CHƯƠNG 41
Roy bước ra hành lang của phòng xử án, đóng lại cánh cửa của căn phòng sau lưng mình. Ông tóm tắt lại cho Vic Fazzio nghe những gì Gary Witherspoon vừa kể với ông.
“Ông tin anh ta chứ?” Faz hỏi.
“Tôi không biết. Có lẽ không hoàn toàn. Tôi sẽ kể thêm với anh sau.” Roy nói. “Bây giờ, anh hãy gọi điện cho Dan đi. Xem cậu ấy còn cách Cedar Grove bao xa.”
Faz lấy điện thoại di động của mình ra và đi xuôi theo hành lang để gọi điện thoại.
Roy nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán xem mất bao lâu Dan mới lái xe về đến nhà. Hẳn là anh vẫn còn cách Cedar Grove khá xa. Ông rút điện thoại của mình và gọi đến Sở Cảnh sát. Ông đòi gặp Finlay Armstrong. Cô thư ký nói Finlay đã rời khỏi văn phòng. Roy ngắt máy và cố gọi vào số di động của Finlay, nhưng anh ta không nghe máy. Sự bực tức dâng lên, ông lại gọi đến Sở Cảnh sát và hạ lệnh cho tổng đài điều một xe cảnh sát đến nhà Dan O’Leary. “Bảo họ đi ngay nhé.”
Roy ngắt máy và trở lại căn phòng kia. Ông nhìn Gary Witherspoon, bật phần mềm ghi âm trên điện thoại lên và một lần nữa đặt nó lên bàn. Ông không phải hỏi câu nào. Gary đã bắt đầu nói.
“Tôi đã không có sự lựa chọn.” Gary nói, giọng như van vỉ. “Sunnie bảo nếu tôi kể với bất cứ ai, cô ấy sẽ nói là tôi đã giết Heather. Cô ấy sẽ nói với ông rằng tôi đã làm cho Heather mang thai, rằng tôi đã cưỡng bức cô ấy, và khi Heather đến chỗ tôi, tôi đã giết cô ấy để che đậy mọi chuyện. Sunnie thậm chí còn giấu cây gậy bóng chày mà cô ấy đã sử dụng ở đâu đó để tôi không thể lau chùi nó. Sunnie nói ông sẽ không tin tôi nếu tôi nói thủ phạm là cô ấy. Cô ấy nói sẽ không ai tin câu chuyện của tôi, nó sẽ giống như những lời lẽ tuyệt vọng của một gã đàn ông đang cố che giấu tội ác của mình.”
“Tại sao tôi phải tin anh?” Roy hỏi khi ông ngồi xuống. “Làm sao tôi biết lúc này anh không nói dối tôi?”
“Bởi vì ông biết tôi và ông biết cha tôi, vì thế ông biết cả hai chúng tôi không có đủ tiền để mua các cơ sở kinh doanh ở Cedar Grove, và khởi động lại dự án phát triển Cascadia.”
“Sunnie đã làm điều đó sao?”
Gary gật đầu. “Cô ấy đã sử dụng số tiền mà cô ấy được thừa kế từ cha mẹ đẻ. Cô ấy đã thuê luật sư ở Bellingham để làm công việc đó. Đó là lý do tại sao cô ấy đòi được làm việc cho Rav Patel, để làm ra vẻ như những bản hợp đồng ấy đến từ văn phòng của luật sư đại diện cho thành phố. Khi tôi biết được những gì cô ấy đang làm và bảo cô ấy dừng lại, cô ấy chỉ cười nhạo tôi. Cô ấy bảo sẽ nói với ông rằng cô ấy chỉ đang làm những gì tôi sai bảo. Cô ấy bảo sẽ không ai tin cô ấy tự làm việc đó một mình. Tôi phát hiện ra cô ấy sử dụng tên các khách hàng cũ của cha tôi. Cô ấy đã xem các hồ sơ của ông ấy. Cô ấy nói một là tôi làm theo kế hoạch của cô ấy và trở thành người hùng cứu vãn Cedar Grove, hai là cô ấy sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi và cha tôi, và cô ấy có đủ bằng chứng để củng cố cho những cáo buộc của cô ấy.”
