← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VI

ĐẾN lúc lặn mặt trời, đám cưới cập bến Nứa, và sẩm tối thì tới đầu làng.

Thấy nhiều người đổ ra xem quá, Kim và Cúc vội vàng ẩn Thúy đi giữa, và lấy nón che mặt nàng. Vì nón rộng, nên Thúy đỡ ngượng nghịu. Nàng cúi gầm xuống, đưa tay cho hai cô phù dâu dắt.

Bỗng một tràng pháo nổ rất lâu. Bọn đàn bà con gái phải đứng dừng lại, chờ một lát.

Kim và Cúc đưa Thúy qua cổng xây vào sân gạch, rồi đến buồng. Thúy bước qua hỏa lò than hồng, nón mới ngả ra. Nàng thấy cái buồng xinh xắn và kê dọn rất gọn mắt. Nàng ngồi xuống tấm ghế ngựa, khẽ bảo Kim:

– Chị đóng hộ hai cánh cửa lại, kẻo ở ngoài người ta nhìn vèo. Chị để cái đèn ra chỗ khuất nữa.

Cúc đứng dậy, thò cổ dòm ra ngoài, rồi khép cửa:

– Nhà cũng khá rộng, không ngờ vừa tối mịt mới đến nơi.

Kim hỏi:

– Các cô có mệt không?

Thúy gật:

– Em không quen đi thuyền, chóng cả mặt.

Cúc nói:

– Mọi khi quen đi nhanh, lần này phải đi thong thả, khó chịu quá.

Rồi cô tiếp:

– Chú rể này cũng khá đứng đắn, không sấn sổ vào cô dâu để xem mặt.

Kim cười:

– Chốc nữa tha hồ xem mặt nhau, họ cần gì…

Thúy mỉm cười, lườm Kim:

– Chị chỉ được cái thế.

Cúc hỏi:

– Chú rể trông đầy đặn đấy, xứng đôi lắm.

Thúy tự nhiên thấy hồi hộp. Nàng chưa biết mặt chồng, nhưng từ nọ đến nay, thấy ai cũng khen, nên lấy làm sung sướng lắm.

Bổng bà Ba Hảo, là dì Thúy, mở cửa đánh kẹt. Thúy giật mình, ngẩng lên. Bà Ba hớn hở nói:

– À, ra buồng ở đây. Hai cô phù dâu sắm sửa cho cô dâu, rồi dẫn lên lễ nhà thờ với tế tơ hồng đi.

Kim đưa Thúy cái gương tròn nhỏ vẫn bỏ trong túi. Thúy làm ra bộ không cần, đáp:

– Thôi, tối rồi, ai trông thấy cái mặt ngoáo mà sợ.

Thúy theo Kim và Cúc. Nàng lại nhìn xuống đất, và đi rất thong thả.

Bà Ba đưa ba cô lên nhà trên. Thúy bước chân vào chiếu, ngồi ngay ngắn. Kim và Cúc xếp lại vạt áo cho cô dâu, rồi Thúy lễ. Nàng biết lúc này bao nhiêu mắt đều chòng chọc nhìn nàng. Nàng thẹn quá.

Lễ xong, trộm liếc thấy lố nhố những người trước mặt, nàng cuống queo đứng dậy, rồi cúi gầm mặt, nàng lẩn vào sau cột để lấp ánh sáng đèn.

Bỗng Kim kéo tay Thúy. Nàng chỉ còn như cái máy. Nàng theo Thúy ra sân và biết là để tế tơ hồng.

Bàn thờ bầy giữa sân, có hai ngọn nến lớn chiếu sáng. Thúy len vào giữa bọn Kim, Cúc và các bà bên họ nhà gái. Nàng không dám nhìn ai. Nàng lại cảm động nữa. Lúc này là lúc ông Tơ bà Nguyệt xe nàng lấy Chính, làm chứng cuộc hôn nhân của nàng.

Bà Ba ẩy nàng đi, khẽ bảo:

– Vào lễ.

Nàng lại theo Kim và Cúc dắt đến gần chiếu. Nàng thấy có tiếng nói to:

– Xin để cô dâu ngồi chiếu dưới, chú rể đứng chiếu trên.

Nàng không nhận được chiếu nào trên, chiếu nào dưới, cứ theo tay Kim:

– Ngồi xuống.

