← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Faz rời khỏi bãi đỗ xe cho thuê và hướng về phía đông trên đoạn cao tốc South Mountain của đường vành đai 202 để tới đường 101, nơi ông sẽ đi về phía bắc trong khoảng bốn mươi lăm phút. Toàn bộ chuyến đi mất chưa tới một giờ đồng hồ. Ngôi nhà trốn tuyết của Pete Adams nằm ở dãy đồi thấp dưới chân núi của rừng quốc gia Tonto, ở một nơi được gọi là Rio Verde.

“Rio Verde? Không đùa đấy chứ?” Faz đã nói với người phụ nữ đằng sau quầy của văn phòng cho thuê xe lúc cô ta đánh dấu tấm bản đồ của ông bằng một cây bút đánh dấu.

“Không đùa đâu.”

“Chà, yippee-ki-yay!”

Nếu Adams muốn kiếm một nơi hoàn toàn đối lập với Silver Spoons hay gì gì đó, ông ta đã tìm thấy nó. Càng lái xe đi, Faz nhận thấy cây cối càng thưa thớt, ngoại trừ xương rồng, nếu xương rồng được coi là cây cối. Ông không biết nữa. Khi ông rời khỏi Bellingham, nhiệt độ chỉ khoảng năm, sáu độ. Còn ở đây, nhiệt độ ở mức dễ chịu hơn là hai mươi lăm độ. Faz bắt đầu đổ mồ hôi ngay khi ông rời khỏi sân bay, và ông vẫn không ngừng đổ mồ hôi cho đến khi chui vào bên trong chiếc xe thuê có điều hòa. Nếu ông nán lại dưới ánh mặt trời ở đây quá lâu, ông sẽ tan chảy mất.

Sau khoảng hai mươi dặm đi trên đường 101, GPS của ông kêu “tinh” một tiếng. Giọng nói của một người phụ nữ Anh - bởi vì ông thích giọng đó - khuyên ông chọn lối rẽ tới đường Bắc Pima. “Tuyệt vời.” Ông đáp.

Ông đi trên đường Bắc Pima gần bảy dặm. Sau đó, ông rẽ trái và phải như được hướng dẫn, lái xe qua những ngôi nhà xây theo phong cách gạch sống màu nâu gỉ hòa lẫn với khung cảnh xung quanh. Một vài ngôi nhà có tường bao và cổng. Chúng có kích thước khá lớn, xây trên những ô đất cách xa nhà hàng xóm. Sân vườn của chúng chỉ toàn đá, sỏi và những thứ đại loại thế, cùng với xương rồng và một vài cây hoa mà Faz không biết tên.

Mười lăm phút nữa trôi qua, ông rẽ vào đường dẫn của một ngôi nhà theo hướng dẫn của GPS. Có một bức tường gạch sống cao chừng mét tám bao quanh khuôn viên, với một cánh cổng sắt chắn ngang đường dẫn vào nhà. Quả là một cơ ngơi không tệ đối với một người đàn ông từng sở hữu một quán rượu trong phần lớn cuộc đời mình. Tuy nhiên, Faz cho rằng giá bất động sản ở vùng sa mạc này chẳng là gì so với ở Seattle, căn cứ vào việc nhiệt độ vào mùa hè ở đây lúc nào cũng phải lên đến bốn mươi sáu độ.

Ông cho rằng Adams đã mua được ngôi nhà này với cái giá rất hời, hay như cách người ta hay nói, Adams đã mua được ngôi nhà này chỉ với một bài hát.

Một bài hát đại loại như Đường tới địa ngục của ban nhạc AC/DC.

Ông nhấn một phím trên hệ thống chuông cửa có hình gắn trên tường và nhìn qua những khe hở của cánh cổng dẫn tới những ô cửa sổ của ngôi nhà. Qua chúng, ông nhìn thấy một cái hồ bơi lấp lánh ở sân sau, nhưng không có người nào cả. Ông nhấn phím đó lần thứ hai nhưng không có ai đáp lại. Ông đã gọi điện đến số điện thoại của Pete Adams trước khi rời khỏi Bellingham để đảm bảo rằng Adam không đi nghỉ ở đâu - mà tại sao ông ta phải đi đâu chứ? Nơi này có mặt trời, nhiệt độ ôn hòa. Đây chính là một kỳ nghỉ rồi. Một người phụ nữ đã nghe máy nhưng nói rằng Pete không ở nhà. Faz nói ông sẽ gọi lại.

