← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Dan chuyển chiếc Tahoe sang chức năng chạy hai cầu và chở Faz qua những con đường ngập tuyết tới sân bay ở Bellingham, một chuyến đi kéo dài một tiếng mười phút. Faz đã đòi tự lái xe của mình, nhưng Dan gạt đi ý kiến đó sau khi kiểm tra lốp xe của Faz. Chúng không tệ, nhưng không tốt bằng những chiếc lốp đi tuyết mà Dan đã lắp cho chiếc Tahoe của anh vào mùa đông, và gần đây Faz không có nhiều kinh nghiệm trong việc lái xe trên đường núi phủ đầy tuyết và băng. Hơn nữa, Vera có thể cần xe của họ để đi đâu đó, tránh cho mình buồn chán đến phát điên.

Faz nhìn vào bề ngoài làm bằng đá và gỗ của tòa sân bay hiu quạnh. “Tôi từng thấy những cửa hàng REI ở Seattle còn to hơn thế này.” Ông chộp lấy cái túi du lịch nhỏ của mình - ông đã nhét vào đó một bộ quần áo để thay, vì không chắc bao lâu mình mới tìm được Pete Adams - và chui ra khỏi xe.

“Cảm ơn anh vì tất cả, Faz.” Hai người bắt tay nhau, không khí lạnh lùa vào trong chiếc Tahoe qua cái cửa mở. “Tracy và tôi đều biết ơn những gì anh và chị Vera đã làm.”

“Như tôi đã nói với Tracy đêm qua đấy, Dan.” Faz nói, mỗi từ thoát ra khỏi miệng ông đều kèm theo một làn hơi. “Bây giờ chúng ta là một gia đình. Đây là điều mà người trong gia đình thường làm cho nhau. Cảm ơn vì đã chở tôi đến đây. Hãy nói với Tracy rằng tôi sẽ kịp thời thông báo tin tức cho cô ấy.”

Dan nghĩ về câu nói họ là một gia đình của Faz khi anh lái xe rời khỏi sân bay và quay trở lại Cedar Grove. Những lời ấy rõ ràng đã mang lại sự an ủi cho Tracy. Cô đã mất cả gia đình, giống như Dan, nhưng mất mát của cô đau đớn hơn nhiều và xảy ra lúc cô còn rất trẻ. Tracy đã từng là nàng công chúa của Cedar Grove, cha cô là một bác sĩ đáng kính, mẹ cô có mối quan hệ tốt với cộng đồng, còn cô và Sarah là hai “con cưng” của thị trấn, nổi tiếng trong giới bắn súng. Thế rồi Sarah mất tích, và câu chuyện thần tiên biến mất. Nó không bao giờ trở lại nữa. Nó chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.

Dan nghĩ về cái ngày họ tìm thấy hài cốt của Sarah, hai mươi năm sau khi cô ấy mất tích, và cảm giác của Tracy trong ngày hôm ấy. Lúc đó, cha mẹ cô đã qua đời. Cô không có ai để dựa vào, cô đã chẳng có ai để dựa vào suốt nhiều năm. Sarah đã được chôn ở đó chỉ vài ngày trước khi con đập thủy điện bắt đầu hoạt động, chặn lại dòng chảy của con sông và tạo ra một cái hồ ở nơi Edmund House đã vùi thi thể của Sarah. Mãi đến khi con đập bị dỡ trong một chiến dịch về môi trường để khôi phục lại môi trường sống tự nhiên cho cá hồi và nước hồ rút đi, họ mới tìm thấy hài cốt của cô ấy.

Họ dỡ con đập và nước rút đi.

Dan ngồi thẳng người dậy. Ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu anh như một tia chớp. “Nước rút đi, trở về với mức ban đầu của nó.” Dan lẩm bẩm. Có thể đơn giản đến vậy sao? Anh lại nghĩ về việc thành phố Cedar Grove đột nhiên mua lại tất cả các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ. Tại sao lại như vậy nhỉ? Người ta hiếm khi làm gì nếu chẳng thu được lợi ích. Có thật là Gary Witherspoon chỉ đơn giản hào hứng với việc đem lại sức sống mới cho một thị trấn già cỗi và tận dụng những nguồn tài nguyên tự nhiên của Cedar Grove, như anh ta đã tuyên bố? Phải chăng anh ta đang cố gây ấn tượng với cha mình bằng cách vượt trội hơn ông ta?

Hay anh ta đang kiếm được lợi, bằng cách nào đó? Ai đó đang cố kiếm tiền.

Thứ gì thúc đẩy mọi người? “Lòng tham.” Dan nói.