Nàng vén áo, run run, ngồi xếp bằng tròn. Cũng như lần trước, Cúc xếp các vạt áo hộ nàng cho gọn gàng, rồi nàng thấy tiếng bảo:

– Lễ đi.

Nàng chắp tay, thong thả cúi đầu bốn lượt.

Rồi đứng dậy vái, nàng xỏ chân vào dép và thong thả đi.

Một tràng pháo dài bắn tung tia lửa, nổ liên thanh. Kim dắt nàng đi nhanh. Nàng vẫn thấy cạnh mình tiếng nói ồn ào, biết là người ta xem nàng đông lắm.

Hết sân, nàng vào đến buồng. Nàng nhìn hai chị, mỉm cười một cách bạo dạn, như đã trút được một gánh nặng.

Cúc nói:

– Cô dâu lễ khéo đấy.

Kim gật:

– Kể cô dâu nầy cũng bạo. Lúc tế tơ hồng, tôi đứng ngoài mà trống ngực thòm thòm

Thúy lại mỉm cười:

– Lại cứ vẽ ra cô dâu với chú rể lễ với nhau.

Kim đứng dậy, ngó ra sân, rồi quay lại, nói:

– Ông bà nhạc không nhận lễ mừng tuổi của rể, nên bố mẹ chồng cũng miễn mừng tuổi cho cô dâu. Đáng lẽ Thúy còn phải lễ sứt trán.

Thúy sực nhớ ra, sung sướng đáp:

– Ừ nhỉ, không có lại thẹn đến chết. Mà các chị đi nhanh quá.

Cúc cười:

– Chúng tôi có phải lấy dáng dấp đâu mà phải chậm.

Thúy lườm yêu:

– Rồi đến lượt mình đấy, cho mà hết nói thánh.

Một lát, một mâm cơm bưng vào, có một cô con gái trạc cô dâu theo sau. Cô ấy được cắt vào để tiếp khách.

Cô xích mâm cho chính giữa phản, đặt cây đèn xuống gần, rồi mời:

– Mời chị Cả với hai cô xơi rượu.

Kim khẽ đáp:

– Vâng.

Đoạn, cùng Thúy và Cúc vén áo ngồi ngay ngắn. Lan nhìn Thúy, tự giới thiệu:

– Em tên là Lan, là em họ anh Cả em đây,

Rồi so đũa, rót rượu vào bốn chén, để bốn góc mâm. Trong khi ấy, Cúc đặt bốn chiếc bát tầu cạnh đũa, và mỉm cười, nói:

– Chị em chúng tôi lại không biết uống rượu.

Lan nhanh nhẩu vừa đứng dậy, vừa nói:

– Vâng, thì xin ăn cơm.

Lan xới bốn bát, và gắp đồ ăn đầy tú ụ để tiếp khách. Thúy không đói chút nào. Cứ kể nàng không ăn bữa này cũng đựợc. Nàng thấy trong bung đầy đầy, vả có người lạ bên nhà chồng, nàng càng phải giữ ý tứ. Nàng nhấm nháp gọi là, và hết một bát, nàng xin vô phép.

Lan giằng bát nàng để xới, nhưng nhất định nàng giấu biệt đi. Lan nói:

– Hay em tiếp chị không khéo, chị xơi ít?

Dịu dàng, Thúy mỉm cười, đáp:

– Không ạ, tôi no thật.

Kim đùa:

– Cô dâu làm khách. Còn chúng ta ăn cho no.

Lan cũng cười:

– Vâng, chị tôi mừng đấy ạ

Thúy không đáp, đứng dậy. Người nhà đã bưng thau, chén nước và ống tăm vào. Nàng rửa mặt, rồi ngồi trên giường, xỉa răng và uống nước,

Nàng không để ý đến những câu chuyện của Lan nói với hai chị. Nàng vẩn vơ nghĩ. Nàng nghĩ đến cha mẹ ở nhà, hiện giờ này đương nhắc nhỏm đến nàng, ông bà mong cho chóng đến mai, để đợi bọn đưa dâu về, hỏi chuyện đám cưới. Văng vẳng nàng còn như nghe thấy những điều dặn dò của mẹ, và mường tượng nàng còn như trông thấy nét mặt băn khoăn của bà. Bỗng nàng nước mắt chạy quanh.

