CHƯƠNG CUỐI
Tracy mở cửa xe, hai mắt nhắm chặt, với tìm tay Dan.
“Không được mở mắt ra đâu nhé.” Dan nói.
“Vâng.”
Cô mừng vì được rời khỏi Cedar Grove. Khoảng thời gian họ ở đó đã bắt đầu khiến cô thấy mệt mỏi. Cỗ máy tin đồn của thị trấn đã hoạt động quá mức từ khi xảy ra cái chết của Sunnie và sau đó là việc bắt giữ Gary và Ed Witherspoon vì đã là tòng phạm giúp đỡ và tiếp tay cho những tội lỗi của cô ta. Tracy chủ yếu tự nhốt mình trong nhà, chỉ vào khu trung tâm khi nào cần thiết và vờ như không biết gì khi được hỏi về chuyện đã xảy ra. Cô đã dành thời gian ấy để đọc những cuốn sách mà cô đã luôn muốn đọc, làm tất cả những gì mà cô có thể làm để giúp đầu óc cô không nghĩ đến Sunnie và những gì cô ta đã gây ra nữa. Thường thì cô chủ yếu dành thời gian cho con gái, xem con bé ăn dặm và lẫy trên giường. Đó chỉ là những điều nhỏ nhặt, nhưng là những điều mà cô sẽ không bao giờ quên. Cô, Dan và Roy đã dành vài ngày để làm việc với Ủy viên công tố quận Whatcom ở Bellingham, cung cấp cho anh ta những bằng chứng mà họ đã tích lũy được, và kết nối anh ta với các nhân chứng. Rav Patel đã từ chức luật sư đại diện cho thành phố, mặc dù có vẻ như anh ta chẳng biết gì về những hành động phi pháp kia. Những việc làm của Patel trong vụ kiện dân sự thì vẫn đang được ủy viên công tố và hiệp hội luật sư xem xét.
Vụ kiện dân sự của Larry Kaufman vẫn được treo đó, và những người chủ cũ của các cơ sở kinh doanh khác đã cùng tham gia vụ kiện này, cáo buộc thành phố tội lừa đảo. Đó sẽ là một cuộc chiến đầy khó khăn, và có lẽ họ sẽ giành được một chiến thắng vô nghĩa. Bởi vì không còn công ty nào dốc sức vào việc phát triển một khu nghỉ dưỡng trên núi nên các cơ sở kinh doanh sẽ lại chẳng có nhiều giá trị. Có thể sẽ lại có một công ty khác làm điều đó, nhưng là khi nào thì chẳng ai biết được.
Gary Witherspoon đã từ chức thị trưởng. Sự hợp tác của anh ta với ủy viên công tố sẽ là một tình tiết giảm nhẹ cho anh ta, nhưng có lẽ không đủ để giúp anh ta tránh được việc phải ngồi tù một thời gian. Tracy không thể không cảm thấy tiếc cho anh ta. Anh ta là cha của bốn đứa con. Vốn là cậu con trai ngoan, Gary đang nỗ lực hết sức để cha mình không bị khép vào tội gì. Liệu anh ta có thành công hay không thì còn phụ thuộc vào ủy viên công tố.
Tracy cũng đã ghé thăm ông bà Johansen, cả hai người đều có vẻ vừa nhẹ nhõm vừa rối bời. Họ nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng biết được sự thật về những gì đã xảy ra với con gái họ, nhưng thông tin mới này đã khơi lại một khoảng thời gian tối tăm và đau đớn trong cuộc đời họ.
“Cứ như Heather lại chết một lần nữa vậy.” Eric nói với Tracy.
Cô biết cảm giác ấy. Khi họ phát hiện ra di hài của Sarah sau khi cô ấy mất tích hai mươi năm, Tracy đã có cảm giác như những ngày khủng khiếp năm nào đã quay trở lại, và lòng cô lại đau nhói vì tiếc thương em gái.
