← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Tracy cho Daniella bú và tắm cho con bé trong cái bồn inox. Rồi cô cố mặc quần áo cho con bé, cho nó bú lần nữa và ru nó ngủ giấc buổi sáng.

“Tôi sẽ không đi lâu đâu.” Cô nói với Vera.

“Cô cứ thong thả.” Vera nói. “Cô bé này là một thiên thần nếu so sánh với Antonio của tôi. Thằng bé rất quấy trong sáu tháng đầu tiên. Nếu nó thức, nó sẽ la hét.”

“Tôi sẽ cố không đi lâu.” Tracy lại nói.

Vera mỉm cười. “Tracy, tôi đã là vợ của một cảnh sát trong hai mươi chín năm, và kết hôn với một điều tra viên trong hơn hai mươi năm. Tôi biết công việc này là thế nào. Cô phải lần theo các manh mối, thi thoảng những manh mối đó dẫn cô đến những manh mối khác, khiến cô phải làm việc nhiều giờ liền. Chúng tôi sẽ ổn thôi. Đặc biệt là khi có một nữ cảnh sát đang ở ngoài kia canh gác cho chúng tôi, và có hai con chó ở trong nhà.”

Điểm dừng chân đầu tiên của Tracy là Sở Cảnh sát. Cô dành mười lăm phút để báo cáo tình hình cho Roy Calloway và nói với ông về những việc mà cô muốn làm. Sau đó, họ nhảy lên chiếc Subaru của cô để đi một chặng đường ngắn tới tòa soạn của tờ Towne Crier trên phố Số Bốn, một ngôi nhà gỗ cũ của thợ mỏ đã được thị trấn chỉ định làm địa danh lịch sử từ trước cả khi Tracy chào đời.

“Bác đã điều tra thêm được gì về kẻ đã nổ súng vào nhà cháu đêm hôm nọ chưa?” Tracy hỏi.

Calloway xoa đám râu lởm chởm trên cằm. “Chưa. Hàng xóm không nghe thấy gì vì lúc đó cơn bão đang hoành hành - kể cả là tiếng súng trường. Còn những bức ảnh thì sao, những bức ảnh mà cháu đã gửi cho một... Cháu gọi cô ấy là gì ấy nhỉ?”

“Người phân tích dấu vết. Cháu đã nói chuyện với cô ấy sáng nay. Không có bức ảnh nào rõ ràng nhưng cô ấy nói rằng các dấu vết trong những bức ảnh mà cháu đã gửi là dấu vết của một đôi giày đi tuyết của hãng L. L. Bean, loại giày nam, cỡ chín hoặc mười.”

“Cũng không to lắm.” Calloway nói.

“Có lẽ với một người có vóc dáng như bác thì cỡ đó không to, nhưng cỡ mười khá là phổ biến. Nếu cô ấy có thể đo độ sâu của những vết lõm, cô ấy có thể ước tính cân nặng của kẻ đã tạo ra chúng.”

“Vậy là cô ấy cũng không giúp được gì nhiều.” Calloway nói.

“Vâng.” Tracy đồng ý.Cô đỗ xe trên đường Số Bốn, cách phố Chợ hai dãy nhà ngắn về phía tây. Tòa nhà cổ kính, được xây bằng những khúc gỗ với vôi vữa tràn ra từ các khe hở giữa chúng, trông như đang mở cửa. Giờ làm việc được ghi ở bên ngoài, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì mấy tại Cedar Grove. Người ta thường đi làm và về nhà khi thuận tiện.

“Cháu muốn xử lý việc này, đúng không?” Calloway nói.

“Vâng.”

“Và bác có mặt ở đây chỉ để khiến Dan vui lòng?”

“Không phải thế. Bác có mặt ở đây vì bác vẫn có thể đe dọa người khác bằng sự hiện diện của mình.” Cô nói, tâng bốc ông. Calloway không đáp lời, nhưng Tracy thấy khóe miệng ông nhếch lên một chút khi ông xuống khỏi xe của cô.

