← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Ngay sau nửa đêm, Daniella ọ ẹ, và Tracy dậy để kiểm tra con bé, nghĩ rằng nó cần thay bỉm. Cô vừa mới cho Daniella bú và không nghĩ nó có thể đói nhanh đến vậy. Khi Tracy đi vào phòng trẻ, Daniella đã ngủ lại, nhưng có người đang thức ở dưới nhà; cô nhìn thấy đèn trong bếp đang bật. Cô tóm lấy chiếc áo choàng ngủ từ phía sau cánh cửa phòng ngủ và mặc vào khi cô đi xuống dưới. Cô vẫn có thể phảng phất ngửi thấy mùi món nước xốt spaghetti của Therese và mùi bánh mì tỏi của Vera.

Faz ngồi ở bàn bếp, đọc sách trên chiếc Kindle, và ngẩng lên nhìn Tracy qua chiếc kính lão hình bán nguyệt. “Chào. Tôi không làm cô thức giấc đấy chứ?” Ông nói.

“Không phải đâu, tôi dậy vì Daniella. Anh không ngủ được à?”

Faz rên rỉ. “Tôi chưa bao giờ ngủ ngon giấc. Vấn đề càng trầm trọng hơn khi Vera được chẩn đoán mắc ung thư vú.”

Tracy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông. “Nhưng chị ấy ổn rồi, đúng không?”

Faz đặt chiếc Kindle cùng chiếc kính lên bàn. “Ừ, ừ. Cô ấy ổn rồi. Cô ấy đã nhận kết quả âm tính trong lần kiểm tra gần nhất. Vì thế bây giờ chúng tôi chỉ cần đợi vài tháng nữa để kiểm tra lại. Chúng tôi phải làm thế trong năm năm. Có vẻ như cả đời vậy.”

“Đó là lý do anh không ngủ được à?”

Faz nhún vai. “Suy nghĩ về cái chết của chính mình hoặc cái chết của một người mà chúng ta yêu thương khiến chúng ta không ngủ được nhiều.”

“Vâng, tôi cũng cho là vậy.” Tracy nói.

“Tôi lớn tuổi hơn cô. Cha mẹ tôi đều đã qua đời. Tôi sẽ là người tiếp theo, cô biết chứ?”

“Tôi biết.” Tracy nói. “Tôi cũng đã mất cả gia đình của mình mà, anh nhớ không?”

“Ôi trời, tôi xin lỗi, Tracy. Tôi không cố ý tỏ ra là đang ‘lên lớp’ cô đâu.”

“Đừng bận tâm. Thành thật mà nói, tối nay tôi cũng sẽ không ngủ được nhiều.”

“Thứ gì đang quấy rầy cô vậy?” Faz hỏi.

“Vụ án này.”

“Cô phải tìm cách bỏ lại công việc ở chỗ làm mới được.”

“Thường thì tôi có thể làm vậy. Tôi khóa những vụ án của mình ở một cái hộp trong đầu, và chúng ở yên đó cho đến khi tôi làm việc trở lại. Ít nhất là về mặt lý thuyết. Nhưng không phải lúc nào cách đó cũng hiệu quả.”

Faz cười mỉm. “Nhưng trước kia cô đâu phải suy nghĩ đến con cái. Đúng không nào?”

Bên dưới vẻ ngoài lỗ mãng mà Faz thích thể hiện, đặc biệt là đối với các nghi phạm - nhìn và nghe giọng người đàn ông New Jersey gốc Ý này như muốn đập vỡ xương bánh chè của đối phương vậy - là một con gấu bông, một người đàn ông mà Tracy đã thấy là khá uyên thâm.

“Tôi cũng từng như thế mà, Tracy, mặc dù tôi sẽ không đặt cô và tôi vào cùng một vị trí. Ở vị trí của tôi, không bao giờ có bất cứ vấn đề gì về việc Vera ở nhà với Antonio còn tôi thì đi làm. Cô ấy lo lắng cho tôi, đặc biệt là sau chuyện mới xảy ra gần đây, nhưng như tôi từng nói với cô đấy, lo lắng là một phần của yêu thương.” Ông ngửa hai lòng bàn tay lên. “Cô ấy yêu tôi. Vì thế cô ấy lo lắng cho tôi. Còn tôi á? Tôi chẳng bao giờ lo lắng cho bản thân mình như tôi lo lắng cho Vera và Antonio. Tôi cho rằng nếu số tôi đã tận thì có lo lắng cũng chẳng tránh được. Bây giờ Antonio đã trưởng thành rồi, nó đang ở một nơi tuyệt vời với một công việc tốt và một người vợ sắp cưới tuyệt vời.”