Vào lúc này, Roy không biết phải tin vào điều gì. Nhưng ông cảm thấy không yên tâm khi cả Finlay và Tracy đều không nghe điện thoại.
Sunnie nhún vai để trả lời câu hỏi của Tracy. “Heather không chịu nghe khuyên giải. Tôi đã cố khuyên giải cô ta. Chuyện lẽ ra không cần phải kết thúc như thế, đối với bất cứ ai trong chúng tôi. Nhưng tôi không định mang theo nỗi nhục nhã trở lại Cedar Grove, và tôi cũng sẽ không để mình bị lên án vì đã làm cái việc mà Gary không có can đảm để làm.”
Cứ nói đi, Sunnie, Tracy nghĩ. Sunnie nói càng lâu, cô càng có nhiều cơ hội để tìm ra cách lấy khẩu súng. Cô không nghĩ mình có thể thấy lại Sunnie mà cô từng biết - một cô gái nhỏ hay lo sợ. Sunnie đã căm ghét Tracy, suốt nhiều năm. Nỗi căm ghét ấy mưng mủ như một vết thương không được điều trị, làm nhiễm độc cả cơ thể và tâm trí. Cô không nghĩ mình có thể thuyết phục được Sunnie bỏ súng xuống, khi cô ta đã nói dối quá nhiều năm và đã giết người để che đậy những lời nói dối ấy. Cô gái mà cô từng biết trong thời hoa niên, cô gái mà cô đã từng gặp gỡ hầu như mỗi ngày trong cuộc đời mình đã biến mất. Còn người đang đứng trong căn bếp của cô bây giờ có quá nhiều vấn đề - hoang tưởng và ái kỷ. Bệnh hoạn. Cô không quen biết người phụ nữ đang ở trong căn bếp của cô này. Tuy nhiên, cô phải cố gắng, dù chỉ để câu giờ. Cho dù Tracy định làm gì, cô sẽ phải làm thế trước khi Vera và Daniella về nhà. Cô sẽ không đẩy hai người họ vào nguy hiểm.
“Nhưng đêm đó, tôi đã nhận ra một điều nữa.” Sunnie tiếp tục nói.
“Đêm nào?” Tracy hỏi.
“Đêm Heather chết. Tôi nhận ra rằng Gary không còn kiểm soát được tôi nữa. Anh ta không còn có thể bảo tôi phải làm gì nữa. Cả Ed cũng vậy. Cậu có biết cảm giác sống với một người đàn ông không yêu cậu là như thế nào không? Đương nhiên là không rồi. Cậu có Dan mà. Quý ngài Lạc quan. Cậu ta vẫn như thế chứ? Vẫn là chàng trai tốt luôn khen ngợi cậu?”
“Tất cả chúng ta đều có những vấn đề riêng, Sunnie ạ. Đó là một phần của hôn nhân.”
“Cậu ta có gọi cậu là đồ béo ú và xấu xí khi cậu ta say không?”
“Mình rất tiếc.” Tracy nói.
Sunnie xua tay. “Cậu thì biết gì về điều đó chứ? Cậu luôn quá hoàn hảo. Cậu luôn quá xinh đẹp, vóc dáng cậu quá... Cha anh ta thì còn tệ hơn.” Cô ta nói, thay đổi dòng suy nghĩ mà không cần ngừng lại. “Sau khi cha tôi qua đời, tôi đã mất đi ‘món vũ khí’ có thể khống chế cả hai cha con họ hồi ông còn sống. Tôi chẳng còn gì để đe dọa họ. Nhưng tôi đã lấy lại được ‘món vũ khí’ ấy. Tôi đã bảo Gary rằng nếu anh ta còn đối xử tệ với tôi lần nữa, tôi sẽ nói với Roy về vụ Heather, và ông ấy sẽ tin tôi. Gary không nghĩ tôi sẽ làm vậy. Anh ta không nghĩ tôi dám làm chuyện đó. Rồi tôi giết gã luật sư.” Cô ta mỉm cười. “Anh ta không còn nghi ngờ liệu tôi có dám kể cho Roy hay không nữa, và anh ta cũng không còn nghi ngờ về việc liệu Roy sẽ tin ai.”