Trước khi những con đập đi vào hoạt động, khu vực phía trên con sông đã được lên kế hoạch phát triển thành một khu nghỉ dưỡng trên núi. Một công ty phát triển đã tới Cedar Grove với những bản kế hoạch xây dựng sân gôn, một câu lạc bộ, một bể bơi và hàng tá ngôi nhà. Người ta nói khu nghỉ dưỡng ấy sẽ làm cho Cedar Grove thay đổi, giá bất động sản sẽ tăng vùn vụt và các cơ sở kinh doanh sẽ làm ăn phát đạt, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Tất cả đã chìm dưới nước, theo đúng nghĩa đen, khi những con đập thủy điện đi vào hoạt động.

Có lẽ nào lại có một dự án phát triển dành cho khu đất ấy? Có lẽ nào đó là lý do khiến những người chủ mới mạo hiểm mở những cơ sở kinh doanh mới?

Dan tính xem anh đã đi bao xa. Liệu anh có thể tìm thấy con đường dẫn đến nơi mà ngày xưa là vị trí của khu nghỉdưỡng Cascadia hay không? Anh nhớ con đường ấy nằm giữa Silver Spurs và Cedar Grove. Thấy rằng cứ làm theo linh cảm cũng chẳng mất mát gì, Dan kiểm tra gương chiếu hậu - vì tuyết rơi suốt đêm qua nên con đường quận lộ gần như vắng tanh - và đi chậm lại. Anh cho xe bò chầm chậm, để mắt tìm kiếm ngã rẽ. Nó chưa bao giờ có biển đánh dấu, nhưng anh và Tracy đã từng đi lên con đường ấy vào năm 2013 để Dan có thể thấy nơi Sarah được chôn, và anh biết rằng những người đi săn vẫn sử dụng con đường đó để đi vào vùng hoang dã.

Anh lái xe thêm một phần mười dặm nữa, rồi một phần mười dặm nữa, và lại một phần mười dặm nữa lần thứ ba. Ngay khi anh bắt đầu nghĩ rằng mình đã đi quá xa và tính đến chuyện vòng lại, anh nhìn thấy thứ có vẻ là con đường ấy giữa một rặng cây. Lối vào đã bị che lấp một phần bởi đống tuyết được máy xúc tuyết gạt sang bên mép đường.

Dan về số thấp và rẽ trái. Xe anh nẩy lên qua mép lớp tuyết đóng băng và giữ vững tốc độ. Có cảm giác tuyết bị lèn chặt, mặc dù đêm qua tuyết rơi dày đúng mười phân và tuần trước là ba mươi phân. Anh thấy dạo gần đây chẳng có lý do gì để bất cứ ai lái xe trên con đường này. Còn tận vài tháng nữa mới tới mùa săn mà.

Khi con đường bằng phẳng hơn, Dan dừng lại, gạt cần số về trạng thái đỗ và bước xuống từ buồng lái. Tuyết ngập đến mắt cá chân anh. Anh đi tới đằng trước chiếc Tahoe và dùng hai bàn tay gạt lớp tuyết đi. Bên dưới lớp tuyết trên cùng, anh nhìn thấy thứ trông như hai vết lún, vết lốp xe, trên tuyết.

Ai đó đã đi lên đây, và chỉ mới đây thôi.

Dan leo trở lại lên chiếc Tahoe và tiếp tục lái đi, chiếc xe thể thao đa dụng nẩy lên nẩy xuống trên mặt đường mấp mô. Thêm một phần tư dặm nữa, con đường trở thành đường cụt. Cách hai mươi thước đằng trước, ngay bên phải của anh, anh nhìn thấy đỉnh của một cây cột bê tông trồi lên từ mặt tuyết, nó đã từng là cổng vào của khu nghỉ dưỡng Cascadia. Nhà phát triển từng có một văn phòng ở đây một dạng nhà lưu động. Bên trong nhà lưu động đó, một nhân viên kinh doanh của họ cho những đối tượng quan tâm xem ảnh của các mẫu nhà khác nhau, câu lạc bộ và sân gôn. Dan không thấy có bất cứ hoạt động nào diễn ra gần đây - không có thiết bị xây dựng hay chiếc xe tải nào. Không có những khúc gỗ mới đốn. Không có vết lốp xe. Nơi này trông hệt như những gì anh còn nhớ hồi anh và Tracy đi lên con đường này để tới nơi hài cốt Sarah được phát hiện. Cây cối đã được phát quang để nhường chỗ cho văn phòng này. Khoảng thời gian hơn hai mươi năm không làm thay đổi nhiều lắm vẻ ngoài của nó.