Tracy thở dài. “Tôi lo rằng mình sẽ không còn được ở bên Daniella.” Cô nói. “Sự kiện đêm hôm nọ đã khiến tôi sợ hãi, Faz ạ. Những gì có thể xảy ra đã làm tôi sợ hãi.”

“Hẳn rồi.” Faz nói. “Ai trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ sợ mà.”

“Ngay cả anh sao?” Cô mỉm cười.

“Có lẽ còn sợ gấp đôi cô ấy chứ. Nghe này, chúng ta không lựa chọn bán giày hay làm luật sư. Có những ngày chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Đó là điều đi đôi với công việc này. Chú của tôi đã khuyên tôi như thế hồi ở New Jersey. Ông nói đó là điều đáng sợ của công việc này,nhưng đó cũng là điều khiến ông ra khỏi giường mỗi sáng trong ba mươi lăm năm. Đừng hiểu lầm tôi; tôi chẳng thích gì việc những kẻ như Jimmy Nhỏ làm bầm giập mặt tôi, nhưng tôi yêu công việc này. Vì thế cô phải tự hỏi mình. Cô có yêu công việc này đủ để chịu đựng những điều đáng ghét như thế không?”

Tracy gật đầu. “Tôi cho rằng anh không có câu trả lời cho tôi.”

Faz lắc đầu. “Không ai có thể trả lời thay cô cả. Nhưng theo như tôi thấy, dường như cô đã phải chịu đựng quá nhiều điều đáng ghét, vậy mà cô vẫn ở trong ngành đấy thôi.”

Cô gật đầu. Có lẽ cô sẽ phải tự tranh luận với mình trong nhiều ngày. “Tối nay tôi đã nghĩ đến một chuyện, khi Dan về nhà.”

“Lúc cô nhìn tôi với ánh mắt đó hả?”

“Anh đã nhận ra cơ đấy.”

“Tôi thường nói với Del đó là ánh mắt khi cô sáng tỏ điều gì.”

“Tôi chưa bao giờ biết điều đó.”

“Lần này thì nó là gì vậy?”

“Tôi đã nghĩ về lý do tại sao tôi không nói cho Dan biết về chuyện xảy ra vào đêm hôm nọ.”

“Cô đang bảo vệ anh ấy. Cô không muốn anh ấy lo lắng.”

“Đó sẽ là một câu trả lời dễ nghe hơn, nhưng thành thật mà nói, tôi đã không chắc anh ấy sẽ phản ứng ra sao, và tôi sợ anh ấy sẽ bắt tôi chọn lựa, bảo tôi phải bỏ việc. Vì thế tôi đã không nói gì cả.”

“Đôi khi sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta không kể với người bạn đời của mình mọi chuyện.”

“Đúng vậy. Nhưng đó cũng là bản tính của con người, không phải sao?”

“Chính xác. Chúng ta cố gắng bảo vệ những người mình yêu thương.”

“Vì thế điều đó khiến tôi nghĩ đến Kimberly Armstrong về công trình nghiên cứu mà cô ấy đã thực hiện và những gì mà cô ấy có thể đã tìm hiểu được. Và tôi đã nghĩ, có lẽ cô ấy không nói với chồng mình về những gì cô ấy phát hiện ra.”

“Bởi vì cô ấy phát hiện ra anh ta là thủ phạm?”

“Không phải, bởi vì cô ấy biết điều đó sẽ làm cậu ta bị tổn thương. Cô ấy đang cố bảo vệ cậu ta.”

“Tôi không hiểu.”

“Cô ấy sẽ làm cậu ta tổn thương nếu cô ấy để cho cậu ta biết rằng cô ấy có những mối nghi ngờ về cậu ta, về việc liệu cậu ta có tội hay không. Tôi khó mà tin được họ lại không nói chuyện về một vấn đề quan trọng như thế, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tại sao. Cô ấy không muốn làm tổn thương chồng mình. Cô ấy muốn bảo vệ cậu ta.”

“Ừ, tôi cho rằng tôi có thể tin điều đó.” Faz nói. “Tuy nhiên, cũng có thể cô ấy đã phát hiện ra anh ta là hung thủ, Tracy ạ.”

“Tôi sẽ điều tra theo hướng này. Hãy giả sử rằng Kimberly biết được những gì Jason Mathews đã phát hiện ra, những gì Finlay nghi ngờ và nói với tôi.”

