← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Sunnie mỉm cười, nhưng Tracy đã từng nhìn thấy nụ cười này, và nó vẫn luôn phảng phất nét u buồn, một nụ cười cam chịu, giống như hồi cô ta còn nhỏ. “Cậu có nhận ra khẩu súng này không, Tracy? Nó từng là súng của cậu đấy. Cha cậu đã đưa nó cho tôi khi ông ấy dạy tôi bắn súng. Cậu còn nhớ không?”

“Tôi còn nhớ, Sunnie.” Tracy nói.

“Chỉ có cậu, cha cậu và em gái cậu là biết thông tin đó. Và bây giờ cả cậu nữa, Finlay.”

“Bỏ súng xuống đi, Sunnie.” Finlay kiên quyết nói. “Chị đang làm cái quái gì thế?”

“Im đi, Finlay.” Sunnie nói. “Và nhắc đến súng... Tôi muốn cậu cởi cái đại bao súng kia ra thật chậm rãi và đặt nó lên quầy bar bếp. Cậu mà cố tháo chốt an toàn là tôi sẽ ghim một viên đạn vào giữa hai mắt cậu đấy. Và nếu cậu nghĩ tôi không thể làm được điều đó thì cứ hỏi Tracy mà xem nhé. Tôi đã được học bắn súng từ người giỏi nhất đấy. Bác sĩ Crosswhite đã dạy tôi rất tốt, đúng không, Tracy?”

Finlay nhìn Tracy, cô gật đầu. “Làm theo đi, Finlay.” Điều mà bây giờ Tracy cần hơn bất cứ thứ gì là thời gian. Finlay có vẻ ngập ngừng, do dự.

“Làm đi, Finlay.” Tracy lại nói.

Sunnie lên cò súng. “Tôi thực sự không quan tâm chuyện giết cậu ngay bây giờ hay đợi lát nữa.” Sunnie nói.

“Bình tĩnh nào, Sunnie.” Tracy nói. Cô cần dụ cho Sunnie nói chuyện tiếp. Trong hoàn cảnh thông thường, việc này vốn chưa bao giờ là khó.

Sunnie chĩa súng vào Tracy. “Bình tĩnh ư?” Cô ta lắc đầu. “Đúng là giọng điệu của cậu. Cậu giống hệt cha cậu khi lúc nào cũng nói đến bình tĩnh và sức mạnh.” Cô ta lại chĩa súng vào Armstrong. “Finlay, nếu cậu không đặt khẩu súng đó lên quầy bar bếp, tôi sẽ bắn cậu ngay tại chỗ đấy. Và lần này, tôi sẽ không cần phải đốt nhà để che giấu việc đó đâu.”

Finlay đã bỏ súng ra, nhưng anh ta ngập ngừng khi nghe thấy những gì Sunnie vừa nói.

“Chị đã giết Kimberly?”

“Kimberly đã tự giết mình.” Sunnie nói. “Giờ thì bỏ khẩu súng chết tiệt đó xuống đi.”

Sunnie đứng ở hành lang nhà Kimberly Armstrong. Kimberly nhìn xuống can xăng trên sàn nhà, rồi lại nhìn Sunnie. “Khoan đã. Có... có chuyện gì thế?”

Sunnie giơ cây gậy bóng chày lên.

Kimberly lùi lại, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi. Cô xoay người và loạng choạng bỏ chạy. Sunnie vung cú gậy đầu tiên - vào sau đầu Kimberly. Nó tạo ra một âm thanh gớm ghiếc, rỗng tuếch. Cá đánh ấy khiến Kimberly ngã xuống sàn, nhưng cô vẫn tiếp tục cử động, bò trên mặt đất. Sunnie bước tới và giơ cây gậy lên cao quá đầu, rồi vung nó như vung một cây rìu. Cô ta đập trúng vào đầu Kimberly lần thứ hai, rồi lần thứ ba.

Thở hổn hển vì gắng sức, cô ta bỏ cây gậy xuống. Cô ta vẫn còn việc phải làm. Cô ta nhấc hai cánh tay Kimberly lên, kéo cô ngang qua tấm thảm tới phòng làm việc của cô. Cô ta đá chiếc ghế xoay đằng sau bàn làm việc sang một bên và kéo Kimberly ngang qua tấm đệm nhựa lót sàn, để lại một vệt máu. Không vấn đề gì. Sẽ chẳng có ai nhìn thấy dấu vết đó đâu.

