← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Tối hôm sau, Faz trở lại Cedar Grove. Họ đều ngồi ở bàn bếp: Dan Tracy, Faz và Vera, cùng Roy Calloway. Vera đã nấu bữa tối - món ravioli xốt kem và một miếng thịt thăn lợn ngon đến nỗi Tracy gần như không thể diễn tả thành lời. Tracy đã nghe nhạc, mở vài chai Syrah, và nhẩn nha thưởng thức bữa tối, tạm thời gạt công việc sang một bên. Lúc họ ăn xong, Daniella đã ngủ. Tracy bế con bé lên cái nôi của nó ở trên gác, rồi mang thiết bị theo dõi em bé xuống bàn bếp ở dưới nhà. Vera đã dọn dẹp đĩa cốc và bắt đầu cho chúng vào máy rửa bát.

“Cứ để tôi làm việc đó, chị Vera.” Tracy nói. “Đầu bếp cần ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.”

“Tối nay thì không. Tôi biết mọi người có nhiều chuyện cần bàn, và tôi không muốn biết quá nhiều chi tiết về công việc của Vic. Điều đó chỉ khiến tôi lo lắng. Cô cứ đi làm những gì cô cần làm đi.”

“Vậy thì chị cứ để đống bát đĩa ở đó, tôi sẽ xử lý chúng sau.”

“Đừng ngốc nghếch thế. Việc này giúp tôi đỡ buồn chân buồn tay. Tôi sẽ nghe nhạc và uống rượu vang. Cô cứ ra kia đi.”

Khi Tracy quay lại, Faz, Dan và Roy Calloway đang nói chuyện. Cô mang theo một cốc nước đá và nhìn Faz, ông đang kể cho Calloway nghe về chuyến đi Arizona của mình. “Ông Pete Adams này từng là chủ quán rượu Bốn Nhánh ở Silver Spurs. Ông ta nói viên luật sư kia đến quán rượu hầu như mỗi ngày.”

“Jason Mathews á?” Calloway hỏi.

“Vâng. Ông ta nói Mathews không có bất cứ người bạn nào ở quán rượu, và Mathews là một kẻ ba hoa, kiểu người hay ‘nổ’ về bản thân. Ông ta nói khi say rượu, Mathews có thể trở thành một kẻ khiến người khác thấy khó chịu và thể hiện rõ sự thù hằn với vợ cũ. Mathews nói về bà ta bằng những lời lẽ tục tĩu đến nỗi tôi không dám nhắc lại ở đây, trước mặt các quý bà quý cô.”

“Cảm ơn anh.” Vera nói vọng ra từ trong bếp.

Faz tiếp tục. “Tôi nghĩ Tracy đã kể với ông về cái lần Mathews say đến bất tỉnh trên ghế quầy bar và Adams đã phải gọi điện cho cảnh sát địa phương, nhưng họ cho rằng Mathews thuộc trách nhiệm của cảnh sát Cedar Grove nên đã gọi điện cho ông. Và còn ai xuất hiện ngoài anh chàng Fenway của ông chứ.”

Calloway nhìn Tracy với ánh mắt thắc mắc. Tracy nói: “Finlay kể với cháu chuyện này khi cháu nói chuyện với cậu ta. Cậu ta không cố ý giấu giếm nó. Cậu ta nói khi cậu ta chở Mathews về nhà, Mathews đã kể với cậu ta rằng ông ta đọc được trong báo cáo pháp y chuyện Heather Johansen đang mang thai.”

“Tại sao Finlay không kể cho bác biết nhỉ?” Calloway hỏi.

“Bởi vì Finlay biết cậu ta từng là một kẻ tình nghi trong cái chết của Heather, và tin tức về việc mang thai của cô ấy sẽ chỉ càng khiến cậu ta bị nghi ngờ nhiều hơn. Thế rồi Mathews bị bắn...”

“Bác hiểu rồi.” Calloway nói.

“Đặc biệt là khi bác biết Finlay đã đi săn vào ngày hôm đó và không có bất cứ bằng chứng ngoại phạm nào.”

“Có vẻ như Mathews cũng đã làm cái việc mà ông ta nói với ông bà Johansen.” Faz nói. “Ít nhất là căn cứ vào những gì Adams kể với tôi.”

