu hỏi đang quay cuồng trong đầu anh.

Dan đã xem các giấy tờ thành lập công ty với Zack Metzger. Chúng xác định rõ thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn, mỗi công ty có hai người, nhưng không có địa chỉ hoặc số điện thoại. Metzger nói anh ta chưa bao giờ gặp những người ấy, Sunnie Witherspoon là nguồn liên lạc duy nhất giữa anh ta với những người mua các cơ sở kinh doanh đó. Metzger nói anh ta chưa bao giờ được nhờ xem xét bất cứ thỏa thuận tiếp theo nào giữa Cedar Grove và các công ty trách nhiệm hữu hạn mà anh ta đã giúp thành lập, điều này có nghĩa là những người mua ấy đã đích thân làm việc với Cedar Grove mà không cần luật sư, hoặc họ đã thuê một luật sư khác. Nhưng thế thì lại nảy sinh những câu hỏi khác. Nếu họ có một luật sư, tại sao họ lại thuê Metzger làm gì? Nếu họ không có luật sư, tại sao họ không để Metzger tiếp tục xem xét hợp đồng ấy? Họ thậm chí có cần một luật sư hay không? Theo lời Larry Kaufman, thân chủ của Dan, và theo những câu trả lời của thành phố Cedar Grove cho những câu thẩm vấn của Dan, Cedar Grove đã bán các cơ sở kinh doanh ấy cho những người chủ mới chỉ với giá một đô la, mặc dù những người mua có trách nhiệm cải tạo lại các tòa nhà theo đúng quy chuẩn. Tờ Townie Crier đã dẫn lời Gary Witherspoon rằng thương vụ ấy có lợi cho cả đôi bên. Cedar Grove tìm được người tiếp quản các tòa nhà, còn những người mua có thể bỏ số tiền mà đáng ra họ phải chi trả để sở hữu các tòa nhà ấy cho việc sửa chữa những gì vi phạm tiêu chuẩn xây dựng và trong quá trình đó cũng giúp đem lại bộ mặt mới cho phố Chợ.

Sunnie làm việc cho Rav Patel, nên có lẽ cũng chẳng có gì lạ khi cô ta là người phụ trách xử lý các tài liệu giữa đôi bên. Patel là người thay mặt cho Cedar Grove. Vì thế sẽ không được khách quan lắm nếu anh ta liên lạc trực tiếp với các bên khác, mặc dù có thể anh ta đã nói chuyện với Metzger. Tuy nhiên, Metzger không nhớ là đã từng nghe đến tên Patel. Dan đã xem xét các hợp đồng mà Cedar Grove cung cấp ở văn phòng của mình trước khi rời đi. Chúng đều có chữ ký của các thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn, nhưng anh không thấy lá thư nào của các luật sư đại diện cho bên mua.

Một lần nữa, điều đó có vẻ kỳ quặc.Dan tính đến việc gửi một yêu cầu cung cấp tài liệu nữa cho Patel, đề nghị anh ta gửi cho anh số điện thoại nhà và địa chỉ của các thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn, nhưng anh không có thời gian để đợi ba mươi ngày trước khi diễn ra phiên tiền thẩm mới. Tuy nhiên, nếu hỏi cũng chẳng hại gì.

Ngay trước khi đến chỗ rẽ sang con đường quận lộ, Dan đánh xe vào một trạm xăng để đổ xăng cho chiếc Tahoe. Anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Rav Patel. Sunnie Witherspoon nghe máy. Thường thì Dan thà cắm đinh ghim vào mắt mình còn hơn là nói chuyện dông dài với Sunnie, nhưng trong trường hợp này, và trong hoàn cảnh này, anh buộc phải làm vậy.

“Chào Sunnie. Dan O’Leary đây.”

“Dan O’Leary.” Cô ta nói với giọng thánh thót. “Tôi xin lỗi, Dan, nhưng Rav không có ở văn phòng. Anh ấy có một cuộc họp ở bên ngoài. Nhưng đừng hỏi tôi là ở đâu nhé. Anh ấy chẳng bao giờ nói gì với tôi cả.”

“Có lẽ cậu có thể giúp tôi, Sunnie. Tôi đang cố tìm số điện thoại và địa chỉ của những người đã mua các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ. Đó là một phần của yêu cầu cung cấp tài liệu mà tôi đã gửi cho Rav.”

