← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Tracy không tránh mặt Sunnie, không hoàn toàn như thế, nhưng việc ở bên cô ta trong khi Dan kiện Gary tội lừa đảo và âm mưu thì sẽ chẳng thoải mái cho lắm, và giờ thì càng ít thoải mái hơn nữa khi họ nghi ngờ Gary và Ed phạm phải những vấn đề còn tệ hơn cả lừa đảo.

“Sunnie. Chào cậu” là tất cả những gì cô có thể nói được.

“Chà, cậu có định mời mình vào trong nhà không đấy, hay cứ để mình đứng ở ngoài này và chết cóng trong tuyết? Mình đã mua ít đồ ăn trưa đây. Không có gì đặc biệt đâu - chỉ là sandwich và đồ uống thôi.”

“Xin lỗi cậu. Ừ, cậu vào nhà đi.” Tracy bước lùi lại để tạo khoảng trống cho Sunnie vào nhà, rồi cô đóng cửa lại, chặn đứng cơn gió. Lũ chó tiến tới, sủa và ngửi. Sunnie có vẻ không thoải mái. “Chờ đã. Để mình nhốt chúng ra sau nhà.” Tracy đi ra đằng sau nhà. Hai con chó lại lao vọt ra ngoài mặt sân phủ đầy tuyết để đùa giỡn với nhau qua cánh cửa dành cho chó. Tracy đóng cửa phòng giặt lại.

Khi cô quay trở lại phòng sinh hoạt chung của gia đình, Sunnie vẫn đang đứng ở lối vào. “Mình nghĩ đã đến lúc mình gặp cô con gái bé bỏng của cậu rồi đấy. Mình nghe nói con bé dễ thương lắm.”

“Dạo này mình bận quá, Sunnie. Mình tính sẽ ghé thăm cậu sau khi vụ kiện của Dan được giải quyết xong xuôi.”

Sunnie xua tay. “Quên vụ kiện đó đi. Gary nói nó sẽ sớm được giải quyết xong xuôi thôi, có lẽ là hôm nay đấy.”

“Hôm nay ư?” Tracy hỏi, giả vờ không biết gì.

“Gary có giấy triệu tập đến Tòa Thượng thẩm quận Whatcom vào sáng nay. Anh ấy nói đó là vì vụ kiện thương mại với Larry Kaufman. Dan không nói với cậu sao?”

Tracy nhún vai và cố hết sức để giả vờ như mình không biết gì. “Dan có nhắc đến một phiên tiền thẩm nhưng anh ấy không nói gì về việc triệu tập Gary.”

“Dù sao đi nữa, chuyện đó chẳng liên quan gì đến bọn mình.” Sunnie nói. “Bọn mình đã là bạn của nhau từ hồi mới chập chững biết đi. Mình đã nói với Gary điều đó khi anh ấy nói Dan đang làm luật sư đại diện cho Larry Kaufman. Mình nói, Gary, em không muốn nghe về vụ kiện đó. Đó là chuyện giữa anh và Dan. Đừng để nó hủy hoại tình bạn của em với Tracy. Công việc là công việc, nhưng tình bạn thì kéo dài cả đời.” Cô ta ôm lấy Tracy.

“Vào đây nào.” Tracy nói, dẫn Sunnie vào trong bếp và phòng sinh hoạt chung của gia đình.

“Mình vẫn không thể tin nổi đây là nhà của cha mẹ Dan. Chà, nó dễ thương quá. Rất ấm cúng.” Sunnie nói, như thểđang miêu tả một ngôi nhà búp bê. “Thật tuyệt khi Dan vẫn giữ ngôi nhà này nhỏ bé như vậy.”

Tracy kiềm chế. “Chà, nhà mình chỉ có ba người thôi mà, và đây sẽ chỉ là căn nhà nghỉ dưỡng thôi.”

“Nói đến chuyện đó...” Sunnie nói, nhìn quanh. “Thiên thần nhỏ của cậu đâu rồi?”

Tracy để ý thấy ánh mắt Sunnie nán lại trên chồng hồ sơ cảnh sát đang mở trên bàn bếp. “Con bé đi ra ngoài với mẹ đỡ đầu của nó để tận hưởng ít ánh nắng rồi.”

“Ồ, tiếc quá.” Sunnie đi tới bàn bếp và nhìn tập hồ sơ. “Cậu đang làm việc à? Cậu vẫn chưa nghỉ việc sao?”