Các hồ sơ của Kimberly đang ở trên giá, một cái đang để trên bàn làm việc. Hồ sơ cảnh sát của vụ án Heather Johansen. “Cũng sắp điều tra ra rồi nhỉ.” Cô ta nói với Kimberly.

Rồi cô ta vội vàng chạy ra phòng khách, nhấc lên can xăng mà cô ta đã tìm thấy trong nhà kho từ hai tuần trước, khi cô ta lén men theo lối đi chung để tới sân sau nhà Finlay. Cô ta biết Finlay có trữ xăng. Anh ta có một cái máy xén cỏ người lái và một máy tỉa hàng rào chạy bằng xăng.

Nhưng cô ta phải chắc chắn. Cô ta đã quá vất vả trong một thời gian quá dài nên bây giờ không thể phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn nào.

Tracy nhìn Finlay đặt khẩu súng lên quầy bar bếp. Cô quay sang Sunnie. “Tại sao lại là Kimberly?” Cô hỏi.

“Bởi vì Kimberly không chịu để yên mọi chuyện.” Sunnie nói. “Cô ta cứ soi mói cái chết của Heather, và rồi cô ta bắt đầu hỏi về Công ty Phát triển Cedar Grove. Atticus đã kể với Gary.” Sunnie chế giễu. “Cô ta làm việc cho tờ Toune Crier mà. Cô ta nghĩ mình là ai chứ, Bob Woodward chăng?”

“Cậu chính là Công ty Phát triển Cedar Grove ư?” Tracy nói.

“Tôi là rất nhiều thứ, Tracy ạ. Tôi cũng là tiệm bánh quán ăn và sắp sửa là cửa hàng mậu dịch nữa.”

“Cậu lấy tên của mọi người từ các hồ sơ của Ed.”

“Tôi đã không biết là cậu nắm được nhiều thông tin đến thế đấy.”

“Tại sao?” Tracy nói. “Tại sao cậu lại làm thế?”

“Tôi phải khống chế cả Ed và Gary để đảm bảo rằng họ giữ mồm giữ miệng về vụ Heather. Tôi đã sử dụng những cái tên ấy bởi vì như thế sẽ giống như là tôi chỉ đang làm những gì mà Ed và Gary sai bảo tôi, cô thư ký nhỏ bé ngốc nghếch.” Cô ta nhún vai và mỉm cười. Nụ cười nhạt đi.

“Tôi đã dồn hết những gì mình có vào Công ty Phát triển Cedar Grove. Tôi đã thế chấp ngôi nhà và sử dụng đến từng đồng xu mà cha mẹ tôi để lại cho tôi để mua các cơ sở kinh doanh kia. Tôi sẽ không để cho mình bị tụt lại đằng sau. Một lần nữa. Lần này thì sẽ không như thế đâu, Tracy ạ. Tôi sẽ không để mình bị kẹt lại ở Cedar Grove mà chẳng được lợi gì từ nó. Tôi sẽ lấy hết những gì mình xứng đáng có được. Tất cả những thứ mà tôi hằng mơ ước.”

“Chị đã giết Kimberly.” Finlay nói những lời ấy như thể vẫn đang cố hiểu điều đó.

“Nhưng bề ngoài sẽ không phải là như thế.” Sunnie nói. “Bề ngoài sẽ là cậu đã giết Kimberly và Heather Johansen.” Và Tracy nhận ra Sunnie định làm gì.

“Tôi không giết Heather.” Finlay nói.

“Cậu luôn là một thằng ngốc.” Sunnie nói.

Sunnie nhìn Heather Johansen bước lên mép của mặt đường nhựa và giơ tay lên vẫy. Vào giây phút đó, Sunnie đã nghĩ đến việc nhấn chân ga và cán qua người con quỷ cái ấy, biến Heather thành nạn nhân của một vụ đâm xe rồi bỏ trốn đây thảm thương. Nhưng cô ta đã từng nhìn thấy tổn hại mà một con hươu có thể gây ra đổi với một cái ô tô, và cô ta cho rằng một con người cũng có thể gây ra tổn hại như thế, kể cả là một người gầy còm như Heather.

