← Quay lại trang sách

- 9 -

Còn sớm nhưng chợ đã đông người. Toàn là dân mua đi bán lại nên chẳng ai xách cái giỏ mây nhỏ xíu, đi thong dong như vợ Năm già và ba đứa nó.

Còi hết nhìn bên nọ lại ngó bên kia, cái gì cũng kỳ lạ, cũng khác xa quê nó một trời một vực!

Chúng đi qua mấy cái vựa nườm nượp người. Một bác lớn tuổi ngồi trên chiếc xe ba gác chất đầy rau củ đang nổ máy, thấy tụi nó nắm tay nhau đi hàng ngang, liền quát:

-Ép vô, ép vô, xe cán nát óc bây giờ.

Ba đứa nhỏ hết hồn buông tay nhau giạt vô lề ngay lập tức. Chúng đụng phải một người phụ nữ đang hai tay xách hai cái túi to, liền bị bà ta nạt:

-Tụi bây làm cái gì mà xô nhau ngã vô mình tao, bộ tính móc túi hả?

Thế là cả ba lại đứng ì ra.

Vợ Năm già trừng mắt nhìn người phụ nữ đó, rồi nói như gây lộn:

-Bộ bà đui hay sao mà hổng thấy tụi nó là con nít. Chúng ở quê mới ra, mặt mày còn khờ câm, đi đứng lớ ngớ, bị xô qua, xô lại... không biết thương mà còn vu oan, giáng họa như vậy hả?

Thằng Còi thấy vợ Năm già nổi xung thì hết hồn. Nó không ngờ người đàn bà gầy nhom, hiền khô, từ trước tới giờ chưa hề nghe la rầy con cái nầy, lại có thể dữ dằn đến thế.

Người phụ nữ kia đoán bốn người họ đi chung với nhau, nhìn kỷ thì thấy không phải là dân đá cá lăn dưa, nên không trả lời lại tiếng nào mà bỏ đi một nước.

Vợ Năm già thấy ba đứa nhỏ tròn xoe mắt nhìn mình thì giải thích:

-Gặp ai hiền thì mình hiền lại, gặp ai dữ thì mình phải dữ hơn để họ khỏi ăn hiếp!

Hành động "nghĩa hiệp" của má Út anh khiến Còi cảm phục. Người phụ nữ nầy bỗng giống như Phàn Lê Huê trong quyển truyện nó đang đọc. "Chắc bác ấy cũng biết võ nghệ nên mới dám đương đầu với một người to gấp đôi mình", nó nhủ thầm như vậy cho dù chỉ mới thấy bà thi thố một môn võ "mồm" mà thôi!

Một mùi thịt nướng bỗng xông vào mũi của chúng. Tụi nó đang đi ngang qua hàng bán cơm tấm. Cả ba đứa đồng nhìn về điểm xuất phát của làn hơi hấp dẫn đó. Một cái máng nhôm hình chữ nhựt có cái vì sắt gát trên miệng, với mấy miếng thịt heo cốt lết tươm mỡ vàng ươm nằm trên đó đang tỏa khói nghi ngút. Mấy sợi khói ấy tuy hết sức mỏng manh nhưng thừa sức bó ba đôi chưn nhỏ, gầy nầy dính chặt.

Nhìn sáu con mắt hau háu của chúng, má Út anh bỗng ước chi mình thiệt là giàu để mua hết chỗ thịt đó rồi cho ba đứa nó ăn cho đã cái miệng.

Bà giục chúng:

-Lẹ lên tụi con, còn nhiều thứ để coi lắm!

Rồi đẩy nhẹ cái lưng Còi một cái. Mắt nó vừa rời khỏi cái gánh cơm tấm, chân dợm bước đi thì tai bỗng bắt được một giọng nói thống thiết:

-Cháu ơi! Làm ơn làm phước cho bác xin một đồng ăn xôi. Hôm qua tới giờ bác chưa có miếng gì trong bụng.

Còi quay lại nhìn, một người đàn ông hom hem đã đứng bên cạnh nó chẳng biết từ lúc nào. Nó giựt mình bởi trong túi đang có một đồng của ông chủ tàu cho hôm nọ. Ban nãy nó định để ở nhà nhưng rồi quyết định đem theo, dự trù trường hợp muốn mua một món gì đó. Hổng hiểu sao ông bác nầy biết mà xin ngay chóc.

Còi nhìn ông ta chăm chú. Ổng cũng già như bác Năm ba thằng Út nhưng tóc không bới mà cắt ngắn ngủn. Cái quần ông ta đang mặc, cả hai ống đều rách lai te tua với hai miếng vá rất to ở cả hai đầu gối. Chiếc áo bà ba cũ xì, chắc cái màu nguyên thủy của nó cũng đen nhưng bây giờ đã bạc thếch. Một tay áo xẹp lép bay phất phơ vì thiếu cánh tay bên trong. Gương mặt đen thui, gầy nhom, đôi mắt buồn hiu ấy làm Còi nghe thương xót quá!

Nó rút bàn tay đút trong túi, đang nắm chặt tờ giấy một đồng xếp gọn ra, hơi ngần ngừ rồi thả tờ tiền vô cái ca nhôm nhỏ mà ông ta chìa ra trước mặt nó.

Nghĩa cử đó rơi gọn vào mắt của ba mẹ con thằng Út. Thế là giá trị của nó bỗng tăng vùn vụt trong lòng họ. Út anh bỗng nghe khâm phục cái thằng bạn mà trước giờ nó có chút xem thường vì chơi môn gì cũng dở. Bởi nó cho rằng phải giỏi lắm mới làm ra tiền, phải tốt lắm mới đem tiền đi cho. Một đứa nhỏ như vậy mà vừa giỏi vừa tốt thì ai mà không ngưỡng mộ!

Vợ Năm già bỗng nghe thương mấy đứa con của mình thêm một bực. Con người ta được cho ăn, cho mặc phủ phê, còn cho tiền đến độ xài không hết có dư đem bố thí. Còn con mình thì thèm một miếng bánh, một cục kẹo cũng không có mà mua.

Phát xuất từ mặc cảm có lỗi, để con thua sút bạn bè, nên bà nhứt quyết trưa nay sẽ đền bù cho chúng. Bà sẽ trổ tài nấu thật ngon, mấy món mà hai đứa nó ưa nhứt.

Thằng Út anh thích thịt ba rọi kho tiêu. Con Út em thì khoái món canh chua cá lóc đại hạng. Bà rẽ qua chỗ bán thịt để mua một cân ba rọi.

Út anh thấy má nó dừng chân trước sạp thịt mừng hết biết! Bèn hỏi liền bằng giọng khấp khởi:

-Má mua thịt để làm món gì vậy má?

Bà nhìn nó thật âu yếm, giọng ngọt mát như nước mía:

-Má làm cái món mà con thích đó! Kho tiêu.