“Tôi e rằng tôi không thể giúp được cậu chuyện này đâu, Dan ạ. Để tôi bảo Rav gọi điện lại cho cậu vào ngày mai nhé?”

Dan quyết định thúc ép cô ta, để cô ta hay rằng anh đã biết nhiều đến chừng nào. Anh cho rằng Sunnie sẽ nói lại với Patel, và Patel sẽ không dám cho Dan một câu trả lời nhảm nhí làm mất thời gian của Dan. Nếu Sunnie đang giữ vai trò là người liên lạc của thành phố, cô ta chắc chắn có số điện thoại và / hoặc địa chỉ của những người mua. Vòi bơm xăng đã ngắt, Dan xuống xe và bỏ nó ra trong lúc vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Cậu có thể mà, Sunnie, nhưng để tôi nói cụ thể hơn nhé. Tôi vừa rời khỏi văn phòng luật của Zack Metzger ở Bellingham. Tôi tin rằng cậu biết ông Metzger.”

Đầu tiên, Sunnie không trả lời ngay.

“Như cậu biết đấy, ông Metzger là luật sư đã tiến hành thủ tục thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn cho tất cả những người đã mua các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ. Điều đó khiến tôi thấy thật lạ, tất cả những người mua đều thuê cùng một luật sư.”

“Tôi biết ông ta, và tôi biết những người mua đều thuê ông ta, Dan ạ.” Sunnie nói, khiến anh ngạc nhiên.

“Thế sao?”

“Hẳn rồi. Một trong những người mua cần một luật sư và nhờ Rav giới thiệu, nhưng đừng hỏi tôi đó là ai nhé. Rav đã giao cho tôi nhiệm vụ đó. Tôi không biết luật sư nào ở Cedar Grove cả, nhưng tôi đã tìm thấy ông Metzger trên mạng. Tôi cho rằng hẳn là người đó đã hài lòng với dịch vụ của ông Metzger và giới thiệu ông Metzger với những người khác, hoặc đại loại như thế.”

“Ừ, có thể là như thế.” Dan nói. Anh ngồi vào sau vô lăng và nổ máy xe. “Tuy nhiên ông Metzger nói rằng ông ta chưa từng gặp hay nói chuyện với bất cứ người mua nào. Ông ta nói mọi thứ đều thông qua cậu, cậu đóng vai trò trung gian giữa mỗi người mua và Cedar Grove.”

Một lần nữa, Sunnie không trả lời ngay.

“Sunnie? Chúng ta bị mất sóng rồi à?”

“Không, tôi vẫn ở đây mà. Tôi e rằng ông Metzger đã khoác lên cho tôi nhiều trách nhiệm hơn thực tế, Dan ạ. Nếu đúng như lời ông ta nói thì tôi sẽ phải đề nghị Rav tăng lương cho tôi, đúng không nào?”

Dan vào số chiếc Tahoe và lái xe rời khỏi trạm xăng, tiến ra con đường quận lộ, đợi một lát cho dòng xe cộ đang đi tới thưa hơn. “Điều mà tôi quan tâm, nếu cậu là người... chuyển qua chuyển lại các tài liệu giấy tờ, là địa chỉ và số điện thoại của từng người mua. Căn cứ vào yêu cầu của Thẩm phán Harvey rằng các bên phải hợp tác với nhau, tôi cho rằng thành phố sẽ sẵn sàng cung cấp cho tôi thông tin đó?”

“Cậu biết tôi không thể quyết định điều đó mà Dan. Chuyện này phải thông qua Rav.”

“Thôi được rồi. Chà, hỏi thử cậu cũng không mất gì mà.”

“Cậu sẽ không cố gắng lợi dụng tình bạn của chúng ta, đúng không Dan?”

“Đương nhiên là không rồi.” Dan cho xe nhập vào con đường quận lộ. “Cậu sẽ nói lại với Rav về thông tin mà tôi cần và bảo anh ta rằng tôi đang hy vọng thành phố sẽ tự nguyện cung cấp nó chứ?”

“Tôi sẽ làm thế, Dan ạ.”

