← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Dan chắp hai tay sau lưng, nói khẽ nhưng khoan thai. “Ông vẫn tin hai vụ án mạng có liên quan đến nhau sao, Cảnh sát trưởng Calloway?”

“Tôi tin.”

“Finlay Armstrong vẫn là nghi phạm chính trong cả hai vụ án mạng chứ?”

“Không.”

“Tại sao lại không?”

“Tôi tin rằng kẻ giết Kimberly Armstrong làm vậy để ngăn cô ấy công khai thông tin mà cô ấy biết được về dự án tái phát triển một khu nghỉ dưỡng trên núi có thể sắp triển khai ở Cedar Grove, một khu nghỉ dưỡng sẽ khiến cho người đó trở nên rất giàu có nếu nó được xây dựng.”

“Ông có nghi ngờ bất cứ ai không?”

Calloway chỉ ra. “Những người đã thành lập Công ty Phát triển Cedar Grove.”Dan đã đẩy giới hạn ra xa hết mức có thể. Faz sẽ là nhân chứng thắp lên những “bông pháo hoa” to nhất và gây chấn động nhất. Anh cảm ơn Calloway và ngồi xuống. Lynn Milne thậm chí không buồn đối chất với Calloway. Trông cô ta như một người vừa mới bước vào một cuộc họp đã diễn ra được nửa chừng và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi cô ta có thể cất lên bất cứ lời phản đối nào, Dan nhanh chóng gọi nhân chứng cuối cùng của anh, Vic Fazzio.

Faz bước vào phòng xử án, trông như một tay mafia người Ý sắp ra hầu tòa vì tội giết người trong xe hơi. Ông đi giày lười, mặc quần màu kem, áo vét thể thao màu xanh hải quân, áo sơ mi trắng và đeo chiếc cà vạt màu xanh lam với những đường kẻ ngang màu đỏ. Khi ông bước lên bục nhân chứng, ông khiến cho viên thư ký tòa án - người giúp ông tuyên thệ - trở nên thật bé nhỏ.

Faz ngồi xuống và nhìn lên Thẩm phán Harvey. “Chúc ngài buổi chiều tốt lành, thưa quý tòa.”

“Ông Fazzio.” Harvey nói.

Faz chuyển sự chú ý sang Dan và họ nhanh chóng tiến hành những thủ tục mào đầu. “Ông làm việc ở Ban Tội phạm Bạo lực thuộc Sở cảnh sát Seattle phải không?”

“Vâng.”

“Ông có thể nói cho tòa biết ông đang làm gì ở Cedar Grove không?”

“Đương nhiên rồi. Tôi đang bị chết cóng.” Faz khiến Harvey và các khán giả cười khùng khục. “Thực ra, tôi đến đây vì Tracy Crosswhite, một trong các cộng sự của tôi ở Ban Tội phạm Bạo lực, cô ấy cần tôi trợ giúp với những vụ án mà cô ấy đang điều tra.”

“Những vụ án nào?”

“Vụ án Heather Johansen và Kimberly Armstrong.”

Trong mười phút tiếp theo, Faz giải thích mối liên hệ có thể có giữa hai vụ án ấy, cũng như mối liên hệ với Jason Mathews. Rồi ông nói: “Trong quá trình điều tra, tôi đã tới Scottsdale, Arizona, và gặp người chủ cũ của quán rượu Bốn Nhánh.”

“Ông đã biết được điều gì?”

“Tôi đã biết được rằng hai tuần trước khi Jason Mathews bị bắn, Mathews có gặp Ed Witherspoon, cựu thị trưởng của Cedar Grove, trong quán rượu.”

Dan liếc nhìn hàng ghế khán giả, nơi Gary Witherspoon đang ngồi, anh ta vẫn tái mét và giờ trông có vẻ sợ hãi. Roy Calloway đã ngồi ở cuối dãy ghế đó, nơi gần cửa ra vào nhất.

“Ông còn biết được điều gì trong quá trình điều tra của mình?”

“Tôi biết được rằng vào ngày 24 tháng 12 năm 1992, Ed Witherspoon đã tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh, trong số người tham dự có Heather Johansen, và ông ta hoặc ai đó ở bữa tiệc ấy đã chở Heather về nhà vào đêm đó. Tôi cũng biết được rằng báo cáo pháp y kết luận Heather Johansen đang mang thai lúc cô ấy bị sát hại, và ngày thụ thai của cô ấy trùng với ngày diễn ra bữa tiệc Giáng sinh, hoặc rất gần với ngày đó.”