Út anh khoái quá, tặng liền cho má nó một nụ cười hàm ơn tươi rói.

Người bán đang bọc miếng thịt ba rọi vào tờ giấy nhựt trình, chợt bắt gặp tia mắt và nụ cười trìu mến hai mẹ con Út anh trao nhau. Chị ta xúc động quá, bất ngờ với ngay chính mình khi mở bung gói thịt ra rồi cho thêm một miếng thịt nọng nho nhỏ vào, vừa đưa cho bà vừa nói:

-Bỏ cái nầy vô kho chung, ngon lắm!

Bà vừa nhận gói thịt vừa nói lí nhí:

-Cám ơn

Trả tiền xong bà lại dắt chúng vào hàng cá. Đường đi tới chỗ bán cá rất dơ. Nước lẫn máu cá chảy lênh láng rất tanh. Bà bảo tụi nó đứng chờ bên ngoài rồi lại cái sạp gần đó để mua.

Mấy con cá lóc nằm chen chúc trong cái thau nhôm to đùng. Chúng đang buồn nên dù thấy có người nhìn cũng chẳng thèm quẩy đuôi làm dáng.

Cô gái đến trước bà chỉ vào một con cá to nhất trong thau. Người bán cá bắt nó thảy lên bàn cân rồi nói giá. Cô gái kỳ kèo rồi bỏ đi, chi ta gọi lại, nói:

-Bán cho cô để mở hàng, chớ bán giá nầy là lỗ mắc dịch luôn! Làm hông?

Cô gái đáp:

-Dì đập cái đầu, chích máu ra hết giùm thôi, để nguyên đặng cháu nướng trui.

Chị ta cầm con cá nặng gần một ký đó chỉ bằng một tay, tay còn lại cầm cái chày đâm tiêu đập mạnh lên đầu nó. Máu văng tung tóe, con cá bị bể đầu còn ráng dùng hết sức bình sanh, quẫy đuôi tưng bừng, bày tỏ lòng căm phẩn một cách quyết liệt, rồi chết mà không thèm nhắm mắt.

Chờ cô gái trả tiền xong, bỏ đi rồi, má thằng Út mới lấy ngón tay trỏ chỉ vào một con cá lóc bự bằng cườm tay nằm xụi lơ đưa cái bụng trắng hếu lên trời mà hỏi:

-Con cá chết nầy bao nhiêu vậy cô?

Chị ta vớt con cá đó lên rồi nói:

-Nó mới ngộp, còn ngon như cá tươi, hai con mắt trong veo nè, thấy hông? Tính rẻ chị hai chục thôi!

Bà lắc đầu, trả giá:

-Mười lăm được hông?

Chị ta cũng lắc đầu:

-Mười tám!

Bà bỏ đi, chị ta kêu lại, nói một cách tiếc rẻ:

-Con cá nầy mà còn sống, dưới hai mươi lăm đồng tui mà bán thì làm con của chị. Nó mới giãy đành đạch tức thì, thôi trả tui thêm hai đồng nữa đi.

Bà nói một cách dứt khoát:

-Thêm một đồng, cô hổng chịu thì thôi!

Chị ta gằn giọng:

-Tui bán mở hàng cho chị, chớ không có giá nầy đâu nghe!

Bà cười thầm trong bụng. Cái cô nầy nói dóc không chớp mắt, ban nãy cũng nói với cô gái kia là bán mở hàng. Chắc cái câu nầy được cô ta lập đi, lập lại cho tới hết thau cá mới thôi!

Chị bán cá cầm sợi dây xỏ qua mang con cá đưa cho bà.

Bà không cầm mà nói:

-Cô phải làm cho tui chớ!

Chị ta cằn nhằn:

-Bán rẻ rồi còn bắt làm nữa.

Rồi hỏi:

-Đánh vẫy hay lạn da đây?

Bà nhẹ giọng:

-Lạn đi!

Chị ta lấy con dao bảng to nhưng mỏng như lá lúa, đặt sát sống lưng con cá rồi lóc ra miếng da có cả vẫy dính vào to bằng bàn tay. Động tác hết sức chuyên nghiệp, đưa có bốn nhát là xong!

Cái mình con cá bây giờ trắng hếu. Chỉ có phần vẫy và lớp thượng bì mỏng vánh bị tách ra thôi. Lớp hạ bì dính vào thịt không bị trầy xước tí xíu nào.

Ba đứa nhỏ bắt đầu sốt ruột thì bà Năm xuất hiện. Đưa con cá lên cho chúng thấy, bà nói:

-Đi ra đầu chợ mua đồ nấu canh chua, mua bánh mì với sữa rồi về.

Út em thấy con cá rồi nghe thêm là mua đồ nấu canh chua, biết trưa nay sẽ được ăn cái món ruột của mình nên cười mỉm chi, mắt ăm ấp một niềm vui.

Đi ngang qua hàng chuối chiên, Út anh bỗng xúi Còi:

-Mua một miếng đi!

Còi lắc đầu:

-Tao đâu còn tiền. Có một đồng mà cho hết rồi!

Thằng Út anh nhìn nó đăm đăm, cái vẻ ngưỡng mộ trong mắt lúc nãy, bây giờ hoàn toàn bị xóa tan. Thay vào là một tia nhìn pha tạp đủ thứ: Thất vọng, nghi ngờ, xem thường, bất mãn...

Dù vẫn còn đầy ấp nỗi khao khát muốn khám phá Sài Gòn nhưng Còi vẫn phải bấm bụng theo ba mẹ con Út anh quay về để bà chuẩn bị bữa cơm trưa.

Nó và thằng Út, mỗi đứa ôm một ổ bánh mì trên tay đi sau cùng. Út em cầm hộp sữa chạy lon ton theo má nó. Bà đi te te phía trước, lấy cớ lo nấu cơm không kịp. Thật ra bà sợ ông về thấy ghe bỏ chẳng ai trông, ba má con nó đi đâu mất biệt thì bực bội, cự nự khiến vợ chồng Ba Rum hiểu lầm.

Hổm rày ông đang canh cánh nỗi lo bên mình. Cho dù không nói ra nhưng bà biết, vì sợ dội hàng không bán được nên gương mặt ông lúc nào cũng dàu dàu. Bà không muốn mình là cây kim chích vào cái bong bong đang căng phồng, tích chứa đầy những nỗi bất an đó. Cho nên dù thấy cái mặt nó tiu nghỉu, dù biết đây là lần đầu tiên nó đặt chưn tới Sài Gòn, lòng đầy náo nức, còn ham đi đủ chỗ, ham thấy đủ thứ, nhưng bà đành phải làm ngơ. Bà bước thoăn thoắt khiến chúng chẳng thể nào theo kịp, nên thỉnh thoảng quay lại ngó chừng và giục:

-Lẹ lên hai đứa. Trưa trờ, trưa trật rồi.