Tất cả các công trình sửa chữa trên phố Chợ đã ngừng hoạt động, và khu trung tâm một lần nữa lại đìu hiu như một thành phố ma. Tracy không thể ngừng hoài cổ khi cô đi tới hiệu thuốc, hoặc khi cô và Dan ra ngoài ăn tối. Sẽ tuyệt biết bao khi thấy khu trung tâm sống động trở lại với các cửa hàng cửa hiệu tấp nập và một rạp chiếu phim mới. Sẽ tuyệt biết bao khi thấy người người đi lại nhộn nhịp trên đường phố. Có lẽ điều đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó. Cô hy vọng như vậy. Vì Daniella.
“Đừng có ti hí đấy.” Dan nói khi anh dẫn Tracy ra khỏi chiếc Tahoe.
“Em không ti hí đâu. Em chẳng nhìn thấy gì cả.”
Anh nắm lấy cánh tay cô và dẫn cô rời khỏi chiếc xe. “Được rồi, đi lối này.” Cô cảm thấy mất phương hướng. Cô biết cô đang ở nhà mình tại Redmond, nhưng Dan không muốn cô nhìn thấy ngôi nhà cho đến khi anh đã sẵn sàng. Anh muốn nó là một điều bất ngờ dành cho cô. Cô đã nhắm mắt khi họ lái xe xuôi theo đường dẫn vào nhà. Tracy nghe thấy tiếng lũ chó sủa và chạy vòng quanh sân.“Anh mang theo Daniella chưa đấy?” Cô hỏi.
“Con bé đây, đang ở trên cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em của nó.” Dan nói, xoay vai Tracy. “Thêm vài bước nữa thôi. Được rồi, dừng lại nào. Em chắc là em đã sẵn sàng rồi chứ?”
“Dan!”
“Được rồi. Mở mắt ra nào.”
Ban đầu, Tracy không thốt nên lời. Cô không nhận ra thứ đã từng là ngôi nhà nhỏ ba phòng của họ. Cô biết kiến trúc sư và các thợ xây chỉ giữ lại nền móng của ngôi nhà để họ có thể gọi việc này là tu sửa chứ không phải xây mới. Điều này hẳn có liên quan đến giấy phép và quy chuẩn xây dựng. Tracy đã phó mặc cho Dan lo liệu việc đó, cô đã quyết định rằng cô muốn dành khoảng thời gian nghỉ sinh còn lại cho Daniella.
“Em thích nó không?” Dan hỏi.
Bề ngoài, ngôi nhà trông như một ngôi nhà trại vùng đồng quê, với nước sơn màu vàng nhạt điểm các đường viền màu trắng và có một hàng hiên bao quanh với một cầu thang rộng ở đằng trước. Tất cả đều nằm trên một nền móng với mặt tiền bằng gạch. Sân vườn vẫn chưa được thi công, chỉ có đất và thảm cỏ màu nâu.
“Tracy?”
“Ôi Chúa ơi, Dan. Nó thật là đẹp.” Cô nói. “Đẹp hết sức.”
“Em nghĩ mình có thể sống trong ngôi nhà này chứ?”
Cô mỉm cười. “Chỉ cần có hai người ở đây, Dan O'Leary và Daniella.” Cô nhìn Daniella đang ngủ trên cái ghế ngồi ô tô dành cho trẻ em.
“Nó vẫn chưa hoàn thiện.” Dan nói. “Anh đã bảo họ hoàn thiện căn bếp và phòng sinh hoạt chung trước để chúng ta có thể dọn về đây. Và phòng của Daniella nữa, để con bé không hít phải bụi trong quá trình thi công.”
“Không vấn đề gì.”
Dan nhấc cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em lên và họ bước trên những bậc thang dẫn lên hàng hiên. Ở hốc tường nằm về phía bên phải của cửa chính có một cái ghế đu màu trắng treo trên những sợi dây xích. Bên trái có ba cái ghế bập bênh. Ở đầu kia của hàng hiên là một cái bàn với bốn cái ghế. “Anh đã nghĩ chúng ta có thể ăn ở ngoài hiên vào những ngày đẹp trời.” Dan nói.
