← Quay lại trang sách

CHƯƠNG IX

MƯỜI hôm sau, Chính sang Nho-Quan để đi học. Nhưng vừa bước chân tới nhà trọ, Thân đã cho biết ngay một tin:

– Hoài của, anh không sang hôm qua để tiễn anh Hạnh.

Chính thản nhiên, chỉ cười lạt:

– Anh Hạnh đi đâu mà tiễn.

– Anh ấy thôi học rồi, về nhà làm ruộng.

Quý tỏ ỷ tiếc:

– Anh ấy đương tấn tới, lại thôi học nửa chừng, anh nghe tin ấy lại cười được à?

Thân tiếp:

– Mà nhà lại khá.

Chính trầm ngâm, không nói không rằng. Là vì chàng đoán chắc Hạnh đã lừa Thúy đêm tân hôn, nay sợ chàng, nên phải lánh mặt mà bỏ học.

Trong mười hôm gần vợ, Chính đã lấy đại lượng mà thương nàng vô tội nên nhất định không nghĩ. ngợi gì, và nhất là không tìm xem kẻ phản chàng là ai.. Nhưng có mấy lần, nàng đã vô tình hỏi chàng vài câu, và do những mẫu chuyện có tính cách tố giác ấy, chàng đã biết kẻ thù là Hạnh.

Lần thứ nhất nàng nắm bàn tay chồng, rồi sờ sờ vào ngón tay út tay phải để tìm, rồi bỗng hỏi:

– Cái nốt cơm của anh đâu rồi?

Chàng đáp:

– Làm gì có nốt cơm nào.

Thì nàng ngạc nhiên, bảo:

– Rõ ràng tôi đã thấy nó thây lẩy ở chỗ này.

Vừa nói, nàng vừa trỏ vào đầu đốt thứ hai, rồi lại hỏi:

– Hay ở tay bên kia?

Rồi nàng lại nhìn, nhưng cũng không thấy.

Bởi vậy, chàng để ý cố nhớ xem ai có nốt cơm ở ngón út bên tay phải.

Chàng đã đoán là Hạnh, vì nhiều lần, Hạnh phàn nàn với anh em là có nốt cơm, hễ cắt đi nó lại mọc. Và chính chàng đã mách Hạnh cách chữa, là lấy thoi vàng rắc đường của đám ma, xát vào nốt cơm, rồi giắt lỏng lẻo vào cạp quần. Tự nhiên nốt ấy bay đi lúc nào không biết. Song, Hạnh vẫn chưa có dịp gặp đám ma. Vậy cố nhiên nốt cơm ấy vẫn còn, và Thúy đã sờ thấy.

Hôm ấy chàng nghĩ ngợi lung lắm, và thở dài luôn luôn, khiến vợ không hiểu trong bụng chàng hậm hực điều gì. Hạnh đã thèm muốn sắc đẹp của nàng, nên nhân tối đầu chàng dở cầm khai tôm, chắc rằng không thể xuống với vợ, nên mới lẻn đi. Chàng cố nhớ kỹ lại đêm ấy. Chàng đã công ty với Hạnh, và Hạnh chỉ ngồi có hơn một hội đầu, rồi nhường bài cho chàng. Lúc mải, chàng không để ý đến Hạnh, nhưng nhớ rằng có một lúc không trông thấy Hạnh, không rõ lâu hay chóng. Rồi khi tan tổ tôm, Hạnh cứ giữ chàng bằng những câu hỏi phiếm, không quan hệ, hẳn Hạnh cố không cho chàng được gặp Thúy đêm ấy.

Suy xét được như thế, nên chàng hỏi Thúy:

– Trước khi cưới, mình có biết mặt tôi không?

Tưởng là câu hỏi tình tứ, Thúy đáp:

– Tôi có biết mặt ngang mũi dọc anh thế nào đâu. Thẹn chết, ai dám nhìn. Chỉ đàn ông là bạo dạn, xông xáo ghê quá.

Chính gật gù, cắn môi, mắt nhìn xuống. Thúy hỏi:

– Anh hỏi làm gì câu ấy mà hỏi luôn thế?

Chính vờ mỉm cười:

– Những bao giờ mà là luôn?

– Thì ngay tối hôm đầu tiên đã hỏi câu ấy rồi kia mà.

Chính chợt hiểu thêm. Thúy tiếp:

– Ừ, buồn cười quá, trước ngày cưới, tôi chửa biết mặt anh, lúc anh vào, đèn lại tắt, thành ra cũng chẳng rõ anh thế nào. Chỉ thấy người ta khen là đầy đặn, phúc hậu, thì cũng hay rằng thế.