Ngay cả một vết lõm cũng sẽ đem lại rắc rối. Cô ta sẽ giải thích thế nào về nó?

Sunnie nhấn phanh và nghe thấy tiếng má phanh rít lên vì nước tích tụ, các lốp xe chật vật bám vào mặt đường ướt. Ánh đèn pha thoáng chúc xuống rồi trở lại bình thường. Heather bước về phía trước, rồi đột ngột dừng lại. Trông cô như một người vừa phá hỏng một điều bất ngờ. Trông cô có vẻ thất vọng và chán chường. Cô đã không ngờ người lái xe lại là Sunnie.

Có lẽ cô tưởng là Gary... hoặc một người lạ, nhưng không ngờ đến Sunnie.

Bất ngờ không!

Nhưng với Sunnie thì chuyện này chẳng bất ngờ chút nào. Cô ta đã thấy cái cách Gary nhìn Heather khi cô ta đến thăm văn phòng bất động sản. Cô ta đã nhận ra nỗi thèm muốn trong đôi mắt Gary bởi vì anh ta đã từng nhìn cô ta như thế, trước khi cô ta mang thai và tăng mười tám cân. Khi ấy cô ta đã nói dối Gary rằng cô ta đang dùng thuốc tránh thai. Cô ta nghĩ mọi chuyện sẽ khác đi nếu họ có một đứa con với nhau. Cô ta nghĩ Gary sẽ yêu cô ta - nhiều như cô ta yêu anh ta vậy.

Nhưng Gary thậm chí không muốn cưới Sunnie.

Anh ta nói đứa bé không phải là con của anh ta. Anh ta nói Sunnie đã ngủ lang với những gã đàn ông khác. Anh ta nói Sunnie nên phá thai. Anh ta nói rất nhiều điều, toàn những lời đau lòng - cho đến khi Sunnie nhờ cha mình vào cuộc. Ed và Gary đã không nhận ra quyền lực mà cha của Sunnie đang nắm giữ ở Cedar Grove. Họ không nhận ra ông ta có thể trở thành loại luật sư thế nào khi ai đó dám giỡn mặt gia đình ông ta, đặc biệt là con gái của ông ta.

Cha Sunnie đã nói chuyện với Ed và Barbara. Ông ta đã buộc Gary phải lựa chọn rõ ràng. Một là Gary cưới con gái của ông ta, và chăm lo cho cô ta theo cái cách mà cô ta đáng được hưởng, hai là ông ta sẽ kiện tất cả bọn họ và tước đi mọi thứ từ họ dưới dạng tiền cấp dưỡng nuôi con. Vì Gary không có gì cả nên điều đó có nghĩa là ông ta sẽ đánh vào công việc kinh doanh bất động sản của Ed.

Sunnie và Gary kết hôn sau khi tốt nghiệp trung học một tuần, và Gary đi làm cho văn phòng bất động sản của cha mình. Sunnie nghĩ Gary sẽ học được cách yêu cô ta, nhưng anh ta chẳng bao giờ làm được như vậy.

Và giờ là sự phản bội này, với con quỷ cái nhỏ này.

Sunnie đẩy mở cánh cửa xe bên ghế lái. Heather ưỡn thẳng người, vẻ thách thức.

“Heather?” Sunnie nói như thể đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. “Cô đang làm cái gì thế? Cô sẽ chết cóng ở ngoài này mất.”

Heather có vẻ thoải mái hơn, dù chỉ trong một thoáng. Cô cao giọng để nói át đi tiếng gió. “Tôi cần đi nhờ xe đến nhà Crosswhite.”

“Nhà Crosswhite ư?”

“Làm ơn đưa tôi đến đó được không?”

“Tại sao cô lại muốn đến nhà Crosswhite?”

“Tôi cần tìm hiểu vài chuyện. Làm ơn đưa tôi đến đó nhé?”

“Chuyện gì?” Sunnie hỏi.

Heather bắt đầu đi vòng qua mui xe để tới bên ghế phụ. “Cũng không có gì quan trọng đâu. Chỉ là chuyện cá nhân thôi. Làm ơn đưa tôi đến đó được không?”