Út anh nói:

-Má về trước đi, tụi con từ từ về sau. Con nhớ rành con đường nầy lắm, không có lạc đâu mà má sợ!

Cái giọng nó nhuốm chút bực bội, khiến bà hơi chùn bước.

Bà nói:

-Má lo là lo cho thằng Hên thôi! Nó còn lạ nước lạ cái, chớ con thì má hổng lo chút xíu nào hết! Rủi nó đi lạc hay bị bắt cóc, má ăn nói làm sao với chú thím Ba đây?

Út đành an ủi Còi:

-Thôi ngó sơ sơ rồi về. Chợ nầy nhỏ xíu, đâu có bán đồ ăn nhiều như chợ Bến Thành. Sài Gòn ban ngày chán lắm! Tối mới đẹp và vui ác liệt hơn nhiều.

Còi hỏi:

-Tối thì có cái gì?

Út anh giải thích, giọng sôi nổi:

-Trời chạng vạng là người ta thắp đèn điện sáng trưng. Đàn ông, đàn bà ai cũng mặc đồ đẹp đi ra đường hóng gió rồi đi coi hát. Mầy có muốn đi coi chiếu bóng hông? Muốn thì xin chú thím Ba trước. Chiều nay ăn cơm cho sớm rồi chờ tao qua dẫn đi coi xi nê cọp. Rạp hát gần xịt đây thôi!

Còi hỏi lại:

-Coi xi nê cọp là làm sao?

Út cười:

-Mầy quê quá! Cái gì cũng hổng biết. Coi xi nê cọp là mình đi coi chiếu bóng mà không tốn một đồng nào.

Còi ngạc nhiên:

-Giống coi chiếu bóng thí vậy hả?

Út giải thích:

-Coi chiếu bóng thí là ngồi ngoài sân, còn coi cọp là vô rạp hát ngồi ghế đàng hoàng. Có quạt máy quay vù vù trên đầu mát lắm, thích lắm!

Còi vặn lại:

-Người ta cho coi không hổng lấy tiền sao?

Út cười:

-Họ bán vé chớ. Người lớn phải sắp hàng để mua. Muốn vô cửa phải trình cái vé ra họ mới cho vô rạp. Mình coi cọp là thấy cô bác nào đi một mình, thì năn nỉ họ dắt vô giùm.

Còi hỏi lại:

-Mầy có đi coi cọp lần nào chưa?

Út gật đầu:

-Tao với con Út em lên tới Sài Gòn là ngày nào cũng đi. Nhiều người tốt lắm! Cho theo vô rồi còn mua mía ghim, quạt giấy cho tụi tao nữa.

Còi nghe nôn nao khắp người. Sài gòn sao nhiều thứ thú vị quá! Nó trông mau mau tới chiều để đi theo thằng Út coi xi nê cọp một lần cho biết.

Hai đứa nó vừa nói chuyện vừa đi nên tới chỗ ghe đậu hồi nào không hay. Con Út em xách cái xô đứng trên bờ đợi sẵn, vừa thấy tụi nó trờ tới là đưa cho thằng anh liền rồi nói:

-Má biểu anh ra phông tên hứng cho má một thùng nước.

Út anh đưa ổ bánh mì cho em rồi hỏi Còi:

-Mầy có muốn đi coi cái phông tên hông?

Còi lại hỏi:

-Phông tên là cái gì?

Út anh ra vẻ bí hiểm, nghiêm mặt nói:

-Thấy thì mới biết! Muốn coi hông?

Còi gật đầu lia lịa:

-Muốn chớ!

Nó đưa luôn ổ bánh đang cầm cho Út em rồi đi theo Út anh không chút đắn đo.

Phông tên là vòi nước công cộng được đặt trên lề con lộ nhỏ. Những bà con lao động, không có tiền đóng cho thủy cục để gắn đồng hồ, chuyền ống nước vô tận nhà, đều ra đó gánh về xài và không phải trả tiền. Điều nầy giúp hình thành một đội ngũ chuyên đi gánh nước về bán lại cho những người có nhu cầu.

Đó là một khối sắt, cao tới ngang lưng quần, bự cỡ gốc chuối đã trổ buồng. Tướng tá xem ra rất ư thô kệch, nặng nề, lại chẳng biết ăn nói, lúc nào cũng im thinh thích, vậy mà có số đào hoa ghê lắm! Ít khi nó ở một mình. Không cô nầy thì cũng cô kia, có khi cả chục cô gái vây quanh, từ sáng cho đến chiều tối.

Cái khối sắt đen sì, vô cảm ấy, chỉ mang một món trang sức duy nhất trên người: Đó là cái vòi nước bằng đồng sáng trưng gắn chặt vào cổ, chẳng tên trộm nào có thể tháo ra được. Trên cái "mề đay" đó, có gắn một cái bánh xe nhỏ xíu để điều khiển lượng nước chảy ra, nhiều, ít tùy ý, hoặc khóa chặt cho nó ngưng lại.

Những người làm nghề gánh nước mướn, phần nhiều là các cô gái trẻ măng. Họ túc trực quanh đó từ bốn năm giờ sáng. Trừ nhân viên sở vệ sinh, những người có nhiệm vụ làm sạch, đẹp đường phố. Có lẽ đội ngũ nầy là mấy người thức khuya, dậy sớm nhất ở Sài Gòn.

Có những cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi, cao vừa đủ để hai cái thùng thiếc đeo lủng lẳng vào cái đòn gánh trên vai không chạm đất là đã theo má, theo chị, theo đứa bạn trong xóm đi gánh nước rồi. Họ không lớn thêm được nữa, nhảy vọt qua thời con gái, làm thiếu phụ rồi già đi một cách nhanh chóng. Những mơ ước, nếu có, cũng lụi tàn ngay khi chưa le lói!

Lúc nầy là giờ cao điểm nên cả đội quân ấy đang tập trung đầy đủ quanh cái phông tên. Cô thì tay cầm đòn gánh chống xuống đất, đứng dựa vô cột đèn gần đó. Cô thì lót dép ngồi bệt xuống lề đường. Họ tranh nhau nói, tranh nhau cười, để khỏi sốt ruột khi chờ đến phiên mình.

Út em đặt cái xô tuốt sau bét.

Cô gái đứng đầu hàng là người làm của bà chủ vựa, hay lui tới ghe nên quen với má nó. Cô ta thấy nó phải đợi gần một chục người mới tới phiên, thì ngoắc lại rồi nói:

-Lại đây chị cho hứng ké nè! Em đứng đó tới trưa cũng chưa có nước xài đâu.

Mấy người đứng sau lưng cô ta cự nự. Cô gái cười giải thích:

-Cái xô nhỏ xíu hà! Em nầy không có nhà, ở dưới ghe, lâu lâu mới ra hứng nước một lần mà!