Milne đứng dậy. “Thưa quý tòa, bên bị đơn muốn phản đối vì lời khai của điều tra viên Fazzio không liên quan.”

“Từ chối.” Harvey nói. “Một âm mưu là việc thực hiện các hành động nhằm mục đích phạm tội. Do đó, lời khai của ông ấy có liên quan.”

Tận dụng câu nói đó, Dan đặt ra câu hỏi mà tất cả mọi người đã chờ đợi. “Điều tra viên Fazzio, cuộc điều tra của ông có liên quan gì đến vụ kiện tụng về thương mại ở Cedar Grove giữa thân chủ của tôi, Larry Kaufman, và thành phố Cedar Grove?”

“Mối liên quan là: Kimberly Armstrong đang điều tra về một dự án phát triển có thể sắp triển khai ở Cedar Grove của một công ty mới thành lập có tên là Công ty Phát triển Cedar Grove, cũng như việc tất cả các cơ sở kinh doanh đang được mua và bán ở Cedar Grove, và điều đó đã khiến cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tại sao điều đó lại khiến cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng?”

“Bởi vì toàn bộ chuyện này là một sự gian lận.”

Milne đứng bật dậy từ ghế ngồi của mình. “Phản đối, thưa quý tòa. Đề nghị bác bỏ. Không có cơ sở nào cho thấy nhân chứng này có bất cứ căn cứ gì để đưa ra lời khai vừa rồi. Đó là một ý kiến không thích đáng, và tôi nhắc lại, nó không liên quan đến lý do chúng ta có mặt ở đây.”

“Chấp nhận.” Harvey nói. “Nhưng tôi nghĩ lý do khiến tất cả chúng ta đến đây hôm nay đã không còn nữa từ hai nhân chứng trước rồi, đúng không, ông O'Leary?”

“Tôi có thể đưa ra một cơ sở, thưa quý tòa.”

“Tôi đang hy vọng ông có thể làm thế, bởi vì tôi chưa từng... ờ... có những phiên xét xử như thế này. Và tôi không muốn phải ném đi tất cả chỗ bằng chứng này.”

Dan nhìn Faz. “Làm thế nào mà ông biết được rằng các giao dịch liên quan đến các cơ sở kinh doanh trên phố Chợ ở Cedar Grove là một sự gian lận?”

“Bởi vì tôi đã tìm hiểu về từng người mà ông liệt kê trên những vật chứng kia, vật chứng số 3 và số 4.”

Dan bước tới vật chứng số 3 và chỉ vào danh sách các công ty trách nhiệm hữu hạn đã được thành lập để mua các cơ sở kinh doanh ở khu trung tâm Cedar Grove, bao gồm tên của các thành viên trong từng công ty. “Ông đã tra cứu về các thành viên của từng công ty trách nhiệm hữu hạn này sao? Và ông biết được điều gì?”

“Tôi biết được rằng tất cả những người đó đều đã chết.”

Dan chờ đợi. Không gian im ắng đến nỗi ta có thể nghe thấy tiếng một chiếc đinh ghim bị rơi xuống đất trong phòng xử án. Rồi anh nói: “Ông vừa nói với tòa rằng tất cả các thành viên trong từng công ty trách nhiệm hữu hạn này đều đã chết?”

“Đó chính là những gì tôi vừa nói.”

“Ông còn biết được thông tin gì nữa trong cuộc điều tra của mình?”

“Tôi biết được rằng tất cả những người này, vào một thời điểm nào đó trong vài thập kỷ qua, đã mua hoặc bán nhà tại một trong những thành phố bên ngoài Cedar Grove, điều này giải thích cho việc làm thế nào mà người hoặc những người thành lập các công ty này một cách gian lận có được số an sinh xã hội, số tài khoản ngân hàng, thậm chí là cả chữ ký của họ để giả mạo.”

“Và những người đó có thông qua một đại lý bất động sản nào không?”

“Ed Witherspoon.“ Faz nói.

Milne thậm chí không buồn phản đối. Cô ta quay sang nhìn Rav Patel như muốn hỏi, Ông đã lôi tôi vào chuyện quái quỷ gì thế này? Tuy nhiên, Patel lại đang nhìn Gary Witherspoon chằm chằm, còn Gary Witherspoon thì như đã hóa đá ở chỗ ngồi của mình.

“Các công ty đang mở các cơ sở kinh doanh ở Cedar Grove chỉ là những vỏ bọc.” Faz tiếp tục. “Công ty Phát triển Cedar Grove cũng vậy. Theo ý kiến của tôi, tất cả đều là một âm mưu lớn để khiến ai đó hoặc một số người nào đó trở nên rất giàu có.”