← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VII

SÁNG hôm sau, Chính tiễn họ nhà gái và khách khứa đến tận đầu làng mới quay về. Bây giờ chàng mới được rỗi rãi để suy nghĩ kỹ về hai câu đầu tiên của vợ chàng nói với chàng.

Chàng không hiểu lúc bấy giờ tại sao chàng không ngồi rốn lại cạnh nàng để hỏi cho rõ ý nghĩa của những câu hỏi ấy. Có lẽ chàng cả thẹn, vả lại lời khuyên của vợ cũng có lý. Bạn bè chàng nằm tạm ở phản tổ tôm để chờ sáng, cũng chẳng còn bao lâu nữa. Đáng lẽ chàng nên tiếp họ, hoặc chờ họ đều thiu thiu ngủ cả, rồi có lẫn đi hãy hay. Đằng này Hạnh lại tỉnh như con sáo, và đang hỏi chuyện chàng. Hẳn các bạn không ở địa vị chàng là người rể mới, nên không hiểu tâm lý chàng chỉ mong cho chóng được vào buồng trò chuyện với tân nhân. Hoặc có khi họ cũng hiểu — vì ai còn lạ cái tâm lý ấy, — nhưng đã trót thức để vui chơi với nhau gần đến sáng rồi, thì cho là chàng cũng có thể hy sinh chút thì giờ còn chẳng mấy ấy để tiếp họ. Rồi khi khách khứa đâu về đấy, chàng sẽ đượe tha hồ tự do với vợ chàng.

Nhưng sao câu đầu của Thúy lại là:

– « Chết chửa, lại vào… »

Chàng nghĩ kỹ xem có đúng những tiếng ấy hay không. Đúng lắm. Vậy sao nàng lại bảo «lại vào», và mở đầu bằng hai tiếng «chết chửa ».

Tiếng bà Bát gọi:

– Anh Cả!

Chính giật mình. Thì ra chàng đã về tới cổng nhà. Bà Bát bảo:

– Anh thức suốt đêm tiếp khách, chắc mệt lắm. Vậy đi nằm một tí. Dọn dẹp đã có họ hàng phục dịch.

Chính vừa ngáp vừa đáp:

– Vâng.

Chàng không biết nên lên ngả lưng trên nhà thờ hay vào buồng vợ. Vào buồng vợ! Chắc nàng lại bảo chàng không nên, vả ban ngày ban mặt, chàng không dám táo bạo thế. Rồi đến khi ở trong ấy ra, mười mắt nhìn một, người ta chê cười là chàng mê vợ và có lẽ cũng kêu vợ chàng là không biết khuyên bảo chồng.

Chàng lên nhà thờ tung chăn ra nằm. Nhưng chàng không thể không nghĩ nốt những điều ban nãy được.

Chàng là đàn ông, còn cả thẹn, huống là vợ chàng, cô dâu mới. Chàng nhớ lúc bước chân vào buồng, trống ngực đánh thình thình và cả trong mình rung động, đến nỗi bao nhiêu câu định nói, vì cảm động, đến nỗi quên hết. Vậy đáng lẽ chính chàng phải nói câu đầu tiên với vợ, thì lại là nàng nói với chàng một cách rất bạo dạn, như thể quen nhau không phải lần đầu vậy.

Nàng lại mỉm cười một cách âu yếm nữa. Chàng đã từng nghe chuyện những người mới cưới nói lúc ban đầu vào buồng vợ có khi người vợ thẹn thò đến nỗi chồng hỏi ba bốn câu không dám trả lời. Mà có trả lời cũng chỉ dám nói khẽ và nhát gừng. Vậy mà vợ chàng đã nói liền hai câu dài, như nói với người quen thuộc sẵn.

« Chết chửa, lại vào… »

Chàng đã vào lúc nào đâu mà vợ chàng bảo là lại vào, vả sao nàng mở đầu bằng hai tiếng «chết chửa» đế tỏ nỗi sợ hãi. Nàng sợ gì? Hẳn nàng sợ người ngoài cười khi trông thấy chồng «lại vào ». Phải, đúng thế. Câu thứ hai nàng chả bảo «người ta cười chết» là gì. Nàng nói:«Ai lại thế, người ta cười chết! »

Vậy thì cố nhiên người ta không cười người rể mới vào buồng với vợ. Người rể mới vào buồng với vợ, ai chả thế. «Ai chả thế, người ta cười thế nào được!» Đáng lẽ nàng nghĩ câu ấy mới phải, mà nàng lại nói câu «Ai lại thế, người ta cười chết!» Người ta cười được, chỉ khi nào người rể lẻn vào với vợ nhiều lần trong một đêm.

Nghĩ đến chỗ ấy, Chính khó chịu lắm. Chàng cựa, nằm quay mặt vào tường, nhắm mắt lại. Chàng quyết rồi sẽ hỏi vợ cho ra nghĩa hai câu nói này. Có thể nào có một người khác dám vào nói chuyện với vợ chàng trước chàng hay không? Và người đó là ai? Chàng không thể mà cũng không nỡ tự trả lời câu hỏi oái oăm ấy, vì chàng không rõ vợ chàng có biết mặt chàng hay không.