Sực nhớ ra, nàng ngồi lánh vào chỗ khuất đèn và lấy vạt áo chùi lệ. Nàng muốn không nghĩ ngợi nữa, bèn đứng dậy, ra phía bàn, mở tráp tròn, lấy miếng trầu để ăn. Nhưng Lan nói:

– Ấy, còn mời chị xơi đồ nước nữa kia mà.

Lễ phép, Thúy đáp:

– Tôi vô phép ạ.

Nàng nhai trầu, mắt nhìn xuống đất, thỉnh thoảng thở dài một tiếng khẽ.

Một lát, ba cô con gái ăn cơm xong. Mâm bưng đi, người nhà đặt khay bánh trái vào. Lan cố mời Thúy, nhưng Thúy nhất định từ chối.

Kim nếm các thứ bánh, khen lấy khen để. Cô này vẫn khéo mồm khéo miệng.

Xỉa răng, uống nước xong, Lan làm hết phận sự, bèn đi ra…

Kim và Cúc cũng cho là hết phận sự phù dâu, bèn bấm nhau. Từ giờ này trở đi, đã có chú rể tiếp Thúy, hai cô ngồi đây mãi, bất tiện.

Kim vờ ra cửa đứng, nói:

– Ăn cơm xong mà cứ ngồi một chỗ không tiêu được.

Rồi cô gọi:

– Cúc ạ, ra đây mà xem

Cúc theo Kim. Hai người rỉ tai nhau, rồi quay vào, nói với Thúy:

– Chúng tôi lên nhà trên một lát nhé.

Thúy hiểu ngay là hai chị bỏ mình, bèn luống cuống đáp:

– Không, không đi đâu cả.

– Không, một tí thôi mà.

– Đi đâu làm gì mới được chứ!

– Ngồi một chỗ tù cẳng, cho chúng tôi đi một lát.

Nói đoạn, cứ đi.

Thúy còn nghe thấy Kim và Cúc rúc rích cười với nhau.

Ở lại một mình trong buồng, nàng cảm động lắm.

Nàng vặn nhỏ đèn, rón rén ra khép hai cánh cửa, rồi thở dài. Nàng ngồi trên giường, tựa cằm vào hai đầu gối, lòng rất xao xuyến.

*

Ở trên nhà, Chính đã phải giữ gìn lắm mà không nổi.

Chàng có dám uống rượu đâu. Chàng không biết uống và rất sợ say. Chàng vốn không chịu được cái hơi nồng nàn của những người mặt đỏ bừng nói chuyện trước mặt chàng, cho nên chàng không muốn chốc nữa đem hơi rượu sặc sụa vào buồng vợ mới. Vả chàng muốn tỉnh táo, tinh thần minh mẫn để nói chuyện với người yêu.

Vậy mà họ hàng và bạn bè ép chàng uống:

– Chú rể không uống thì chúng tôi cũng không uống.

Ông Bát xin hộ chàng:

– Cái gì chứ rượu thì thật cháu chỉ một hớp đã đỏ mặt. Xin cho cháu ăn cơm, đã có anh Tư cháu tiếp các ngài.

Nhưng người ta không nghe. Bởi vậy, Chính bất đắc dĩ phải nhấc chén luôn luôn. Song, chàng dè dặt, chỉ nâng chén rượu đến miệng, lấy lại nhấp tí một. Khi thấy hơi chếnh choáng, chàng gọi cơm, nhưng người anh họ chàng ngồi cạnh, nhìn vào chén chàng, nói to:

– Chú chưa ăn cơm được. Mới hết một nửa rượu.

Rồi người ấy rót đầy, nói:

– Ra chú khôn thật, chúng tôi hết ba, bốn chén rồi. Nam vô tửu như kỳ vô phong; làm tài giai không biết uống rượu thì vợ nó cười cho, chú ạ.

Mọi người ồn ào, người anh họ lại nói:

– Ít ra, bữa nay chú cũng phải uống ba chén. Chú bị thím ấy cười, tôi cũng xấu hổ lây. Có thân, tôi mới dạy chú uống.

Tiếng cười lại vang dậy, người ta nói đùa:

– Phải, không là anh em thân, ai dạy những cái ngoan ngoãn như uống rượu làm gì.

– Thật thế, rồi anh dạy chú đủ ngón, cả đánh trống cô đầu nữa.

Lại tiếng cười. Chính nhếch mép:

– Tôi chỉ uống hết chén này thôi đấy.

– À, phải rồi, chú định uống mau, ăn mau, rồi bỏ khách khứa ở đây để vào hú hí với vợ phải không?