Ông nhìn xuôi nhìn ngược khung cảnh trơ trọi. Nếu cứ đợi dưới ánh mặt trời, ông thực sự có thể tan chảy mất. Ông quyết định lái xe đến thị trấn gần nhất, đi vào trong một nhà hàng có điều hòa và một lát sau đó gọi điện cho Adams.

Dan rẽ vào khu vực đỗ xe của Văn phòng Định giá quận Whatcom trên đại lộ Grand ở Bellingham. Anh có cảm giác mình giống như một cái yo-yo vậy - lái xe tới Bellingham, trở lại Cedar Grove, rồi lại lái xe đến Bellingham - nhưng anh cũng tin rằng mình đang sắp sửa khám phá ra một thứ gì đó quan trọng, một thứ có thể củng cố cho vụ kiện nhắm vào thành phố của Larry Kaufman.

Anh gặp một cô gái trẻ của văn phòng định giá tên là Celia Reed, nói với cô ta rằng anh đang hy vọng biết được mã số lô đất của một món bất động sản, và miêu tả cho cô ta vị trí của nó. Reed gõ bàn phím trong vài phút, rồi bảo Dan rằng bất động sản mà anh vừa miêu tả thực ra bao gồm ba lô đất riêng biệt và mỗi lô lại có một mã số lô đất riêng. Vì đang không bận gì nên Reed đã chỉ cho Dan cách sử dụng ứng dụng Parcel Viewer để xác định mã số của các lô đất đó. Sau khi làm thế, cô ta gõ vào trang web định giá thuế và đọc lên thông tin từ màn hình máy tính trong lúc Dan ghi chép.

“Từ năm 1984 đến năm 1993, các lô đất này thuộc sở hữu của Tập đoàn Tái phát triển Cascadia. Khu đất được Bang Washington thu hồi vào năm 1993.”

“Nó đã bị ngập.” Dan nói. “Chính quyền bang đã cho phép dựng đập thủy điện trên con sông và điều đó đã làm ngập khu vực ấy.”

“Hồi đó tôi chưa làm việc ở đây.” Reed nói.

“Thật không may, tôi cũng thế.” Dan nói, mỉm cười. “Còn gì nữa không nhỉ?”

Reed di ngón tay trên màn hình. “Vào năm 2014, một công ty trách nhiệm hữu hạn có tên là Công ty TNHH Phát triển Cedar Grove đã mua ba lô đất đó.”

Dan lắng nghe, suy ngẫm. “Tôi còn có thể biết được thông tin gì khác về khu đất ấy hoặc đơn vị đã mua nó không?”

Reed giới thiệu Dan đến Văn phòng Quy hoạch của quận ở đường Tây Bắc. Khi đến đó, anh cung cấp các mã số lô đất và được biết rằng chưa từng có bất cứ cuộc họp nào được tổ chức hay đơn xin phép nào được nộp để phát triển dự án trên ba lô đất đó. Cũng chưa từng có báo cáo nào về khảo sát địa hình được đệ trình, mặc dù Dan chắc chắn họ đã thực hiện một cuộc khảo sát ở đó để lập sơ đồ những cái cây quan trọng trên các lô đất ấy. Thông tin này bị giấu cũng không có gì lạ - nếu ai đó đang cố giữ bí mật về chuyện tái phát triển, ít nhất cho đến sau khi Cedar Grove đã mua hết các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ với cái giá bèo bọt. Dan không nghĩ họ sẽ nộp báo cáo khảo sát địa hình hay bất cứ báo cáo nào về những cuộc họp dự án trước khi các cửa hàng trên phố Chợ đã được cải tạo xong và đi vào hoạt động. Anh cũng ngờ rằng giờ đây anh đã biết lý do tại sao thành phố lại nôn nóng muốn giải quyết vụ kiện của Larry Kaufman đến thế. Nếu tin tức về một dự án phát triển bị rò rỉ, giá trị cửa hàng của Kaufman sẽ tăng phi mã.

Dan lái xe trở lại văn phòng định giá và hỏi Celia Reed rằng ở đây có bất cứ máy tính nào còn trống không. Anh muốn truy cập vào trang web của Văn phòng Chính quyền bang Washington.

