← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Sau khi Vic Fazzio rời khỏi bục nhân chứng, Thẩm phán Harvey xoa cằm như thể làm dịu cơn đau từ cú đấm của một võ sĩ quyền anh, một cú đấm mà ông ta đã không lường trước, nhưng lại gây được ấn tượng với ông ta. Phòng xử án vẫn im lặng như tờ.

“Ông O’Leary?”

“Nguyên đơn đã lấy lời khai xong, thưa quý tòa.” Dan nói với tất cả sự chân thành.

Harvey cười khùng khục và ngồi ngả ra sau, nhìn Dan chằm chằm. Sau một thoáng, ông ta nói: “Tôi không biết chính xác chuyện gì đang diễn ra ở đây ngày hôm nay, nhưng tôi biết nó không chỉ liên quan đến một tranh chấp trong giao dịch thương mại. Tôi không chắc mình có thông cảm cho việc ông sử dụng phòng xử án của tôi cho bất cứ mục đích nào mà ông đã sử dụng không... Nhưng thú thực, nó thú vị hơn nhiều so với những vụ kiện tôi thường xét xử.” Ông ta lại ngừng lại, lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. “Tôi cũng nhận ra rằng đã có ba người chết, và riêng điều đó thì tôi không thấy thú vị chút nào.”

“Vâng, thưa quý tòa. Tôi cũng vậy.”

“Tôi không chắc ông định sẽ làm gì tiếp theo sau phiên tòa này, nhưng tôi cho rằng ông biết rõ mình cần phải làm gì.” Ông ta nhìn xuống dưới khán giả. “Và tôi cho rằng cả ông cũng vậy, Cảnh sát trưởng Calloway, và cả ông nữa, ông Fazzio.” Ông ta ngừng lại, rồi nói tiếp. “Còn về đơn kiến nghị về phán quyết giản lược của bị đơn, vốn là vấn đề duy nhất mà tôi cần giải quyết vào sáng nay, nó bị từ chối. Tòa nhận thấy có tồn tại những nghi vấn về việc liệu thành phố Cedar Grove, thông qua các công nhân viên chức của mình, có tham gia vào các hành vi gian lận cấu thành một âm mưu dân sự hay không... và có lẽ còn nhiều điều nữa. Phiên tòa hôm nay kết thúc.” Ông ta gõ búa và nhanh chóng rời khỏi bàn thẩm phán.

Dan đóng lại bìa kẹp hồ sơ và nhét nó vào trong ca táp. Anh quay sang Larry Kaufman, người đã ngồi nghiêm chỉnh suốt cả buổi, nhưng chắc chắn đang bối rối. “Cháu biết cháu nợ bác một lời giải thích. Chúng ta hãy ra ngoài hành lang và cháu sẽ cố giải thích cho bác hiểu.”

Roy đứng dậy từ hàng ghế của mình khi Dan và Larry Kaufman đi qua ông để ra hành lang. Dan chắc chắn sẽ nói chuyện với Kaufman rồi đi về nhà. Roy và Vic Fazzio sẽ nói chuyện với Gary. Bây giờ đây đã là một vấn đề hình sự, và đã đến lúc để tìm hiểu xem Gary biết được những gì. Nếu anh ta chịu nói. Gary vẫn ngồi yên tại chỗ. Roy đặt một tay lên vai Gary. Gary khẽ rụt lại nhưng không nhìn lên. Anh ta biết đó là bàn tay của ai.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Roy nói.

Gary đứng dậy và họ rời khỏi phòng xử án. Ngoài hành lang, Roy chỉ về phía một căn phòng trống và theo Gary vào trong.

Roy đóng cửa lại. Ông cho rằng căn phòng này là nơi được dành riêng cho bồi thẩm đoàn của một phiên tòa vì ông không thấy điện thoại, tài liệu gì, chỉ có một cái bàn và những cái ghế cùng bốn bức tường màu be. Vì Gary là một nghi phạm, Roy định sẽ đọc cho anh ta nghe về các quyền của anh ta. Trước đây ông đã từng lãnh hậu quả vì không làm vậy, khi ông thẩm vấn Edmund House về vụ mất tích của Sarah Crosswhite. Roy ngồi đối diện với Gary, lấy điện thoại của mình ra, ấn vào nút “Ghi âm”, và đặt nó lên bàn.

“Trước khi chúng ta bắt đầu, Gary, tôi phải đọc cho anh nghe về các quyền của anh.”

Gary không phản đối.

“Anh có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì anh nói có thể sẽ được sử dụng để gây bất lợi cho anh trong một phiên tòa. Anh có quyền mời một luật sư. Nếu anh không đủ khả năng thuê một luật sư, chúng tôi sẽ chỉ định một người cho anh. Anh hiểu những quyền mà tôi vừa mới đọc cho anh nghe chứ? Khi đã biết về những quyền này rồi, anh có muốn nói chuyện với tôi không?”