Tiếng cười lại rầm rầm, làm lấp cả giọng hát cô đầu, tiếng phách và tiếng trống ở gian bên kia, mâm các cụ. Chính thẹn đỏ mặt, đáp:

– Ai muốn chế thế nào thì chế!

Nói đoạn, chàng nhấc chén lên miệng, ngửa cổ, hớp cả rượu, nuốt đánh ực.

Chàng nhăn mặt, khà một tiếng.

Người ta khen rầm rĩ:

– Giỏi quá! Giỏi quá rồi!

Có người nói:

– Giỏi thì uống luôn chén nữa cho tôi phục.

Nhưng Chính giấu chén, và cố giằng lấy thùng cơm. Chàng ăn ba bát, rồi đứng dậy. Uống nước xong, chàng gặp ông Bát ở hè. Ông bảo:

– Anh chạy đi chạy lại, xem có mâm nào thiếu gì thì gọi lấy nhé.

– Vâng.

– Thỉnh thoảng bóc bánh pháo đốt cho vui nhà nhé.

– Vâng.

Chính lại vội vàng đi qua các mâm để phục dịch. Đến đâu, người ta cũng đùa chàng bằng câu ý nhị:

– Chú rể mừng nên ăn ít.

– Anh ấy ăn bữa này đói, để bụng mai ăn với vợ cho được nhiều.! …

– Chỉ vội vàng vào với cô dâu thôi, còn suốt đêm nay kia mà.

Chàng thẹn lắm, nhưng chỉ cười, chứ không nghĩ câu châm chọc lại.

Bữa cỗ kéo dài lâu quá. Mãi sang trống hai mới thật xong.

Họ hàng nhà trai, những người không biết chơi gì, hoặc cho là ở lại vô ích, hoặc quá nhọc mệt, đều ai về nhà nấy.

Họ hàng nhà gái, nhất là các bà, đều kiếm chỗ ngả lưng.

Từ trống hai trở đi, trên nhà thờ có bàn đèn thuốc phiện, và nhà dưới, một chỗ hát cô đầu và hai bàn tổ tôm.

Vì thiếu giường tươm tất cho bọn đàn ông ngủ nên ông Bát tổ chức cuộc đánh bài để tiêu thì giờ. Một bàn tổ tôm có thể làm mất ngủ ít ra bẩy tám người là ít, kể cả bọn công ty và chầu rìa. Đánh tổ tôm, người ta thức không mỏi mệt, lại tỉnh táo, hoạt động là đằng khác. Rồi khi tan, người ta có thể nằm rúm rụm với nhau, vật vạ ở chiếu nào cũng được, không cần màn, không cần chăn. Bởi vì lúc ấy đã gần hết đêm, có nằm cũng là tạm bợ cho đỡ mỏi lưng, để chờ sáng. Vả những người thích bài bạc không cần chỗ ngủ hợp ý mình. Muốn được nằm tử tế, có chăn, có màn, thì đừng họp tổ tôm, đi ngủ ngay từ chập tối. Vậy nếu chỗ ngủ không được như ý là lỗi ở người đánh bạc, không phải lỗi chủ nhân.

Bởi thế, ông Bát lập ra những hai bàn tổ tôm. Hạnh và Thân, mỗi người phải ngồi một chân. Thân và Quý công ty với nhau. Hạnh rủ Chính chung phần, nhưng Chính chối từ, Hạnh mỉm cười, chế:

– Anh chỉ mong đi ngủ, còn bụng dạ nào để vào chỗ đánh bài!

Thân gật đầu:

– Anh Hạnh nói đúng. Đáng lẽ anh Chính ngồi một chân mới phải, chỉ tại anh ấy nóng ruột, nên mới định bỏ anh em mình.

Quý tiếp:

– Chúng ta có công đi phù rể, phải khó nhọc suốt ngày, mà anh ấy nỡ có mới nới cũ!

Chính cười nhạt, nói khẽ với Thân:

– Tôi không công ty với anh Hạnh, vì anh ấy có nhiều tiền rồi.

Hạnh nghe tiếng, đáp:

– Chơi vui chốc lát, chứ ăn trăm ăn nghìn gì. Cộng lạc, anh ạ.

Chính chiều bạn, gật đầu:

– Được, tôi công ty với anh.

Chàng bắc ghế ngồi cạnh Hạnh, nói:

– Anh lên bài trước, nếu thắng thì thôi, bằng bại thì tôi thay anh ra trận tiền.

