← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33

Tracy cảm thấy lòng như lửa đốt khi ở nhà với Vera và Daniella trong khi phiên tòa đang diễn ra ở Tòa thượng thẩm quận Whatcom, nhưng họ đều đã nhất trí rằng việc cô tham dự phiên tòa sẽ là một ý kiến tồi.

“Họ không thể coi đây là một vấn đề hình sự.” Dan đã nói vào đêm đó ở bàn bếp. “Nếu họ coi nó như vậy, họ sẽ phản đối, và anh sẽ không có cơ hội đưa được bác Roy lên bục nhân chứng, huống hồ là Faz. Anh ngờ rằng cho dù Thẩm phán Harvey có tò mò thế nào thì ông ta cũng đặt ra một giới hạn nào đó.”

Calloway đồng ý. “Nếu cháu tham dự phiên tòa, người ta sẽ biết cháu không chỉ đến xem chồng mình tranh tụng. Mọi người đều biết cháu là một điều tra viên án mạng mà.”

Tracy biết họ nói đúng, nhưng biết được điều đó cũng chẳng khiến cho việc chờ đợi ở nhà trở nên dễ dàng hơn. Cô đã đề nghị Roy gọi điện và cập nhật tin tức cho cô, nhưng Dan không muốn Roy hay Faz chờ đợi ngoài hành lang vớinhững nhân chứng khác, cũng vì cái lý do giống như cái lý do anh không muốn Tracy xuất hiện ở đó. Anh đã bảo Roy và Faz đợi ở một tiệm cà phê tại Bellingham. Anh sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho họ khi nào đến lúc.

“Đi dạo đi.” Vera nói, nhổm dậy từ ghế xô pha. “Nghe nói chiều nay lại có tuyết đấy. Chúng ta hãy đưa Daniella ra ngoài chơi trong lúc thời tiết còn chiều lòng người.”

“Tôi nghĩ tôi nên ở nhà.” Tracy nói. “Trong hoàn cảnh này, tôi sẽ phá hỏng không khí dạo chơi của hai người mất, và tôi muốn mình có thể sẵn sàng trợ giúp trong trường hợp Dan hoặc bác Roy có câu hỏi gì hoặc cần bất cứ điều gì.” Tracy có ba hồ sơ vụ án đang mở trên bàn bếp.

“Cô chắc chứ?” Vera nói, bước vào phòng trong bộ đồ mùa đông. “Không khí trong lành giúp làm thông thoáng đầu óc. Nó luôn hiệu quả đối với tôi.”

“Tôi sẽ ra sau nhà để thư giãn một lát, nhưng tôi muốn ở gần các hồ sơ của mình.”

“Được rồi.” Vera nói. “Cô có cần bất cứ thứ gì trong lúc tôi ra ngoài không?”

Tracy không cần gì cả.

“Hãy tìm thứ gì đó mà làm để giết thời gian, kẻo lại phát điên lên mất đấy.”

“Quá muộn rồi.” Tracy nói.

Sau bữa trưa, Dan gọi Celia Reed lên bục nhân chứng, đó là người phụ nữ đã giúp anh ở Sở Xây dựng quận Whatcom. Dan nhanh chóng giới thiệu về Reed, và cô ta cung cấp lời khai về lịch sử của ba lô đất, trong đó có việc bang Washington bán khu đất ấy cho Công ty Phát triển Cedar Grove. Dan bày ra một tấm bản đồ vẽ phác ba lô đất ấy. Anh khẳng định rằng chưa từng có bất kỳ cuộc họp nào bàn bạc về việc phát triển ba lô đất này, và anh cũng không tìm thấy bất cứ bản khảo sát địa hình nào.

“Vậy là quận Whatcom không thấy có bất cứ hoạt động phát triển nào chứng tỏ rằng ba lô đất này sẽ được phát triển?”

“Trong hồ sơ của chúng tôi không có gì cho thấy điều đó.” Một lần nữa, Milne không đặt ra bất cứ câu hỏi nào.