Cô giậm giậm đôi giày trên tấm thảm trải trước cửa để giũ tuyết và đẩy mở cánh cửa tòa nhà gỗ. Khi đã vào bên trong, cô tiến tới một cái giá bày những số báo cũ của tờ Towne Crier. Đằng sau một cái quầy là một dãy bàn làm việc với màn hình máy tính và vài tủ đựng hồ sơ. Có hai người phụ nữ đang ngồi gõ bàn phím. Trên cái quầy ở bên trái Tracy, cô nhìn thấy một cái bồn rửa, một ấm cà phê đầy một nửa đang tỏa hương thơm, những cái cốc, những gói đường và sữa bột. Có một cái tủ lạnh nằm ngay bên dưới cái quầy đó. Một ký ức hiện lên trong đầu cô. Cô đã từng ở trong tòa nhà này sau khi Sarah mất tích - vào mùa hè năm 1993. Những ngày đó hầu như đã nhòe mờ, nhưng cô vẫn nhớ lúc cô đi theo cha tới tòa soạn này. Ông đã mang đến cho tổng biên tập những bức ảnh mới nhất của Sarah để đăng lên trang nhất, thông báo về vụ mất tích của cô ấy. Tòa soạn cũng đã sử dụng bức ảnh ấy để làm các tờ rơi, Tracy cùng cha cô và một nhóm người khác nữa đã dán chúng lên khắp nơi ở Cedar Grove, Silver Spurs và những thị trấn xa hơn nữa. Tracy vẫn nhớ mùi mực hăng hăng trong lần ghé tòa soạn đó. Giờ thì tòa soạn có mùi như một cửa hàng đồ cổ, mùi nước nho ép ngột ngạt, nồng nặc. Cô để ý thấy có hai văn phòng đằng sau những ô cửa kính trượt ở phía trong cùng của tòa nhà. Những cánh cửa ấy trông như mới được lắp thêm vào. Atticus Pelham đang ngồi nói chuyện điện thoại đằng sau một cái bàn làm việc tại một trong hai văn phòng ấy.

“Cảnh sát trưởng Calloway.” Một trong hai người phụ nữ ngẩng lên từ bàn làm việc của mình khi Roy đi theo Tracy vào trong phòng. “Cơn gió nào mang ông đến đây vậy?” Cô ta liếc nhìn Tracy như thể không chắc liệu cô có thể cắn cô ta không.

“Margaret, đây là Tracy Crosswhite. Cô ấy là một điều tra viên án mạng ở Seattle. Tôi cho rằng hai người chưa từng gặp nhau.”

Người phụ nữ đó đi vòng qua đằng sau bàn làm việc của mình và tiến tới quầy. Cô ta mặc một cái áo len cộc tay màu trắng và một cái quần co giãn màu xanh dương. Vẻ mặt và giọng nói của cô ta chẳng có vẻ gì là vui khi gặp cô. “Vâng.” Cô ta nói. “Chúng tôi chưa từng gặp nhau. Nhưng chúng tôi đã viết vài bài báo về phiên tòa xử lại ở quận Whatcom hồi năm 2013.”

“Đúng rồi.” Calloway nói. “Các cô đã viết những bài báo đó.”

Margaret chuyển sự chú ý từ Tracy sang Calloway. “Hôm nay ông đến có việc gì vậy?”

“Chúng tôi muốn Atticus dành cho mình một chút thời gian.”

Cô ta ngoảnh lại nhìn văn phòng bằng kính. “Sáng nay ông ấy bận lắm. Ông ấy nói chuyện điện thoại suốt từ lúc mới đến.”

“Chuyện này quan trọng lắm.” Calloway nói, không buồn nói cụ thể, nhưng vẫn thể hiện rõ ràng rằng ông không cần phải làm thế.

Margaret gật đầu. “Tôi sẽ báo cho ông ấy biết là ông đến.”