Chính cười:

– Nhưng rồi lúc vào lần thứ hai, tôi chả thắp đèn là gì?

Thúy gật đầu:

– Tôi chỉ thoáng nhìn.

Như vậy, chàng đã đoán đúng là Hạnh lập tâm gian nên mới ở trọ học cùng nhà với chàng. Hèn nào Hạnh cố thân với chàng để được mời về nhà ăn cưới.

Một lần nữa, nhân bàn về những thói quen nực cười của người ta khi nói chuyện, Chính bảo:

– Có người được câu gì đắc chí, thì nói xong, liếm ngay môi một cái. Có người quen miệng vâng, có khi hỏi người khác xong cũng vâng liền, đại khái. «Thưa bà, bà được mấy cháu ạ, vâng». Hoặc người khác hỏi: « Năm nay bác cấy mấy mẫu?», thì người ấy đáp:«Vâng, được năm mẫu, vâng »,

Thúy bật cười:

– Còn anh, thì từ ngày lấy vợ, đã chừa đuợc cái tiếng «nọ kia».

Chính không hiểu, hỏi:

– Nọ kia thế nào?

– Đại khái: «Cả ngày đi lễ nọ kia, mệt quá.. Thôi, tôi lên nhà để đánh bài nọ kia với các bác ấy »

Chính càng ngạc nhiên:

– Tôi nói những câu ấy?

Thúy lại cười, nói đùa:

– Chứ dễ người hàng xóm hẳn!

Sực nghĩ đến Hạnh hay nói tiếng «nọ kia», chàng im lặng. Thúy vẫn vui vẻ:

– Lại có bà ở chợ chỉ hay nói tiếng «rằng thì là» và «một sự». Bà ấy nói: «Tao về thì mày phải có một sự rằng thì là an ủi chứ ». Ngày trước, tôi hay nói tiếng «ấy». Thổi cơm, lại bảo « ấy cơm». Một câu, tôi nói đến mấy tiếng «ấy». Nhưng u tôi mắng mãi, nay đã bỏ được rồi.

Thấy Chính có vẻ buồn bã, Thúy hỏi:

– Hình như anh có điều gì trong lòng?

Chính liền làm vui, lắc đầu:

– Chả có điều gì cả.

Và chàng vẫn âu yếm nàng như thường. Chàng định công việc nhà xong xuôi, thì sang Nho-Quan, chàng sẽ để ý xem Hạnh đối với chàng ra sao. Chàng thâm thù với Hạnh. Chàng đã nghĩ đến cách đối phó với con người phản bạn. Chàng có thể lấy những chứng cớ do vợ chàng nói ra, để đem Hạnh lên quan nhờ ngài lấy pháp luật trừng trị. Nhưng nghĩ kỹ, chàng cho là làm cách ấy không được. Vì trước hết, chàng phải nói rõ cho nàng biết là đã vô tình mà mất trinh với Hạnh.

Thế mà nói tin ấy ra, tức là chàng gây bao tấn thảm kịch. Vợ chàng sẽ không chịu được nhục nhã, có khi đến tự tử, mà nếu không tự hủy tấm thân, cũng xấu hổ, ân hận, mà héo hon dần, đến chết. Hoặc không thể suốt đời chịu tiếng xấu xa, nàng tự lìa chồng, và dây duyên tự nhiên sẽ đứt. Vả lại, câu chuyện đã vỡ lở, rồi chính chàng cũng chịu một phần tai tiếng. Người ta sẽ kể chuyện này cho nhau nghe, rồi thêu dệt, đồn đại những điều rất bực mình.

Chàng có thể trả thù Hạnh bằng cách khác, là lấy võ lực cho Hạnh một bài học. Chàng sức vóc không mấy, nhưng khỏe khoắn hơn Hạnh. Chàng không đánh chết cũng làm cho kẻ thù đến phải què quặt, đui mù, hoặc đem một tật gì suốt đời trên mặt. Nhưng chàng không thể ác như thế vả lại, dù chỉ riêng chàng trừng trị Hạnh giữa chỗ hẻo lánh, vắng vẻ, nhưng hễ Hạnh đeo thương tích, tức thì câu chuyện kín vỡ lở. Mà đã vỡ lở, những tấn kịch thảm đạm chàng vừa nghĩ tới, sẽ theo nhau xảy ra.