Nghe vậy họ không la ó nữa. Út anh mừng húm, cám ơn lia lịa. Nó đem xô lại hứng cho đầy rồi kêu thằng Còi lại phụ, mỗi đứa một tay, khệ nệ rinh thùng nước về ghe.

Thấy hai đứa đem xô nước về nhanh quá, má nó ngạc nhiên hỏi:

-Bộ bữa nay mấy người gánh nước mướn nghĩ hết rồi sao Út?

Nó cười, nói một cách đắc chí:

-Họ xếp hàng dài ngoằng ở ngoải. Con nhờ gặp chị My, chỉ nhường cho hứng trước đó chớ!

Má nó chắt lưỡi:

-Con nhỏ đó tuổi còn ít xịt mà biết điều hết sức!

Nó hỏi:

-Để con đem khoai mì cho chỉ liền nghe má?

Má nó can:

-Nó khoái ăn khoai mì sượng, củ nhỏ xíu như ngón tay mà phải dẻo. Chờ một chút má nấu cơm xong, rảnh tay rồi lựa một mớ cho con đem đi.

Thấy hai ổ bánh mì còn nguyên cùng lon sữa chưa khui nằm gần đó, chẳng có ai đụng tới, nó nhắc:

-Ăn bánh mì được chưa má?

Má nó nhớ ra, lật đật đáp:

-Được chớ, được chớ, ba đứa ăn với nhau đi.

Bà đưa cây dao yếm cho nó rồi biểu:

-Con đục lon sữa đi, rót ra chén rồi chấm mà ăn với nhau.

Nó lấy vạt áo chùi nấp lon cho thật sạch rồi đục hai cái lỗ dẹp lép, đối xứng nhau trên đó. Con Út em cầm cái chén ngồi sẵn một bên. Sữa trào ra, nó nghiêng lon cho sữa chỉ chảy theo một lỗ thôi. Út em đưa chén vào hứng. Được một phần ba chén thì Út anh ngưng, không rót nữa, dùng ngón tay trỏ quẹt ngang giọt sữa gọn hơ, rồi cho vô miệng mút một cách ngon lành.

Còi cầm ổ bánh mì bẻ nghe cái "rốp", xé một miếng nhúng vào sữa, đưa lên cái miệng đang há to, định cho hết vào, chợt thấy anh em thằng Út ngồi im ru, liếc nhìn má chúng.

Nó nhớ ra, vội vã mời:

-Bác Năm ăn với tụi con cho vui!

Bà lắc đầu:

-Bác hổng có đói, tụi con ăn đi!

Con Út em năn nỉ:

-Má có ăn cái gì đâu mà no, lại ăn với tụi con đi mà!

Bà đáp dứt khoát:

-Má không ưa mùi sữa, tụi con cứ ăn đi.

Con Út em phụng phịu. Nó biết bà nín nhịn, cốt ý nhường cho chúng ăn nhiều một chút, định không thèm rớ tới để làm reo, buộc má nó phải chìu. Nó thu tay nhìn bà đăm đăm, thấy bà không thèm để ý còn hai đứa kia thì ăn như càn quét, bèn sợ hết nên lật đật nhảy vào vòng chiến.

Ăn xong Còi xin bà về ghe kẽo má nó chờ.

Bà nói:

-Má con có dặn bác cho con ở bên nầy chơi. Chừng nào bán dừa xong má con kêu thì về.

Nó hỏi:

-Ghe con đâu rồi bác?

Bà chỉ tay về phía trái nói:

-Đó! Cái chỗ đông đông, có mấy người đang thẩy thẩy, chụp chụp mấy trái dừa đó!

Còi rủ Út anh lên mui ngồi coi.

Con Út em nán lại, lấy miếng bánh mì vét cái chén và miệng lon cho không còn tí sữa nào rồi cho vô miệng nhai một cách ngon lành. Nó xé giấy làm núc nhét vào hai cái lỗ trên miệng lon, đặt cái lon vào tô rồi rót nước vào cho kiến khỏi bò vô. Tiếp đó nó thu dọn chiến trường, hất mấy vụn bánh xuống nước, lấy nùi giẻ lau cái sàn cho thật sạch rồi lặt rau cho má nó.

Hai đứa con trai đứng trên mui nhìn dáo dác. Trên bến có đến mấy nhóm bốc dỡ hàng, nên tìm hơi khó.

Còi trông thấy trước, nó đưa tay ngoắc lia, ngoắc lịa rồi kêu to:

-Ba, má, con ở đây nè!

Vợ chồng Ba Rum đang tối tăm mặt mũi, đếm đếm, ghi ghi làm không kịp thở. Vậy mà nghe tiếng gọi đó cũng dừng tay, vẫy và cười với nó một cái.

Càng về trưa bến ghe càng tấp nập. Con kinh khi sáng tràn bờ giờ đang cạn dần. Nó càng kiệt quệ, càng buông những hơi thở nặng nề đầy mùi sình và rác đang phân hủy.

Ánh nắng gay gắt đốt phừng phừng trên đầu khiến nước bốc hơi rất nhanh và cô đặc lại. Màu xanh nguyên thủy của nó cứ đậm dần, đậm dần rồi trở thành một màu đen quánh.

Đối với đứa trẻ quen hít thở không khí trong lành của ruộng đồng, như Còi, thì điều nầy là một cực hình. Nó thấy Út anh lim dim mắt hít một hơi thật sâu rồi nói "thơm quá" thì vô cùng sửng sốt!

Nó hỏi:

-Mùi sình hôi rình nầy mà mầy nói là thơm hả?

Út anh mở mắt ra hỏi lại:

-Bộ mầy hổng nghe mùi thịt kho tiêu hả?

Bây giờ Còi mới phát hiện ra mùi thơm cùng làn khói mỏng bay ra từ cái bếp sau đuôi ghe.

Út anh nói như trách:

-Sao hai cái lỗ mũi của mầy ngu dữ vậy? Mùi thơm không hít, đi tìm mà hít mùi hôi làm chi?

Nó thở dài:

-Tao đâu có biết!

Rồi nói tiếp:

-Coi bộ ở Sài Gòn cũng đâu có sướng hả mậy?

Út anh lập lại một câu đã nghe nhiều lần từ ba, má nó:

-Có người vầy người khác, có lúc nầy lúc khác.

Nó hỏi Út:

-Mầy có thích ở Sài Gòn hông?

Út anh trả lời liền, ước muốn của nó như đã nằm sẵn trong miệng, chờ đúng lúc là nhảy vọt ra, không cần xin ý kiến của cái đầu làm chi cho lâu lắc:

-Tao thích gần chết luôn!

Rồi lý sự:

-Ai mà hổng thích!