“Tôi không biết.”

“Anh có hiểu những quyền của anh mà tôi vừa mới đọc cho anh nghe không?”

“Có, tôi hiểu.”

“Anh có muốn nói chuyện với tôi không?”

Gary trông tái nhợt. Anh ta không lên tiếng ngay. Anh ta trông như đang cố gắng để thở. Anh ta nới lỏng nút thắt cà vạt và cởi khuy cổ áo sơ mi. Rồi anh ta cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như thể anh ta sắp ngất xỉu - hoặc nôn mửa. Roy dịch một thùng rác tới gần Gary hơn.

Ngay trước khi Roy định lên tiếng, Gary ngước nhìn lên. “Cô ấy đã nói gì với ông?” Anh ta hỏi.

“Ai cơ?” Roy nói.

“Sunnie. Sunnie đã nói gì với ông?”

Vì không rõ ý của Gary là gì, Roy nói: “Tại sao chúng ta không bắt đầu từ Công ty Phát triển Cedar Grove nhỉ? Chúng ta biết các thành viên của công ty trách nhiệm hữu hạn ấy đều đã chết. Chúng ta cũng biết họ từng là khách hàng của cha anh, và anh có thể dễ dàng lấy được những cái tên đó. Chúng ta cũng biết rằng các thành viên của những công ty trách nhiệm hữu hạn mới ở Cedar Grove đều đã chết, họ cũng từng là khách hàng của cha anh, và anh cũng có thể dễ dàng lấy được những cái tên đó. Ai đã cung cấp cho Sunnie thông tin ấy, anh hay Ed?”

Gary lắc đầu và nhắm mắt lại.

Roy nói: “Sẽ tốt hơn nhiều nếu anh nói sự thật, Gary ạ.”

Gary nhìn lên, anh ta đang khóc. Rồi anh ta khẽ cười. “Sự thật ư? Tôi không còn biết sự thật là gì nữa, Cảnh sát trưởng ạ. Tôi đã không biết sự thật là gì suốt hai mươi lăm năm rồi.”

“Bắt đầu với câu hỏi đầu tiên của tôi nhé. Ai đã cung cấp thông tin cho Sunnie để chuyển lại cho luật sư ở Bellingham?”

“Tôi không cung cấp cho cô ấy bất cứ thông tin nào trong số đó. Cha tôi cũng vậy.”

“Chuyện này sẽ khó khăn hơn nếu anh nói dối đấy, Gary.”

“Tôi biết.” Anh ta lại nhìn xuống bàn. Roy nghĩ đây chính là lúc Gary sẽ đòi có một luật sư.

“Tôi đã nói dối nhiều năm rồi, ông Roy ạ.” Gary nói. “Mọi chuyện đều bắt đầu từ đó, từ một lời nói dối.”

“Vậy hãy cho tôi biết về lời nói dối đó đi. Bắt đầu từ đó.” Roy nói, vẫn chưa chắc chắn chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng cứ nương theo sự dẫn dắt của Gary đã.

Gary thở ra một hơi mà anh ta kìm giữ nãy giờ. “Tôi chính là người đã lái xe chở Heather về nhà từ bữa tiệc Giáng sinh của cha tôi ở văn phòng bất động sản. Cô ấy đã uống quá nhiều và cha tôi cũng thế. Cha tôi luôn uống quá nhiều ở những bữa tiệc kiểu đó. Mẹ tôi không thích ở bên ngoài muộn vào đêm trước Giáng sinh. Tôi không nghĩ bà thích nhìn thấy cảnh ông ấy uống nhiều như thế. Sunnie đã chở mẹ tôi về nhà bằng xe của chúng tôi. Tôi thì lái xe của cha tôi. Tôi đã chở ông ấy về nhà với Heather ngồi ở băng ghế sau. Tôi không biết tại sao Sunnie không chở Heather về nhà. Tối hôm đó tôi cũng có uống rượu. Đó không phải là một cái cớ để biện minh, tôi biết, nhưng...” Anh ta ngồi ngả ra sau và trông như đang cố gắng để thở.

Roy kiên nhẫn chờ đợi.

“Chúng tôi đã ‘quan hệ’ trong xe.” Gary nói. “Cô ấy đã khá say. Thực ra cô ấy đã rất say.”

“Đến mức bất tỉnh?”

Gary nhún vai. “Tôi không biết.”

“Và rồi tám tuần sau đó...” Roy nói.