Tracy đi tới bàn và thong thả đóng các hồ sơ lại. “Để mình cất mấy thứ này đi.” Cô nói. “Rồi chúng ta sẽ ăn cùng nhau.” Tracy không muốn Sunnie ra về và nói với chồng và bố chồng rằng Tracy vẫn đang điều tra về vụ án Heather Johansen, Jason Mathews và Kimberly Armstrong.

“Đó có phải là vụ Heather Johansen không? Bố chồng mình nói cậu đã hỏi ông về nó. Ông nói cậu đang làm việc cho Cảnh sát trưởng Roy và điều tra về vụ án đó. Mình hy vọng mình không phải là kẻ đường đột, Tracy, nhưng tại sao cậu lại muốn gợi lại chuyện đó lần nữa, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra trong phiên tòa xử lại Edmund House lần trước? Mình nghĩ có một số việc thà cứ để bị chôn vùi còn tốt hơn.”

“Mình nghĩ cậu nói đúng.” Tracy nói. “Mình đoán đó là lý do bác Roy khép vụ án lại - cuộc điều tra đã đi vào ngõ cụt.”

Sunnie đặt cái xắc và túi đồ ăn lên bàn rồi cởi áo khoác ra, vắt nó lên lưng một cái ghế trong lúc Tracy mang các hồ sơ ra khỏi phòng. “Ít nhất cậu có người giúp chăm con. Hồi trước mình phải một nách chăm bốn đứa trẻ dưới mười tuổi...”

“Mình nhớ mà.” Tracy nói vọng lại từ phòng khách.

“Gary sẽ không bao giờ chịu thuê bảo mẫu - mà ở Cedar Grove này, mình cũng chẳng thể nghĩ ra người nào làm bảo mẫu. Cùng lắm mình chỉ kiếm được một cô trông trẻ mỗi tháng một lần để bọn mình có thể đi xem một buổi trình diễn, hoặc đi ăn tối sớm.” Sunnie nói, lặp lại cuộc trò chuyện từ vài tuần trước.

“Nhưng có vẻ như mọi chuyện của cậu đang thay đổi.” Tracy nói khi cô lại bước vào trong phòng.

“Thay đổi như thế nào?” Sunnie hỏi.

“Cậu nói cậu đã mua ngôi nhà của bố mẹ cậu còn gì, đó là một căn nhà đẹp.”

Nghe giọng Sunnie có vẻ không vui. “Mình đã được thừa kế nó. Gary không chi một xu nào. Anh ấy đã muốn bán nó. Mình đã bảo anh ấy, Không đời nào . Mình biết đó là cơ hội duy nhất để mình có một ngôi nhà đẹp. Nhưng nó đã lỗi thời lúc mẹ mình qua đời. Mình đã phải phá dỡ toàn bộ nội thất của các phòng tắm và phòng bếp... Cậu phải đến nhà mình để mình chỉ cho cậu thấy tất cả những gì mình đã làm đấy nhé. Nó trông mới toanh và sáng sủa lắm. Bọn mình đã làm các ô giếng trời và sửa cho cửa sổ rộng hơn.”

Tracy nhớ ngôi nhà của gia đình Witherspoon rất giống với ngôi nhà của cha mẹ cô, một tòa kiến trúc thời Victoria mang vẻ đẹp và ý nghĩa lịch sử. Cha cô đã mất mấy năm trời để cải tạo tòa biệt thự của Mattioli để nó lấy lại được vẻ lộng lẫy nguyên thủy của nó. Phá dỡ hết nội thất của nó chẳng khác nào một sự báng bổ đối với ông.

“Bọn mình không thể tiếp đãi khách khứa trong ngôi nhà cũ đó, khi mà Gary là thị trưởng.” Sunnie tiếp tục. “Như thế sẽ xấu hổ lắm.” Sunnie ngừng lại để lấy hơi. Tiếp đó là một sự im lặng đầy lúng túng.

“Cậu không định mời mình cà phê sao? Nó có mùi thơm quá.” Sunnie nói.

“Chắc chắn rồi. Dĩ nhiên. Mình xin lỗi, Sunnie. Mình vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Mình thậm chí còn chẳng nghĩ gì đến nó.” Tracy đi vòng ra đằng sau bếp, mở một cái tủ và lấy ra một cái cốc.

“Bây giờ Gary phải gặp gỡ nhiều người lắm, bọn mình cần một ngôi nhà tương xứng với địa vị của anh ấy trong thị trấn.” Sunnie tiếp tục nói, khoa trương cứ như Gary đã trở thành thống đốc bang, giống như cô ta vẫn luôn làm trước kia vậy.