Sau Reed, Dan gọi lên một chuyên gia về xây dựng và bất động sản mà anh từng nhờ vả trong những vụ kiện khác, anh đã gặp anh này trước khi phiên tòa diễn ra vài tuần. William Peters có chuyên môn về bất động sản thương mại và nhà ở, cũng như các dự án phát triển bất động sản. Với vóc dáng cao gầy, Peters từng chơi bóng rổ ở trường đại học trước khi gia nhập lực lượng lao động. Anh ta đi tới bục nhân chứng với dáng điệu như thể bước vào một sân bóng để thi đấu.

Sau khi giới thiệu về Peters, Dan hỏi: “Anh có quen thuộc với những bước cần thiết để phát triển một dự án bất động sản không?”

Peter trả lời rằng có, và anh ta bắt đầu nói qua về những bước đó.

“Có phải tôi đã đề nghị anh xác định liệu có bất cứ hoạt động phát triển dự án nào đối với ba lô đất này không?”

Dan sử dụng một cây bút để chỉ và khoanh tròn ba lô đất ấy trên tấm bảng được dựng trên một giá đỡ.

Milne đứng dậy. “Thưa quý tòa, tôi tin rằng chúng ta đang bị lạc đề.”

“Đó có phải là một lời phản đối không, luật sư?” Harvey hỏi.

“Đây là vấn đề không liên quan, thưa quý tòa.”

“Ông O'Leary, dường như chúng ta đang lạc đề.”

Dan đã lường trước rằng khi nhắc đến vấn đề này, anh sẽ bị phản đối vì sự không liên quan, và anh đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời mà anh hy vọng sẽ thuyết phục được Thẩm phán Harvey cho phép anh trình bày và khiến Milne “gậy ông đập lưng ông”. “Thưa quý tòa, về bản chất, tội âm mưu rất khó để chứng minh vì nó được thực hiện một cách lén lút. Luật sư bên bị đã đệ trình văn bản biện hộ dài hơn năm mươi trang về chủ đề đó. Tôi không hiểu tại sao bây giờ cô ấy có thể tranh cãi rằng nguyên nhân tố tụng này là không liên quan.”

Harvey gật đầu và Dan nghĩ anh nhìn thấy một nụ cười mỉm. “Bà đã khiến nhân viên của tôi bị quá tải đấy, luật sư ạ.” Ông ta nói với Milne. “Tôi sẽ cho phép các câu hỏi này, ông O'Leary, nhưng tôi muốn sớm thấy được một sự liên quan.”

“Anh có làm bất cứ điều gì để xác định xem liệu bất động sản đó có đang trong giai đoạn tiền phát triển hay không?” Dan hỏi Peters.

“Có. Tôi đã lái xe đến vị trí của ba lô đất trên tấm bảng này, và tôi nhận thấy những cái cây ở đó đã được khảo sát.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Ở nhiều quận quanh eo biển Puget, người dân không được chặt bỏ những cái cây có đường kính hai mươi centimet trở lên và cao một mét rưỡi nếu không được phép.”

“Làm thế nào mà anh biết được những cái cây trên ba lô đất ấy đã được khảo sát khi mà trong các hồ sơ của Sở Xây dựng không có thông tin gì?”

“Trên thân của những cái cây phù hợp với tiêu chí mà tôi vừa miêu tả có ghim những tấm thẻ bằng bạc có kích cỡ xấp xỉ giấy gói kẹo cao su.”

“Anh có biết ai đã gắn chúng vào đó không?”

“Trên những tấm thẻ ấy không có thông tin gì cả. Chỉ có một con số thôi.”

“Anh có cố xác định xem ai đã ghim những tấm thẻ ấy lên những cái cây không?”

“Tôi đã gọi điện đến số điện thoại của Công ty Phát triển Cedar Grove.”

“Anh có nói chuyện với bất cứ ai không?”

“Không. Tôi được chuyển đến hộp thư thoại.”

“Anh có làm gì khác không?”