“Cảm ơn cậu. Và vì Thẩm phán Harvey cho chúng ta thời gian gấp rút quá, phiền cậu nói lại với Rav rằng nếu trưa mai mà tôi không nghe được câu trả lời từ anh ta, tôi sẽ phải làm đơn xin cưỡng chế thông tin mà không cần sự có mặt của đối phương đấy.”

“Sáng mai Rav phải tham gia một phiên tòa ở Bellingham, Dan ạ.”

“Vậy thì anh ta sẽ không phải đi lại xa xôi. Đơn xin cưỡng chế thông tin không cần sự có mặt của đối phương sẽ được thụ lý vào lúc ba giờ chiều. Nhưng tôi sẽ cần thời gian để nộp đơn và thông báo cho Rav biết. Vì thế nếu bên cậu có thể trả lời tôi vào sáng mai thì tôi sẽ rất cảm kích.”

“Tôi sẽ báo cho anh ấy biết, Dan.”

“Cảm ơn cậu. Ồ, Sunnie này?”

“Cậu nói đi.”

“Phiền cậu nói với anh ta một điều nữa rằng, nếu tôi phải xin cưỡng chế thông tin, tôi cũng sẽ đề nghị tòa cho phép tôi lấy lời khai của cậu đấy. Cậu nói với anh ta điều đó giúp tôi nhé? Sunnie?”

Dan nghe thấy tiếng tút tút. Anh không nghĩ là do cơn bão. Một nụ cười nở rộng trên mặt anh. Làm sao có ai không yêu công việc này chứ?

Tracy bước vào bếp. Faz ngồi ở một cái ghế chân cao tại quầy bar bếp, nhìn Vera nấu nướng ở phía bên kia.

“Vera, tôi đã bảo chị đừng làm việc sau năm giờ chiều mà.” Tracy nói, đi hẳn vào trong bếp. Cô đã lên gác chăm sóc cho Daniella, Vera nói con bé đã “ngoan như cún con suốtcả ngày. Con bé đã nằm sấp một lúc và có thể ngóc đầu lên. Họ cũng đã đi dạo, với cô cảnh sát nọ đi kèm.

“Làm việc ư?” Vera nói. “Tôi đang nấu ăn mà, Tracy. Đây là niềm đam mê của tôi đấy.”

“Thì cũng có khác gì nhau đâu. Chị ngồi xuống đây đi và uống một cốc rượu vang nào.”

“Tôi đang thưởng thức cốc rượu vang của mình ở đây mà.” Bà nhấc một cái ly lên.

“Để tôi giúp cô, Tracy.” Faz nói. “Nhưng thành thật mà nói, cô nghĩ sao tôi lại béo thế này chứ?”

“Hơn nữa...” Vera nói. “Nước xốt này ngon quá. Cô đã làm nó à?”

“Không phải. Cô bảo mẫu người Ireland của tôi làm đấy.”

“Người Ireland?” Lông mày Vera nhướng lên thắc mắc.

“Cô ấy thạo việc đấy. Tôi chỉ việc cho thêm ít rượu vang đỏ và một nhánh tỏi thôi. Vic nói hai người có một vài chuyện cần bàn với nhau trước khi chúng ta ăn. Nước xốt cần đun liu riu thêm vài phút nữa, vì thế hai người cứ làm những gì cần làm đi.”

“Nào, Tracy, ngồi xuống đi.” Faz nói. “Chúng ta sẽ nói về những gì mình đã biết để không phải làm thể trong bữa tối nữa.”

Tracy rót nước đá vào một cái cốc và ngồi xuống một cái ghế chân cao bên cạnh Faz. Cô lấy cuốn sổ ghi chép của mình ra và giở đến một trang trắng. “Được rồi, căn cứ vào báo cáo pháp y, chúng ta biết rằng Heather Johansen đang mang thai bảy hoặc tám tuần lúc cô ấy bị sát hại, điều đó có nghĩa cô ấy thụ thai vào khoảng lễ Giáng sinh. Chúng ta biết Heather đã tham dự bữa tiệc Giáng sinh của Ed Witherspoon. Chúng ta biết cha mẹ cô ấy cũng tham dự bữa tiệc đó nhưng đã ra về sớm để tham dự bữa tiệc của cha mẹ tôi. Chúng ta biết Heather đã lựa chọn ở lại, vì nghĩ rằng như thế sẽ có lợi cho công việc của cô ấy sau này.”

