← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42

Điện thoại di động của Ran reo lên, số gọi đến có mã vùng 206, nhưng anh không nhận ra nó. Đó không phải là Tracy, cũng không phải Leah Battles. “A lô?”

“Chào Dan, Vic Fazzio đây.”

“Gary Witherspoon đang nói chuyện à?”

“Ừ, anh ta đang nói chuyện. Anh ta đang ở cùng Calloway. Tôi không rõ mọi chi tiết nhưng anh ta đang kể một câu chuyện mà tôi không nghĩ bất cứ ai trong chúng ta từng đoán được.”

“Ý anh là gì?”

“Calloway nói Gary đổ tội cho Sunnie.”

“Sunnie ư? Thật lố bịch.”

“Có thể không lố bịch chút nào đâu. Gary thừa nhận rằng anh ta đã làm cho Heather Johansen mang thai, và anh ta cũng thừa nhận rằng đã chở cô ấy đến bệnh viện để phá thai, nhưng anh ta nói mọi chuyện chỉ có thế. Anh ta nói đến phút chót Heather không chịu đi vào trong bệnh viện và anh ta đã bỏ mặc cô ấy ở đó. Anh ta nói Sunnie chính là người đã quay trở lại tìm Heather, anh ta không bao giờ ngờ tới việc Sunnie sẽ giết cô ấy. Anh ta nói Sunnie bảo anh ta rằng nếu anh ta nói ra một lời, cô ta sẽ kể với Calloway chuyện anh ta làm cho Heather mang thai, và cô ta sẽ nói Gary đã giết Heather vì Heather không chịu phá thai.”

“Anh ta đang nói dối, Faz ạ. Sunnie không đủ lõi đời để thực hiện toàn bộ chuyện này.”

“Tôi không biết về điều đó. Tôi chỉ biết rằng Roy bảo tôi liên lạc với anh. Tracy không nghe điện thoại.”

Dan cảm thấy một cơn nôn nao nhanh chóng lan ra.

“Tôi đã gọi điện cho Vera.” Faz tiếp tục. “Cô ấy nói Tracy muốn ở nhà, phòng khi một người trong số chúng ta gọi điện hỏi cô ấy về điều gì đó trong các hồ sơ.”

“Vera đang ở đâu?

“Cô ấy đã đưa Daniella đi dạo. Bây giờ cô ấy đang về nhà.”

“Đừng.” Dan nói. “Anh gọi lại cho Vera đi. Bảo chị ấy đừng về nhà. Bảo chị ấy đừng đưa Daniella về nhà.”

“Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ gọi điện lại cho cô ấy.”

“Anh đã gọi điện cho Finlay chưa?”

“Roy đã lo việc đó.”

“Anh gọi cho Vera đi.”

“Tôi sẽ gọi.”

Dan vội vàng ngắt máy và thử gọi điện cho Tracy. Cô không nghe máy. Anh gọi đến Sở Cảnh sát và xin gặp Finlay. Họ nói anh ta không ở đó. Dan nói đây là một trường hợp khẩn cấp. Anh cần liên lạc với Finlay, theo chỉ thị của Roy Calloway. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói cô ấy sẽ gọi điện cho Finlay và bảo anh ta gọi lại cho Dan.

Dan đọc số điện thoại của mình rồi ngắt máy. Anh thử gọi cho Tracy lần nữa. Cô không nghe máy. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Còn nửa tiếng nữa anh mới về đến Cedar Grove.

Trong lúc đợi Finlay gọi lại, anh nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra và cố gắng khớp nó với câu chuyện mà Gary Witherspoon đã kể, về việc Sunnie đã giết Heather Johansen.

Dan biết Sunnie. Ừ, cô ta thường bịa chuyện nhưng...

Có thể nào Sunnie đã giết Heather Johansen và dùng vụ việc đó để thao túng Gary suốt bao năm qua?

Anh lại nghĩ đến cuộc gặp giữa Jason Mathews và Ed Witherspoon. Ed sẽ chất vấn con trai, bởi vì Ed biết rằng Gary đã chở Heather về nhà từ bữa tiệc hôm đó. Và nếu Ed chất vấn Gary, vậy thì Sunnie cũng sẽ biết.

Gary không phải là người biết săn bắn. Ý nghĩ ấy đột ngột ập đến với anh.

Gary không phân biệt được báng súng với nòng súng của một khẩu súng trường. Anh ta không thể bắn phát súng đã giết chết Jason Mathews.

Nhưng bác sĩ Crosswhite đã dạy Sunnie bắn súng.