Liếc nhìn một cái để đo lường mức độ kín miệng của Còi, nó nhỏ giọng:

-Tao nói cái chuyện nầy cho một mình mầy biết thôi nghe, đừng có nói đi nói lại cho ai, ba tao mà biết là ổng cho tao ăn cả chục đòn bánh tét...

Còi giục:

-Tao thề không nói với ai hết, mầy nói lẹ lên!

Út anh kề miệng sát tai nó, thì thào:

- Ba má tao đang để dành tiền để mua nhà ở Sài gòn. Ba tao ổng nói phải ở đây đặng gần nhà thương, chị tao mới hết bịnh. Gần trường, hai anh em tao mới được đi học.

Còi hỏi, giọng nghi ngờ:

-Nghe má tao nói là ba má mầy tính mua đất, mua ruộng trên quê mà?

Út đáp:

-Ba tao đổi ý rồi! Ổng nói ở Sài Gòn dễ mua bán, kiếm nhiều tiền hơn mà ít cực như làm ruộng.

Còi thót ruột một cái, cái viễn cảnh xa thằng bạn duy nhất đang có nầy làm nó điếng hồn. Nó nhìn Út anh bằng tia mắt tha thiết, rồi năn nỉ:

-Đừng vậy mầy ơi! Ở Sài gòn làm sao mầy tắm sông?

Út anh trề môi:

-Vậy là mầy hổng biết gì hết. Tắm được tuốt. Để chiều chiều nước lớn rồi mầy coi. Cả đống con nít đổ ra đây tắm đầy nghẹt. Sợ hổng có đủ chỗ cho mầy lội nữa chớ!

Còi liếc nhìn toàn bộ con kinh, mà hiện giờ, kích thước chỉ còn bằng con mương nhỏ, để thẩm định mức độ chính xác của câu nói ấy. Nó chợt phát hiện có hai người đàn ông trần trùi trụi đang ngụp lặn dưới dòng nước đen thui, đầy xác gián chết nổi lều bều: Một già, một trẻ đang trầm mình dưới dòng nước đen. Họ liên tục hụp xuống rồi ngoi lên, liên tục bỏ thứ gì vô cái thau đang trôi lòng vòng trước mặt.

Nó rú lên vì kinh ngạc:

-Hai người đó làm gì vậy?

Út anh biết nó hỏi chuyện gì, không thèm nhìn theo ngón tay đang trỏ mà trả lời liền:

-Họ mò trùn chỉ để bán cho mấy người nuôi cá kiểng đó!

Còi bất giác rùng mình, nói:

- Sao họ không chờ nước lớn cho sạch rồi hãy làm?

Út lắc đầu:

-Nước lớn khó moi lắm!

Cái vẻ mặt tỏ rõ sự gớm ghiếc của Còi làm Út anh nổi xung nên nói:

-Tao muốn xô mầy xuống cho uống hết ba cái nước sình nầy quá!

Còi nghe vậy thì lật đật ngồi bệt lên mui ghe, la chói lói:

-Hổng có giỡn kiểu đó nghe mậy! Uống cái nước nầy tao mà chết chắc không đi đầu thai được quá!

Thấy nó sợ, Út anh càng khoái, nói:

-Kệ mầy!

Còi nạt:

-Kệ gì! Tao mà bị như vậy là thành ma da, theo kéo giò cho mầy chết chung luôn!

Út cười:

-Ai biểu mầy làm bộ sợ thấy mà ghét!

Còi đáp:

-Tao sợ thiệt chớ làm bộ hồi nào?

Nó tính cự Út anh thêm một chập, nhưng dự định đó bị cái tiếng gọi rất to của con Út em đè bẹp:

-Anh Út, má biểu đi ra quán cà phê kêu ba về ăn cơm kìa!

Út anh liền rủ Còi:

-Đi hông?

Còi ngập ngừng:

-Tao chưa xin, sợ bị...

Út xí ngang một cái:

-Xí, má mầy có biết đâu mà rầy!

Út anh không thèm chờ coi Còi có đổi ý hay không. Nó đưa tay kéo mạnh, bắt thằng nầy phải đứng lên rồi lôi tuồn tuột theo mình.

Út anh nôn ăn cơm quá nên lôi Còi cùng chạy một cái vù đến tiệm cà phê liền. Không có ba nó ở đó, nó ngó dáo dác rồi xáp lại một người đàn ông đang ngồi uống trà. Người nầy là chủ cái ghe mà hôm trước ba chúng ngồi nhậu, cũng là chủ của mấy chén chè đậu xanh rất bùi, rất béo mà Còi ta nhớ đến còn thèm đó. Út anh hỏi:

-Chú hai có thấy ba con đâu hông?

Ông ta trả lời:

-Ổng mới đi tức thì, đâu con kiếm vòng vòng xung quanh đây coi!

Ông Năm già đang đứng trong vựa khoai nói chuyện với cả hai vợ chồng người chủ, bất thình lình nhìn ra đường, thấy hai đứa nó đi xâm xâm thì kêu to:

-Tụi bây đi đâu đó!

Út cười toét miệng nói:

-Má biểu đi kiếm ba về ăn cơm.

Ổng gật đầu:

-Ba nghe rồi! Hai đứa về trước đi, chút nữa ba về.

Út kỳ kèo:

-Về liền nghe ba!

Để thêm sức thuyết phục, nó kéo ống quần lên vỗ vô bắp chuối một cái rồi nói tiếp:

-Hồi sáng má đi chợ mua một con cá lóc bự như vầy nè, về nấu canh chua với khóm. Má còn mua thịt heo về kho tiêu nữa, ngon dữ lắm ba ơi!

Ông quở thầm trong bụng:

-Cái bà nầy sao dám xài sang dữ!

Út thấy ba mình làm thinh thì cầm ngón tay út của ổng lên rồi lắc lắc:

-Nghe ba!

Ổng gật liền hai cái cho nó yên tâm, nói:

-Biết rồi, biết rồi! Hết việc là về liền. Má con bây có đói bụng thì ăn trước đi!

Nó phụng phịu:

-Má hổng có chịu như vậy đâu, thế nào cũng bắt chờ ba về cho coi!

Nó nói thế vì rành cái tánh của má mình quá xá. Hể bữa nào có món ngon là bà bắt đợi cho đủ mới ăn. Bởi vậy khi rong duỗi trên sông, thiếu mặt chị nó nên bà đâu thèm nấu thứ gì ngon. Phải chờ cho đến khi về tới bến nhà rồi, bà mới chịu dùng đến cái tài nghệ thượng thừa của mình.

Thấy hai đứa nó không chịu về mà cứ đứng nhấp nha nhấp nhổm. Năm già bèn lật đật kết thúc câu chuyện đang nói dang dở với hai vợ chồng người chủ vựa:

-Để tui về hỏi lại coi bả có ưng hông cái đã, rồi cho anh chị biết sau.