“Ý ông là sao? Ông ta đã làm việc gì? Với ai?” Calloway hỏi.

“Adams nói một đêm nọ, Mathews đã mặc com lê đến quán rượu, sau đó thì ông thị trưởng Ed Witherspoon bước vào.”

Calloway lại liếc nhìn Tracy trước khi chuyển sự chú ý trở lại Faz. “Cái ông Adams này đã nghe được cuộc trò chuyện giữa họ sao?”

“Không, nhưng ông ta nói họ đã nói chuyện trong khoảng mười lăm phút, ông thị trưởng trông không vui vẻ gì khi ở đó, và ông ta càng có vẻ khó chịu hơn lúc ra về. Ngược lại, Mathews thì trông như một con mèo vừa xơi tái một con chim hoàng yến.”

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Calloway hỏi.

“Chỉ một vài tuần trước khi ai đó nhắm bắn Mathews như nhắm bắn một con hươu.”

“Nhưng chúng ta không biết họ đã nói chuyện gì?” Calloway hỏi.

“Adams không thể nghe thấy lời họ.” Faz nói.

“Nhưng hãy giả sử rằng họ nói về chuyện Heather Johansen mang thai và thời điểm cô ấy thụ thai gần với ngày tổ chức bữa tiệc Giáng sinh của Ed đến mức nào.” Tracy nói với Calloway.

“Đó là một bước nhảy vọt.” Calloway nói.

“Cũng không vọt xa lắm.” Tracy nói. “Mathews rõ ràng biết rằng Heather làm việc cho Ed, và sự thật là Heather đã có mặt ở bữa tiệc Giáng sinh của Ed năm đó. Khi Mathews có được báo cáo pháp y, ông ta có thể dễ dàng tính toán. Thực ra, ông ta đã nói với ông bà Johansen rằng ông ta có thể sử dụng thông tin Heather mang thai để đánh động ai đó. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta làm thế? Nếu như cuộc gặp của ông ta với Ed chỉ là để đánh động xem Ed có phải là kẻ có tật giật mình không thì sao?” Cô đặt hai cánh tay lên bàn, những đầu ngón tay mân mê nút bần của chai rượu vang. “Và Ed đã không nói gì với cháu về cuộc gặp ấy khi ông ta và cháu nói chuyện.”

“Cháu có hỏi Ed về Mathews không?” Calloway hỏi.

“Không.” Tracy đáp. “Nhưng cháu đã hỏi ông ta về Heather. Đáng lẽ ông ta phải kể cho cháu nghe chuyện đó.”

“Có thể ông ta không nhắc đến chuyện đó vì ông ta và Mathews không nói chuyện về Heather.” Calloway nói.

“Hoặc có lẽ ông ta không nhắc đến chuyện đó vì muốn che giấu nó.” Tracy nói. “Ít nhất thì, chúng ta có một mối liên kết giữa Heather Johansen, Jason Mathews và Kimberly Armstrong.”

“Là Ed Witherspoon.” Dan và Tracy đồng thanh nói.

“Mối liên kết giữa Ed và Kimberly là gì? Atticus Pelham sao?” Calloway hỏi.

“Có vẻ logic nếu Gary kể với Ed về những điều mà Kimberly đã biết về Công ty Phát triển Cedar Grove, theo lời Atticus.”

“Đó không phải là bằng chứng cho thấy hai vụ án mạng ấy có liên quan đến nhau.” Calloway nói.

Tracy đặt cái nút bần xuống và đứng dậy. Cô đi tới cái ngăn kéo ở hành lang mà Dan đã đóng một cách đặc biệt và dán nhãn “Ngăn kéo đựng đồ linh tinh của Tracy”. Đó là nơi cô ném mọi thứ vào. Cô tóm lấy một cây bút và cuốn sổ ghi chép rồi mang cả hai vật đó quay trở lại bàn.