Một trăm thước? Với ống ngắm?

Điều đó sẽ không thành vấn đề đối với Sunnie. “Ôi Chúa ơi!” Dan nói, và nhấn chân ga.

Tracy cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Cô đã dụ cho Sunnie nói chuyện hàng phút qua, nhưng cảm nhận được rằng cô ta sẽ không còn nói lâu nữa. “Cậu chưa suy nghĩ thấu đáo, Sunnie.”

“Vậy làm ơn khai sáng cho tôi đi, Tracy. Cậu luôn thông minh hơn tôi mà.”

“Một khi Dan chứng minh được các công ty trách nhiệm hữu hạn là giả mạo, Gary và Ed sẽ phải khai nhận. Và họ sẽ cùng khai nhận một điều, rằng toàn bộ chuyện này là kế hoạch của cậu. Được thực hiện bằng tiền của cậu. Họ sẽ biện minh rằng họ làm gì có tiền. Rồi họ sẽ khai nhận về vụ Heather Johansen, về việc cậu chính là hung thủ đã giết cô ấy.”

Sunnie mỉm cười. “Ai sẽ tin họ đây, Tracy?”

“Tôi tin. Và những người khác cũng sẽ tin. Vụ án mạng của Heather đã luôn khiến tôi canh cánh trong lòng. Và vụ Kimberly Armstrong cũng vậy. Tôi đã nói với bác Roy điều đó. Và bác Roy biết.”

“Biết cái gì?”

“Vụ sát hại Kimberly Armstrong không phải là một vụ đột nhập hay hành hung và cô ấy không chết vì đám cháy. Đó là hành động giết người vì cuồng nộ, cũng như vụ của Heather vậy. Đánh ai đó bằng gậy là một hành động cuồng nộ, Sunnie.”

Sunnie cười. “Cứ cho là Ed và Gary khai nhận rằng đó là tiền của tôi. Thế thì sao? Tôi chỉ là một người phụ nữ ngốc nghếch mới học hết trung học.” Cô ta cố tình cao giọng lên quãng tám. “Thưa quý tòa, tôi không biết chồng tôi và bố chồng tôi đang làm gì. Chồng tôi quản hết tài chính của chúng tôi. Còn về những cú điện thoại cho luật sư ở Bellingham, tôi chỉ làm theo chỉ thị của chồng tôi thôi. Anh ấy bảo tôi gửi những cái tên ấy cho viên luật sư ở Bellingham và nhờ ông ấy làm thủ tục thành lập các công ty trách nhiệm hữu hạn. Tôi không biết chồng tôi định làm gì với chúng. Và tôi cũng không biết chồng tôi đã giết Heather nhiều năm trước. Chúa ơi! Bao năm qua tôi đã chung sống với một kẻ giết người. Giờ thì tôi cho rằng tôi đã hiểu tại sao Tracy Crosswhite lại nói vụ giết người đó xuất phát từ một hành động cuồng nộ - đó là sự cuồng nộ của một người đàn ông sắp mất đi mọi thứ vì một cô gái trẻ mang trong mình giọt máu của anh ta và không chịu phá thai. Tôi đã từng thấy sự cuồng nộ đó nhắm vào tôi.” Sunnie cười.

“Thời tiết.” Tracy nói, suy nghĩ thật nhanh, nhưng vẫn có kiểm soát.

“Ý cậu là tuyết?”

“Cậu sẽ để lại dấu chân trên tuyết.”

“Tôi đã để đôi giày đi tuyết của Gary bên ngoài cửa nhà cậu trước khi tôi gõ cửa, Tracy ạ. Chúng là giày đàn ông, cỡ 10 - chính là đôi giày mà tôi đã đi khi tôi nấp ở hàng rào sau nhà cậu và bắn cậu.” Sunnie nhìn đồng hồ trên tường. “Đã đến lúc tôi phải đi rồi.”

Finlay Armstrong bật cười, một âm thanh quá lạc điệu khiến lúc đầu Tracy không nhận ra. Đó không phải là tiếng cười căng thẳng hay lo lắng của một người đàn ông nhận ra mình sắp chết. Đó là một tiếng cười giễu nhại, tiếng cười của một người biết điều gì đó mà không người nào khác trong phòng biết được, và anh ta ngạc nhiên vì họ đã không nghĩ đến điều đó.

“Cậu cười cái gì thế?” Sunnie nói.

“Tôi cười chị đấy, Sunnie. Tôi cười vì chị vẫn luôn xét đoán sai lầm về người khác.”