Tracy nhấp ngụm nước và đặt cốc của mình xuống mặt quầy bar bếp trước khi tiếp tục nói.

“Chúng ta biết Heather không có xe riêng và cần được ai đó đưa về nhà vào đêm đó, nhưng ông bà Johansen nói rằng họ không biết cô ấy về nhà bằng cách nào, và Ed cũng không nhớ.”

“Chúng ta đang suy đoán người lái xe chính là người đã làm cho Heather mang thai, nhưng chúng ta không biết chắc điều đó.” Faz nói. “Heather có thể đã có thai vào một thời điểm khác và ở một nơi khác chứ không phải là ở bữa tiệc Giáng sinh.”

“Được rồi, đó là tín hiệu cho thấy tôi nên đi đọc sách.” Vera nói, nhắc đến niềm đam mê thứ ba của bà sau nấu ăn và làm vườn. “Thứ này cần đun liu riu thêm mười lăm phút nữa.” Bà cầm lấy một cuốn sách bìa mềm từ quầy bar bếp và mang nó vào trong phòng sinh hoạt chung của gia đình.

“Có thể là vậy.” Tracy nói với Faz. “Chỉ có điều người bạn thân của Heather và ông bà Johansen đều không biết Heather hẹn hò với ai sau Finlay.”

“Có thể là tình một đêm. Bây giờ người ta gọi nó là gì nhỉ? Một mối quan hệ không ràng buộc?”

“Có thể thế, nhưng Cedar Grove nhỏ bé lắm và, như anh đã nhanh chóng nhận ra đấy, thật khó để giữ một bí mật trong thị trấn này. Hãy phân tích tiếp nhé.” Tracy nói, gõ bút lên những từ “những người có thể đã chở cô ấy về” mà cô đã viết trong sổ ghi chép. “Những ai có thể đã chở cô ấy về, nếu không phải là Barbara?”

“Ed Witherspoon.” Faz nói.

“Và con trai ông ta, Gary.” Tracy nói.

“Hãy viết cả tên người bạn trai cũ của cô ấy nếu chúng ta đang liệt kê các khả năng.” Faz nói. “Fenzay. Có lẽ anh ta vẫn rình rập cô gái đó và dụ dỗ cô ấy để anh ta lái xe chở cô ấy về nhà.”

Tracy viết ra tên của Finlay.

“Còn ai nữa không?” Faz hỏi.

“Tôi sẽ phải suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ xem ai trong thị trấn thân thiết với Ed và Barbara và sẽ tham dự bữa tiệc.” Cô ngừng lại và nhìn vào tấm lịch nam châm trên tường.

“Cái gì thế?” Faz hỏi.

“Tôi chỉ đang nghĩ Heather chết vào khoảng thời gian này. Cô ấy chết sau ngày hôm nay hai ngày, vào hai mươi sáu năm trước.”

“Thật đáng tiếc khi một người trẻ tuổi qua đời.” Faz nói.

Tracy hít một hơi và tiếp tục. “Được rồi, tiếp tục nào.” Cô nói và điểm lại những gì mà họ đã biết hoặc nghi ngờ, và viết tất cả vào sổ ghi chép.

Họ bàn luận về câu nói của Eric rằng Mathews đã gợi ý cho họ sử dụng thông tin Heather mang thai để dụ cha của đứa bé lộ diện. Rồi Tracy nói: “Chúng ta biết Mathews đã cố kiếm tiền từ chuyện này và nói về nó.” Cô nói.

“Vào lúc này, đó chỉ là suy đoán.” Faz nói, chỉ vào cuốn sổ ghi chép của cô.

“Không hoàn toàn. Chúng ta biết ông ta đã kể với Finlay.”

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta không biết ông ta có cố kiếm tiền từ thông tin đó hay không.”

“Vâng, nhưng nếu ông ta đã nói với Finlay, vậy thì chúng ta có thể cho rằng ông ta đã nói với những người khác nữa.”

“Và tiếp theo chúng ta sẽ phân tích về cô Kimberly này?” Faz nói. “Vợ của Fenzay.”

“Vâng. Chúng ta đang suy đoán rằng khi Kimberly Armstrong biết được Heather đang mang thai, cô ấy đã tính toán và kết luận Heather thụ thai vào khoảng kỳ nghỉ lễ Giáng sinh. Thậm chí cô ấy có thể suy đoán, giống như chúng ta đang làm, rằng Heather thụ thai ở bữa tiệc của Ed Witherspoon.”

