CHƯƠNG 34
Tracy đứng bên ngoài vòi sen, nghĩ rằng nước nóng có thể xoa dịu sự căng thẳng của cô. Khi Dan cải tạo lại ngôi nhà này, anh đã lắp đặt một vòi sen xông hơi trong phòng tắm ở phòng ngủ chính, với những vòi phun có chiều cao khác nhau dọc theo bức tường hậu, và một cái ghế băng. Anh cũng trang bị cho phòng tắm những cái loa sành điệu, nói với Tracy rằng anh thấy xông hơi là một trải nghiệm tuyệt vời. Tracy không hào hứng với việc đó như anh. Cô không thích nước nóng lắm. Cô chưa bao giờ có thể ngồi trong một phòng tắm hơi hoặc ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng. Cô thấy điều đó thật lãng phí thời gian. Bây giờ lại còn có thêm Daniella, Tracy không thích nấn ná lâu ở chỗ nào mà cô không thể nghe thấy tiếng con gái, ngay cả khi có Dan hoặc Therese. Thường thì cô chỉ tắm bằng vòi sen trong vài phút.
Vì Vera đang đưa Daniella đi dạo, và sự căng thẳng của những tuần lễ qua đang biểu hiện ở cổ và vai cô, Tracy quyết định thử xông hơi một phen. Vào lúc này, khi Dan đang tranh tụng tại phiên tòa ở Bellingham, cô chẳng có gì ngoài thời gian. Cô chưa nghe tin gì từ anh, điều này cho thấy mọi vẫn đang diễn ra tốt đẹp.
Cô đặt điện thoại lên kệ bồn rửa mặt, mở nhạc để phát trên loa và chọn danh sách nhạc cổ điển của Dan. Cô vặn nhỏ âm lượng xuống và bước vào dưới vòi sen. Trong hai mươi phút tiếp theo, cô để cho những làn hơi nước nóng xoa dịu các cơ bắp của mình và giúp cô thư giãn. Cô đóng vòi nước lại, quấn mình trong một chiếc khăn tắm xông hơi đắt giá mà Dan đã mua để làm cho trải nghiệm này càng trở nên tuyệt vời hơn, và lau một đường trên chiếc gương bên trên bồn rửa mặt.
Hình ảnh phản chiếu đang chằm chằm nhìn lại cô trông thật mệt mỏi, bên dưới đôi mắt nổi rõ hai vệt thâm quầng và những vết chân chim dường như càng hằn sâu hơn. Có lẽ cô bị quá tải khi vừa là một bà mẹ vừa là một điều tra viên án mạng. Có lẽ cô đang bị kiệt sức và không làm tốt cả hai việc. Có lẽ vị trí của cô là ở nhà với con gái cô. Có lẽ cô nên suy ngẫm lại về cuộc sống mà cô đã từng mơ ước hồi còn nhỏ, một cuộc sống mà cô chỉ cần chú tâm vào việc nuôi dạy con cái và tham gia vào các hoạt động ở trường của Daniella, lái xe chở những đứa trẻ đi thực tế. Cô mỉm cười trước tính phi lý trong những ý nghĩ của mình. Cô thậm chí còn không thể tắm hơi trong hai mươi phút mà không nghĩ đến một điều gì đó tốt hơn để làm với thời gian của cô. Vậy mà bây giờ cô lại đang tính đến việc dành hàng tiếng đồng hồ ở nhà chỉ để làm một bà mẹ.
“Mình sẽ phát điên lên mất.” Cô nói với hình ảnh của mình trong gương.
Cô không phải là người như thế. Ước mơ ấy, như hầu hết các ước mơ, thuộc về cái thời trước khi Tracy thực sự hiểu rõ về bản thân mình và biết thứ gì là nguồn cảm hứng hay động lực cho cô. Roy Calloway nói đúng. Cô rất giống cha cô và qua mỗi năm lại càng giống ông hơn - một người khi đã làm việc gì thì phải làm thật xuất sắc, một người yêu công việc của mình, thích giúp đỡ người khác và căm ghét sự bất công.
Nhiều phụ nữ có con mà vẫn đi làm. Cô sẽ là một người trong số họ.
Cô nhấc một hộp kem dưỡng lên từ kệ bồn rửa và thoa lên mặt, rồi sử dụng một hộp kem dưỡng khác để thoa lên tay và chân. Cô đi vào trong phòng ngủ. Chuông cửa reo, khiến lũ chó sủa váng lên.
Vera chăng?
Cô nhìn đồng hồ trên bàn trang điểm. Mới có ba mươi phút trôi qua từ lúc Vera đưa Daniella đi dạo. Tracy nhìn ra cửa sổ. Trời không đổ tuyết. Đi dạo có ba mươi phút thì có vẻ ngắn quá, và tại sao Vera phải bấm chuông chứ?
Chuông cửa lại reo lên. Lũ chó tiếp tục sủa.
Tracy mặc quần thun và áo thun dài tay vào rồi vội vàng đi dọc theo hành lang. Chuông cửa reo lần thứ ba.
“Chờ chút.” Tracy gọi to. “Rex, Sherlock. Về giường của mình đi.” Cô vỗ tay. Hai con chó ngoan ngoãn trở về giường của chúng, mặc dù chúng vẫn đứng, chăm chú ngóng xem vị khách này là ai.
Khi Tracy tới cửa, cô nhìn qua ô kính trên cửa. Cô không thấy chiếc Subaru của mình ở đường dẫn vào nhà, Vera đã lái nó để bà không phải chuyển cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em sang xe bà. Lòng đầy thắc mắc, Tracy mở cửa.
“Mình cho rằng nếu cậu không định tới nhà mình, thì mình sẽ tới nhà cậu.” Sunnie Witherspoon nói, hai bàn tay chống nạnh, một cái xắc đung đưa trên cánh tay phải và một cái túi đựng đồ ở tay trái. “Tracy Crosswhite, cậu đang tránh mặt mình đấy à?”