Người vợ nói:

-Anh quyết định gấp gấp lên nghe. Cái giá đó rẻ lắm, chỗ đó cũng dễ làm ăn buôn bán nữa. Cái nhà đó bề ngang rộng rinh, anh ngăn đôi rồi cho mướn một bên cũng dư sức sống.

Người chồng nói tiếp:

-Tại hôm trước anh có nhờ nên tụi tui mới chỉ giùm. Đây là dịp may khó kiếm, bỏ qua là không dễ gì mà có lại lần nữa đâu! Ông bà mình có câu "phước bất trùng lai"...

Năm già lật đật cám ơn, rồi phân bua:

-Tui biết anh chị thương hai vợ chồng tui nên mới để ý giùm. Tui mà có sẵn tiền trong tay là không có tính tới tính lui gì hết, ngặt nổi...

Người chồng gợi ý:

-Sao anh hổng coi có ông bạn nào có ý định giống mình mà rũ. Như vậy thì tiện lợi lắm! Lúc chân ướt, chân ráo có bạn bè gần một bên cũng vững bụng hơn!

Năm già gãi đầu, chuyển đề tài:

-Còn cái vụ khoai, bộ anh chị hổng nhích cái giá lên cho tui được chút xíu nào hay sao? Nói thiệt nghe cái giá đó bằng y với giá tui mua tận gốc.

Người vợ chắt lưỡi một cái rồi nói:

-Anh thấy khoai còn chất đống như núi trong vựa hông? Nể tình anh là mối lái quen, tụi tui mới mua giùm, ráng tới giá đó là muốn bứt gân rồi...

Người chồng tiếp lời:

-Anh mà hổng tin cứ ngồi đây mà chơi, coi tui có thâu vô của ai nữa hông.

Rồi ông chỉ tay vô một người đàn ông đang đứng lóng ngóng trước cửa:

-Hai Bường từ sáng tới giờ năn nỉ muốn đứt lưỡi mà tui đâu chịu lấy của y!

Năm già hỏi:

-Sao y hổng bán cho Năm Nhỏ, y là mối của ổng mà?

Người vợ chép miệng:

-Họ hổng chịu "ăn" nên y mới nài ép tụi tui đó chớ.

Người chồng tiếp:

-Nói thiệt cho anh biết, giá nầy chớ thấp hơn y cũng lạy mà bán. Tụi tui làm ăn có trước có sau, khi hút anh chỉ bán cho tui thì khi dội tui cũng mua cho một mình anh thôi!

Năm già thấy họ nói chắc lọi như vậy đành chấp nhận. Ông thở dài:

-Bán giá nầy tụi tui chỉ huề vốn, còn lỗ cái công với tiền trả cho tàu dòng...

Người chồng an ủi:

-Thì có chuyến nầy chuyến khác mà anh. Mai mốt khoai hút, anh lấy lại mấy hồi!

Năm già nói, giọng xuôi xị:

-Phải chờ tới đó chớ biết làm sao bây giờ? Anh chị muốn cho người lên hàng liền ngay lúc nầy hay là đợi tụi tui ăn cơm xong rồi mình mới cân?

Ông chủ vựa khoát tay:

- Anh cứ ăn cơm từ từ đi, ngủ một giấc rồi dậy cân cũng được mà, tụi tui đâu có gấp.

Út chỉ chờ tới lúc đó là khoanh tay chào liền không đợi ba nó biểu:

-Thưa hai bác con về ăn cơm!

Còi thấy nó làm vậy cũng bắt chước làm theo. Có điều nó mắc cỡ quá nên nói lúng búng trong miệng. Họ chỉ nghe được chữ đầu là "thưa" và chữ cuối là "cơm" thôi hà!

Cái bộ tịch "lính mới" của nó làm cả hai vợ chồng người chủ vựa để ý. Ông chồng xoa đầu nó rồi ngước mắt nhìn Năm già, bà vợ hỏi liền:

-Thằng cháu nầy cũng con anh nữa hả?

Năm già lắc đầu:

-Nó là con của Ba Rum.

Người chồng ngạc nhiên:

-Sao nghe nói vợ chồng của họ hổng có con mà?

Năm già cười:

-Thằng nhỏ nầy là con r...

Ông nói tới đó rồi ngừng ngang xương, bởi sợ cái lý lịch không hay của nó làm người ta đánh giá. Ông suy nghĩ trong nhấp nháy rồi chỉnh lại liền:

-Nó là con cầu tự nên họ giấu biệt không dám nhắc tới, nhờ người nuôi giùm. Chờ tới bây giờ qua cái "đốt" rồi mới dám đem về, làm ai cũng chưng hửng.

Bà chủ vựa cười toét miệng:

-Chắc họ cưng nó dữ lắm hả?

Năm già chưa kịp trả lời thì ông chồng của bả đã lên tiếng rầy:

-Còn phải hỏi?

Thằng Út nãy giờ đói bụng dữ lắm rồi nên kéo tay ba nó mạnh như kéo cái neo. Năm già lật đật bước theo, bàn tay còn lại chỉ kịp nắm chặt cái tay thằng Còi.

Con Út em chắc cũng bị kiến cắn bụng không thua thằng anh nên đứng ở cuối đường đợi sẵn. Thấy họ đi tới liền chạy lại nắm tay thằng anh rồi phụng phịu:

-Sao anh đi lâu dữ vậy? Bộ ăn cái gì no rồi sao?

Út gắt:

-Đói bụng gần chết! Mầy dọn cơm chưa?

Út em vênh mặt:

-Dọn từ nãy giờ, chờ hoài hổng thấy em mới lén má chạy ra ngóng đó chớ!

Năm già rầy hai đứa con:

-Tụi bây già khú đế rồi mà còn làm như con nít còn bú. Đói bụng có chút xíu mà la ỏm tỏi.

Ông cùng ba đứa nó chưa đặt chưn lên ghe là đã thấy vợ chồng Ba Rum và bà vợ đã ngồi trước mâm cơm đợi sẵn. Ba người cũng có vẻ sốt ruột hổng thua tụi nhỏ. Hai người phụ nữ, mỗi người cầm trên tay một cây quạt giấy, xua lia lịa mấy con ruồi đang bay lảng vảng, vo ve liền miệng xin ăn chực.

Ba Rum trợn mắt nhìn con, gằn giọng:

-Hên! Bận sau con đi đâu phải xin ba má một tiếng nghe hông? Má mầy hồi nãy hổng thấy mầy còn đứng trên mui ghe là sợ tới xanh mặt luôn đó!

Đây là lần đầu tiên ông rầy nó một cách nghiêm khắc như vậy, cho nên thằng Còi rất sợ. Nó trách thầm mình sao ban nãy yếu bóng vía, để cho thằng Út dụ dỗ một cách quá dễ dàng. Nó cúi gầm, mặt và tai đỏ bừng, mắc cỡ cùng mình vì bị rầy trước mặt cả bá quan văn võ.