Gary gật đầu. “Heather đã đến khóc lóc với tôi ở chỗ làm. Cô ấy nói cô ấy đã thử thai và kết quả là dương tính. Đáng lẽ tôi phải kể với Sunnie ngay lúc đó... Đáng lẽ tôi phải kể với cô ấy về việc tôi đã làm. Nhưng không. Tôi bảo Heather rằng cô ấy cần phải biết chắc chắn đã. Tôi bảo cô ấy rằng cô ấy cần đi khám ở bệnh viện tại Silver Spurs. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ đưa cô ấy đi. Tôi bảo cô ấy rằng nếu bác sĩ xác nhận điều đó, cô ấy sẽ phải phá thai. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ trả mọi chi phí. Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ chở cô ấy đến bệnh viện và ở lại với cô ấy.”

“Cô ấy trả lời thế nào?”

“Cô ấy nói cô ấy sẽ đi. Cô ấy nói cô ấy sợ, nhưng cô ấy sẽ đi. Tối hôm đó, sau khi tan làm, tôi lái xe chở cô ấy đến bệnh viện. Cô ấy im lặng. Cô ấy không nói một lời khi ngồi trong xe. Khi chúng tôi đến bệnh viện, cô ấy xuống xe. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không cần tôi đi vào trong bệnh viện cùng với cô ấy. Có gì đó không ổn, vì thế tôi đã nán lại. Cô ấy không đi vào trong. Tôi xuống xe và bảo cô ấy rằng cô ấy không có sự lựa chọn nào khác. Tôi bảo cô ấy rằng tôi không thể chu cấp cho cô ấy và một đứa bé. Tôi đã có vợ. Tôi có hai đứa con. Và Sunnie đang mang bầu đứa nữa. Chúng tôi đang gặp khó khăn về tài chính.”

“Chuyện gì đã xảy ra, Gary? Anh đã làm gì?” Roy hỏi.

“Tôi đã làm gì ư? Tôi để mặc Heather ở trước cửa bệnh viện.”

“Anh đã để mặc cô ấy ở đó?” Roy nói.

Anh ta nhún vai. “Tôi tưởng cô ấy sẽ đi vào đó một mình. Tôi biết việc tôi bỏ đi như thế là không đúng, nhưng tôi...” Giọng nói của anh ta nhỏ dần. Anh ta trông như sắp nôn mửa.

Roy đẩy cái thùng rác lại gần anh ta hơn.

Gary hít vài hơi thật sâu. Anh ta ngồi thẳng dậy. “Khi tôi về nhà, Sunnie đã hỏi tôi có chuyện gì, và vào lúc đó, tôi thấy mình không có sự lựa chọn. Tôi đã kể với cô ấy. Sunnie dường như rất bình tĩnh. Cô ấy nói cô ấy biết Heather. Cô ấy nói cô ấy sẽ nói chuyện với Heather. Cô ấy nói cô ấy sẽ thuyết phục Heather phá thai. Tôi bảo với cô ấy rằng tôi đã cố làm thế, rằng tôi vừa mới từ bệnh viện về và Heather đã nghĩ lại. Tôi bảo cô ấy rằng tôi đã để mặc Heather ở trước cửa bệnh viện. Đó là lúc Sunnie nổi xung. Cô ấy gọi tôi là thằng ngu. Cô ấy nói nếu Heather gọi điện để nhờ ai đó chở mình về nhà, Heather sẽ phải kể với người đó chuyện gì đã xảy ra, lý do tại sao Heather lại đến Silver Spurs. Cô ấy nói loại tin đó sẽ lan khắp Cedar Grove như một đám cháy rừng và khiến cô ấy trở thành trò cười cho thiên hạ - người vợ đang mang bầu có hai đứa con nhỏ và một anh chồng ra ngoài tằng tịu với những cô nữ sinh trung học. Cô ấy đùng đùng đi ra cửa. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy nổ máy xe.” Gary lắc đầu. Những giọt nước mắt giờ càng tuôn trào mạnh mẽ hơn, khiến anh ta hầu như không thể nói được nữa. “Tôi đã không biết là cô ấy sẽ giết Heather, ông Roy ạ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng Sunnie lại có ý định giết Heather.”

Roy tin chắc những giọt nước mắt ấy là thật. Nhưng ông không chắc câu chuyện Gary kể có phải là thật hay không. Ông đang cố suy nghĩ về các bằng chứng, ba vụ án, nhưng thông tin này đột ngột quá. Ông cần thời gian. Liệu Sunnie có thể giết Heather Johansen không? Liệu Sunnie có thể lôi thi thể của Heather vào trong rừng không? Atticus đã kể với Gary về dự án phát triển. Gary sẽ kể lại với Sunnie.

Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở thị trấn của ông vậy?

Cửa phòng mở ra. Vic Fazzio bước vào. Ông nhìn Gary Witherspoon đang đầm đìa nước mắt. Rồi ông nhìn Roy. “Tôi không thể liên lạc được với Tracy. Cô ấy không nghe điện thoại. Tôi đã gọi cho Vera. Vợ tôi đang đưa em bé ra ngoài đi dạo. Cô ấy nói cô ấy đã để Tracy ở nhà một mình.”