Tracy nhìn theo người phụ nữ đó mở cánh cửa kính trượt và ngó vào văn phòng của Pelham. Pelham bỏ điện thoại ra khỏi tai và che ống nói, giữ nó bên ngực. Sau vài giây, ông ta quay đầu, nhìn về phía Calloway và Tracy ở phòng biên tập tin tức. Ông ta gật đầu với Margaret, nói gì đó, rồi lại áp điện thoại vào tai.

Margaret quay trở lại. “Ông ấy sắp nói chuyện xong rồi. Hai vị muốn uống cà phê không?”

Calloway lắc đầu. “Sáng nay tôi đã uống một cốc rồi, cảm ơn cô.”

Cô ta chỉ về phía hai cái ghế đang dựa vào tường. “Hai vị cứ tự nhiên nhé.”

Calloway gật đầu nhưng không hề bước một bước về phía hai cái ghế ấy. Ở Cedar Grove, ông không quen phải chờ đợi và giờ này ông cũng không muốn như vậy. Ông muốn Atticus thấy ông đứng trong phòng biên tập tin tức.

Họ không phải chờ đợi lâu. Atticus gác máy và rời khỏi bàn làm việc. Ông ta trượt mở cánh cửa kính và lại gần họ, trên môi ông ta nở một nụ cười ngập ngừng. Ông ta cao chừng một mét sáu mươi tám, mái tóc đỏ dày dặn chỉ lấm tấm bạc. Pelham thấp hơn Calloway khoảng ba mươi phân và thấp hơn Tracy khoảng chục phân. Ông ta mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần đen, và đi đôi giày tennis màu đen. Ngay trước khi tới chỗ họ, ông ta dùng bụng ngón tay cái để đẩy cặp kính lên sống mũi.

“Cảnh sát trưởng Calloway.” Pelham chìa tay ra. “Cơn gió nào mang ông đến đây vậy?”

Calloway giới thiệu Tracy.

“Tôi vẫn nhớ hồi cô trở lại thị trấn này.” Pelham nói. “Đó là khi nào nhỉ?”

“Đó là năm 2013.” Margaret nói từ vị trí của cô ta.

“Chúng tôi đã bán được rất nhiều tờ báo đưa tin về vụ xét xử lại tên hung thủ đã sát hại em gái cô.”

“Tracy đang giúp tôi một vài vấn đề, Atticus ạ. Cô ấy có những câu muốn hỏi anh.”

“Finlay đâu?” Pelham nói.

“Tôi đã nói với cô ấy là anh sẽ vui lòng ngồi xuống và dành cho chúng tôi nửa giờ.”

Pelham nhìn Calloway, có lẽ nhận ra rằng Calloway không xin ông ta dành thời gian cho họ mà đang bảo ông ta làm vậy.

“Chắc chắn rồi. Chắc chắn rồi, tôi có thể làm thế.” Ông ta nhìn quanh căn phòng chật chội. “Vào trong văn phòng của tôi nói chuyện nhé! Nó hơi chật nhưng riêng tư.”

“Không vấn đề gì.” Tracy nói.Pelham tóm lấy một cái ghế từ đằng sau một cái bàn trống và đẩy nó vào trong văn phòng của mình. Căn phòng này gợi cho Tracy nhớ đến phòng hỏi cung nhỏ ở Trung tâm Tư pháp mà họ sử dụng để thẩm vấn các nghi phạm. Căn phòng hỏi cung ấy được cố ý làm cho chật chội và thiếu thoải mái.

Pelham đẩy cái ghế vừa đem vào tới bên cạnh một chiếc ghế khác và đi vòng qua mép bàn làm việc. Họ ngồi cả xuống. “Vậy, tôi có thể giúp gì cho hai vị?”

Tracy dợm nói, nhưng điện thoại trên bàn làm việc của Pelham reo lên, chặn đứng lời cô.