“Cậu đã đặt những cành cây trên con đường đó sao?”
“Việc bắn gã luật sư từ khoảng cách đó sẽ thật dễ dàng đối với một người có tài năng như cậu, nhưng tôi thì cần luyện tập một chút. Tôi đã tới bãi tập bắn.”
Sunnie nhìn Finlay. “Tôi chưa bao giờ có ý định lôi kéo cậu vào chuyện này, Finlay, nhưng thực ra đó chính là lỗi của cậu. Cậu chính là người đã bám đuôi Heather. Cậu chính là chàng trai bị phụ tình không thể quên được cô bạn gái thời trung học. Tôi cứ tưởng cậu sẽ bị bắt, Finlay ạ, nhưng rồi Edmund House đã ‘giúp’ tất cả chúng ta khi hắn bắt cóc em gái cậu, Tracy ạ.” Cô ta nói, quay sang Tracy. “Hắn đã trở thành nghi phạm trong cái chết của Heather. Tôi ngờ rằng Roy biết không phải thế, nhưng vì không có mẫu ADN, làm thế nào ông ta chứng minh được?”
“Tại sao cậu lại giết Jason Mathews?” Tracy hỏi. Dụ cô ta nói tiếp đi. Cứ nói tiếp đi, Sunnie.
“Đó là lỗi của cậu.”
Tracy quyết định khích cô ta. “Hãy nói cho tôi biết tại sao đó lại là lỗi của tôi.” Tracy ngờ rằng cô biết lý lẽ của Sunnie, nhưng chỉ cần cô dụ cho cô ta tiếp tục nói chuyện, cô sẽ có cơ hội. Cô liếc nhìn khẩu súng trên quầy bar bếp, không chắc mình có thể lấy được nó, nhất là lấy được nó trước khi Sunnie bóp cò súng. Cô tìm kiếm một thứ để ném, bất cứ thứ gì.
“Nếu cậu không trở lại Cedar Grove để chứng minh Edmund House vô tội, ông bà Johansen sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng House không giết con gái họ. Họ sẽ không bao giờ thuê Mathews điều tra vụ việc, và mọi thứ vẫn sẽ như nó vốn dĩ.”
“Ngoại trừ việc Mathews đã gặp Ed ở quán rượu Bốn Nhánh tại Silver Spurs.” Tracy nói.
“Sao cậu biết điều đó?” Sunnie trông có vẻ kinh hoảng. “Ai đã kể cho cậu nghe? Ed sao? Ed đã kể với cậu chuyện đó sao?”
“Tôi nói đúng rồi à?”
Sunnie giễu cợt. “Cậu lúc nào cũng coi trọng việc mình phải đúng. Cậu quá hiếu thắng, và em gái cậu cũng vậy. Kể cả bố cậu. Ừ, đó là vì cuộc gặp ấy. Ed vốn chẳng biết gì về chuyện này cho đến khi Mathews mở cái miệng nhiều chuyện của gã. Tối hôm đó Ed đã đến nhà chúng tôi và chất vấn Gary. Ông ấy muốn biết liệu điều đó có phải là thật không, có phải Gary đã làm cho Heather mang thai không. Ông ấy muốn biết có phải Gary đã giết cô ta không.”
“Và cậu đã nhìn thấy một cơ hội khác.”
“Lúc đầu thì chưa. Lúc đầu, tôi đã sợ hãi, nhưng sau nhiều ngày trôi qua, tôi nhận ra đây là cơ hội để tôi nắm thóp cả Gary và Ed. Vì thế tôi đã để mắt đến Mathews. Tôi biết được thói quen uống rượu của gã. Để biết được điều đó cũng không khó khăn gì. Gã cứ như sống ở quán rượu Bốn Nhánh. Rồi tôi theo dõi cậu, Finlay ạ. Tôi theo dõi cậu và đợi đến một ngày cậu đi săn. Tôi đã về nhà, lấy khẩu súng săn hươu của mình, và đợi cho đến khi Mathews rời khỏi quán rượu. Gã say đến nỗi tôi còn tưởng gã có thể đâm vào đâu đó trước khi tới chỗ những cành cây mà tôi đã sắp đặt trên con đường đó. Tôi đã lái xe tới mặt sau của khu đất ấy bằng con đường cứu hỏa. Cậu còn nhớ con đường cứu hỏa ấy chứ, Tracy? Hồi nhỏ, chúng ta thường đi trên con đường đó để tới hồ nước.”