Bây giờ mới là điều bất ngờ. “Cô cần buông bỏ thôi, Heather. Đó chỉ là một ‘tai nạn’. Một sai lầm.”

Heather ngừng bước. Cô quay sang Sunnie.

“Cô cần nghĩ đến những cuộc đời mà cô đang hủy hoại, bao gồm cả cuộc đời của chính cô nữa.” Sunnie nói với cô gái.

“Tôi đang nghĩ đến đây.” Cô nói. “Đặc biệt là sinh mạng của một người.”

“Không. Cô chỉ đang cố chấp thôi... và yếu lòng. Tôi sẽ chở cô đến bệnh viện ở Silver Spurs. Rồi tất cả chúng ta sẽ có thể tiếp tục cuộc sống như trước đây.”

“Không. Tôi sẽ không quay lại đó đâu. Tôi sẽ đến nhà bác sĩ Crosswhite. Tôi sẽ đi bộ.”

Heather bắt đầu rời khỏi chiếc xe, đi xuôi theo con đường. Sunnie hét lên với Heather, giọng cô ta yếu ớt.

Con quỷ cái ngang bướng! “Lên xe đi, Heather! Cô muốn hủy hoại cuộc đời mình thì mặc xác cô, nhưng cô không có quyền hủy hoại cuộc đời tôi.”

Heather dừng bước, quay người lại, tuyết táp vào mặt cô. Cô lau đi những bông tuyết bám trên mặt. Rồi cô quay đi và bắt đầu bước tiếp. “Đi đi!” Cô hét với lại qua vai. “Để tôi yên!”

Sunnie cảm thấy cơn thịnh nộ lan từ ngực đến tứ chi, khiến cơ bắp cô ta căng cứng. Cô ta biết Heather sẽ không làm điều sáng suốt. Cô ta biết điều đó ngay từ khi chui vào trong xe. Heather chẳng bận tâm đến chuyện làm bẽ mặt Sunnie trước toàn thể người dân ở Cedar Grove. Nhưng Sunnie sẽ không chịu để cho người khác bôi tro trát trấu vào mặt mình như vậy.

Heather tăng tốc, bắt đầu chạy. Sunnie sẽ không bao giờ đuổi kịp cô nếu chạy bộ. Cô ta chạy trở lại chiếc xe, leo lên đằng sau vô lăng, và nhấn ga. Chiếc xe chồm về phía trước. Cô ta nhấn phanh để ngăn mình lái chệch ra khỏi mép đường và lao xuống bùn rồi quay đâu xe, động cơ rít lên. Lốp xe chật vật giữ độ bám trên mặt đường uót.

Khi cô ta tiến đến gần, Heather ngoảnh nhìn lại và nhảy lùi về phía lề đường, bị ngã trong thoáng chốc rồi lồm cồm bò dậy.

Sunnie lái xe qua chỗ cô và nhấn phanh, quay vô lăng để chiếc xe chắn ngang đường chạy của Heather. Cô ta chộp lấy cây gậy bóng chày của Gary từ băng ghế sau và mở tung cánh cửa. Đèn trên trần xe thoáng soi sáng nội thất bên trong, rồi tắt đi khi cô ta đóng sầm cửa lại.

Heather hét lên điều gì đó và tiếp tục bước đi. Sunnie không còn nghe những gì cô nói nữa. Âm thanh duy nhất phát ra từ sâu bên trong cô ta, một tiếng gầm gừ xa lạ. Cô ta giơ cây gậy bóng chày lên và bắt đầu chạy.

Heather quay lại, rồi giơ một bàn tay lên để che ánh đèn xe chói gắt. Cô bị vấp, mất thăng bằng. Sunnie vung cây gậy lên như để bổ xuống một khối gỗ dày và nghe thấy âm thanh rỗng tuếch vang lên khi nó đập vào đầu Heather. Cú đánh ấy khiến Heather khuỵu gối xuống, thoáng lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau, đầu đập xuống mặt đường. Cô nằm đó, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết đang rơi.

Sunnie bước đến, đứng phía trên người cô. Và giơ cây gậy lên lần thứ hai.