“Để rồi xem. Tôi cho rằng tôi đã luôn xét đoán mọi người một cách hoàn toàn chính xác. Vì thế thay vì cười nhạo, có lẽ cậu nên dành thời gian để cầu nguyện đi.”

Finlay cười. “Cầu nguyện điều gì?” Anh ta hỏi. “Đó là điều mà chị vẫn không hiểu.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi sẽ cầu nguyện cho ai hả Sunnie? Chị đã giết vợ tôi, người bạn tâm giao của tôi. Chị đã tước đi lý do khiến tôi sống trên cõi đời này.”

“Finlay, đừng!” Tracy nói, nhận ra ý định của Finlay. “Chị đã phạm một sai lầm, Sunnie ạ.”

“Vậy ư?”

“Chị đã không lường được một người đàn ông tuyệt vọng sẽ dám làm những gì... khi anh ta chẳng còn gì để mất.”

Finlay xô Tracy xuống đất và lao vào Sunnie. Khẩu súng trong tay Sunnie khai hỏa khi Finlay húc trúng cô ta, đà lao và sức nặng của Finlay đẩy cô ta lùi vào tường. Trong một thoáng, Finlay đã tóm được bàn tay cầm súng của Sunnie, nhưng rồi anh ta nghiêng sang phải, lảo đảo vài bước, và ngã xuống đất, nhào qua một cái ghế chân cao ở quầy bar bếp. Một vết máu loang trên mặt trước chiếc áo đồng phục của anh ta, chỗ gần bụng.

Sunnie thoáng phân tâm, liếc nhìn anh ta, rồi nhanh chóng chĩa lại súng vào Tracy.

“Đừng.” Tracy nói. Cô đã cầm khẩu Glock của Finlay trong tay.

“Đúng là Tracy Crossdraw.” Sunnie nói. “Cậu lúc nào cũng nhanh.”

Tracy giữ giọng điềm tĩnh. “Bỏ súng xuống đi. Chúng tôi có thể giúp cậu.”

Sunnie cười. “Cậu còn nhớ bố cậu thường nói gì không?”

Tracy không biết Sunnie đang nhắc đến câu nói nào của ông. “Bỏ súng xuống đi, Sunnie, rồi cậu và tôi có thể nói chuyện. Tôi chắc chắn chúng ta có thể nói chuyện về vấn đề này, và tôi chắc chắn chúng tôi có thể giúp cậu. Tôi sẽ làm chứng cho cậu.”

“Cậu không nhớ, đúng không?”

Tracy tự hỏi liệu cô có thể bắn vào vai của Sunnie, bên cánh tay đang cầm súng không. Làm cô ta bị thương. Nhưng Sunnie vẫn nhớ mọi điều mà cô ta đã được huấn luyện. Cô ta giơ thẳng khẩu súng phía trước mặt, hai cánh tay tạo thành hình kim tự tháp, với khẩu súng là đỉnh. “Ông đã nói gì, Sunnie? Cha tôi đã nói gì?”

“Ông ấy thường nói, Muốn làm người giỏi nhất, ta phải đánh bại kẻ giỏi nhất.”

“Không, Sunnie. Không phải như thế này. Không cần phải như thế này.”

Bên ngoài cửa sổ, Tracy nghe thấy tiếng còi hụ của những chiếc xe cảnh sát đang đến gần. Sunnie cũng nghe thấy chúng. Cô ta quay đầu về phía âm thanh ấy, dù chỉ trong một thoáng. Cô ta không hề hạ vũ khí xuống.

Cô ta lại nhìn Tracy, nở nụ cười mỏi mệt đầy vẻ cam chịu và thất bại. Đó chính là nụ cười xuất hiện trên mặt cô ta hồi nhỏ khi những người ở Cedar Grove lờ cô ta đi và coi cô ta như kẻ vô hình. Đó là một nụ cười buồn. Quá buồn.

“Tôi chẳng bao giờ có thể đánh bại cậu.” Sunnie nói.

“Đừng.” Tracy nói, ngón tay đặt trên cò súng. “Sunnie! Đừng bắt tôi làm thế!”

Sunnie cười. “Ôi chao, Tracy Crossdraw, tôi sẽ không để cho cậu thỏa mãn vì lại đánh bại được tôi đâu.”

Tracy đột nhiên hiểu ra Sunnie muốn ám chỉ điều gì, cô ta định làm gì, nhưng cũng đúng vào khoảnh khắc đó, Sunnie đã xoay súng chĩa nòng súng vào thái dương của mình và bóp cò.