← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VIII

TỐI hôm ấy, không còn ai ngăn trở nên Chính vào buồng sớm lắm. Lúc ấy Thúy quay mặt vào trong, đương soạn hòm. Nàng mặc áo nâu non, và chiếc quần nái. Trông nàng xinh xắn, chàng rạo rực cả người.

– Làm gì đấy?

Chính mỉm cười hỏi vậy, thì Thúy giật mình quay ra, nàng luống cuống, nhưng cũng mỉm cười và nói:

– Gớm, vừa chập tối đã vào, ngộ thầy u gọi thì sao?

– Thầy u đi ngủ cả rồi,

– Thế trên nhà không còn ai thức nữa à?

Chính không đáp. Vì chàng thấy là chàng háo hức quá thực. Cha mẹ chàng mới nói dạo là ngủ sớm, chứ chưa đi nằm, vả trên nhà cũng còn nhiều người thức.

Thúy giắt lại đuôi gà, nói khẽ:

– Để tôi đảo qua lên nhà một tí, kẻo thầy u thấy đi ngủ sớm, lại kêu. Mấy tôi cũng chưa rửa chân.

Đoạn, nàng cúi xuống gần chân chồng, lấy đôi guốc dưới gậm giường, rồi ra sân. Chính ngồi xuống, nhìn theo, vui sướng quá. Chàng đã thấy phảng phất quanh mình một cái mùi thơm thơm, mùi này chỉ khi nào chàng qua gần một người con gái mới ngửi thấy. Vậy cái mùi mà hiện chàng thấy đây, là cái mùi thân yêu của một người đẹp, người đẹp ấy lại là vợ chàng.

Chàng nghĩ lại mấy tiếng «chết chửa, lại vào» mà bật cười. Chàng thấy vợ chàng giữ gìn ý tứ quá cẩn thận. Chàng vào buồng sớm, nàng e cha mẹ mắng, và sợ nhà còn có người thức. Tiếng nàng trong như tiếng chuông.

– «Gớm, vừa chập tối đã vào, ngộ thầy u gọi thì sao? »

Nhắc lại câu ấy, bỗng chàng lại suy nghĩ. Nàng đã ăn nói bạo dạn. Nhất là khi cúi xuống lấy đôi guốc, lại quá bạo dạn nữa. Sự bạo dạn không phải của một người con gái khi gặp chồng lần đầu tiên. Người ấy phải rụt rè, e lệ hơn mới phải. Nàng làm như đã quen với chồng lắm rồi. Chàng là đàn ông, mà vào đến đây còn không giữ nổi cảm động, huống chi là đàn bà con gái.

Chính cau mặt, hơi khó chịu.

Nhưng không muốn có những sự nghĩ ngợi vô lý nó làm mắt vui, chàng đứng dậy, lấy tráp trầu, đặt vào lòng, chọn một miếng rất ngon, bỏ vào miệng, nhai ngon lành lắm. Chàng cầm chiếc ống vôi bạc, ngắm nghía mãi. Chàng lách móng tay, lật miếng kính, xếp lại cái lót giấy trang kim cho ngay ngắn. Mầu đồng lóng lánh dưới ánh đèn. Chàng nhìn cái mắc áo, trên treo mấy chiếc áo dài. Chàng đến tận nơi, gí mũi vào để ngửi mùi đặc biệt của vợ. Rồi chàng ra phía bàn, bầy biện lại cái tráp, cái ống nhổ; cái đèn, cho ngay ngắn, gọn gàng.

Thỉnh thoảng, chàng nhìn ra sân.

Chàng mong vợ chàng quá.

Chàng nóng ruột, thở dài.

Nhưng những ý nghi ngờ về sự bạo dạn của vợ, chàng cố xua đuổi, mà nó vẫn luẩn quẩn trong óc, mỗi khi chàng ngồi không. Chàng bèn ra hè đứng, thì một lát, vợ chàng rón rén guốc ở sân. Chàng hồi hộp, vào buồng trước.

Thúy vừa bước chân vào đã nhìn Chính:

– Chắc nóng ruột lắm đấy.

Chính sung sướng, gật đầu:

– Nóng ruột.

– Đáng lẽ tôi còn ở trên ấy, nhưng thấy anh đứng cửa, nên biết hiệu, phải bỏ cả công việc.

Lời nói bạo dạn và thân mật ấy lại gợi mối nghi ngờ của Chính. Song, chàng tươi vui ngay:

– Thế thì ngoan.

Rồi run run, chàng bảo:

– Tôi đóng cửa lại nhé, mình bỏ màn đi.

Thúy không đáp, ngoan ngoãn, lấy chiếc quạt để dưới chiếu đầu giường, phẩy mạnh cho hết muỗi, rồi giắt màn lại. Nàng cởi áo, vắt ở mắc, trong khi ấy Chính vặn nhỏ ngọn đèn, rồi hai vợ chồng đi nằm.

Thúy nói sẽ

– Đêm qua tôi ngủ một mình lại tắt đèn, thành ra sợ sợ là!

Chính cười:

– Có trẻ con mới hay sợ hão huyền chứ.

Rồi chàng hỏi tiếp:

– Thế sao lại tắt đèn đi?

– Tôi có tắt đâu! Tự nhiên nó tắt lúc nào, thành thử tôi,vừa ngủ vừa thấp thỏm. Mãi lần sau anh vào, có đèn sáng, tôi mới được ngủ yên.