“Anh muốn tra cứu về Công ty TNHH Phát triển Cedar Grove à?” Cô ta hỏi.

Đúng vậy. Reed gõ bàn phím của mình và xoay màn hình để Dan có thể nhìn thấy thông tin mà cô ta vừa tìm được. Đúng như anh mong đợi. Ở phần ghi chú đặc biệt có tên người được chỉ định làm đại diện của công ty trách nhiệm hữu hạn ấy.

Vừa qua một giờ ba mươi phút chiều, Faz gọi điện cho Pete Adams từ nhà hàng mà ông đã tìm được và trả lời ông là giọng của một người phụ nữ. Ông đề nghị bà ta cho mình gặp “Pete”.

“Ông ấy vừa mới rời khỏi sân gôn và đang trên đường về nhà. Ai vậy?”

“Tôi là người của câu lạc bộ.” Faz nói. “Có vẻ như chiều nay ông ấy đã bỏ quên mấy quả bóng gôn trong xe điện của sân gôn. Chúng tôi sẽ đem chúng tới nhà ông bà.”

“Tôi có thể gọi điện cho...”

“Không vấn đề gì đâu, thưa bà.” Faz ngắt máy. Có thể chẳng có mấy lý do để biện bạch cho lời nói dối này, nhưng Faz lặn lội đường sá xa xôi tới tận đây không phải để cho người ta gác máy cái rụp bên tai mình khi chưa có cơ hội tạo được ấn tượng ban đầu bằng con người bằng xương bằng thịt.

Ông lái xe trở lại ngôi nhà của họ và bước tới hệ thống chuông cửa có hình. Đằng sau những thanh sắt của hàng rào, ông thấy bây giờ có hai cái xe đang đỗ. Cánh cổng mở ra và ông lái xe vào trên con đường lát đá cuội, rồi đỗ lại bên cạnh hai cái xe kia. Khi xuống xe, ông đeo kính râm vào để che ánh nắng chói chang. Một người đàn ông bước ra từ cửa chính và đi về phía ông. Ông ta khoảng bảy mươi mốt, bảy mươi hai tuổi, vóc người gầy gò, mái tóc bạc phơ và trên hai cánh tay có một vệt rám nắng đỏ au. Ông ta mặc quần soóc chơi gôn và áo có cổ, nhìn Faz tò mò. “Anh là người của câu lạc bộ gôn à?”

“Thực ra tôi là một điều tra viên đến từ Seattle, ông Adams. Tôi đến đây vì có vài câu muốn hỏi ông.”

“Về chuyện gì?”

“Về những năm ông còn sở hữu quán rượu Bốn Nhánh ở Silver Spoons.”

“Silver Spurs?”

“Vâng, chính nó.”

“Đó là một khoảng thời gian khá dài. Tôi đã sở hữu nó trong ba mươi năm. Có chuyện gì với nó thế? Tôi đã bán Bốn Nhánh vài năm trước. Tôi nghỉ hưu rồi.”

“Tôi có thể thấy được điều đó, và tôi cũng xin trấn an ông rằng chuyện này không liên quan gì đến bất cứ việc gì ông đã từng làm hay không làm. Chúng tôi chỉ đang cố gắng tìm hiểu vài chuyện trong hai vụ án tồn thôi.”

“Viên luật sư ấy hả? Tên anh ta là gì nhỉ? Mathew gì đó.”

“Jason Mathews?”

“Đúng rồi.” Ông ta nhìn Faz vẻ thắc mắc. “Ông lặn lội đến tận đây sao? Tại sao ông không gọi điện cho tôi thôi? Tại sao ông lại lấy cớ rằng ông đã tìm thấy những quả bóng gôn của tôi?”

“Cứ cho rằng đó là do bệnh đa nghi. Lời nguyền của một điều tra viên.”

Adams mỉm cười, hơi thích thú. “Ông muốn biết điều gì?”

“Ông có phiền không nếu chúng ta đi vào trong nhà, nơi có máy điều hòa nhiệt độ? Tôi không quen với sự nóng nực này như ông. Chỉ đứng đây thôi mà tôi đã vã mồ hôi như tắm rồi, và đỉnh đầu tôi như đang bốc cháy vậy.”

Adams mỉm cười. “Đương nhiên rồi, xin mời vào. Tôi sẽ lấy cho ông một cốc trà đá.”