“Xin lỗi.” Pelham nói. “Chờ tôi một lát nhé.” Ông ta ấn các phím trên điện thoại. “Cuộc gọi sẽ được chuyển đến hộp thư thoại. Được rồi. Thế, hai vị muốn biết điều gì?”

“Tôi có một số câu hỏi về Kimberly Armstrong.”

“Bi thảm.” Pelham nói. “Thực sự bi thảm. Một thảm kịch khủng khiếp. Kimberly giống như người nhà của chúng tôi vậy. Chúng tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng và đau đớn. Kimberly viết rất nhiều bài báo thuộc chuyên mục tin tức cũng như phụ trách một chuyên mục hằng tuần. Chúng tôi đang hết sức rối ren.”

“Tôi được biết Kimberly còn viết những phóng sự dài hơi hơn, đòi hỏi phải điều tra và nghiên cứu nhiều hơn.” Tracy nói.

“Thỉnh thoảng.” Pelham nói. “Nhưng tờ báo của chúng tôi thực sự không phải là loại báo đó. Chúng tôi không hay đăng những tin tức nặng đô. Chúng tôi chủ yếu đưa tin về những sự kiện ở địa phương, việc khai trương các cơ sở kinh doanh, lễ hội nhạc jazz, những thay đổi mới mẻ ở phố Chợ. Những người trong thị trấn làm điều gì đó thú vị. Những cuộc họp của hội đồng thành phố đã là loại tin tức ‘đao to búa lớn’ với chúng tôi lắm rồi.”

“Nhưng thi thoảng Kimberly có đề xuất đăng cả những bài viết khác nữa, những câu chuyện có thể gây nhiều tranh cãi hơn?” Tracy hỏi.

Pelham cố mỉm cười, nhưng trông ông ta như đang nhăn nhó. Ông ta nhấc một cái kẹp giấy từ miếng lót bàn lên và ngồi ngả người ra sau, nghịch nghịch nó. “Chúng tôi đã có vài cuộc tranh luận về vấn đề đó.” Ông ta nói.

“Các vị đã tranh luận về những câu chuyện nào?”

“Đó thực sự không phải là tranh luận.” Ông ta nói, sửa lại lời mình. “Kimberly nêu ra một vấn đề gì đó và tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi không đăng những tin tức như vậy.”

“Cô ấy có nài ép ông không?”

Pelham mỉm cười. Hai bàn tay ông ta vẫn tiếp tục nghịch cái kẹp giấy. “Cô ấy đã cố nài ép tôi. Tôi nói, Kimberly, khi nào tên cô được gắn trên cánh cửa này, cô có thể đưa ra những quyết định như thế. Từ giờ cho đến lúc đó, việc đưa ra quyết định là trách nhiệm của tôi.”

Tracy quyết định sử dụng một chiến thuật khác để giúp Pelham thoải mái hơn. “Ông là chủ của tòa soạn này à?”

“Vâng.”

“Ông có phải dựa vào tiền quảng cáo không?”

“Cũng giống như hầu hết các tờ báo ở các thị trấn nhỏ vẫn đang phải cố gắng xoay xở, chúng tôi gặp khá nhiều khókhăn. Chúng tôi đang tính đến chuyện số hóa tờ báo hoàn toàn, nhưng người ta nói họ vẫn thích cầm một tờ báo thực sự trong tay. Vì thế chúng tôi đã thỏa hiệp.”

Tracy nghĩ đến những tờ báo ở cái giá dựng đằng trước tòa soạn. “Cách bao lâu thì các ông lại ra một số báo giấy?”

“Hai tuần một lần. Chúng tôi có một phiên bản trực tuyến - đăng bài viết về các sự kiện diễn ra ở địa phương bí quyết làm vườn, tin hỏa hoạn hoặc tin tức từ cảnh sát. Chúng tôi gọi nó là ‘Tin mới’ ở Cedar Grove. Chúng tôi cập nhật nó hằng ngày.”