Chính hơi cau mặt về câu nói ấy. Cái chuyện mà chàng định chế nhạo cho nàng cười bây giờ lại không thể để cười được nữa. Chàng hỏi:

– Đêm qua, mình có chiêm bao thấy gì không?

– Không. Tôi mệt, thành ra lơ mơ ngủ không giấc nào say, nhưng chẳng nằm mê nằm mộng thấy gì cả.

Bỗng Chính thở dài. Thúy hỏi:

– Sao?

Chàng giấu:

– Không

Và lúc này chàng không khỏi không tò mò, nên hỏi:

– Tại làm sao hồi canh năm tôi vào đây, mình lại bảo tôi thế?

– Thế chả phải à? Các bác ấy sắp về, thì phải tiếp chứ.

– Ai chả biết là phải, nhưng lẻn vào một tí, kẻo mình mong.

– Mong thì có mong, nhưng ai lại vào luôn thế.

Chính nghe câu ấy, cố nhịn thở dài, hỏi:

– Luôn là thế nào?

– Chứ lại không là luôn. Các bác ấy mà biết, không cười cho ấy à.

– Thảo nào, mình bảo « lại vào»

– Chứ không là lại vào à? Vừa vào lúc trống tư, trống năm lại vào!

Chính giật mình, cố nhịn thở dài. Chàng lặng đi, không nói được nữa. Thì ra chàng đã nghi ngờ đúng, bèn vờ hỏi:

– Lúc tôi vào hồi trống tư, sao không bảo tôi thắp đèn lên cho?

– Thẹn chết lên ấy!

Rồi nàng tiếp:

– À, chỗ sứt chỉ hôm qua, tôi khâu rồi đây này.

Chính bâng khuâng, đáp:

– Ừ.

Nàng vẫn nói một cách ngoan ngoãn:

– Thật đấy mà, sờ mà xem.

Chính không biết chỗ sứt chỉ nào. Thúy bèn cầm tay chàng, đặt vào phía lưng áo, và nói:

– Đấy.

Chính đáp:

– Ừ.

Chàng đã quá nghĩ ngợi. Đó là sự thực mất rồi.

Chàng đắn đo, không biết có nên nói rõ cho vợ biết rằng đêm qua chàng chỉ vào với nàng có lúc trống năm thôi hay không.

Nhưng người vào trước chàng là ai? Sao Thúy lại tiếp? Hai câu hỏi ấy làm chàng quên phứt là hiện đương nằm lần đầu tiên với vợ mới. Chàng bất giác thở dài.

Thúy hỏi:

– Anh làm sao thế?

Chính lại thở dài, nói dối:

– Tôi hơi đau bụng, cho tôi nằm yên một lát.

Thúy ngồi dậy, xuống đất, mở hòm lấy lọ dầu. Nàng xoa vào mũi, hai thái dương và bụng cho chồng, và lo lắng, hỏi:

– Đã đỡ chưa?

– Chưa, nhưng cho tôi nằm yên, tự khắc khỏi.

Nói đoạn, chàng vắt cánh tay lên trán. Thúy ghép chăn cho chồng kỹ lưỡng, rồi khẽ nằm xuống, im lặng. Và Chính vẩn vơ nghĩ. Chàng biết là vợ chàng đã bị lừa. Người ấy đã vào buồng chàng, tắt đèn đi, hay nhân lúc đèn tắt thì vào?

Rồi tự nhiên, chàng hỏi:

– Thế chập tối hôm qua, sao mình lại tắt đèn đi?

Cho chồng hỏi câu chuyện vui, Thúy cười:

– Anh khỏi rồi à?

– Chưa thực khỏi.

– Sao bảo nằm yên, lại hỏi?

– À, buồn thì hỏi thế. Vậy ai tắt đèn?

– Lúc anh vào, tôi thấy đèn đã tắt, vậy không anh thì ai, còn tảng lờ!

Nói đoạn, nàng cười rúc rích. Nhưng Chính không cười. Chàng còn đương bị một cơn giông tố nó làm dào dạt cả lòng. Thúy nói:

– Hay anh uống một tí dầu nhé?

Chính lắc đầu:

– Không cần. Thôi, đừng nói chuyện vội..

Để chàng nghĩ. Đích nàng đã bị lừa. Vậy ai đã lừa nàng? Máu nóng trong người chàng như sôi lên sùng sục. Chàng quay mặt ra, mở mắt nhìn Thúy. Nàng cũng nhìn chàng, mỉm cười. Thấy nét mặt ngây thơ, dịu dàng, suýt chàng ứa nước mắt. Chàng thương nàng quá. Tâm sự chàng, chỉ một mình chàng hiểu.

Nàng không có tội. Nhưng nếu chàng nói rõ cho nàng biết là nàng bị lừa, ắt tấn bi kịch diễn ra, khủng khiếp không thể tưởng tượng được, Một duyên vợ chồng và một đời người còn hay mất là ở chàng.

Bỗng hai giòng nước mắt chẩy ra; từ từ rỏ xuống thái dương chàng. Nàng băn khoăn, ngồi dậy, hỏi:

– Anh đau đến thế ư?

Nhưng Chính thở dài, lắc đầu, rồi giơ hai cánh tay quàng vào cổ vợ, kéo đầu nàng cho cái má phinh phính sát vào miệng chàng. Chàng hôn nàng một cách âu yếm, rồi lại thở dài nói:

– Tôi khỏi rồi, mình đừng lo lắng nữa. Hễ biết đại lượng để thương nhau thì trăm việc cũng vứt đi.

Thúy không thể hiểu rõ được câu nói sâu xa ấy, nàng sung sướng quá, ứa nước mắt…