“Tôi đã tra cứu trên mạng để tìm những chuyên gia trồng cây ở khu vực ấy mà chuyên thực hiện việc khảo sát địa hình. Tôi đã tìm được ba đơn vị.”

“Một trong ba đơn vị đó đã thực hiện việc khảo sát địa hình trên ba lô đất ấy?”

“Đúng vậy. Đó là Công ty Cây xanh Bellingham. Tôi đã gọi điện và nói chuyện với bà chủ tịch của công ty, Carol Gilmore, và bà ấy xác nhận họ đã thực hiện cuộc khảo sát địa hình vào mùa hè năm ngoái.”

“Bà ấy có nói họ thực hiện việc khảo sát cho ai không?”

“Bà ấy không nói.” Peters tự sửa lời mình. “Hay đúng hơn là tôi nghĩ bà ấy sẽ không nói.”

“Ý anh là gì?”

“Một số nhà phát triển muốn giữ bí mật về một dự án, vì bất cứ lý do gì.”

“Theo kinh nghiệm của anh, với tư cách là một chuyên gia, có những lý do gì khiến một nhà phát triển không muốn công chúng biết được họ đang phát triển dự án ở một địa điểm nào đó?”

Milne đứng dậy và phản đối. “Đây chỉ là suy đoán, thưa quý tòa.”

“Anh ấy là một chuyên gia. Anh ấy có thể suy đoán.” Harvey nói. “Tôi sẽ cho phép điều đó. Nhưng ông O'Leary, chúng ta sẽ vào vấn đề chính sớm chứ?”

“Vâng, thưa quý tòa.”

“Tôi hy vọng như vậy.”

Dan lặp lại câu hỏi của mình.

“Khi lời đồn về một dự án phát triển lan ra ngoài, đất đai quanh khu vực có dự án phát triển sẽ tăng giá trị. Nhà đầu tư phát triển thường sẽ muốn mua những mảnh đất quanh đó để mở rộng dự án trong những năm sau này, nếu dự án đó được yêu thích. Họ cũng có thể gặp phải sự phản đối từ các tổ chức hoạt động vì môi trường, những người không muốn khu đất ấy được phát triển. Các tổ chức đó có thể kiện họ ra tòa, khiến dự án bị đình trệ trong nhiều năm. Các nhà đầu tư phát triển muốn hoàn thành mọi việc một cách âm thầm hết mức có thể để khi dự án phát triển được công khai, họ đã sẵn sàng chống lại bất cứ dư luận tiêu cực nào bằng những chi tiết của khu nghỉ dưỡng, chẳng hạn như kiểu dáng và các tiện nghi, đại loại thế.”

“Tôi còn nhờ anh làm gì nữa nhỉ?”

“Anh đã nhờ tôi xác định giá trị các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ ở thời điểm hiện tại, và giá trị của chúng nếu một dự án phát triển được triển khai, chẳng hạn như một khu nghỉ dưỡng.”

“Anh đã thực hiện việc định giá đó bằng cách nào?”

“Tôi sử dụng ba khu đất với những đặc điểm tương tự như ở Cedar Grove để so sánh.” Trong hai mươi phút tiếp theo, Peters trình bày về những khu nghỉ dưỡng ấy và cách anh ta tính toán giá trị của những cơ sở kinh doanh trước khi các khu nghỉ dưỡng xuất hiện, và giá trị của những cơ sở kinh doanh ấy sau khi các khu nghỉ dưỡng được xây dựng. Anh ta phân tích những khía cạnh độc đáo của từng khu nghỉ dưỡng và những khía cạnh độc đáo của khu vực Cedar Grove.

“Và sau khi xem xét tất cả những điều đó, anh đã nhận thấy điều gì về giá trị của các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ o Cedar Grove?”

“Giá trị của các cơ sở kinh doanh ấy sẽ tăng vọt, cũng như giá trị của nhà cửa ở khu vực đó.”

“Anh có thể nói cụ thể là tăng bao nhiêu phần trăm không?”