Chàng muốn trả thù Hạnh mà vẫn giữ kín được chuyện. Nhưng không thể. Đã có sự trả thù, tất không thể kín chuyện. Vậy chỉ còn một cách là chàng đã đại lượng để thương yêu vợ, thì cũng có thể đại lượng với kẻ thù. Ai làm điều ác, đã có trời trừng phạt. Biết đâu vì việc Hạnh phản chàng, hắn lại không bị ảnh hưởng xấu dần dần cho đến khi hỏng cả một đời.

Nghĩ đến thế, cho nên khi Chính nghe thấy Thân và Quý nói tin Hạnh bỏ học về làm ruộng, chàng đã cho ngay là hắn bắt đầu chịu sự trừng phạt của trời. Chàng hỏi:

– Anh ấy có nói tại sao thôi học về làm ruộng không?

Thân đáp

– Anh ấy không nói, nhưng xem ý hình như tự anh ấy muốn thế.

– Sao các anh không khuyên anh ấy nên cố học đến khoa thi?

– Có, nhưng anh ấy không nghe. Chúng tôi tiếc giá có anh, anh bảo tất được, vì anh ấy mọi ngày vẫn phục và tin anh.

Chính lắc đầu:

– Mọi ngày thế, nhưng từ nay trở đi khác.

Các bạn không ai để ý đến câu ấy, nên Quý nói:

– Chúng tôi có lưu anh ấy ở lại chờ anh rồi hãy về, nhưng anh ấy không nghe.

Chính gật gù:

– Thế là phải.

– Tại sao?

Vẫn gật gù, Chính thong thả đáp, gần lộ ý kín trong thâm tâm:

– Gặp tôi, anh ấy thêm khó xử ra.

Song Quý và Thân hiểu ra cách khác, nên nói:

– Anh Chính nghĩ phải, nếu anh ấy chờ anh, rồi anh khuyên can, anh ấy nể, lại không thôi học nữa, mà ý anh ấy thì nhất định về làm ruộng.

Thấy Chính lăm đăm nhìn ra xa, Quý nói đùa:

– Anh này nhớ vợ!

Chính cười lạt để giấu sự căm hờn:

– Phải, sao không bâng khuâng được, nhất là tới đây, tôi thấy thiếu anh Hạnh.

Thân đáp:

– Phải, chúng ta ở với nhau đương vui. Anh ấy thôi học thật là đột ngột.

Muốn dò Hạnh thêm, Chính hỏi:

– Anh Hạnh có nói chuyện riêng gì về tôi với các anh không?

Thân lắc đầu:

– Không.

– Anh ấy có bình phẩm gì nhà tôi không?

– Không, anh ấy chỉ bảo anh sung sướng, được vợ có nhan sắc lại có đức hạnh.

Chính cười, hỏi:

– Mai, tôi muốn về thăm anh Hạnh, các anh nghĩ sao?

– Anh lại nghỉ thêm hôm nữa à?

– Tôi định xin phép Thầy.

Quý nói:

– Anh chờ chúng tôi cùng đi cho vui.

– Chờ đến bao giờ? Tôi muốn gặp anh ấy ngay.

– Cuối tháng này, nhà Thầy có kỵ, chắc anh Hạnh sang lễ, ta sẽ gặp.

– Nhưng gặp thế, không quý bằng ta sang chơi tận nhà.

Thân nghĩ ra một dịp, nói:

– Được rồi, ngày kia có quan về làng, chắc Thầy bận tiếp, cho chúng ta nghỉ học.

Quý vui thích, cướp lời:

– Phải, ta nhân hôm ấy cùng đi.

Chính đáp:

– Vậy tôi chờ các anh đến ngày kia.

Thân hòi:

– Chúng ta đột nhiên sang thăm anh ấy, các anh thử tưởng tượng xem gặp ta, anh ấy thế nào nhỉ?

Quý đáp:

– Chắc anh ấy mừng.

Nhung Chính đủng đỉnh:

– Chưa chắc.

Là vì chàng quyết Hạnh sợ. Hạnh có làm tội ác, nay gặp chàng, chắc Hạnh tưởng chàng đến để gây chuyện lôi thôi,

Quả nhiên, đến hôm Chính, Thân và Quý đến chơi với Hạnh, ba người hỏi thăm người làng, biết đích là Hạnh có nhà, nhưng vào đến cổng, gọi người ra coi chó, thì người này nói là Hạnh vừa về bên quê ngoại buổi sáng.

Riêng Chính hiểu là Hạnh nói dối, vì không muốn giáp mặt chàng.