“Tôi còn nhớ.” Tracy nói.
“Tôi biết tôi có thể bắn cú bắn đó. Dù sao đi nữa, tôi đã được xạ thủ giỏi nhất Cedar Grove đào tạo mà.”
“Cậu đã hỏi tôi làm thế nào mà tôi biết về việc Jason Mathews tống tiền Ed.” Tracy nói. “Tôi biết bởi vì chúng tôi đã nói chuyện với chủ quán rượu. Ông ấy nhớ cuộc gặp đó. Chúng tôi cũng biết mọi điều về Công ty Phát triển Cedar Grove và việc sử dụng tên các khách hàng cũ của Ed làm thành viên trong các công ty trách nhiệm hữu hạn mà cậu đã thành lập. Hiện giờ Dan đang trình bày về việc này trong một phòng xử án, Sunnie ạ. Chuyện này kết thúc rồi. Đã đến lúc chấm dứt toàn bộ chuyện này.”
“Tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng, Tracy ạ. Tôi không ngốc như cậu nghĩ đâu.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ là cậu ngốc, Sunnie ạ.”
“Vậy thì cậu phải biết rằng tôi thừa biết Dan đang làm gì ở quận Whatcom.” Cô ta nhún vai. “Nhưng chuyện đó không quan trọng. Họ sẽ nghĩ Ed và Gary dựng lên các công ty trách nhiệm hữu hạn giả mạo. Đó là lý do tôi chọn tên các khách hàng cũ của ông ta để làm thành viên của các công ty trách nhiệm hữu hạn ấy. Ed vốn là một gã khốn tham lam còn Gary luôn là một tay sai trung thành. Roy sẽ biết điều đó. Ông ấy sẽ không chấp nhận bất cứ lời tranh cãi nào rằng kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này lại là một bà nội trợ bé nhỏ tội nghiệp. Và tôi sẽ diễn vai đó, một người phụ nữ bị tổn thương trước những gì mà chồng và cha chồng đã cố gắng làm đối với mình, và trước cái cách họ lừa lấy hết tài sản thừa kế của tôi.”
“Chị không thể giải thích về chúng tôi.” Finlay nói. “Ed và Gary không có ở đây.”
“Tôi không cần phải làm thế. Bây giờ, Ed và Gary đang phạm tội gian lận, chứ không phải giết người. Nghi phạm chính trong những cái chết của Heather Johansen, Jason Mathews và vợ cậu vẫn là cậu, Finlay ạ. Hay là cậu thực Sự vẫn chưa nghĩ ra lý do tôi mời cậu đến ‘bữa tiệc’ này? Cậu nghĩ rằng Tracy đang đến quá gần đáp án, rằng cô ấy đã đoán ra mọi chuyện, rằng cô ấy đã kết luận cậu chính là hung thủ. Vì thế cậu đã theo dõi cô ấy... Đó là điều mà Roy sẽ dễ dàng tin. Và cậu đã đợi cho đến khi cô ấy chỉ có một mình. Cậu đã đến đây để giết cô ấy, nhưng cậu quên mất một điều. Cậu quên mất rằng Tracy thao tác với súng rất nhanh và cô ấy cũng đã cố bắn được một phát súng. Nó không đủ nhanh để cứu mạng cô ấy, nhưng đủ để giết cậu.”
“Tất cả mọi người sẽ tin điều đó, đúng không Tracy? Họ sẽ nói về chuyện cậu và em gái cậu bắn súng nhanh ra sao ở đám tang của cậu.”