“Tôi không thể đưa ra một con số cụ thể, nhưng ba khu đất tương đồng mà tôi vừa nhắc đến chính là đối tượng tham chiếu phù hợp.”

Sau nửa tiếng đối chất với Milne, Peters được cho lui.

“Hãy gọi nhân chứng tiếp theo, ông O'Leary.”

Dan gọi Gary Witherspoon. Witherspoon bước vào phòng xử án, trông có vẻ căng thẳng, nhưng không lo lắng quá mức, cho đến khi anh ta nhìn thấy tấm bảng khổ lớn có tên của các công ty trách nhiệm hữu hạn và tên các thành viên của những công ty đó. Mặt anh ta tái nhợt.

Dan nhanh chóng giới thiệu Witherspoon là thị trưởng của thành phố Cedar Grove. Anh ta mặc com lê và đeo cà vạt, trông rất phù hợp với chức vụ của mình. Hồi còn trẻ, Witherspoon có mái tóc màu vàng nâu dài gần chạm vai, giống như một vận động viên lướt sóng. Mái tóc đó giờ đã biến mất, chỉ còn lại cái đầu hói cao.

“Với tư cách là thị trưởng, ông đã và đang dồn nhiều tâm sức vào một kế hoạch tâm huyết để tái phát triển phố Chợ. Tôi nói có đúng không?”

“Vâng, ông nói đúng.” Witherspoon nói, đôi mắt anh ta lại liếc về phía một trong những tấm bảng trên giá đỡ. “Ông có thể giải thích với tòa làm thế nào ông đạt được thành tựu đó không?”

“Có nhiều cách.” Witherspoon nhấp một ngụm nước. “Việc đầu tiên của tôi là chuyển trụ sở của chính quyền thành phố vào trong tòa nhà Ngân hàng Quốc gia Đệ nhất, một nơi có ý nghĩa lịch sử và nằm trên phố Chợ, gần các cơ sở kinh doanh. Tôi cảm thấy cần phải lắng nghe các chủ cơ sở kinh doanh nói gì để chúng tôi có thể cùng nhau quyết định xem mình cần làm gì để xây dựng lại thành phố.”

“Tiếp theo, ông đã làm gì?”

“Tôi tìm kiếm những khoản tài trợ và những khoản vay liên bang để đem lại sức sống mới cho khu trung tâm và cải thiện hình ảnh của chúng ta. Chúng tôi đang xây dựng lại khu vực quanh các biểu tượng và di sản có một không hai của Cedar Grove.” Witherspoon đang thao thao bất tuyệt, và Dan vui lòng để mặc anh ta làm thế. “Cedar Grove cần một trung tâm hành chính sôi động, sẽ thu hút những người thuộc thế hệ Y đã tốt nghiệp đại học có tham vọng kinh doanh. Nếu ta thu hút được nhiều tài năng trẻ đến với thành phố, họ sẽ kéo theo những người khác và tiền bạc của những người đó. Chúng tôi đang sắp sửa bắt đầu một dự án cải tạo cảnh quan đường phố, trồng thêm cây xanh, lát gạch hoa văn cho các vỉa hè, và dựng thêm đèn đường cho khách bộ hành. Và chúng tôi đang trong quá trình tân trang lại mặt tiền của các tòa nhà trên phố Chợ với các quỹ của bang. Việc này không tiêu tốn của các công dân ở Cedar Grove một xu nào.”

“Ông Witherspoon, tại sao những người chủ mới này lại đầu tư tiền vào các cơ sở kinh doanh đã thất bại trong hàng thập kỷ?”