“Hãy rà lại mọi chuyện theo trình tự.” Cô vẽ một đường kẻ dọc trên tờ giấy và viết số 1992 ở bên trái. Cô vừa nói vừa viết các sự kiện vào bên phải. “Heather Johansen bấy giờ đang làm việc cho Ed Witherspoon. Heather đã tham dự bữa tiệc Giáng sinh của Ed vào năm đó cùng với cha mẹ của cô ấy. Heather vẫn ở lại bữa tiệc khi cha mẹ cô ấy ra về để tham dự bữa tiệc của cha tôi. Heather bị sát hại vào ngày 6 tháng 2 năm 1993. Thi thể cô ấy được tìm thấy trong rừng, dọc theo con đường quận lộ. Cuộc khám nghiệm tử thi cho thấy cô ấy đã bị đánh chết. Bản báo cáo pháp y, mà bác đã yêu cầu” - cô nhìn Roy Calloway - “tiết lộ rằng lúc đó Heather đang mang thai khoảng bảy hay tám tuần.”

“Chúng ta cũng biết Heather có đặt lịch khám ở bệnh viện tại Silver Spurs.” Tracy tiếp tục.

“Cô ấy đã không giữ lịch hẹn.” Calloway nói.

“Đúng vậy. Chúng ta có thể giả sử rằng ai đó đã chở cô ấy đến đó.” Tracy nói.

“Chúng ta chẳng bao giờ xác thực được điều đó.” Calloway nói.

“Heather lớn lên ở đây mà, bác Roy.” Tracy nói. “Cô ấy biết trời có thể lạnh đến mức nào vào tháng Hai, và cô ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra khi đài khí tượng dự báo về một cơn bão sắp đổ bộ. Cô ấy cũng biết Silver Spurs xa đến chừng nào. Cô ấy sẽ không bao giờ đi bộ khi ăn mặc phong phanh như thế trong điều kiện thời tiết ấy. Cô ấy sẽ nhờ Kimberly chở đi, nhưng Kimberly lại nói mình không biết gì cả. Điều đó có nghĩa là một người khác đã chở Heather đi.”

“Tôi cho rằng người đó là Ed Witherspoon.” Faz gõ ngón tay lên bàn.

“Tạm thời tiếp tục đã.” Tracy nói.

“Vào năm 2013, tôi đã đòi tòa án xét xử lại vụ Edmund House. Điều đó khiến ông bà Johansen nghĩ rằng House không phải là hung thủ sát hại con gái họ.”

“Vì thế họ đã thuê Mathews.” Faz nói.

Tracy gật đầu. “Mathews lấy được hồ sơ cảnh sát và biết được rằng Heather đang mang thai. Ông bà Johansen không thuê Mathews nữa.”

“Để bảo vệ thanh danh của Heather.” Calloway nói.

“Điều đó dễ dàng hơn là chấp nhận rằng cô ấy đang mang thai và tính đến chuyện phá thai.” Tracy nói.

“Nhưng ông Mathews này không thấy như thế. Ông ta coi đó là một cơ hội.” Faz nói. “Vì thế ông ta tống tiền... hay đúng ra là cố gắng tống tiền Ed Witherspoon, người mà Mathews nghĩ là cha đứa trẻ, và cũng có thể là hung thủ đã sát hại Heather Johansen. Cuối cùng thì Mathews chết.” Ông nhún vai. “Có vẻ như chúng ta có thể kết nối toàn bộ chuyện này với Ed Witherspoon.”

“Chúng ta không thể chứng minh Mathews và Ed Witherspoon đã bàn luận chuyện gì.” Calloway nói.

“Còn có thể là gì nữa chứ?” Faz nói.

“Tôi chỉ đang nói chúng ta không thể chứng minh được nó.” Calloway nói.

“Bác Roy nói đúng đấy.” Dan nói. “Chúng ta chắc chắn có thể giả sử rằng đó là những gì họ nói với nhau, nhưng chúng ta không thể chứng minh được.”

