← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Dan đóng cửa phòng ngủ của họ lại, nhưng trước đó Rex và Sherlock đã kịp lao vào trong phòng. Chúng ngồi trong quầng sáng của ngọn đèn bàn trên chiếc tủ kê cạnh giường, như thể đang mong đợi một màn trình diễn. Tracy ra lệnh cho Alexa mở nhạc, hy vọng âm thanh ấy sẽ giúp át đi giọng nói của họ.

“Em định khi nào mới nói với anh?” Dan hỏi.

Tracy lắc đầu. “Đáng lẽ em phải nói với anh ngay, Dan à. Em chẳng có lý do gì chính đáng để không nói với anh cả.”

“Tại sao em lại không nói?”

Cô thở dài. “Em có thể nói rằng em biết anh bận rộn ra sao, anh nhiều việc thế nào, và em không muốn anh lo lắng.”

“Nhưng đó không phải là lý do, đúng không?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Vâng.”

Anh tựa vào thành giường. “Em đã nghĩ anh sẽ nói gì?”

Tracy nhún vai. “Anh sẽ nói em không thể vừa là một điều tra viên vừa là một người mẹ, anh sẽ nói những lo lắng ban đầu của anh hóa ra đều chính xác, anh sẽ nói em đang đặt tính mạng mình vào hiểm nguy, và con gái chúng ta sẽ phải trả giá vì sự cứng đầu của em.”

Dan cup mắt xuống. “Và cả anh nữa.”

“Và cả anh nữa.” Tracy nói. “Em nói có đúng không?”

Dan ngước lên nhìn cô. “Ừ, có lẽ thế.”

Trông anh có vẻ bực bội, nhưng không phải là tức giận. Phản ứng của anh làm cô bối rối, rồi khiến cô lo lắng. Muốn vàn ý nghĩ ùa đến với cô. Liệu anh có nói với cô rằng anh không thể sống như thế này? Liệu anh có nói với cô rằng mối quan hệ của họ đã kết thúc? Anh đi Seattle có phải là vì để gặp một bác sĩ và phát hiện ra bệnh ung thư nhưng không biết phải nói với cô thế nào? Liệu anh có nói với cô rằng anh đang ngoại tình?

“Em xin lỗi, Dan. Em xin lỗi vì đã đẩy gia đình mình vào cảnh hiểm nguy. Em...”

“Không, Tracy. Anh xin lỗi.”

Cô chăm chú quan sát anh, cố gắng xét đoán anh. “Em không hiểu. Tại sao anh lại xin lỗi?”

“Anh xin lỗi vì đã không có mặt ở đây, vì đã bỏ mặc em và Daniella.”

Trong một thoáng, cô chỉ nhìn anh chằm chằm. Rồi cô nói: “Anh đã nói anh đi vì anh có công việc mà. Em hiểu...”

“Không. Đó không phải là lý do.” Anh hít một hơi và lùa tay qua tóc. Một lần nữa, cô lại nghĩ lung tung. “Anh quả thật có nhiều việc, và anh cần đến Seattle, nhưng đó không phải là lý do khiến anh đi.”

Dạ dày cô quặn thắt. “Không phải ư?” Cô hỏi, ngập ngừng.

“Ừ, không phải đâu. Anh đi một phần là vì anh bực bội chuyện em không nghe lời anh và nhận vụ án đó.”

“Em có nghe lời anh mà. Em...”

Anh giơ một tay lên. “Anh biết, và anh xin lỗi, Tracy. Leah đã nói một điều với anh và câu nói đó đã trúng tim đen của anh. Đáng lẽ anh phải ở đây. Đáng lẽ anh không bao giờ được bỏ mặc em và con giữa một cơn bão tuyết. Anh đã để cho lòng kiêu hãnh và cái tôi của mình ngáng đường mình. Trách nhiệm đầu tiên của anh phải là dành cho hai mẹ con em, thế mà anh lại bỏ rơi em, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa đâu. Anh sẽ không để cho lòng kiêu hãnh và cái tôi của mình chen lên trước trách nhiệm với gia đình chúng ta lần nữa. Anh sẽ không làm thế với em hay Daniella. Đó là lời hứa mà anh đã tự hứa khi em mang thai, là lý do anh thuê Leah.”

Cô không biết phải nói gì. Cô những tưởng Dan sẽ bực tức với cô. Cô những tưởng anh sẽ bắt cô lựa chọn giữa công việc và bổn phận làm mẹ, cô những tưởng anh sẽ nói với cô rằng anh sẽ bỏ đi nếu cô không thể đặt anh là ưu tiên hàng đầu. Và vào khoảnh khắc đó, cô nhận ra lý do tại sao cô lại phán đoán như thế. Đó chính là điều mà Ben, người chồng đầu tiên của cô, đã nói với cô nhiều năm trước, khi cô đang truy lùng hung thủ sát hại Sarah. Ben đã nói với cô rằng anh ta không thể là ưu tiên thứ hai của cô - và sẽ không như thế. Anh ta đã ép buộc Tracy phải lựa chọn. Rồi anh ta bỏ đi. Kể từ đó, cô không bao giờ gặp lại hay nghe thấy tin gì từ anh ta nữa.

“Đáng lẽ em nên nói với anh, Dan à. Thật sai lầm khi giấu anh chuyện đó.”

Anh gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng em đã không thể nói với anh, và anh xin lỗi vì em đã có cảm giác là em không thể nói với anh.”

“Điều đó chẳng liên quan gì đến anh cả, Dan ạ.”

