CHƯƠNG 31
Trong vài ngày sau, Faz và Vera quay trở lại Seattle, Dan ở lì trong phòng làm việc của mình, nói chuyện điện thoại với Leah; còn Roy Calloway bắt đầu quá trình cung cấp nhiên liệu cho cái xưởng sản xuất tin đồn của Cedar Grove. Calloway gọi Finlay Armstrong đi làm trở lại và rút cô cảnh sát trực trước cửa nhà Dan về. Finlay tỏ ra miễn cưỡng với việc quay lại Sở Cảnh sát, nhưng Calloway thuyết phục anh ta rằng họ cần anh ta, đến khi nào họ tìm được người thay thế. Tracy ở nhà với Daniella và đánh bạo đi quanh thị trấn như thể mọi chuyện vẫn ổn. Tuy nhiên, cô mang theo một khẩu súng giấu nó dưới chiếc áo khoác mùa đông - và đố kẻ nào rút súng nhanh hơn cô đấy. Không lâu sau, người dân ở Cedar Grove bắt đầu kháo nhau về việc Sở Cảnh sát đã khép lại cuộc điều tra về cái chết của Kimberly Armstrong và việc Finlay đi làm trở lại.
Vào một buổi sáng thứ Bảy lạnh lẽo, kỷ niệm ngày mất của Heather, Tracy đặt Daniella vào trong chiếc xe nội và đi tới nghĩa địa. Ở đó, cô thấy một mục sư Giáo hội Trưởng lão cùng với Eric và Ingrid Johansen, cũng như anh trai của Heather là Oystein và vợ của anh ta với ba đứa con.
“Tracy.” Eric nói, ngạc nhiên khi thấy cô. “Thật là tuyệt khi cháu đến đây.”
“Cháu rất tiếc về mất mát của bác, bác Eric. Cháu hy vọng cháu không làm phiền gia đình bác.”
“Đương nhiên là không rồi.” Ông chào đón Tracy và cô tự giới thiệu lại mình với Oystein cùng gia đình nhỏ của anh ta. “Người ta nói chúng ta sẽ nguôi ngoai theo thời gian.” Eric Johansen nói, nhìn tấm bia mộ của con gái. “Nhưng bác thấy điều đó không đúng. Ta chỉ tìm kiếm một cách khác để tồn tại mà thôi. Nhưng bác cho rằng bác không cần phải nói với cháu điều đó.”
“Cháu hiểu.” Tracy nói.
“Con gái cháu đây à?” Ingrid cúi xuống để nhìn vào chiếc xe nôi.
“Đây là Daniella.”
Gia đình họ nựng nịu con bé vài phút rồi tiến hành nghi lễ tưởng niệm Heather, một nghi lễ ngắn gọn - vì thời tiết lạnh - nhưng diễn ra suôn sẻ. Khi nghi lễ kết thúc, gia đình Johansen mời Tracy ăn trưa, vốn cũng là truyền thống của họ. Cô lịch sự từ chối, biết rằng đây không phải chỗ dành cho cô. Thay vào đó, cô đưa Daniella đến một khu vực khác của nghĩa địa, nơi cha mẹ và em gái cô, Sarah, được chôn cất. Bia mộ có cả biệt danh kiểu cao bồi của Sarah và cha cô: “Bác sĩ Crosswhite” và “Cô Nhóc”.
Tracy xoay chiếc xe nội để Daniella có thể nhìn thấy tấm bia mộ, mặc dù con bé cũng chẳng thể nhìn thấy gì nhiều. Nó được quấn quá chặt đến nỗi khó có thể cử động.
Tracy quỳ xuống nhổ vài búi cỏ dài dọc theo mép của bia mộ và dọn dẹp sạch sẽ. “Mẹ, bố, Sarah.” Tracy nói. “Đây là Daniella, cháu gái của bố mẹ và em đấy. Chúng con đã về thăm Cedar Grove. Dan vẫn giữ ngôi nhà của cha mẹ anh ấy và chúng con đang hy vọng nơi này có thể là nơi tạo ra và lưu giữ những ký ức đẹp cho Daniella, như nó đã từng đối với tất cả chúng ta. Con muốn con bé biết nơi cha mẹ nó lớn lên, và nơi ông bà cùng dì Sarah của nó đã từng sống và được chôn cất.”