Hạnh cầm phần bài, gài phu vào với nhau, rồi bàn bạc với Chính nước ăn, quân đánh.

Bài Hạnh không đen, nhưng cũng không đỏ, nên hội đầu hòa. Đến hội thứ hai, vì tham ván ù to Hạnh không chờ hai tiếng, lại chờ một quân hết, nên đánh để nhà dưới ù. Rồi người ấy ù thông luôn ba ván, ván sau là thông chi chi tôm. Hạnh bị cả làng kêu là tham, vả chận thấy bài mình xấu hẳn đi nên phải đổi tay:

– Anh ra cầm quân, chắc anh đỏ, vì anh đương khoan khoái.

Thân đùa:

– Anh Chính đánh thế nào cũng thua, vì bụng anh đương rối beng chứ không khoan khoái. Sang canh ba rồi, còn gì là đêm!

Chính cười, đáp ;

– Được, rồi anh xem. Phen nầy các anh không còn một mảnh giáp.

Chàng ngồi lên giường, chỗ Hạnh. Hạnh xuống ghế, mách nước.

Lúc ấy ngoài sân đã thưa người đi lại. Đầy tớ, ai phục dịch bàn tổ tôm thì thức, còn đi ngủ cả. Họ đã nhọc mệt suốt mấy ngày.

Đêm khuya, thật vắng vẻ, lặng lẽ.

Trong bàn tổ tôm ai nấy mặt đăm đăm, đôi mắt nhìn quân bài, lúc nào cũng trầm ngâm nghĩ ngợi. Người ta chỉ nói để xướng quân đánh, hỏi xem bốc quân gì, hoặc bàn bạc khẽ với nhau. Thỉnh thoảng mới có những tiếng cười đắc ý về ăn quân bài cao, hoặc vỗ đùi xuýt xoa tiếc nước bốc.

Mỗi khi có người hạ ù, lúc ấy mới hơi ồn ào. Người lật nọc lên, phân trần bài mình đen, chỉ ù cắp tráp, hoặc than thở, tiếc bầy thế nọ, đánh thế kia, đến nỗi nhà dưới được ăn ngon. Họa hoằn lắm mới có những trận cười to và dài.

Chính thỉnh thoảng cũng được ù một ván suông. Nhưng bên cạnh, Hạnh cứ ngáp vặt. Thấy vậy, chàng chán ngán, không bàn với bạn nữa, nói:

– Anh để tôi đánh một mình.

Hạnh gật đầu:

– Phải, càng bàn càng khó đánh.

Quả nhiên ván ấy chàng được ù tôm, và ván sao ù thông lèo.

Chàng phấn khởi, vui vẻ lắm. Hạnh đứng dậy, nói:

– Tôi ngồi cạnh anh, chỉ tổ hại cho công ty.

Đoạn, Hạnh ra hè, đi bách bộ.

Chính cầm bài một mình, được tự do hành động, nên thấy rất dễ chịu. Lại được lúc vận đỏ tới, chàng linh tay lạ. Chàng phá phỗng rất trúng và chờ những quân lên rất dễ dàng. Bởi vậy, chàng ù luôn, và gỡ gần hòa hội thứ hai.

Hội thứ ba, chàng vẫn ù nhiều, không những không phải góp, lại lấy được tiền về.

Lúc ấy, chàng mới nhớ đến bạn mà từ nãy mê đánh, chàng quên bật đi mất. Chàng nhìn khắp nhà, không thấy Hạnh. Chàng gọi, không thấy bạn thưa.

Chàng bèn nói:

– Đã chúi vào chỗ nào đi ngủ rồi.

Nhưng chàng nghĩ ngay ra là đã hớ mà lỡ lời như vậy. Vì nếu biết bạn đi ngủ, bổn phận chàng phải kiếm chăn, kiếm màn. Hôm nay nhà đông khách, những thức ấy nhường cả cho đàn bà và họ nhà gái.

Song, nước bài cần tính toán làm chàng quên băn khoăn về Hạnh. Được ván bài tốt, chàng vui thích lắm. Chàng gọi phỗng ngũ văn có kèm quân ông cụ và lật quân thất sách úp dưới chiếu, chỉ chực đánh đi.

Mọi người nhìn chàng, ra dáng hiểu ý, nói:

– Đã chờ rồi, đánh nhanh thế.