Ba Rum chưa chịu bỏ qua, hỏi tiếp:

-Ba nói như vậy con có nghe không mà hổng ừ, hổng hử gì hết vậy?

Nó càng sợ hơn bèn liếc nhìn bà một cái như cầu viện, rồi bào chữa:

-Con không chịu đi, mà thằng Út nó cứ ép. Con nói để xin má, cái mà thằng Út nó nói "má mầy không biết đâu" rồi kéo tay con đi luôn một cái một.

Giờ thì đến lượt thằng Út bị lôi ra trước vành móng ngựa.

Má nó rầy dữ dội để chạy tội cho thằng Còi:

-Cái thằng nầy nó quen cái tật "tiền trảm hậu tấu" rồi. Nó thúc dữ lắm nên thằng Hên mới làm theo chớ thằng nhỏ hiền khô đâu có dám làm như vậy!

Thằng Út bị trút giận lên đầu thì liếc thằng Còi một cái, ra vẻ trách móc.

Năm già chấm dứt cuộc luận tội bằng câu nói:

-Thôi ăn cơm!

Quay lại nhìn hai vợ chồng Ba Rum ông mời:

-Gặp bữa mời gia đình chú ăn ba hột lấy thảo với tụi tui cho vui.

Ba Rum ghẹo:

-Ăn có ba hột thì làm sao no mà mời? Ai mà dám ăn?

Vợ Năm già cười, giải thích với chồng:

-Hồi sáng thím Ba có gửi tiền nhờ tui đi chợ nấu cơm giùm. Bữa cơm nầy là hai nhà hùn vô đó! Chú thím Ba nó cứ ăn tự nhiên nghe.

Bà nghiêng cái nồi cơm cho ai cũng thấy rồi nói:

-Tui nấu một nồi cơm đầy nhóc ké, không có sợ thiếu đâu mà lo!

Năm già chữa thẹn:

-Vậy thì tui cám ơn thím Ba hổng biết để đâu cho hết! Bữa nay mà ăn khoai mì nữa chắc ba cha con tui nuốt tới trắng con mắt cũng không xuống nổi. Chắc mắc cổ mà chết.

Nói xong ông cười hà hà, tránh không nhìn tia mắt nguýt ngang của bà.

Họ chưa kịp cầm đũa là bà lật đật bỏ giò chạy vội xuống bếp. Năm già gọi vói theo vợ:

-Sao hổng ngồi ăn luôn mà làm cái gì nữa vậy trời?

Bà hấp tấp đáp:

-Tui đi múc thêm một tô canh nóng để ông với chú Ba ăn cho ngon miệng.

Vợ Ba Rum nói liền:

-Ông nhà tui khoái ăn cái gì cũng nguội nguội, chị đừng có lo.

Năm già phân bua:

-Cái tánh bả là vậy đó. Có bao giờ chịu ngồi ăn một lượt đâu!

Ba Rum cười vỗ vai vợ một cái, nói:

-Y chang bà nầy!

Rồi nói tiếp:

-Mấy bà cứ hết nhường tới nhịn, riết rồi làm cho tụi tui hư.

Vợ Năm già bưng tô canh lên xong lại quay xuống tiếp. Lần nầy thì Năm già chịu hết nổi, gắt to:

-Trời đất, làm cái gì nữa vậy?

Bà cười ngỏn nghẽn:

-Rót thêm chén nước mắm không cho tụi nhỏ. Ăn đi mà, chờ tui làm chi!

Năm già không còn kiên nhẫn nữa cầm đũa lên rồi hối vợ chồng Ba Rum:

-Ăn đi chú thím! Ăn đi tụi con!

Mấy đứa nhỏ chỉ chờ có vậy là khua đũa, khua muỗng ì xèo liền. Năm già gấp cái ruột cá, chấm vô chén nước mắm ớt, bỏ vô chén của Ba Rum rồi nói:

-Cái nầy chú khoái nhứt phải hông?

Vợ Ba Rum cười:

-Sao anh biết hay vậy?

Ba Rum cũng cười:

-Ai mà hổng thích?

Năm già nói:

-Vậy chớ mấy người miệt ngoài, họ không ưa đâu nghen. Mời họ ăn cá đồng nhứt là ruột cá nữa là họ giận ghê lắm! Nói mình cho ăn đồ bỏ, đồ dở.

Ba Rum ngạc nhiên:

-Sao lạ vậy?

Năm già trả lời:

-Con nhỏ em bà con tui lấy chồng về xứ đó nó kể. Nó còn nói người Trung không có ăn mấy con ếch, nhái, bù tọt, rắn... như trong Nam mình đâu. Mấy con nào mà con mắt đỏ au là họ kỵ ghê lắm!

Vợ Năm già gấp miếng ức đầy vun trên cái đầu con cá lóc bỏ vô chén vợ Ba Rum rồi nói:

-Thím Ba ăn miếng nầy nè!

Vợ Ba Rum lật đật gấp ra, để qua chén nước mắm không cay, nói:

-Miếng nầy hổng có xương tụi nhỏ nó khoái lắm đó chị.

Rồi gấp lại một miếng thịt ba rọi kho. Bà vít một đũa cơm nhai kèm với miếng thịt rồi khen nức nở:

-Chị Năm kho thịt ngon quá! Thịt mềm mà mỡ giòn, ngon ghê! Chị bỏ món gì mà cái vị mặn ngọt của nó dịu như vậy? Không có gắt như người ta làm.

Vợ Năm già cười:

-Tui cho một miếng khóm vô kho chung.

Vợ Ba Rum hỏi thêm:

-Còn cái nước của nó sao sền sệt được như vầy? Đâu chị chỉ giùm coi, chớ tui kho lỏng le hà!

Vợ Năm già nói:

-Thím canh cho miếng thịt vừa săn là cho tô nước cơm mới chắt vô. Kho tới khi cạn là cái nước nó quánh lại thôi hà! Dễ ợt chớ hổng có cái gì khó khăn hết.

Ba Rum tấm tắc:

-Cái nước canh cũng đậm đà hết sức!

Rồi bảo vợ:

-Đâu bà nếm tử coi!

Vợ Ba Rum buông đũa cầm muỗng lên, múc nửa muỗng canh trong vắt lên đưa lên miệng húp rồi nói:

-Ngon thiệt! Có cái gì ở trỏng vậy chị Năm?

Vợ Năm già giải thích:

-Tui có cho chút xíu bột ngọt vô.

Vợ Ba Rum buột miệng:

-Chị dám xài thứ đó sao? Tui nghe người ta nói ai mà ăn nó là mai mốt bị mục xương đó!