Khi Dan rẽ vào đường dẫn vào nhà, chiếc xe cảnh sát vẫn đỗ bên kia đường. Anh đã nói chuyện với Tracy trên đường lái xe về nhà, sau cuộc gặp thứ hai của anh với Zack Metzger, lần này là để trò chuyện với Metzger về việc ông ta làm thủ tục thành lập cho Công ty TNHH Phát triển Cedar Grove.

Ở trong nhà, Dan đưa cho Tracy các tài liệu mà Celia Reed đã in ra cho anh ở Sở Xây dựng Bellingham.

“Đây là câu chuyện mà Kimberly Armstrong đang tìm hiểu vào thời điểm cô ấy bị giết.” Tracy nói, xem xét các tài liệu. “Tổng biên tập của cô ấy không biết cô ấy đã tìm hiểu được bao nhiêu, nhưng cô ấy nói với ông ta rằng khu đất này sẽ được tái phát triển. Nếu cô ấy đã biết được chừng đó, cô ấy hẳn cũng biết ai đã mua khu đất Cascadia từ bang.”

“Và Sunnie là người liên lạc với luật sư ở Bellingham, người đã trở thành đại diện lo liệu thủ tục cho họ.”

“Người mua hẳn là Gary.” Tracy nói. “Công ty Phát triển Cedar Grove hẳn là công ty của anh ta.”

“Suy đoán đầu tiên của anh là Ed. Ed luôn thích kiếm tiền, và dự án phát triển này sẽ làm tăng vọt giá trị nhà cửa và các cơ sở kinh doanh ở Cedar Grove. Nếu không phải là Ed, vậy thì có thể là Gary và Rav Patel. Anh không nghĩ Patel tới Cedar Grove vì anh ta nhận được mức lương cao hơn đâu.”

“Sao họ có thể dựng lên một công ty và nghĩ rằng sẽ không bị ai phát hiện nhỉ?”

“Bởi vì họ không nghĩ sẽ có người bận tâm đến việc điều tra. Họ không ngờ Kimberly lại tìm hiểu về chuyện này, họ cũng không ngờ có người chủ nào ở phố Chợ lại từ chối thứ được coi là món tiền trời cho. Khi Larry Kaufman không đồng ý với đề nghị của họ, các kế hoạch của họ bị trục trặc, nhưng có thể họ không nghĩ ông ấy sẽ đi xa đến mức thuê một luật sư và vị luật sư này sẽ tìm hiểu về các công ty khác. Có thể họ cho rằng họ chỉ cần tăng giá trị thứ mà họ đưa ra để thương lượng với ông ấy thì ông ấy sẽ chấp nhận và im lặng.”

“Những công ty đó sẽ đáng giá cả một gia tài nhỏ nếu một khu nghỉ dưỡng được xây dựng, Dan ạ.”

“Anh cũng nghĩ vậy, và họ đã bắt đầu quá trình ấy bằng việc khảo sát địa hình, nhưng họ chưa làm gì hơn, ít nhất là họ chưa nộp hồ sơ, giấy tờ gì cả. Anh nghĩ họ đang đợi cho đến khi xử lý xong mọi vấn đề liên quan đến các cơ sở kinh doanh thì mới tiếp tục. Em đã có thông tin gì về địa chỉ và số điện thoại của các thành viên thuộc các công ty trách nhiệm hữu hạn đó chưa?” Dan hỏi.

Faz đã nhờ Kins cố gắng tìm hiểu thông tin đó. “Chưa, em chưa nhận được gì.” Tracy nói.

Dan đi đi lại lại, như thói quen của anh mỗi khi suy nghĩ. “Anh cá rằng người mua những công ty này là họ hàng của Witherspoon hoặc mấy người anh em trong nhóm bằng hữu của họ, những người có đủ tiền để tu sửa các tòa nhà và giữ im lặng mọi chuyện. Hoặc Ed và Gary có thể đã vay nợ để thành lập từng công ty trách nhiệm hữu hạn, và đang xoay xở bằng tiền của ngân hàng cho đến khi dự án phát triển được tiến hành. Các khoản vay cá nhân sẽ không phải là một gánh nặng tài chính lớn lắm. Điều này cũng giống như Cedar Grove ngày xưa thôi - họ đang ‘đào vàng’, nhưng lần này họ đã đảm bảo cho mình dò đúng mỏ. Việc cải tạo Cedar Grove với những cơ sở kinh doanh làm ăn phát đạt khiến cho dự án tái phát triển được hưởng lợi nhiều hơn, và ngược lại.”