Pelham trở nên thoải mái hơn khi Tracy tiếp tục hỏi thăm ông ta về tờ báo. Ông ta đặt cái kẹp giấy xuống. “Khi ông nói Kimberly viết rất nhiều bài báo thuộc chuyên mục tin tức, ý ông là cô ấy viết về những kiểu tin tức như thế phải không?” Tracy hỏi. “Những sự kiện của địa phương ấy.”

“Không. Kimberly chủ yếu đưa tin trực thuật. Cô ấy phụ trách đưa tin về văn phòng của thị trưởng và hội đồng thành phố. Cô ấy viết về vấn đề ngân sách hằng năm.”

“Cô ấy đưa tin về văn phòng của Gary Witherspoon ư?”

“Vâng. Đó là một trong những nhiệm vụ của cô ấy.”

Tracy nghĩ điều đó thật thú vị. “Ông có bao giờ nhận được điện thoại từ Gary về một trong những câu chuyện mà Kimberly đang tìm hiểu không?”

Pelham nhặt cái kẹp giấy lên - một dấu hiệu rõ ràng cho thấy ông ta không thoải mái với một câu hỏi nào đó. “Không, theo như tôi nhớ thì không.”

“Chẳng phải ông và Kimberly từng tranh luận vì cô ấy muốn viết về vụ sát hại Heather Johansen sao?”

Pelham tái mặt và cố gắng bình tĩnh lại. “Đó không phải là một cuộc tranh luận... Có lẽ là một cuộc thảo luận thì đúng hơn. Nhưng Gary không hề gọi điện cho tôi vì điều đó.”

“Thật ư?”

“Thật. Và đó không thực sự là một cuộc tranh luận.” Ông ta nói, một lần nữa sửa lại lời nói của mình. “Cô ấy muốn theo đuổi đề tài đó, và tôi bảo với cô ấy rằng cô ấy có thể làm những gì cô ấy muốn trong lúc rảnh rỗi, nhưng tôi không hứa sẽ đăng bài viết ấy.”

“Nhưng lúc đó cô ấy đang tìm hiểu một câu chuyện.” Tracy nói.

“Có thể là thế.”

“Hai người không bàn luận gì về nó sao?”

“Theo như tôi nhớ thì không. Không, không hẳn.”

“Cô ấy có nói chuyện với bất cứ ai ở tòa soạn này về nó không?”

“Tôi không biết.”

Ngõ cụt rồi, Tracy nghĩ. Đây không phải là những gì cô mong đợi. “Cô ấy còn tìm hiểu chuyện gì khác mà ông không tán thành không?”

Pelham mỉm cười, nhưng những ngón tay ông ta đã bẻ thẳng chiếc kẹp giấy, và ông ta xoay nó giữa ngón cái và ngón trỏ, như thể nó là cánh quạt của máy bay trực thăng. “Tổng biên tập và phóng viên luôn tranh luận về những chuyện như thế, chẳng hạn như những đoạn hay câu chữ mà chúng tôi cắt đi khỏi bài báo của họ. Đó là một phần của trò chơi mà.”

“Trò chơi gì?” Tracy hỏi.

“Trò chơi báo chí.”

“Vậy ông và Kimberly còn thảo luận về điều gì nữa, như là một phần của trò chơi báo chí?”

Vẻ mặt và giọng nói của Pelham lộ vẻ bối rối. “Tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì cụ thể... Đó chỉ là những vấn đề chung chung.”

“Những vấn đề chung chung đó là gì?”

“Tôi chỉ nói ví von thế thôi... Tôi không...” Ông ta nhìn Calloway như một cầu thủ nhìn một huấn luyện viên ở bên đường biên khi anh ta muốn ra khỏi một trận đấu.