“Có chứ. Em có quyền mong đợi nhiều hơn từ anh. Anh xin lỗi vì đã không cư xử theo cái cách khiến em có cảm giác là em có thể nói với anh, bất kể lý do ẩn sau đó là gì, mà anh nghi ngờ là nó có liên quan đến vụ án mạng của Sarah và cuộc hôn nhân đầu tiên của em.”

Tracy gật đầu. “Đúng vậy, nhưng xin anh đừng tự trách mình. Điều đó không giúp được gì cả. Đáng lẽ cả hai chúng ta đều có thể cư xử khác đi. Cả hai chúng ta đều có một phần lỗi.”

“Đồng ý.”

Cô ngã vào vòng tay anh. “Anh hiểu tại sao em không thể buông bỏ vụ này, tại sao em phải giải quyết được vụ này chứ?”

“Anh hiểu đó là bản tính của em.”

Cô rời anh ra, nhìn vào mắt anh. “Nhưng anh có hiểu rằng chuyện này không phải là vì em không? Em không làm chuyện này vì Sarah. Em làm chuyện này là vì Heather và Kimberly và tất cả những người phụ nữ ở ngoài kia, những người có thể sẽ mất mạng vì một kẻ tâm thần nào đó. Có lẽ em chỉ đang ‘đao to búa lớn’, nhưng em không muốn Daniella phải sống trong thế giới kiểu đó hay Cedar Grove kiểu đó. Có kẻ nào đó đang ở ngoài kia, Dan à. Một kẻ mà em nghĩ đã giết hại ba mạng người.”

Anh thở dài. “Anh biết, nhưng anh ước gì em đừng nói với anh điều này.”

“Em xin lỗi. Nhưng bác Roy đã cử một nữ cảnh sát canh gác ngôi nhà liên tục. Và bác ấy hoặc Faz sẽ đi cùng em đến bất cứ nơi nào em đến.”

“Chà...” Anh nhún vai. “Anh không thích điều đó, nhưng đây là điều anh phải chấp nhận khi kết hôn với một điều tra viên, và anh biết em đã phải chịu đựng đủ thứ khủng khiếp từ trưởng ban của em để làm công việc này. Anh sẽ không bảo em đừng làm công việc này nữa, hoặc đưa ra bất cứ tối hậu thư nào cho em. Nhưng với tư cách là chồng của em, anh đề nghị em hãy thật cẩn thận. Hãy để bác Roy giúp em.”

“Em cũng đã suy nghĩ về chuyện đó, và nếu anh muốn, anh có thể đưa Daniella về nhà với anh. Chỉ cần chúng ta không ở đây thì Therese có thể trở lại làm việc cho chúng ta, hoặc em biết Vera sẽ trông nom con bé.”

Dan mỉm cười. “Anh không được cấu tạo để cho con bé bú.” Anh nói.

“Chúng ta có thể cho nó uống sữa công thức. Mẹ con em đang cố tập làm vậy.”

“Và tình hình thế nào?”

Tracy nhún vai.

Dan lắc đầu. “Anh sẽ không bỏ mặc em hay Daniella, Tracy. Đó là lý do anh trở lại.”

“Em biết. Và em không muốn anh bỏ mặc em hay Daniella.” Cô nói.

“Anh nói nghiêm túc đấy, Tracy. Anh muốn em thật cẩn thận. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu mất em. Cuộc sống của anh vốn không như anh mong đợi, nhưng tất cả nỗi thất vọng đã tan biến khi anh gặp em.”

“Em cũng vậy mà.” Cô ôm lấy anh. Ôm thật chặt. Cô biết cô sẽ không bao giờ xứng đáng với anh, và cô sẽ không bao giờ cho rằng mình biết anh đang nghĩ gì nữa.

“Therese ổn chứ?” Dan hỏi khi họ rời nhau ra.

“Cô ấy khá hoảng loạn, nhưng thân thể không bị tổn hại gì. Cô ấy muốn ở lại, nhưng em đã nghĩ tốt nhất nên nhờ một sĩ quan cảnh sát của bác Roy đưa cô ấy về nhà.”

“Em đã gọi điện cho Faz à?” Anh hỏi.

“Không. Anh ấy gọi điện cho em ngay sau khi chuyện đó xảy ra, khi em vẫn còn khá bàng hoàng. Em đã tự động trút ra hết mọi chuyện với anh ấy. Điều tiếp theo mà em biết là anh ấy và Vera đã xuất hiện ở đây. Vera trông nom Daniella, còn Faz thì trông nom em.”

Dan mỉm cười. “Faz đúng là Faz. Anh vui lắm. Nào, chúng ta nên ra ngoài kia trước khi họ nghĩ chúng ta đã giết nhau.”

“Em đã phát hiện ra vài điều.” Tracy nói.

“Anh cũng vậy.” Anh nhanh chóng nói cho cô biết về cuộc gặp với Zack Metzger và việc Sunnie Witherspoon giới thiệu các thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn. “Cô ấy đã làm theo lệnh của Rav Patel hoặc làm theo lệnh của Gary. Có lẽ là cả hai, căn cứ vào sự thân thiết giữa hai người đó. Anh nghĩ có người đang được hưởng lợi từ toàn bộ chuyện này. Anh chỉ chưa biết là bằng cách nào hoặc đó là ai thôi. Nhưng anh có thể đoán được. Đó là vì tiền. Hầu như luôn là vậy mà. Chúng ta có thể nói chuyện sau. Hãy ra ngoài ăn mì spaghetti của Vera đã nào. Mùi thơm quá.”

“Thực ra, Therese đã làm nước xốt.”

“Therese ư? Thật sao? Chết tiệt, chúng ta phải đưa cô gái Ireland đó trở lại thôi.”