Chính gật gù, lại gài quân ông cụ vào hai quân bài và mài xuống giường, hồi hộp khấn:

– Ông cụ khôn thiêng bắt cho tôi quân này.

Rồi chàng trống ngực, để ý đến những cây bốc. Bỗng người ta xướng:

– Chi chi!

Chinh rú lên, lật ngửa ba quân cửu vạn, bát sách với ông cụ ra giữa chiếu, rầm rộ nói:

– Chi!

Rồi vừa hạ bài, vừa cười, vừa khoe:

– Có ngũ văn phải có chi chi. Chỉ có phỗng ấy cốt tử.

Bẩy tám cái đầu châu cả vào nhìn bài Chính. Chính sung sướng:

– Chi nẩy!

Chàng yên một lát cho làng khám bài, rồi cười ha hả, hỏi:

– Xong chưa?

Người ta đáp ;

– Được rồi.

Chàng xóa bài đi, nói:

– Thế mà để anh Hạnh cầm, thì chân nầy thua đấy.

Rồi ngẩng lên, tự đắc, chàng nhìn mọi người. Bỗng thấy Hạnh, chàng khoe:

– Thật đen tại người. Anh đã chịu tôi chưa?

Hạnh gật đầu, cười:

– Tôi phục anh lắm

– Tôi tưởng anh đi ngủ.

Thấy bạn không đáp, chàng vừa lên bài, vừa nói:

– Hết ván này lại đến lượt anh cầm. Chân này quyết không thua nữa.

Hạnh từ chối:

– Thôi, anh cứ cầm, đương đỏ.

– Không, mỗi người đánh một lúc, nếu anh đen thì tôi lại vào cầm quân.

– Không, anh cứ cầm.

Rồi muốn Chính không thể nhường cho mình được, Hạnh sang đứng bên cạnh Thân. Nhưng chỉ nhìn bài mà không bàn bạc gì cả. Hình như chàng không để ý đến bài người khác vậy.

Hội thứ ba, Chính được nhiều quá. Hội thứ tư chỉ ù loáng thoáng, song, rặt tôm lèo, nên hòa.

Gần hết hội ấy, Thân nói:

– Xong hội này xin thôi, canh tư đã lâu rồi.

Hạnh đáp:

– Làm hội nữa cho vừa tan canh. Hôm qua Thầy dặn tan canh thì ra thuyền.

Thân nhăn mặt, lắc đầu:

– Thức khuya quá, tôi không quen.

Hạnh cười:

– Mấy khi đã có cuộc vui để mà thức. Mai xuồng thuyền tha hồ ngủ.

Một người đương thua cay, nói:

– Phải, đánh hội nữa cho mãn canh mãn võ.

Thấy Thân không đáp, Hạnh thân mật, nói khẽ:

– Được, một hội nữa thôi.

Hết hội thứ tư, quả nhiên Thân không đứng dậy nổi. Hội thứ năm được vài ván, thì sang canh. Bọn người nhà đi ngủ từ tối đã lục tục dậy để làm cỗ điểm tâm tiễn khách và họ nhà gái.

Ngoài sân, tiếng gót chân đã nện thình thịch và tiếng nói đã xôn xao.

Chính chợt nghĩ đến Thúy chờ mình từ chập tối. Chàng muốn lẻn xuống buồng để chuyện trò với nàng. Chàng sợ nàng không hiểu vì lẽ gì chàng lại thờ ơ với tối tân hôn.

Chàng nhìn sang phía Thân, gọi:

– Anh Hạnh!

Hạnh nhìn chàng, đáp:

– Anh gọi gì?

Chàng sợ bạn đã hiểu ý mình, nên khẽ nói:

– Lại đây cho vui.

Nhưng Hạnh lắc đầu. Chàng không thể đùa việc cho ai được, đành phải cầm lấy bài. Nhưng chàng nóng ruột lạ. Đêm sắp hết rồi. Chờ cho xong cuộc tổ tôm, còn gì là thì giờ. Chàng lại gọi Hạnh:

– Anh Hạnh đánh một lát cho vui.

Hạnh vẫn lắc đầu, thoái thác ;

– Tôi đen.

– Nhưng tôi hết hồi đỏ rồi.

– Thôi, còn hội này nữa, thua thế nào được.

Thấy Hạnh cứ đứng ỳ cạnh Thân không nhúc nhích, Chính không dám tỏ ý khó chịu. Chàng đâm đánh liều. Chàng ra rặt quân tốt cho nhà dưới ăn để chóng ù.