Tracy rót cà phê mà Vera đã pha vào cốc. “Đường hay kem?”

“Không cần cho thêm gì vào đâu.” Sunnie nhận lấy cốc cà phê và nhấp một ngụm. “Nơi này tuyệt quá. Nhìn cậu mà xem, hoàn toàn giống một bà nội trợ.” Cô ta ngồi trên một cái ghế ở bên bàn. “Thật là ngộ nghĩnh khi nghe cậu nói về chuyện ở nhà làm mẹ.”

“Tại sao?” Tracy đi vòng sang phía bên kia bàn và ngồi xuống đối diện với cô ta.

“Mình cho rằng có lẽ mình đã quen với việc cậu là một điều tra viên án mạng, và bây giờ... Hồi bọn mình còn nhỏ, cậu từng chỉ mong ước được làm mẹ. Cậu còn nhớ không? Cậu đã muốn dạy Hóa học ở trường trung học, có ba đứa con, và sống ở ngay tại Cedar Grove này, bên cạnh nhà em gái cậu.”

“Các kế hoạch vẫn thường thay đổi mà.”

“Điều đó thì mình còn lạ gì. Mình chính là đứa từng có nhiều kế hoạch.”

“Cậu đã muốn tới Los Angeles và trở thành một diễn viên, hoặc tới Nashville để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc đồng quê.”

Sunnie nhấm nháp cốc cà phê, rồi nói: “Mình cho rằng tất cả các kế hoạch của bọn mình đều đã thay đổi.”

Tracy hơi bực trước sự so sánh về sự “thay đổi nghề nghiệp” của Sunnie với cô. Cuộc đời của Tracy đã bị đảo lộn khi một kẻ sát nhân tâm thần sát hại em gái cô, khiến gia đình cô tan nát. Chồng cũ của cô đã bước ra khỏi cuộc đời cô, cha cô đã tự sát, còn mẹ cô trở thành một người ẩn dật. Tracy đã bị bỏ lại một mình. Còn Sunnie, cô ta mang thai ngay khi tốt nghiệp trung học chứ không phải sau khi cô ta kết hôn, như những gì gia đình cô ta cố gắng làm cho mọi người tin, rồi cô ta có bốn đứa con trước khi bước sang tuổi ba mươi.

“Mình cho rằng vậy.” Tracy nói, thấy rằng khơi gợi lại quá khứ chẳng đem lại lợi ích gì.

“Cậu và Dan hạnh phúc chứ?”

“Rất hạnh phúc.” Tracy nói.

“Đó là một điều nữa mà mình chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Hồi nhỏ hai cậu rất khác biệt. Cậu là mẫu con gái cực ‘chất’ ở trường trung học.”

“Mình không nghĩ ở trường trung học Cedar Grove có một cô gái nào cực ‘chất’.” Tracy nói.

“Xin cậu. Cậu từng là chủ tịch hội học sinh, chơi bóng chuyền và bóng đá, hơn nữa, cậu cùng em gái cậu còn là hai trong số những tay súng cừ khôi nhất của bang. Cậu vẫn còn thi bắn súng chứ?”

“Không, khi mà Daniella còn quá nhỏ như vậy. Mình thực sự không có thời gian. Nhưng mình muốn dạy con bé bắn súng khi nào nó lớn lên. Mình nghĩ một cô gái trẻ sẽ mạnh mẽ và tự tin hơn khi có thể tự bảo vệ bản thân.”

“Mạnh mẽ và tự tin.” Sunnie khẽ nói. “Cậu nói nghe cứ như bố cậu vậy. Cậu cũng nhớ là ông ấy đã từng cố dạy mình bắn súng mà.”

“Mình nhớ. Cậu đã từng là một tay bắn khá cừ.”

“Nhưng chẳng bao giờ bằng cậu hay Sarah. Mình chẳng bao giờ có thể đánh bại cậu.”

“Cậu còn chú tâm đến những thứ khác, với những buổi học về ca hát và diễn xuất.”

Sunnie mỉm cười, nhưng trông chẳng vui vẻ gì. Cô ta nhấp một ngụm cà phê và nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang mong chờ ai đó đến, rồi đặt cốc cà phê xuống. “Cậu biết là chẳng bao giờ có bất kỳ buổi học nào về ca hát hoặc diễn xuất mà.” Cô ta nói, giọng chùng xuống một chút.