Ba Rum rầy vợ:

-Thôi đi bà ơi! Tối ngày tin ba cái chuyện gì đâu không hà. Mấy nhà bào chế người ta tính hết rồi, nếu mà độc như vậy họ đâu dám làm, tội chết!

Năm già vội lên tiếng bênh vực vợ Ba Rum:

-Thím Ba nó nói đúng đó! Thiên hạ bây giờ ẩu lắm! Thấy cái gì có lời là làm, chớ không có sợ tội như mình nghĩ đâu. Tui nói hoài mà bả hổng chịu nghe.

Vợ Năm già phân bua:

-Ai mà biết nó độc như vậy! Cứ tưởng...Mình nghèo, thịt cá nào dám mua nhiều nên phải nêm bột ngọt vô cho tô canh nó có kha khá vị thịt.

Ba Rum ủng hộ:

-Tui thì nghĩ nó mà độc thì bị mấy ông lớn cấm tiệt rồi, đâu có để bán cho dân.

Rồi rầy vợ:

-Cái bà nầy, lo chuyện bao đồng không hà! Nó mắc như vàng, mỗi lần ăn có vài ba hột, làm gì có đủ tiền mà xài nhiều cho tới mục xương. Bà hà tiện hổng dám mua thì nói đại cho rồi!

Năm già lật đật đổi đề tài:

-Chú bán dừa được giá hông vậy?

Ba Rum gật đầu, hỏi lại:

-Còn anh?

Năm già lắc đầu:

-Kỳ nầy phá huề, không lời đồng nào hết!

Ông nói tiếp giọng buồn xo:

-Chắc tui bán ghe, bỏ nghề quá!

Ba Rum giật mình:

-Anh định về quê làm ruộng thiệt sao?

Năm già lắc đầu:

-Vợ chồng chín Ống Vố có xúi tui mua một căn nhà ở gần đây. Họ nói người ta đang túng tiền nên kêu giá rẻ lắm! Cái nhà đó rộng rãi, ngăn làm hai cho mướn bớt một căn cũng được. Tui ham lắm mà hổng đủ tiền, đi vay thêm mà mua sợ đóng lời hổng nổi, lãi mẹ đẻ lãi con rồi nợ đìa ra còn khổ dữ nữa!

Ba Rum làm thinh. Năm già nói tiếp:

-Tui bây giờ cũng yếu rồi, đứng mũi chịu sào bớt vững. Ở ghe hoài con cháu không đi học được, đời nầy qua đời kia khó ngóc đầu lên cho bằng với thiên hạ.

Ba Rum hỏi:

-Cái nhà đó giá bao nhiêu? Anh có đi coi chưa?

Năm già đáp:

-Tui chưa đi coi, nghe nói họ đòi một trăm ngàn.

Ba Rum suy nghĩ một lát rồi nói:

-Tui cũng muốn lên bờ ở cho thằng Hên học hành tới nơi tới chốn. Để chuyến nầy tui lên rồi coi, nếu được thì hai anh em mình hùn vô mà mua.

Năm già hỏi:

-Chừng nào chú đi tiếp?

Ba Rum đáp:

-Tui tính ở lại vài ngày để dẫn thằng Hên đi coi cho biết Sài Gòn, mà dừa đang hút, có giá quá nên tính về lẹ lẹ đặng gom thêm một chuyến. Chờ lát nữa nước lớn là lui ghe liền.

Thằng Còi, thằng Út vừa ăn vừa lóng tai nghe. Tụi nó đang định xin ba má chúng cho đi coi xi nê như dự tính, nghe nói vậy thì lo lắng nhìn nhau.

Ba Rum tánh nóng nảy lắm, muốn cái gì là phải làm liền, nên hối Năm già:

-Hay là mình ăn cơm xong rồi, tui với anh lại đó coi thử đi.

Năm già mừng rở:

-Ừ! Được đó!

Họ ăn hết chén cơm rồi buông đũa liền. Vợ Năm già tiu nghỉu:

-Sao hai người ăn ít quá vậy? Cơm với đồ ăn còn minh mông.

Ba Rum vỗ bụng nói:

-No lắm rồi chị Năm, tui ăn cành hông luôn chớ không có làm khách đâu, chị đừng có ngại.

Vợ Năm già lật đật buông đũa đi châm một bình trà nóng đem lên.

Hai người đàn ông tợp một hớp trà, không nuốt mà súc qua súc lại cho sạch miệng rồi mới uống. Năm già hắt chút nước trong ly xuống sông. Vói tay cầm ca nước đầy vợ đang đưa, rửa mặt phân nửa, còn phân nửa đưa cho Ba Rum. Họ tháo cái khăn đang vấn trên đầu xuống để lau mặt, vuốt sơ mái tóc rồi mới vấn khăn trở lại.

Ba Rum móc gói thuốc rê trong túi ra đưa cho Năm già rồi nói:

-Vấn một điếu đi anh Năm.

Năm già vấn thuốc xong, không để giữa hai lòng bàn tay se mà đặt xuống cái bắp vế để trần mà se cho chắc. Ba Rum cũng làm y như vậy, y cho điếu thuốc lên miệng, móc cái hột quẹt đá từ cái túi áo bên kia ra, bật lửa cho Năm già mồi trước rồi mới châm cho mình. Họ rít mấy hơi, rồi cùng nhau vừa đi vừa hút.

Vợ Ba Rum nói với vợ Năm gà:

-Nhờ chị coi giùm ghe, tui chạy ra chợ mua một mớ đồ ăn, đồ nấu bỏ theo, hết sạch rồi!

Vợ Năm già gật đầu lia lịa:

-Thím cứ đi đi, để tui ngó chừng giùm cho.

Còi lật đật buông đũa:

-Má cho con theo với!

Má nó vừa gật đầu là nó quay qua rũ thằng Út anh liền:

-Xin bác Năm đi với tao cho vui!

Út ngần ngừ. Còi nói tiếp:

-Một lát tao đi rồi đó!

Trong giọng nó có chút bịn rịn làm vợ Năm già cảm động. Bà chẳng những không chờ thằng Út mở lời để cho phép mà còn xúi nó một cách tích cực:

-Đi đi Út, đi chơi cho vui đi con!

Chợt nhìn thấy Út em đang lui cui dọn chén, bà hỏi:

-Con có muốn đi theo hai anh hông?

Út em lắc đầu:

-Hông! Con thích ở nhà rửa chén cho má hà!

Vợ Ba rum nhìn Út em bằng tia mắt đầy trìu mến, khen rất thật lòng:

-Anh chị có phước quá! Có đứa con gái Út coi mòi có hiếu quá!

Vợ Năm già bùi ngùi:

-Con Bé Hai cũng y như nó vậy. Tại bị cái bịnh hể té là té liền không ai đỡ kịp nên hổng dám cho đi theo. Sợ nó rớt xuống sông hồi nào hổng hay.