← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 43

Dan rẽ vào đường dẫn vào nhà. Nỗi lo lắng và căng thẳng của anh đã tăng vọt từ lúc anh lái xe xuôi theo dãy nhà và nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát Cedar Grove cùng một chiếc xe cứu thương của quận Whatcom. Anh vội vã xuống xe, vẫn để máy nổ và cửa xe mở, hớt hải lội tuyết, có lúc suýt vấp ngã, hướng thẳng về phía cửa chính theo dấu chân mà những người khác đã tạo ra. Hai sĩ quan cảnh sát ngăn anh lại.

“Đây là nhà tôi. Vợ tôi đâu?” Anh nói, hoảng loạn.

Tracy bước ra từ cửa chính. “Không vấn đề gì đâu.” Cô nói với các sĩ quan cảnh sát. “Không vấn đề gì đâu. Anh ấy là chồng tôi.”

Họ để cho Dan đi qua. Anh ôm chầm lấy Tracy, giữ cô thật chặt. “Em ổn chứ?”

“Em ổn. Xe cứu thương là dành cho Finlay. Cô ta đã bắn Finlay.”

“Sunnie á?” Dan nói.

“Cô ta đã tự bắn mình, Dan ạ.” Cô cố kìm nước mắt. “Sau mọi chuyện cô ta đã làm, em vẫn không thể không cảm thấy thương tiếc cô ta, không thể ngừng nghĩ về cô gái đã từng cùng em lớn lên.”

Dan ôm chặt cô. “Anh xin lỗi, Tracy.” Anh thở hổn hển. Sau một thoáng, anh buông cô ra và bước lùi lại, hít vài hơi thật sâu rồi thở mạnh ra. Anh cúi xuống, tay chống trên đầu gối, và nôn mửa. Cô nhận ra anh đã đau đớn nhường nào, nhận ra cô đã làm gì với anh, và điều đó khiến hai đầu gối cô gần như bủn rủn. Chúa ơi! Sao cô có thể làm thế này với người đàn ông yêu cô nhiều đến thế?

“Anh ổn chứ?” Cô hỏi.

Sau một thoáng, Dan đứng thẳng dậy. Vẫn còn thở hổn hển. “Anh nghĩ vậy.”

“Làm thế nào mà anh biết được?” Tracy hỏi.

“Faz đã gọi điện cho anh. Dường như Gary đang kể với bác Roy mọi chuyện. Ban đầu, anh tưởng đó là một lời nói dối, nhưng càng nghe thì anh càng... Vụ sát hại Heather Johansen và Jason Mathews. Tất cả đều bắt đầu sáng tỏ. Và nó càng sáng tỏ thì anh càng lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với em.”

“Cô ta đã nghĩ sẽ không có ai tin anh ta.” Tracy nói. “Cô ta đã nghĩ sẽ không có ai tin Gary.

Dan gật đầu. “Cô ta vốn là một kẻ nói dối tài tình, ngay từ hồi còn nhỏ.” Anh lắc đầu. “Em chắc là em ổn chứ?”

“Em ổn, nhưng Vera và con gái chúng ta đang trên đường về. Hãy gặp họ ở bên ngoài ngôi nhà. Em không muốn Vera nhìn thấy cảnh này.”

“Faz đã gọi điện cho Vera và dặn chị ấy ở lại quán The Daily Perk. Anh sẽ gọi điện cho chị ấy ở đó.”

Tracy nghe thấy một tiếng động và quay đầu lại. Các nhân viên y tế đang đẩy một cái băng ca ra khỏi nhà. Finlay nằm trên đó, tay cắm ống truyền dịch. Anh ta đang tỉnh táo, và khi anh ta được đẩy đi ngang qua cô, anh ta vươn tay nám lấy cánh tay cô. Trông anh ta như muốn nói gì đó, nhưng rồi anh ta lại buông tay. “Sẽ ổn thôi, Finlay.” Tracy nói. “Cậu phải tin tôi khi tôi nói rằng mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ mất một thời gian. Vết thương lòng của cậu sẽ không bao giờ có thể lành lại hoàn toàn, nhưng nó sẽ đỡ hơn theo thời gian.”

Finlay không đáp lời. Một giọt lệ ứa ra từ khóe mắt, lăn dọc theo mép chiếc khẩu trang đang che kín mũi và miệng của anh ta. Anh ta cụp mắt khi các nhân viên y tế tiếp tục đi qua cô.