“Hãy tiếp tục nào.” Tracy lại nói. Cô viết con số 2018 ở cột bên trái. “Thời gian trôi đi. Kimberly Armstrong là một phóng viên của tờ Towne Crier. Cô ấy đã kết hôn với Finlay, cảnh sát trưởng của Cedar Grove. Chúng ta biết rằng Kimberly đang tìm hiểu hai chuyện, trái với ý muốn tổng biên tập của cô ấy. Đầu tiên, cô ấy có hồ sơ vụ án của Heather Johansen và cũng biết được rằng lúc bị sát hại, Heather đang mang thai. Theo lời Atticus Pelham, Kimberly không tin điều đó bởi vì Heather chưa bao giờ kể cho cô ấy biết. Tôi tin rằng đó là một cái cớ mà Kimberly đưa ra để không tìm hiểu chuyện đó sâu hơn, nhưng tôi không nghĩ đó là lý do thực sự. Tôi nghĩ cô ấy sợ khả năng biết được rằng Finlay là cha đứa trẻ trong bụng Heather.”

“Bác cũng nghĩ vậy.” Calloway nói.

“Thế là Kimberly chuyển sự chú ý sang câu chuyện thứ hai, đây là câu chuyện về dự án phát triển khu nghỉ dưỡng Cascadia có thể sắp triển khai của một công ty có tên là Công ty TNHH Phát triển Cedar Grove. Theo lời Atticus Pelham, chúng ta biết rằng Kimberly đã biết được điều này, nhưng vì vụ hỏa hoạn, chúng ta không biết cô ấy đã tìm hiểu được đến đâu.”

“Có lẽ chúng ta nên hỏi Finlay về chuyện này. Có lẽ cô ấy đã bàn về chuyện này với cậu ta.” Calloway nói.

“Có lẽ thế.” Tracy nói. “Nhưng hãy giả sử rằng Kimberly đã vô tình đặt mình vào nguy hiểm khi tìm hiểu chuyện đó.”

“Atticus kể ông ta đã nói với Gary về chuyện đấy.” Calloway nói. “Và Gary có thể đã kể với Ed.”

“Đó là một khả năng.” Tracy nói. “Một khả năng khác là Kimberly có thể đã phát hiện ra điều mà Dan đã phát hiện, rằng Sunnie chính là người liên lạc với viên luật sư đã làm thủ tục thành lập các công ty trách nhiệm hữu hạn.”

“Cô nghĩ cô ấy đã gọi điện cho ‘bà tám’ đó để hỏi về dự án phát triển?” Faz hỏi.

“Một phóng viên làm vậy cũng là điều phù hợp với logic.” Calloway nói.

“Và cũng phù hợp với logic nếu Kimberly gọi điện cho Sunnie, Sunnie sẽ nói với Gary, và Gary sẽ kể với Ed.” Tracy nói.

“Ừ, nhưng căn cứ vào sự lắm lời của người phụ nữ đó, cô ta có thể đã kể cho tất cả mọi người.” Faz nói. “Điều đó không giúp chúng ta thu hẹp được các đối tượng tình nghi để tìm ra hung thủ.”

“Nhưng chúng ta lại quay trở lại với Ed lần nữa.” Tracy nói. “Hoàn toàn có lý khi giả định rằng ông ta biết được Kimberly đã biết những gì.”

“Bác không nghĩ vậy.” Calloway nói. “Bác không nghĩ Ed giết Kimberly vì một thương vụ tiềm năng.”

“Nếu tin đồn về một dự án phát triển lan ra, và giá trị của tất cả các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ đột nhiên tăng vọt...” Dan nói. “Họ sẽ mắc tội gian lận và lừa đảo khi đã mua những cơ sở kinh doanh ấy với cái giá bèo bọt.”

“Có thể.” Tracy nói. “Nhưng em cũng đang có mối băn khoăn như bác Roy, đặc biệt là vì Kimberly và Heather đều bị đánh chết, đó thường là dấu hiệu của một tội ác nảy sinh từ sự giận dữ, hoặc thịnh nộ, chứ không phải một tội ác liên quan đến tiền bạc.”

“Có lẽ ai đó muốn cả hai cái chết ấy trông như là vụ án mạng nảy sinh từ sự thịnh nộ.” Faz nói. Tất cả mọi người ở bàn đều chuyển sự chú ý về phía ông. “Ý tôi là, ai là nghi phạm đầu tiên trong cái chết của Heather Johansen?”

“Finlay.” Calloway nói.

