← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38

Finlay nhìn Tracy, rõ ràng bối rối khi cô hỏi anh ta đang làm gì ở nhà cô. “Ý chị là gì?”

Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi. Tracy nhìn ra đằng sau Finlay, rồi nhìn ngược lên con đường, hy vọng Vera và Daniella đang trên đường về nhà. “Vào trong đi.” Cô nói, không muốn hơi ấm trong phòng thoát ra ngoài.

Finlay cởi mũ và bước vào. Anh ta quay về phía bàn bếp. “Chào chị Sunnie.”

“Chào, Finlay.”

Tracy đóng cửa lại, chờ đợi Finlay nói cho cô biết tại sao anh ta lại đến đây, mặc dù anh ta có vẻ e dè khi thấy Sunnie ở trong phòng. Khi Finlay không nói gì, Tracy cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.

Finlay trông càng hoang mang hơn. “Tôi không biết.”

Tracy lắc đầu. “Tôi chẳng hiểu gì cả.”

Finlay nhìn Sunnie, người đang nhấm nháp cà phê, rồi lại nhìn Tracy. “Tôi nhận được một cuộc gọi từ sĩ quan trực tổng đài. Cô ấy nói chị đã gọi điện đến Sở Cảnh sát và đề nghị tôi đến đây càng nhanh càng tốt.”

Tracy lắc đầu. “Tại sao tôi lại gọi cho Sở Cảnh sát chứ? Nếu muốn, tôi chỉ việc gọi vào số di động của cậu...”

Và vào đúng giây phút đó, cái khoảnh khắc mà Tracy đã trải qua ngay trước khi chuông cửa reo, khi lũ chó sủa váng lên và dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn, ùa trở về với cô - lý do khiến Tracy nhìn vào bàn bếp, chỗ mà trước đó cô đã đặt các tập hồ sơ. Cô đã nghĩ về hồ sơ của Heather Johansen, và cái mạng nhện mà cô đã tưởng tượng ra, cái mạng nhện mà Sunnie đã dệt nên từ một lời nói dối đơn giản hồi cô ta còn nhỏ, cho đến khi nó quấn lấy cô ta chặt đến nỗi cô ta không có cách nào để thoát ra.

Giờ đây, những ý nghĩ ấy nhanh chóng ùa trở về với cô. Ed Witherspoon sẽ không đủ tỉnh táo để chở Heather về nhà từ bữa tiệc Giáng sinh. Ông ta luôn uống rất nhiều rượu. Barbara có thể chở cô ấy về nhà, nhưng Ed sẽ không nhờ Barbara. Ông ta sẽ nhờ một người khác, một người có thể làm điều đó. Ông ta sẽ nhờ con trai của mình là Gary.

Tracy quay về phía bàn bếp. Sunnie đang đứng, không còn cầm cốc cà phê nữa. Cô ta cầm một khẩu súng.