“Bởi vì chúng tôi bán các cơ sở kinh doanh ấy với giá một đô la. Điều đó cho phép những người chủ mới để dành tiền của họ vào việc hiện đại hóa tòa nhà. Chúng tôi cũng đã bắt đầu một chiến dịch marketing toàn diện nhấn mạnh khoảng cách gần gũi của Cedar Grove với rặng núi và các sông hồ. Chúng tôi đang nhấn mạnh vào các hoạt động ngoài trời như chèo xuồng vượt ghềnh thác, câu cá, đi bộ đường dài, đạp xe, trượt tuyết băng đồng và trượt tuyết đổ đèo. Những người đến với Cedar Grove vì các hoạt động này sẽ cần một nơi để ăn uống. Họ sẽ cần kê đơn thuốc và có thể mua vé để xem một bộ phim.”

Đã đến lúc đi vào vấn đề chính. “Ông có biết về Công ty TNHH Phát triển Cedar Grove không?”

“Tôi không biết.”

“Có phải ông đã từng có một cuộc trò chuyện với Atticus Pelham về việc khu nghỉ dưỡng Cascadia có thể được hồi sinh không?”

Witherspoon rút lại lời nói lúc nãy của mình. “Ồ đúng rồi. Atticus đã nhắc đến một nhà đầu tư phát triển mới vào mùa hè năm ngoái ở liên hoan nhạc jazz. Ông ấy không nhắc đến tên của công ty đó.”

“Ông ấy đã nói với ông những gì?”

“Ông ấy nói Kimberly Armstrong biết được rằng ai đó đã mua khu đất Cascadia cũ - đó là một nhà đầu tư phát triển. Tôi đã nói với Atticus rằng tôi chẳng nghe thấy tin gì như thế cả, nhưng tôi chắc chắn sẽ hoan nghênh dự án ấy.”

“Ông có cố gắng xác định xem liệu Kimberly nói đúng hay sai không?”

“Không, tôi đã không làm thế.”

“Ông không gọi điện đến Sở Xây dựng quận Whatcom sao?”

“Không.”

“Với tư cách một thị trưởng đang cố đem lại sức sống mới cho khu trung tâm và thu hút các cơ sở kinh doanh mới, chẳng phải đó là một thông tin quan trọng để thu hút các nhà đầu tư kinh doanh mới đến với Cedar Grove sao?”

“Tôi cho rằng vậy, nhưng... Chà, tôi khá bận.” Witherspoon nói, vẻ mặt và giọng nói chẳng có sức thuyết phục chút nào.

“Ông có nói chuyện với bất cứ người chủ mới nào của các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ không?”

“Không, tôi chưa từng nói chuyện trực tiếp với họ.”

“Ông chưa từng chào đón họ đến với Cedar Grove ư?”

“Các tòa nhà ấy vẫn đang được sửa chữa để đáp ứng quy chuẩn xây dựng. Sẽ có nhiều thời gian để chào đón những người chủ mới ấy khi họ đã sửa chữa xong các tòa nhà và bắt đầu mở cửa kinh doanh.”

Dan nhắc đến từng cơ sở kinh doanh và từng thành viên của chúng. Witherspoon phủ nhận việc quen biết hoặc từng nói chuyện với bất cứ ai trong số họ. “Ông có bao giờ nói chuyện với vợ mình về những người chủ mới này không?”

“Cô ấy có nói với tôi rằng cô ấy lo liệu công việc giấy tờ và hợp đồng, đại loại thế.”

“Ông có bao giờ nói với thân chủ của tôi rằng ông ấy phải thực hiện những sửa chữa đắt đỏ đối với tòa nhà của ông ấy không?”

“Không, tôi không nói như vậy.”

“Ông có phái một thanh tra xây dựng đến nói với ông ấy điều đó không?”

“Có thể viên thanh tra đó đã gửi cho ông ấy một lá thư. Tôi không chắc lắm.”

“Ông không biết sao?”

“Tôi không biết.”

Dan đã có được những gì anh muốn từ Witherspoon và buông tha anh ta. Milne không hỏi gì cả.

Khi Witherspoon bước xuống từ bục nhân chứng, Dan thắp lên “bông pháo hoa” đầu tiên. “Nguyên đơn xin gọi ông Roy Calloway.”

Witherspoon xoay gót và nhìn Dan.

Lynn Milne đứng lên. “Phản đối.”