“Atticus.” Calloway nói với chất giọng trầm, đầy uy quyền, nghe như một hiệu trưởng đang nói chuyện với một học sinh. “Tôi đã đề nghị Tracy trợ giúp tôi trong thời gian Finlay nghỉ phép. Nghe ông nói chuyện, tôi có cảm giác ông đang né tránh những câu hỏi của cô ấy như một chàng trai trẻ tham gia bữa tiệc khiêu vũ đầu tiên của mình ở trường trung học - đầy vụng về và e dè. Giờ hãy bình tĩnh lại và nói thẳng vào vấn đề chính nhé. Chúng tôi cần biết Kimberly có thể đang tìm hiểu về vấn đề gì.”

“Tôi có thể hỏi một câu không, Cảnh sát trưởng?” Pelham nói.

“Chắc chắn rồi.”

“Có chuyện gì vậy? Chúng tôi đều được thông báo rằng Kimberly tử vong trong một vụ cháy nhà. Ông đang nói là không phải như thế ư?”

Đối với một phóng viên, câu hỏi của Pelham không hề được diễn đạt rõ ràng, và Tracy nhận thấy Calloway né tránh nó. “Không, tôi đâu có nói là không phải. Cô ấy chắc chắn đã tử vong trong một vụ cháy nhà.”

“Vậy thì vì lý do gì mà hai vị lại hỏi tôi tất cả những câu hỏi này?”

“Bây giờ tôi chưa thể nói cho ông hay được, ông Pelham.” Tracy nói. “Nhưng tôi sẽ sẵn lòng ngồi nói chuyện với ông khi tôi có thể, mặt đối mặt, chỉ có hai chúng ta.” Pelham chẳng tỏ vẻ gì là hài lòng. “Có phải Kimberly đang tìm hiểu về vụ án mạng của Heather Johansen không?” Tracy hỏi.

“Như tôi nói đấy, cô ấy nêu ra chủ đề đó và chúng tôi tranh luận về nó, nhưng tôi chẳng bao giờ nghe nhắc đến nó lần nữa, ngoại trừ việc Kimberly nói với tôi rằng cô ấy chưa tìm hiểu được nhiều lắm.”

“Vậy là hai người quả thực đã từng thảo luận về nó?”

Pelham trông như một người đàn ông đang ở trên mép một vách đá, cố gắng tìm thứ gì đó để bấu víu. “Không. Chà, trong chừng mực nào đó thì cũng đúng.”

“Hai người đã nói gì?”

“Thôi được rồi.” Ông ta đặt cái kẹp giấy xuống và thốt ra một tiếng thở dài. Rồi ông ta giơ hai tay lên. “Cô đang kỳ vọng quá nhiều vào chuyện đó đấy.” Ông ta nhìn Calloway như thể đang tìm kiếm một sợi dây cứu đắm khác. Nhưng Roy không nói gì. Pelham thở dài. “Kimberly cho tôi biết rằng cô ấy đã đọc hồ sơ cảnh sát, và báo cáo pháp y cho thấy Heather Johansen đang mang thai lúc cô ấy bị sát hại. Tôi chắc chắn tôi không nói điều gì mà ông chưa biết cả, Cảnhsát trưởng ạ. Kimberly suy đoán rằng có lẽ cha của đứa trẻ đã sát hại Heather. Giờ thì nghe này, Roy, ông biết tôi và ông biết rằng tôi sẽ không vội vàng in một chuyện như thế khi không có căn cứ vững chắc. Nhất là khi Eric và Ingrid vẫn còn sống và sau những gì họ đã trải qua.”

“Tôi biết ông mà, Atticus.” Calloway nói.

“Kimberly có nói cô ấy muốn tờ báo đăng chuyện đó không?” Tracy hỏi.

“Không. Tôi chỉ đang nói lên quan điểm của mình thôi. Kimberly không tin vào báo cáo ấy.”

“Báo cáo pháp y ư?” Tracy hỏi, bối rối.

“Vâng.”

“Cô ấy có nói lý do tại sao không?”

“Cô ấy nói rằng cô ấy là bạn thân của Heather hồi học trung học, nếu Heather mang thai thì cô ấy phải biết chứ, vì Heather sẽ kể với cô ấy.”