Faz gật đầu. “Vậy, nếu kẻ giết Heather, sau sự kiện đó, biết được Finlay là nghi phạm chính, và cố ý khiến cho cái chết của Kimberly trông giống như một tội ác nảy sinh từ sự giận dữ, hoặc thịnh nộ, để mọi người nghĩ hung thủ là Finlay thì sao? Mọi người biết đấy, để đánh lạc hướng.”

“Tôi không hiểu.” Calloway nói.

“Ý tôi là nhỡ đâu, khi cái ông Mathews này bắt đầu sục sạo về cái chết của Heather, rồi sau đó Kimberly bắt đầu sục sạo thậm chí còn nhiều hơn nữa, hung thủ đã cố hết sức để khiến cho cái chết của Kimberly trông như một tội ác nảy sinh vì sự giận dữ, hoặc thịnh nộ, để tất cả mọi người sẽ liên hệ nó với cái chết của Heather - mà Finlay từng là nghi phạm chính - và không cho rằng cái chết của cô ấy thực sự có liên quan đến dự án phát triển có thể sắp được triển khai và giá trị của những cơ sở kinh doanh trên phố Chợ.”

“Vậy chúng ta khớp Mathews vào toàn bộ chuyện này như thế nào? Ông ta có liên quan ra sao đến dự án tái phát triển?” Calloway hỏi.

“Ông ta không liên quan.” Tracy nói. “Nhưng có thể hung thủ biết Finlay là một người hay đi săn và là một thiện xạ cừ khôi. Thế là hắn chọn một ngày mà hắn biết là Finlay đang đi săn. Hắn đã làm mọi thứ để khiến cho mọi người nghĩ rằng hung thủ sát hại Heather đã giết Mathews và Kimberly.”

“Đó là một âm mưu kéo dài hai mươi năm.” Calloway nói. “Hai mươi sáu năm.” Dan nói.

“Hắn có thể đã không suy tính tất cả từ trước.” Tracy nói. “Hắn vừa hành động vừa suy tính?” Faz hỏi.

“Có lẽ, trong chừng mực nào đó.”

“Giả thuyết này mong manh quá.” Calloway nói. “Cháu sẽ không thuyết phục được thẩm phán khi ra tòa với những gì cháu có, và cũng sẽ không ép buộc được một kẻ thông minh đến thế thừa nhận bất cứ điều gì.”

“Chắc chắn là sẽ không ép buộc được hắn thừa nhận rằng mình đã gây ra bất cứ tội ác nào.” Dan nói.

“Hãy nói cho họ điều mà anh đã kể với em lúc nãy đi.” Tracy bảo Dan.

Anh ngả người về đằng trước. “Nếu như tôi có thể đưa các nhân chứng ra tòa, bao gồm Gary và Atticus thì sao? Nếu như họ nghĩ tôi sẽ chỉ hỏi họ về vụ kiện dân sự ấy, và tôi không biết bất cứ điều gì về Công ty Phát triển Cedar Grove hoặc bất cứ mối liên hệ nào giữa ba vụ án mạng thì sao?”

“Cháu định đưa họ ra tòa bằng cách nào?” Calloway hỏi.

“Cháu đang nói đến phiên tòa suy xét lại đơn kiến nghị của Cedar Grove về phán quyết giản lược. Cháu đã nghĩ vềchuyện này mấy ngày nay rồi, tính toán xem cháu có thể làm thế nào. Cháu đã nghiên cứu một chút. Cháu có thể đề nghị Thẩm phán Harvey cho phép cháu lấy lời khai của các nhân chứng trực tiếp tại tòa để phản đối đơn kiến nghị về phán quyết giản lược.”

“Cháu có thể làm điều đó ư?” Calloway hỏi.

“Cháu có thể không? Về mặt lý thuyết thì có. Liệu Thẩm phán Harvey có chấp nhận không? Cháu không biết.” Dan ngả người ra sau. “Cháu đã từng thấy việc đó được thực hiện một lần, hồi cháu còn hành nghề ở Boston. Hồi ấy cháu bào chữa cho bị đơn. Đó là một vụ liên quan đến tội âm mưu, vì thế các cáo buộc rất rộng, và các bên không hòa thuận với nhau. Thẩm phán đã cho phép lấy lời khai tại tòa. Cháu có thể gọi điện cho Leah và bảo cô ấy giúp cháu tìm hiểu. Thẩm phán Harvey giống như một cao bồi vậy. Ông ấy có thể đồng ý.”