Cô hít một hơi, cảm nhận cái lạnh trong hai lá phổi của mình. “Con không biết mình sẽ trở thành một người mẹ như thế nào. Mẹ ơi, con ước gì có mẹ ở đây để hướng dẫn con. Và cả bố nữa, con ước gì bố có mặt ở đây để dạy Daniella bắn súng.” Tracy nhìn vào tên của Sarah. “Chị hy vọng con bé sẽ rất giống em, Sarah à. Chị hy vọng con bé sẽ là một người kiên cường, không cho phép ai bắt nạt mình. Chị biết chị từng nói em khiến cho chị phát điên lên, nhưng đó lại là một vài khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời chị. Em sẽ đương đầu với cả thế giới khi em nghĩ rằng em đúng và chị luôn ngưỡng mộ em vì niềm tin mãnh liệt của em. Con nhớ cả nhà mình quá... hơn bao giờ hết. Con nghĩ bác Eric Johansen nói đúng. Con không nghĩ mình sẽ nguôi ngoai trước cái chết của cả nhà mình, nhưng con hy vọng con có thể tìm thấy một cách khác để tồn tại. Con hứa với cả nhà mình điều này. Daniella sẽ được con dạy để biết về cả nhà mình.”
Khi Tracy từ nghĩa địa về nhà, Dan ra khỏi phòng làm việc để đón cô. “Bọn anh đã nộp đơn kiến nghị vào sáng nay. Đã chuẩn bị sẵn sàng cho ‘màn trình diễn’.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Anh nhún vai. “Bọn anh đã viện ra một lý lẽ dựa trên điều 56 luật dân sự, vốn là nền tảng cho quyết định của Thẩm phán Harvey về việc hoãn lại phán quyết của mình đối với kiến nghị về phán quyết giản lược. Theo khoản (f) của điều luật đó, thẩm phán được trao cho quyền hạn lớn để đưa ra một yêu cầu chính đáng. Leah cũng tìm thấy một đoạn trong điều 43 luật dân sự, được củng cố bởi một vụ án phúc thẩm ở Washington, quy định rằng thẩm phán có thể chỉ thị cho một vấn đề được trình bày toàn bộ hoặc một phần dựa trên lời khai bằng miệng, và ở quận Whatcom, một thẩm phán có quyền sửa đổi hoặc tạm hoãn bất cứ điều luật dân sự nào để ngăn chặn sự bất công. Anh lý luận rằng việc gọi nhân chứng đến đứng trên bục nhân chứng trong một phiên tòa công khai, và buộc họ tuyên thệ, là cách duy nhất để đảm bảo sự trung thực và tiến hành giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất. Anh hy vọng điều đó sẽ đánh vào mong muốn thu được kết quả của Harvey.”
“Anh có nghĩ Rav Patel sẽ để hãng luật ở Bellingham xử lý thay mình vụ này không?” Tracy hỏi.
“Anh ta sẽ phải làm thế. Anh đã đưa anh ta vào danh sách nhân chứng. Anh ta đã chuẩn bị tất cả hợp đồng cho các cơ sở kinh doanh mới. Anh chắc chắn đó sẽ là một cuộc chiến khác, nhưng anh không muốn Patel đóng vai trò luật sư nếu anh ta có liên quan đến chuyện này. Anh ta có thể nhận ra mục tiêu anh đang nhắm đến nhanh hơn một luật sư mà họ thuê ở Bellingham, và anh sẽ cần càng nhiều thời gian càng tốt để giành được chiến thắng. Nếu anh có thể đưa Calloway và Faz lên bục nhân chứng, chúng ta sẽ có cơ hội. Nếu không, anh sẽ thua, và em sẽ phải nghĩ ra một cách khác để tìm bằng chứng chứng minh cho những gì đã xảy ra.”
Mấy hôm sau, Rav Patel nộp đơn xin rút lui, và công ty luật ở Bellingham đứng ra đại diện cho Cedar Grove. Họ nộp đơn phản đối kiến nghị lấy lời khai của nhân chứng trực tiếp tại tòa. Sáu ngày sau, thẩm phán Doug Harvey chấp thuận kiến nghị của Dan là được lấy lời khai của nhân chứng trực tiếp tại tòa và ấn định một phiên xử theo khoản (f) điều 56 luật dân sự liên quan đến kiến nghị về phán quyết giản lược.
“Táo bạo lắm.” Dan nói khi anh đọc lệnh của Harvey. Đơn kiến nghị của anh đã được chấp thuận. Bây giờ anh phải gửi giấy mời các nhân chứng đến tòa. Anh phải lấy lời khai của họ ở trước tòa sao cho không giống như anh đang xử lý một vấn đề hình sự, ít nhất là cho đến khi - và nếu anh đưa được Calloway và Faz lên bục nhân chứng. Anh chắc chắn thẩm phán Harvey sẽ không chịu đựng nổi những kẻ ngốc, dù ông ta tò mò thế nào.
Và Dan không định làm một kẻ ngốc.