Câu trả lời này khiến Tracy khựng lại. Nó nghe đúng như những lời mà Kimberly có thể đã nói. Nó cũng nghe đúng như những lời mà một người phụ nữ sẽ dùng để cố thuyết phục mình đừng theo đuổi một câu chuyện nữa. Phải chăng Kimberly quá đau đớn nên không thể tiếp tục con đường đó? Phải chăng Kimberly lo sợ rằng mình sẽ phát hiện ra cha của đứa trẻ là, hoặc có thể là, Finlay? Điều này dấy lên một câu hỏi nữa. Nếu Kimberly đã bỏ xó chuyện này, vậy thì cô ấy đang tìm hiểu về chuyện gì?

“Ông có biết cô ấy đang tìm hiểu câu chuyện nào khác không?” Tracy hỏi.

Pelham cấu phần da bên dưới cằm. “Được rồi, nghe này... Tôi không muốn gây ra bất cứ tin đồn vô căn cứ nào.”

“Có Chúa chứng giám.” Calloway nói.

“Vào một buổi chiều nọ, Kimberly đã vào trong văn phòng của tôi và nói rằng cô ấy nghĩ nội tình của việc quy hoạch lại phố Chợ còn có nhiều uẩn khúc hơn những gì Gary và hội đồng thành phố đang công bố.”

Trong đầu Tracy như có những lá cờ đỏ phấp phới. Dan vừa mới nói với cô một điều gần như tương tự. “Cô ấy có giải thích còn có nhiều uẩn khúc có nghĩa là gì không?”

“Không hoàn toàn.”

“Cô ấy đã nói gì?” Calloway xen vào.

“Cô ấy nói rằng có vẻ như, tôi xin nhấn mạnh từ này... Có vẻ như ai đó đã xin giấy phép ở Sở Xây dựng tại Bellingham để quy hoạch khu đất phía trên Cedar Grove.”

“Khu đất Cascadia?” Tracy hỏi.

“Cô ấy đã nói như vậy. Tôi không có mặt ở đây hồi nơi đó lần đầu được dự tính quy hoạch, vì thế tôi không biết chắc chắn, nhưng đó là những gì Kimberly đã nói.”

Tracy liếc nhìn Calloway. Việc tái quy hoạch Cascadia, có lẽ là để tiến hành xây dựng khu nghỉ dưỡng trên núi đã được lên kế hoạch hai mươi lăm năm trước, sẽ làm cho giá trị của các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ, chưa kể giá trị của những ngôi nhà ở Cedar Grove, tăng lên vùn vụt. Điều này có thể giải thích cho những băn khoăn của Dan ngay từ khi bắt đầu vụ kiện của anh - tại sao người ta có thể sẵn sàng đầu tư tiền bạc để cải tạo những tòa nhà và mở các cơ sở kinh doanh mới ở một thành phố mà hầu như mọi cơ sởkinh doanh khác đều đã thất bại. Đây là thông tin mà cô đã không ngờ đến vào sáng nay, nhưng nó làm sáng tỏ nhiều điều.

“Cô ấy có nói tại sao cô ấy lại nghi ngờ có người đã xin giấy phép để quy hoạch khu đất đó không?” Tracy hỏi.

“Tôi thấy điều đó giống như một sự ám chỉ và phỏng đoán.” Pelham nói.

“Cô ấy đã nói gì, Atticus?” Calloway nói.

“Kimberly thắc mắc tại sao lại có người cải tạo một cơ sở kinh doanh đã thất bại, và tôi nói đó là vì Gary đang nỗ lực để thay đổi về mặt văn hóa. Anh ta đang cố gắng nhấn mạnh vào khả năng phát triển các hoạt động giải trí ngoài trời và thu hút khách du lịch của Cedar Grove.”