“Mất bao lâu mới biết ông ta có đồng ý hay không?” Calloway nói.

“Cháu có thể nộp đơn kiến nghị yêu cầu được lấy lời khai trực tiếp tại tòa vào cuối tuần và thông báo cho bên bị trước sáu ngày. Cedar Grove sẽ nộp đơn phản đối và Thẩm phán Harvey sẽ quyết định trong vòng hai tuần. Nếu ông ấy chấp thuận đơn kiến nghị của cháu, chúng ta có thể ra tòa trước cuối tháng này.”

“Tôi không chắc chúng tôi có thể ở lại lâu đến thế, Tracy ạ.” Faz nói.

“Không sao đâu.” Tracy nói. “Dan và tôi đã bàn bạc chuyện này.” Cô nhìn Calloway. “Chúng ta có thể sử dụng cái xưởng sản xuất tin đồn của Cedar Grove để lan truyền tin tức rằng bác đang khép lại việc điều tra về cái chết của cả Heather Johansen và Kimberly Armstrong.”

Calloway gật đầu, hiểu được Tracy đang tính làm gì. “Và bác sẽ để Finlay đi làm trở lại để cho có vẻ là bác đã đóng lại các hồ sơ đó.”

“Hung thủ hoặc các hung thủ sẽ nghĩ chúng đã lại thoát tội.” Tracy nói. “Bác cũng sẽ phải rút cả cô cảnh sát canh gác nhà cháu về nữa.”

“Anh không đồng ý với điều đó.” Dan nói.

“Bác cũng vậy.” Calloway nói.

“Nếu chúng ta muốn lừa hung thủ thì chúng ta phải làm thế. Hơn nữa, nếu hung thủ nghĩ hắn đã thoát tội, chẳng có lý do gì để hắn ám hại cháu nữa.”

“Được rồi, nhưng bác sẽ cử một trong các sĩ quan cảnh sát của mình ghé qua đây thường xuyên, và bác sẽ cho cháu một số điện thoại để cháu gọi nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cháu hãy đồng ý là sẽ báo cho cô ấy biết nếu cháu định ra ngoài và nơi cháu sẽ tới để cô ấy có thể ở gần đó, canh chừng giúp cháu nhé.”

“Còn tôi và Vera sẽ trở lại khi nào diễn ra phiên tiền thẩm.” Faz nói.

“Nếu tôi thuyết phục được thẩm phán.” Dan nói.

Điện thoại của Faz reo lên. Ông đeo kính vào và kiểm tra tên người gọi. “Là Kins.” Ông nói với Tracy, nhắc đến Kinsington Rowe. “Kins, tôi đang mở loa ngoài. Tôi cho rằng anh gọi điện về danh sách những cái tên mà tôi đã gửi cho anh.”

Tracy xen vào. “Có phải là danh sách bao gồm địa chỉ và số điện thoại của các thành viên thuộc các công ty trách nhiệm hữu hạn đã mua các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ không?”

“Đúng vậy. Nhưng tôi có vài câu hỏi.” Kins nói. “Và tôi cần một vài lời giải thích bởi vì có thứ gì đó không hợp lý.”

“Ý anh là gì?” Tracy hỏi.

Khi Kins giải thích về khó khăn mà anh đang gặp phải, Dan nhìn Tracy, và cô dường như thấy được trong đầu anh có những bánh xe đang xoay tròn. Tracy cảm ơn Kins, và Faz ngắt máy.

“Chết tiệt.” Calloway nói.

“Giờ thì sao?” Tracy hỏi.

“Anh sẽ phải suy nghĩ lại về những người mà anh sẽ gọi để lấy lời khai, và sắp xếp họ theo thứ tự nào.” Dan nói. Anh nhìn Calloway và rồi nhìn Faz. “Nhưng cháu nghĩ cháu sẽ cần gọi hai người vào lúc cuối cùng, nếu thẩm phán Harvey cho phép cháu trình bày đến lúc đó.”