Tracy gật đầu, nhưng không đáp lời.

Dan hiểu vẻ mặt đó của cô. “Còn có chuyện gì khác khiến em bận tâm sao?”

“Không phải là em không đồng ý với bất cứ điều gì anh nói, nhưng em khó lòng tin nổi ai đó lại giết Kimberly vì chuyện này.”

“Chuyện này đem lại rất nhiều tiền, Tracy ạ. Và em đã nói ông tổng biên tập kể với em rằng ông ta đã cho Gary biết về những gì Kimberly phát hiện được.”

“Những gì cô ấy nghĩ là mình phát hiện được.”

“Em có nghĩ ông tổng biên tập này có bất cứ lợi ích gì trong chuyện đó không?” Dan hỏi.

“Không. Ngoài lợi ích của tờ báo. Ông ta và Gary thân thiết với nhau nhờ địa vị của họ trong thị trấn. Em chắc chắn ông ta nhân tiện nhắc đến chuyện đó với Gary bởi vì dự án tái phát triển Cascadia sẽ là một mối lợi lớn cho thành phố... thực ra là cho cả hai bọn họ. Việc các cơ sở kinh doanh làm ăn phát đạt sẽ giúp tăng doanh thu quảng cáo cho tờ báo. Nhưng nếu anh gặp Atticus Pelham, anh sẽ hiểu tại sao em không nghĩ ông ta có liên quan đến chuyện này. Đó là điều em đã định nói. Em đã làm công việc này rất lâu rồi, Dan à. Bắn người có thể là một quyết định sai lầm, bột phát. Nhưng đánh người bằng một loại hung khí nào đó - mà người đó lại là vợ của một sĩ quan cảnh sát - cho thấy động cơ dẫn đến án mạng là một thứ gì đó ngoài tiền bạc. Và còn cái chết của Heather Johansen cùng cái chết của Jason Mathews thì sao? Làm thế nào để khớp hai vụ án mạng ấy vào toàn bộ chuyện này?”

“Cái chết của họ có thể không liên quan đến cái chết của Kimberly.”

“Heather cũng bị đánh chết, và Kimberly cũng đang tìm hiểu về cái chết của cô ấy.”

“Em nói tổng biên tập của Kimberly bảo với em rằng Kimberly đã ngừng tìm hiểu về chuyện đó rồi mà.”

“Đúng là ông ta đã nói vậy. Ông ta nói sau khi Kimberly đọc được bản báo cáo pháp y tiết lộ việc Heather đang mang thai, cô ấy đã bảo với Pelham rằng cô ấy không tin điều đó, rằng cô ấy và Heather là bạn thân của nhau và Heather sẽ kể với cô ấy nếu chuyện đó là thật. Nhưng em tự hỏi cô ấy dừng tìm hiểu về vấn đề này có phải vì một lý do khác không.”

“Cô ấy không muốn biết cha đứa bé là ai?”

“Có lẽ cô ấy sợ hãi khi nghĩ rằng cha đứa bé có thể là Finlay.”

“Anh vẫn chưa thể nhìn ra hai cái chết ấy có liên quan đến nhau như thế nào.” Dan nói. “Vào năm 1993, các đập thủy điện bắt đầu hoạt động. Khu đất ấy là vô giá trị. Ed hay Gary hay bất cứ ai khác không thể tiên đoán được chuyện đang xảy ra bây giờ.”

“Em không nói Heather bị sát hại vì một kế hoạch nào đó liên quan đến dự án tái phát triển. Em chỉ đang nói cái chết của hai người phụ nữ - đều bị đánh bằng gậy - quá giống nhau đến nỗi không thể cho rằng chúng không liên quan đến nhau.”

“Có lẽ thế.” Dan nói. “Nhưng em định chứng minh chúng có liên quan đến nhau bằng cách nào?”

“Em không biết.”

“Anh đang có một ý tưởng. Anh chợt nghĩ ra nó khi đang trên đường lái xe về nhà. Anh không chắc nó có hiệu quả hay không, nhưng nếu có, nó có thể giúp ích cho cả hai chúng ta.” Dan nói. “Và anh có thể phải thuyết phục một ông thẩm phán nghiêm khắc cho phép anh làm thế.”