Một cộng đồng kinh doanh sôi động cũng có nghĩa là sẽ có nhiều cơ sở kinh doanh muốn đăng quảng cáo hơn, và như thế Atticus Pelham và Toune Crier sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn. Tracy không nghĩ Atticus sẽ để cho một cơ hội như thế trôi qua mà không tìm hiểu thêm về nó.

“Kimberly có tiến hành điều tra, nghiên cứu để khẳng định cho những mối nghi ngờ của cô ấy không?”

Pelham nhún vai. “Tôi không biết. Cô ấy chỉ nói với tôi rằng cô ấy nghĩ khu đất đó sẽ được quy hoạch.”

“Cô ấy không nói làm thế nào mà cô ấy biết điều đó sao?”

“Cô ấy không nói là cô ấy biết. Cô ấy chỉ nói là cô ấy nghĩ như thế.”

“Cô ấy có nói tại sao cô ấy lại nghĩ như thế không?” Tracy hỏi. Cô có thể cứ hỏi mấy câu như thế này cả ngày nếu buộc phải làm vậy.

“Cô ấy không nói với tôi.”

“Cô ấy còn nói gì khác không?”

“Không. Cô ấy không nói gì khác với tôi.”

“Vậy cô ấy có nói với bất cứ ai mà ông biết không?” Tracy hỏi.

“Có thể. Ý tôi là, Kimberly là người hay chuyện.” Ông ta chuyển ánh mắt sang Calloway. “Ông cũng biết điều đó nhỉ, Roy. Một khi Kimberly đã nói gì, cô ấy sẽ nói liên tục... giống như đoạn quảng cáo về loại pin nọ ấy.”

Tracy có một linh cảm và quyết định làm theo linh cảm ấy. “Còn ông thì sao, ông Pelham?

Pelham lại bắt đầu nghịch cái kẹp giấy. Tracy nhìn xuống hai bàn tay ông ta và ông ta liền đặt nó xuống. Rồi ông ta hỏi với giọng ngập ngừng. “Còn tôi ư?”

“Ông có nói chuyện với bất cứ ai về cái dự án tái quy hoạch mà Kimberly nghĩ là đang được triển khai không?”

“Chà, đương nhiên là có chứ. Đó là công việc của tôi mà.”

“Công việc gì?”

“Đưa tin.”

“Tôi tưởng việc đưa tin trực thuật là nhiệm vụ của Kimberly?”

“Đúng vậy, ý tôi là tôi là người xét duyệt cuối cùng.”

“Ông đã nói với ai về chuyện đó, Atticus?” Calloway hỏi.

“Có thể tôi đã nhắc đến chuyện đó vào một buổi chiều khi tôi đang uống rượu cùng Gary.”

“Gary Witherspoon?” Tracy nói. Cô liếc nhìn Calloway.

“Đúng vậy.” Pelham nói.

“Ông đã nói với anh ta rằng Kimberly nghi ngờ việc khu đất Cascadia có thể đang được quy hoạch?”

“Tôi đã hỏi liệu anh ta có biết gì về chuyện đó không.”

“Anh ta đã nói gì?”

“Anh ta nói anh ta không biết gì về chuyện đó, nhưng nếu nó là thật, anh ta chắc chắn muốn biết về nó, bởi vì chuyện đó có thể có ý nghĩa lớn lao đối với Cedar Grove. Anh ta nói một chuyện như thế có thể thực sự đẩy nhanh tốc độ hoàn thành toàn bộ các kế hoạch của anh ta dành cho khu trung tâm. Thế rồi, anh ta nói nếu một chuyện như thế đang diễn ra thì anh ta phải biết chứ.”

“Cuộc trò chuyện ấy diễn ra khi nào?” Calloway hỏi.

“Vào mùa hè.”

“Thời điểm nào trong mùa hè?”

“Lễ hội nhạc jazz. Cái đêm diễn ra lễ hội nhạc jazz.”

Calloway nhìn Tracy. Đó là cuối tháng Tám. Kimberly Armstrong đã chết vào tháng Chín.