Dan xuống xe, mặc áo khoác và đeo găng tay vào, rồi đi bộ về phía trước, mỗi bước đi lại bị chìm lún xuống gần tới cổ đôi giày Sorels. Anh cảm nhận được cái lạnh trên khuôn mặt và mái đầu không được che chắn. Cặp kính của anh phủ đầy hơi. Anh tháo kính ra, gài gọng kính vào một nút áo sơ mi, rồi kéo kín khóa áo khoác. Anh bì bõm lội tới cây cột bê tông rồi dừng lại, cố gắng nhớ ra sơ đồ nơi này để tìm vị trí của căn nhà lưu động năm xưa.

Hai mươi phút tiếp theo, anh cứ đi vòng vòng, vừa đi vừa đá hất tuyết, vòng sau lại rộng hơn vòng trước, tìm kiếm những dấu hiệu của hoạt động phát triển gần đây, chẳng hạn như những cây cọc khảo sát bị chôn trong tuyết.

Những làn hơi thoát ra từ miệng và hai lỗ mũi của anh, chẳng mấy chốc anh cảm thấy mình đang toát mồ hôi bên trong chiếc áo khoác. Anh tựa vào một cái cây, thở dốc. Chuyến đi này thật vô ích. Ngay cả khi những cây cọc khảo sát được cắm xuống đất, anh cũng sẽ không bao giờ tìm thấy chúng với lớp tuyết dày như thế này. Anh sẽ phải nghĩ đến một cách khác. Anh có thể gọi điện cho công ty từng lên kế hoạch phát triển Cascadia, nhưng anh không nghĩ nó vẫn còn tồn tại sau ngần ấy năm. Anh nhớ đến những bài báo về việc công ty đó đã đệ đơn phá sản sau khi dự án Cascadia thất bại. Dan ước gì mình đã nghĩ đến khả năng này lúc anh vẫn còn ở Bellingham. Nếu thế, anh đã có thể đi tới Sở Xây dựng quận Whatcom để xem liệu có bất cứ hồ sơ dự án phát triển nào được nộp hay có bất cứ cuộc họp trù bị nào đã diễn ra không.

Chết tiệt. Anh sẽ phải lái xe về. Nhưng trước hết, anh cần đi tiểu đã. Anh đã uống một cốc cà phê trên đường đến sân bay.

Anh bước tới mặt bên của một cái cây, kéo khóa quần xuống và thải ra một dòng chảy đều đặn. Trong lúc làm thế, anh nhìn về phía cái cây trước mặt mình và nhận thấy một tấm thẻ bạc được đóng vào vỏ cây. Tấm thẻ có chiều rộng bằng tờ giấy gói kẹo cao su và dài hơn một centimet. Anh quay đầu nhìn sang cái cây bên trái và thấy nó cũng được gắn một tấm thẻ kim loại tương tự như vậy. Anh nhanh chóng kéo khóa quần lên, mở khóa áo khoác và lấy chiếc kính đang gài ở áo sơ mi ra. Mắt kính ấm áp lập tức bị mờ khi chúng gặp không khí lạnh. Anh lau kính vào áo sơ mi rồi đeo kính lên mắt. Tấm thẻ được khắc số. Trước đây, Dan đã từng nhìn thấy những tấm thẻ như thế này, khi anh xin phép cải tạo lại ngôi nhà của cha mẹ mình. Quận Whatcomđã yêu cầu anh phải để cho một chuyên gia trồng cây tiến hành khảo sát tất cả cây cối trên mảnh đất của cha mẹ anh để quận có thể chắc chắn rằng Dan sẽ không phát quang mảnh đất, dẫn đến việc hủy hoại hệ sinh thái vì làm tăng mức khí cacbonic trong không khí, phá hoại tầng ôzôn, và gây ra những sự kiện tai ương khiến cho toàn bộ nhân loại phải đối mặt với nhiệt độ tăng cao và bệnh ung thư da.

Nhưng cũng không phải anh khó chịu vì phải chi tiền cho một quy định mà trước thời điểm đó, anh chưa từng nghe nói đến.

Dù sao đi nữa, chưa hề có quy định đó vào hai mươi lăm năm trước, khi địa điểm này lần đầu tiên được xem xét để phát triển thành khu nghỉ dưỡng Cascadia. Nó chỉ mới xuất hiện sau này, khi các nhà sinh thái học trở nên tích cực hơn với việc bảo vệ môi trường, đó cũng chính là lý do cho việc dỡ bỏ những con đập thủy điện - để khôi phục lại môi trường sống hoang dã của cá hồi.

Vì thế những tấm thẻ này hẳn là mới được gắn lên cây dạo gần đây thôi. Dan đi tới cái cây kế tiếp. Nó cũng được gắn thẻ. Trong năm phút tiếp theo, anh tìm thấy mười lăm cái cây nữa, tất cả đều có đường kính hơn hai mươi centimet, một số cây còn lớn hơn con số đó nhiều.

“Khốn kiếp.” Anh nói, một nụ cười nở trên khuôn mặt lạnh giá của anh.