Vài tiếng sau, khi các nhân viên y tế và đội kỹ thuật hình sự đã rời đi, khi tấm thảm trong phòng ăn đã được lột bỏ và sàn nhà lát đá được khử trùng, Tracy ngồi xuống bàn bếp với Dan và Faz. Họ uống cà phê và nghe Roy Calloway nói chuyện. Ông vừa từ Sở Cảnh sát đến đây. Còn Vera, vì không muốn biết chi tiết, đã đi lên gác để chăm sóc Daniella.

“Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn của bác vậy, Tracy? Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn của chúng ta?”

“Cháu không biết nữa, bác Roy.”

“Có cảm giác như quỷ sứ đã đến đây vào năm 1993 và gieo rắc tai ương. Quá nhiều tai ương. Edmund House. Vụ mất tích của Sarah. Cái chết của cha cháu. Heather Johansen.Sunnie. Làm thế nào mà một thị trấn nhỏ bé lại có thể có quá nhiều tai ương đến thế?”

“Cháu không biết, bác Roy ạ.”

Họ ngồi trong im lặng.

“Gary đã cung cấp lời khai bằng văn bản chưa ạ?” Tracy hỏi.

Calloway gật đầu. “Nhưng Ed thì chưa. Ed đòi luật sư.”

“Ông ta sẽ khai ra thôi.” Tracy nói.

“Bác không biết nữa.” Calloway nói. “Ông ta vốn là một gã khốn chính cống.”

“Ông ta sẽ không có sự lựa chọn.” Tracy nói. “Vì Gary đã khai ra rồi. Ed sẽ cố tìm cách để thoát tội, và cái chết của Sunnie có thể là cái cách đó. Ông ta sẽ làm những gì mà ông ta luôn làm. Ông ta sẽ nói bất cứ điều gì mà ông ta nghĩ là sẽ bảo vệ được cho ông ta.”

“Có lẽ cháu nói đúng.” Calloway nói. “Cha cháu thường nói điều tương tự về Ed.”

“Người đàn ông đó là một con lươn chúa.” Tracy nói. “Đúng thế.” Roy nói, thoáng mỉm cười.

“Finlay thế nào rồi?” Dan hỏi.

“Vẫn còn quá sớm để kết luận điều gì.” Roy đáp. “Viên đạn đã đi xuyên qua mà không làm tổn hại bất cứ cơ quan thiết yếu nào. Cậu ta có thể sẽ mất lá lách, nhưng các bác sĩ nghĩ cậu ta sẽ ổn thôi, về mặt thể chất.”

“Bác sẽ làm gì trong lúc cậu ấy nghỉ?” Tracy nói.

“Bác không biết. Lần trước, khi bác quay lại làm việc, Nora đã nổi điên lên. Và bác không chắc mình muốn ở lại Sở Cảnh sát nữa.” Ông nhìn Tracy. “Bác cho rằng...”

“Không!” Tracy nói. “Cháu không có hứng thú đâu, bác Roy. Hoàn toàn không.”

Calloway nhún vai và đứng dậy khỏi bàn. “Chà, vậy thì, bác cho rằng với tư cách cảnh sát trưởng, bác có trách nhiệm báo cho Eric và Ingrid biết chuyện gì đã xảy ra trước khi cái xưởng sản xuất tin đồn của Cedar Grove bắt đầu hoạt động. Họ xứng đáng được nghe tin này từ bác.”

Tracy nhìn Dan. “Đi đi.” Dan nói. “Anh biết là em muốn làm điều đó mà. Anh sẽ trông Daniella.”

“Không sao đâu.” Cô nói, nghĩ đến cảnh Dan nôn mửa ở sân trước, và nỗi đau mà cô đã khiến anh phải trải qua. “Em nên ở nhà.”

“Đi đi.” Anh lại nói. “Em cần làm điều này. Em cần kết thúc chuyện này. Hoàn tất những gì em đã bắt đầu. Anh biết chuyện này quan trọng với em mà.”

Tracy nhìn Roy, ông đã đi ra cửa và đang đợi cô. “Bác hãy nói với hai bác Johansen rằng ngày mai cháu sẽ ghé thăm họ.” Cô nói. “Còn bây giờ, cháu sẽ đi lên gác và làm một người mẹ. Cháu cần ở bên gia đình cháu. Cháu cần trông nom con gái cháu. Cháu cần hát ru con bé ngủ, giống như mẹ cháu từng làm với cháu.”