Chính thở dài, xếp lại chăn cho kín chân, rồi ngẫm nghĩ lại những buổi chàng giáp mặt nàng trước khi cưới. Tất cả ba lượt. Lần đầu tiên, cố nhiên nàng không để ý đến chàng, vì chàng không định hỏi nàng làm vợ. Lần ấy ở đầu chợ Nía, chàng nhìn nàng cũng như đã nhìn trăm nghìn cô con gái bán hàng khác. Vậy cố nhiên nàng cũng không để ý đến chàng, vì ở chợ có biết bao nhiêu học trò đi sắm sửa giấy bút và các thứ cần dùng. Thấy nàng có nhan sắc, chàng cũng chỉ tò mò biết qua loa nàng là con ông Đồ làng Phương-Bá mà thôi. Đến lần thứ hai, khi cha mẹ chàng định hỏi nàng cho chàng, thì cha chàng mới dắt vào hàng nàng, mà bảo tên là Thúy, và khen là nết na, ngoan ngoãn. Thì chàng vô tình, cũng xem thứ nọ, mặc cả thứ kia, chàng thấy tiếng nói dịu dàng, và khi nói thì cái miệng tươi, lộ hàm răng đen nhánh. Như vậy, chàng đã rõ mặt nàng, ắt nàng cũng rõ chàng lắm.. Lại còn lần thứ ba nữa. Chàng cùng dăm ba anh em rủ nhau đi chợ mua giấy bút, anh em tinh nghịch, gọi tên chàng luôn miệng, khiến nàng thẹn đỏ mặt, cứ cúi gầm xuống. Không những hai lần ấy, còn ngày hôm qua, biết bao dịp nàng đã phải gặp chàng. Vậy thì thế nào nàng cũng đã biết mặt chàng. Cho nên không thể lần này nàng lại tiếp một người không phải là chàng.

Nàng có tiếng là chín chắn, nếu xẩy ra như thế, tất nàng đã hô hoán lên để bắt quả tang đứa mình người dạ thú toan hãm hại một đời danh tiết của nàng rồi.

Hay nàng có ngoại tình trước khi kết hôn với chàng. Và vừa rồi đã chuyện trò với người cũ? Không có thể. Nàng đứng đắn có tiếng. Vả nếu có phải thế, thì nàng càng phải giấu giếm, chứ sao lại buột miệng ra câu ấy. Vả câu ấy nói với người yêu cũ nếu hắn lại vào với nàng hai lần trong một đêm, chứ không phải nói với chồng vào với vợ lần ấy là lần thứ nhất. Hai câu ấy quả là hai câu chân thật nói bằng giọng âu yếm của một người vợ biết giữ gìn tiếng tăm cho chồng.

Hay nàng đã nói trong lúc chiêm bao? Phải, có lẽ lắm. Chính trước ngày cưới, chàng đã nằm mê thấy hai lần. Chàng chỉ buồn cười một mình, không dám nói chuyện với ai.. Một lần chàng thấy đi đón dâu, người ta bắt chàng mặc áo thụng, lễ vung vít, cả vào chỗ cô dâu đứng, và chàng không rõ ai là vợ, chỉ thấy mấy người con gái đứng bưng miệng cười. Một lần chàng tưởng như cưới đã lâu, vợ chàng gánh hàng ở chợ về, đưa chàng trăm giấy lệnh và mỉm cười rủ chàng cùng ăn cùi dừa bánh đa. Nàng lại nói đùa là: «Chồng đánh, chẳng chừa, vẫn giữ cùi dừa bánh đa!» Rồi lăng nhăng thế nào, chàng mở bừng mắt dậy.

Vây suy ta ra người, nàng không thể không nghĩ đến chàng và đến ngày cưới. Mà đã nghĩ, tất có thể chiêm bao.

Thế thì chắc lúc chập tối, nàng chờ và mong chồng lắm. Nhưng vì đi đường mệt, nên thiêm thiếp ngủ đi, và mê thấy chàng vào chuyện trò với nàng, rồi chàng ra. Hẳn nàng không lạ gì là chàng phải tiếp khách, nhất là mất người bạn học đi phù rể. Cho nên khi chợt mở mắt, thấy chàng trước mặt, thì nàng bàng hoàng, tưởng giấc chiêm bao là sự thực nên mới nói hai câu có vẻ đột ngột ấy. Phải, trước khi nói câu sau, nàng chả nhắm mắt lại là gì. Thế là nàng đã dở tỉnh dở mê, tưởng chiêm bao là thực và tưởng thực vẫn là chiêm bao. Sở dĩ lúc chàng vào, đứng trước nàng, mà nàng mở trừng ngay mắt dậy, là do trời cho người con gái một linh tính để giữ gìn trinh tiết, dù ngủ say đến đâu, mà khi có hơi người lạ đến gần, cũng sực tỉnh ngay được để chống cự nếu là một sự toan bậy bạ. Bởi thể nàng đã tỉnh ngay đưọc, và khi biết là chồng thì mỉm cười và yên tâm, mới nói ra một câu dở tỉnh dở mê.

Suy xét được đến như thế, Chính sung sướng lắm. Chàng mỉm cười một mình. Một suýt không nghĩ ngợi kỹ lưỡng, chàng đã gieo vào trong đầu óc một mỗi nghi ngờ oan uổng cho một người vô tội.

Chàng rung cẳng chân, khoan khoái lắm. Chàng sẽ được một chuyện để chế vợ, làm cho vợ phải bật cười, mất thẹn. Chàng nghĩ đến cụộc vui vầy tối nay. Chàng mong chóng hết ngày. Chàng nhớ lại giờ này hôm qua, chàng đương thiu thiu ngủ ở dưới thuyền.

Chàng tưởng tượng đến nét mặt tươi tỉnh, đến dáng điệu xinh đẹp của vợ, rồi thiêm thiếp, chàng ngủ được một giấc dài, cho đến khi có người đánh thức dậy ăn cơm.