Tracy đã nghi ngờ điều đó, ngay từ đầu, nhưng cô biết Sunnie sẽ càng tổn thương hơn nếu bị lật tẩy lời nói dối. Sarah, trái lại, chưa bao giờ quan tâm nhiều đến Sunnie, và thường nói thẳng là mình không tin.

“Cái gì cơ?” Tracy nói, cố gắng tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thế những cuộc thử giọng và những đoạn quảng cáo ấy là sao?”

“Không có cuộc thử giọng... hay đoạn quảng cáo nào cả.” Sunnie nhún vai. “Mẹ mình lái xe đến Bellingham vào những ngày cuối tuần để chăm sóc ông bà ngoại của mình khi họ già. Mình chỉ bịa ra chuyện đó bởi vì nó thú vị hơn. Mình đã muốn mọi người nghĩ mình đang có những ‘chuyến phiêu lưu’ kỳ lạ, giống như cậu và Sarah.”

“Đáng lẽ cậu không cần phải bịa ra chuyện gì cả, Sunnie ạ.”

Sunnie nở nụ cười ảo não với Tracy. “Cậu có biết làm bạn với cậu khó khăn thế nào không?”

“Cái gì?”

“Khi luôn là người thừa?”

“Điều đó không đúng, Sunnie.”

“Đương nhiên là đúng. Ai cũng biết cậu và Sarah. Hai cậu là con gái của bác sĩ Crosswhite. Hai cậu là nhà vô địch bắn súng. Mọi người thường chỉ nhìn thấy cậu và Sarah khi gặp chúng ta ở khu trung tâm, họ sẽ tươi cười rạng rỡ và hỏi hai cậu biết bao câu hỏi về cuộc thi bắn súng gần nhất, còn mình sẽ chỉ đứng đó, như một người thừa, trông hệt một kẻ ngốc. Mình đã luôn là cái bóng của cậu.”

Tracy gạt đi điều đó, vì phép lịch sự, nhưng cô biết trong lời nói của Sunnie có chút sự thật. Mọi người trong thị trấn sẽ giữ chân cô và Sarah lại bên ngoài hiệu thuốc hoặc rạp chiếu bóng Hutchins để nói chuyện về những cuộc thi gần nhất, và chúc mừng họ vì thành công của họ. Dan vốn chẳng thích được chú ý. Anh đi thẳng vào bên trong cửa hàng vàlàm việc của mình. Nhưng Sunnie rõ ràng đã bận lòng. Tracy nhớ hồi đó, cô ta đứng trên vỉa hè như thể đang đợi người kia chuyển sang hỏi han cô ta. Nhưng họ chẳng bao giờ làm thế cả. Đó là lúc Sunnie bắt đầu kể về những buổi học diễn xuất và ca hát, và những cuộc thử giọng ở Bellingham. Lúc họ lên trung học, Sunnie đã chuyển sang chơi với một nhóm bạn khác, và cô ta với Tracy xa cách hơn. Họ vẫn thân thiện với nhau, nhưng Tracy cho rằng Sunnie không chơi chung với nhóm cô nữa vì đã rơi vào một mạng nhện được dệt nên từ những lời nói dối và càng ngày càng bị rối hơn, cho đến khi cô ta không thể thoát ra được nữa.

Ý nghĩ về cái mạng nhện đó khiến Tracy quay sang nhìn vào bàn, chỗ mà lúc nãy cô đã đặt ba tệp hồ sơ, mặc dù cô không hoàn toàn chắc chắn tại sao mình lại làm thế. Cô lại quay sang nhìn Sunnie. Cô muốn nói gì đó. Cô muốn nói với Sunnie rằng cô rất tiếc nếu cô đã làm gì khiến Sunnie cảm thấy mình bị ra rìa, nhưng cô cũng không muốn mình trông như đang thương hại cô ta. Cô biết điều đó sẽ giống như một cái tát đau hơn vào mặt mà Sunnie sẽ không chịu đựng nổi. Một tiếng gõ cửa bỗng vang lên, giúp cô không phải nói gì cả.

“Để mình xem đó là ai.” Cô nói, đứng dậy và đi ra cửa. Cô hy vọng đó là Vera và Daniella.

Cô mở cửa ra. Finlay Armstrong đứng trên hàng hiên, mặc bộ đồng phục cảnh sát bằng kaki và cái áo khoác màu xanh lá cây to sụ.

“Finlay?” Tracy nói, tự hỏi có phải Finlay được cử đến để bảo vệ cô không. Cô tỏ ra vui vẻ. “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”