“Được rồi, nhưng cái cô Kimberly này có phải là loại người tống tiền người khác không?” Faz nói.

“Không, cô ấy không phải là loại người như thế. Nhưng cô ấy có thể đã kể với ai đó về những gì mà cô ấy nghi ngờ.”

“Tôi cảm thấy đó chính là điểm quan trọng - người mà Kimberly đã kể cho nghe. Chúng ta bắt đầu từ đó nào. Tôi biết cô không nghĩ thế, Tracy, nhưng một cô vợ thường kể những chuyện kiểu vậy với ai?”

Từ xô pha trong phòng khách, Vera nói: “Chồng cô ấy, người cảnh sát.”

Faz nhìn Tracy và nhún vai.

Rex và Sherlock sủa um lên và ngồi bật dậy từ giường của chúng, làm tất cả mọi người giật mình.

“Lạy thánh mớ bái.” Vera nói. “Cô không cần một cái còi báo động trong ngôi nhà này.”

“Rex, Sherlock. Im nào!” Tracy quát. “Đừng làm em bé thức giấc.”

Hai con chó lại sủa và nhanh chóng đi vòng qua đằng sau xô pha ra cửa. Tracy đang định suyt chúng lần nữa thì nghe thấy thứ âm thanh đã khiến chúng sủa váng lên. Đó không phải là tiếng gió hay tiếng kẽo kẹt của những cành cây bên ngoài ngôi nhà. Đó là tiếng động cơ xe. Cô nhìn ra ngoài những ô cửa sổ và thấy ánh đèn pha của một chiếc xe đang rẽ vào đường dẫn vào nhà.

Cô đi ra cửa chính và dùng chân đẩy Rex và Sherlock lùi lại, rồi ra lệnh cho chúng ngồi xuống. Hai con chó ngoan ngoãn làm theo. “Giờ thì ở yên đấy. Cả hai đứa. Ở yên đấy.”

“Em nên thử làm thế với anh.” Vera nói với Faz.

“Em nói với giọng điệu ấy thì có thể có tác dụng đấy.” Faz nói.

Tracy mở cửa. Cô nhận ra chiếc Tahoe dưới làn tuyết lất phất rơi và lòng cô thắt lại lo lắng. Dan đã về nhà sớm. Tracy chưa kể với Dan về chuyện Therese. Cô chưa kể với anh về những gì đã xảy ra. Cô giấu anh vì cô sợ những lời anh có thể nói, cách phản ứng của anh và những gì anh có thể làm.

Nhưng lý do ấy không bao biện được cho sự giấu giếm của cô. Đó chỉ là bản năng tự nhiên của con người.

Một ý nghĩ khác chợt nảy ra trong đầu cô, nó quá rõ ràng đến nỗi khiến cô quay lại nhìn Faz. Cô đang định nói ra miệng thì Sherlock lao ra cửa, Rex theo sau, làm cô phân tâm.

Dan chào đón lũ chó, nhưng sự chú ý của anh nhanh chóng chuyển hướng sang nữ cảnh sát đã ra khỏi xe và đang tiến lại chỗ anh. Hai người nói gì đó với nhau thật ngắn gọn, và Dan quay sang nhìn về phía cửa, chỗ Tracy đang đứng. Một phút sau, anh và lũ chó đi ngược lên lối đi lát đá, đường anh đi được thắp sáng một phần nhờ những ngọn đèn sân vườn.

Tracy cảm thấy bụng dạ nôn nao, giống như cảm giác cô đã trải qua trong những tháng đầu của thai kỳ. Dan dừng lại bên ngoài cánh cửa và giậm giậm đôi giày trên tấm thảm nhỏ. “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có một chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài ngôi nhà của chúng ta? Tại sao cô ấy lại muốn biết anh là ai và anh đến đây có việc gì?”

Tracy bước tránh sang một bên để Dan có thể vào trong nhà. Anh dừng lại ở tiền sảnh. “Vera. Faz.” Anh nhìn Tracy, càng hoang mang hơn. Anh nhìn cái giá vẽ với bức tranh dở dang, rồi nhìn căn bếp.

“Therese đâu?” Anh hỏi.