“Chuyện Heather có thể đã thụ thai ở một bữa tiệc Giáng sinh?”

“Đúng vậy. Nhưng Kimberly không thể nói với Finlay về phát hiện của cô ấy mà không khiến cho cậu ta có cảm giác là cô ấy đang nghi ngờ cậu ta. Nếu chúng ta chấp nhận giả thuyết này, vậy thì cô ấy có thể nói với ai? Một thông tin như thế, cho dù chưa được xác thực, sẽ khiến cô ấy khó mà giữ kín trong lòng. Nhưng cô ấy không thể nói với Finlay, vì thế cô ấy có thể nói với ai? Kimberly là một phóng viên. Một phóng viên sẽ nói chuyện với ai?”

Mắt Faz lóe lên một tia sáng. “Tổng biên tập của cô ấy.”

Tracy gật đầu.

“Nhưng nếu cô ấy nói với tổng biên tập của cô ấy, chẳng phải ông ta sẽ...”

“Nói gì đó? Đăng một bài báo?” Cô lắc đầu. “Không nhất thiết. Tôi biết Atticus Pelham mà.”

“Atticus?” Faz nói, không giấu được sự mỉa mai. “Nghe như nhân vật trong truyện Giết con chim nhại ấy nhỉ?”

“Cha mẹ ông ấy rất mê cuốn tiểu thuyết đó.”

“Đó không phải là lý do để đày đọa con mình với cái tên ấy.”

Cô mỉm cười. “Atticus không thích đăng bất cứ thứ gì gây tranh cãi. Finlay nói đó chính là điều Atticus đã nói với Kimberly khi cô ấy nói cô ấy muốn tìm hiểu về vụ án Heather Johansen. Dường như ông ta đã đồng ý để cô ấy điều tra về nó, nhưng ông ta không hứa hẹn là sẽ đăng những gì cô ấy viết.”

“Cô còn biết gì về cái ông Atticus này nữa?”

“Ý anh là gì?”

“Ông ta bao nhiêu tuổi? Liệu ông ta có thể có mặt ở bữa tiệc đó không?”

“Không. Không, ông ta không phải người gốc Cedar Grove. Ông ta đến đây có lẽ khoảng hai mươi năm trước, sau năm 1993 nhiều.”

Faz nhún vai. “Tôi cho rằng có hỏi cũng chẳng hại gì. Cô sẽ phải nhờ ông cảnh sát trưởng to béo đó đi cùng cô. Cô cảm thấy thoải mái với điều đó chứ?”

Trước khi họ lên giường đi ngủ, Seattle đã duyệt cho Faz tới Phoenix để nói chuyện với Pete Adams, người chủ cũ của quán rượu Bốn Nhánh, và Faz đã đặt vé cho chuyến bay vào sáng mai, xuất phát từ sân bay ở Bellingham.

“Tôi đã biết Roy Calloway cả đời mình. Không phải lúc nào tôi cũng đồng tình với những gì ông ấy làm hay cách ông ấy làm những việc đó, nhưng tôi biết ông ấy luôn thật lòng quan tâm đến người khác. Anh giúp tôi một việc nữa được không?” Cô hỏi.

“Chắc chắn rồi.”

Cô rời khỏi bàn và quay trở lại với một tờ giấy.

“Cái gì thế?” Faz hỏi.

“Đây là những người đã mua các cơ sở kinh doanh ở Cedar Grove này. Dan đang cố tìm họ. Tôi biết chúng ta không được phép sử dụng nguồn tài nguyên của cảnh sát để phục vụ cho một vấn đề dân sự...”

“Nhưng cô cảm thấy áy náy vì đã không nói với anh ấy về chuyện đã xảy ra, vì thế cô muốn bù đắp cho anh ấy?”

Cô mỉm cười và đứng dậy. “Đừng để cho bất cứ ai nói với anh rằng trực giác của anh không tốt nhé, Faz.”

“Tôi đã lập gia đình ba mươi năm rồi đấy.”

Cô nắm lấy cánh tay ông. “Cảm ơn anh, Faz. Tôi nói thực lòng đấy. Cảm ơn vì tất cả.”

“Này, bây giờ chúng ta là một gia đình mà. Đây là điều mà người trong gia đình làm cho nhau đấy.”

Cô mỉm cười. Đã lâu lắm rồi cô mới nghe thấy những lời này. “Tôi đi ngủ lại đây. Ở vùng này, trời sáng nhanh lắm.”

Faz nhấc chiếc Kindle của mình lên. “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”