May sao, hội ấy làng ù nhiều ván to, nên chừng giữa trống năm thì tàn cuộc.

Hai chân thua nhiều chèo kéo đánh nữa. Hạnh cũng nằn nì vào, nhưng không thành. Thân nói:

– Mê man, Thầy mắng chết.

Đám tổ tôm tan. Người nhà dọn dẹp, lấy phất trần quét giường.

Chính vờ vịt sai bảo người nhà vài việc. Chàng định lúc không ai để ý đến mình, thì lẻn đi xuống buồng với vợ.

Nhưng Hạnh đã đến gần:

– Thế nào, chia lãi đi chứ?

Chính sực nghĩ ra đến việc mất thì giờ ấy. Chàng bèn móc túi, đưa cả tiền cho bạn:

– Anh cầm cả. Tôi đánh hộ anh, chứ chung chạ quái gì.

– Không, đã giao hẹn là chung thì phải phân minh.

Chính không muốn đứng lâu bèn chia đôi số tiền được, rồi nói:

– Các anh đi nằm một tí, kẻo mệt.

Thân vươn vai, ngáp, nói:

– Buồn ngủ, đánh mất cả hứng.

Quý hỏi:

– Nằm đâu?

Thân trỏ cái phản:

– Nằm ngay đây cho tiện.

Nói đoạn, Quý rủ Hạnh:

– Nào, ta ngả lưng một tí, nhức cả đầu.

Nhưng Hạnh dở đùa dở thật, hỏi Chính:

– Anh cũng ngủ đây với tôi chứ?

Chính cười, không đáp. Chàng không muốn đáp bỡn tiếng «được». Sợ bỡn thành thật thì tai hại. Quý bảo:

– Thôi, mặc chúng tôi ở đây, cho phép anh Chính ngủ đâu thì ngủ.

Hạnh nắm tay Chính:

– Anh ngủ đây.

Thân cau mặt:

– Thôi, đừng đùa nữa, phải tội.

Hạnh vẫn cợt:

– Chẳng lẽ anh bỏ chúng tôi.

Rồi tiếp:

– À, anh Chính ạ, cái ông ban nãy ngồi cuối cánh ta, tên là gì ấy nhỉ?

– Là ông ba Phụng, chú họ tôi.

– Ông ấy nhã nhặn lắm. Không ù, mà không cáu kỉnh. Người như thế tốt nết lắm.

Thấy bạn nói chuyện phiếm, Chính nóng ruột quá, nhưng không lẽ làm thế nào.

Trên giường, Thân đã ngáy. Quý gọi:

– Anh Hạnh!

– Gì?

– Lại đây tôi nói thầm, có câu chuyện hay lắm.

Hạnh lại gần Quý.

Cho là dịp tốt để lảng, Chính bèn xuống hè, rồi vờ đằng hắng một tiếng. Chàng quay lại, thấy Hạnh đương cúi xuống nói chuyện với Quý, bèn đi rảo cẳng.

Bỗng có tiếng Hạnh gọi:

– Anh Chính!

Nhưng chàng lờ như không nghe thấy.

Chàng nhìn trước nhìn sau, rồi len lén về phía lẫm thóc. Đến cửa buồng, trống ngực đánh thình thình.

Chàng lấy hết can đảm, khẽ mở một cánh cửa. Chàng bước chân vào, run lên.

Chàng thắp đèn lên cho sáng, vặn nhỏ ngọn lại, rồi rón rén đến cạnh giường. Trống ngực càng đánh mạnh. Chàng càng run.

Chàng giơ tay vén cửa màn.

Thúy đương ngủ, bỗng mở bừng mắt ra. Chính mê hồn, bao nhiêu câu định hỏi quên hết.

Nhưng chàng thấy Thúy nhìn chàng, mỉm cười:

– Chết chửa, lại vào, có ra tiếp các bác ấy hay không, gần sáng rồi.

Chính mỉm cười, vén áo ngồi cạnh giường toan nói. Nhưng Thúy nhắm mắt lại, hắt tay:

– Thôi, đi ra đi, ai lại thế, người ta cười chết.

Lúc ấy Chính mới để ý đến hai câu nói.

Chàng rất ngạc nhiên và nghi ngờ. Chàng lừng lững ra sân, khẽ khép cửa lại.