“Em có thể mường tượng ra cảnh Daniella ngồi đánh đu trên hàng hiên vào một ngày nào đó. Ai mà biết được chứ, có lẽ là với một người đàn ông giống như bố con bé.” Tracy nói.
“Anh sẽ chờ đến khi nó không còn phải đóng bỉm nữa rồi hẵng bắt đầu nghĩ đến điều đó.” Anh nói. “Mặc dù anh đã đặt cái xích đu ở vị trí đó để chúng ta có thể nhìn thấy nó từ phòng sinh hoạt chung của gia đình.”
Tracy cười. “Anh cũng lo xa y như em vậy, Dan O'Leary ạ.”
“Còn lo xa hơn em ấy chứ.” Dan nói. “Lo xa hơn em nhiều.” Anh bước tới cửa chính, đặt cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em xuống hàng hiên, rồi sờ khắp các túi. “Có chuyện gì thế?” Tracy hỏi.
“Anh quên chìa khóa mất rồi.” Anh nói. “Chờ chút.” Anh giơ tay ra và gõ cửa.
“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.
Cánh cửa mở ra từ bên trong. “Tôi đang tự hỏi ông bà đang làm gì ở ngoài đó.” Therese nói. “Ông bà nói chuyện phiếm lâu đến mức tôi tưởng ông định miêu tả ngôi nhà cho bà ấy đấy. Ông không biết một bức ảnh đáng giá bằng nghìn lời nói sao?”
“Therese?” Tracy nói, mỉm cười.
Therese ôm Tracy.
“Cô đã quay lại?” Tracy hỏi.
“Chà, tôi hy vọng như vậy. Chúng ta không thể để cô bé này ở nhà với bất cứ ai khi bây giờ người mẹ ban ngày của cô bé đã đi làm lại, đúng không nào?” Therese nhìn Dan và nháy mắt. “Và có ai lại không muốn sống trong một ngôi nhà như thế này chứ? Bà tự vào xem đi.” Cô ấy bước tránh sang một bên để Tracy có thể vào nhà.
Sàn nhà là gỗ cứng sẫm màu. “Gỗ tếch à?” Cô hỏi, nhìn xuống sàn và nhận ra loại gỗ ấy.
“Giống như ngôi nhà mà em đã lớn lên ở Cedar Grove.” Dan nói.
Bên trái cô là một cầu thang hai tầng dẫn lên gác. Nó cũng giống cái cầu thang trong ngôi nhà thời thơ ấu của cô. Ngay đằng trước là căn bếp và bên phải cô là phòng sinhhoạt chung của gia đình. Treo bên trên mặt lò sưởi là bức tranh vẽ cái chòi nghỉ trong cơn bão tuyết của Therese.
“Cô đã hoàn thiện nó.” Tracy nói.
Therese mỉm cười. “Không, thưa bà. Mẹ tôi thường nói rằng một ngôi nhà không phải là một tổ ấm cho đến khi một gia đình chuyển vào sinh sống trong đó. Bây giờ bà đã ở đây rồi, tôi sẽ nói rằng bà đã hoàn thiện nó.” Cô ấy đón lấy cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em từ tay Dan. “Tôi sẽ đặt tiểu thư Daniella vào trong nôi của cô bé trong lúc ông đưa bà Tracy đi ngắm một vòng.”
Therese mang theo cái ghế ngồi ô tô cho trẻ em lên gác. “Em nghĩ thế nào?” Dan hỏi.
Tracy lau nước mắt. “Em nghĩ em đang ở trong tổ ấm của mình, Dan ạ. Em nghĩ cuối cùng thì cả hai chúng ta đã biến nó thành một tổ ấm.”
HẾT