← Quay lại trang sách

CHƯƠNG X

HÔM nhà cụ Cử có kỵ, Hạnh không sang. Lễ và ăn cỗ xong, Chính nhân được nghỉ học nên về quê.

Thúy thấy chàng về, thì mừng rỡ lắm. Nàng chạy ra chợ, mua thịt về làm cơm cho chàng ăn.

Bà Bát thấy con dâu nhanh nhẩu, nói với chàng:

– Kể nó ăn ở khá, thầy u cũng mừng,

– Nhà con đã bắt đầu đi chợ chưa?

– Rồi, và xem chừng cũng đắt hàng. À, ông Đồ hôm nọ có sang chơi với thầy.

– Vâng.

Ông Bát phàn nàn:

– Đáng lẽ mình phải sang chơi bên ấy trước, dâu gia nên đi lại với nhau cho thân mật. Thế mà thầy cứ hết việc nọ đến việc kia, bận mãi.

Chính đáp:

– Rằm tháng sau bên ấy có giỗ, thầy u sang chơi.

– Thế à. Anh cũng phải xin nghỉ để về chứ.

– Vâng. Nhưng con chỉ sợ nghỉ học nhiều quá.

Bà Bát gật đầu:

– Phải, rể mới, nên đi đủ các kỵ lạp trong năm đầu cho phải đạo. Đã đành nghỉ học thì tiếc, nhưng biết làm thế nào!

Ông Bát biểu đồng tình:

– U nó nói phải, vả lại, có sợ kém anh kém em, thì anh có ba người bạn cùng trọ một nhà, nhờ người ta giảng lại cho.

Chợt nghĩ đến Hạnh, Chính nói:

– Còn có hai người trọ cùng nhà. Một người đã thôi học.

Ông Bát hỏi:

– Ai thôi học?

– Thưa, anh Hạnh.

Bà Bát nhớ ra, gật đầu:

– À, Hạnh, u nhớ mặt người ấy rồi.

Ông Bát thấy cái tên quen quen, nghĩ mãi không ra:

– Hạnh, quái, là một người trong bọn đi phù rể ấy nhỉ?

Chính đáp:

– Vâng.

Ông Bát vẫn nghĩ:

– Quái, mặt mũi anh ta thế nào ấy nhỉ?

Bà Bát nhắc:

– Là cái anh ngày trước đã hỏi chị Cả nhà này mà ông bà đồ Phương-Bá không gả ấy mà.

Ông Bát nhớ ra:

– À, phải rồi, thì ra chị Cả nhà này tốt số, nếu không...

Chợt thấy Thúy đi qua ngoài bè, ông không nói tiếp nữa. Nhưng Thúy đã nghe rõ cha mẹ và chồng đương có câu chuyện gì đụng chạm đến mình. Nàng tò mò muốn biết, nhưng không dám hỏi, cũng không dám đứng lại nghe. Nàng phải xuống bếp làm cơm cho chồng ăn..

Bởi vậy, tối hôm ấy, nàng hỏi ngay Chính:

– Ban nãy, thấy u nói chuyện gì với anh về tôi thế?

Chính ngơ ngác đáp:

– Không, lúc nào?

– Cái lúc tôi ở chợ về ấy mà.

– À, thầy u khen mình.

– Không phải.

– Chỉ có chuyện ấy thôi.

– Còn nữa, anh giấu tôi.

Chính cố nghĩ kỹ. Chàng đã không nhớ ra, vì Thúy hỏi không đúng. Giá nàng hỏi: « Thầy u nói chuyện gì với anh về Hạnh thế », tức thì chàng hiểu ngay. Thực thế, ông bà Bát có nói gì về nàng nữa đâu. Tưởng là chồng giấu, Thúy có vẻ không bằng lòng:

– Rõ ràng tôi nghe thấy thầy bảo tôi tốt số thế nào ấy mà lại.

Chính rũ ra cười:

– À, tại tôi nói về anh Hạnh bỏ bọc.

Thúy sửng sốt:

– Hạnh nào?

– Hạnh, con ông Thông Sứng ấy mà.

Thúy hỏi dồn:

– Anh ta bỏ học rồi à?

Chính gật đầu. Thúy thở dài:

– Người ấy học giỏi, tại sao bỏ học?

– Nào ai biết được!

– Thế sao thầy bảo tôi tốt số?

– Là vì nếu thầy u bên nhà bằng lòng gả mình cho anh Hạnh, thì bây giờ anh ấy bỏ học, chứ không như tôi, vẫn đi học như thường. Cho nên mình tốt số, được là vợ học trò.

Thấy hai tiếng học trò, Thúy nhạo để đùa với chồng:

– Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm, chứ quý gì!

Tưởng chừng như vợ so sánh mình với Hạnh, Chính hơi bực mình. Nhưng chàng không nói gì. Thúy hỏi:

– Kể ra bỏ học như thế cũng tiếc nhỉ. Ngày trước, ông Thông Sứng nhờ người đến hỏi tôi, suýt nữa thầy u gả đấy.

Chính lạnh lùng, hỏi:

– Sao không gả?

Thúy nhìn chồng, mỉm cười:

– Duyên số ở giời, biết tại sao!

Chính không muốn nhắc lâu đến chuyện Hạnh, nên hỏi lảng:

– Thế nào, mình đi chợ, hàng họ ra sao?

– Tôi chưa quen khách, nhưng bán cũng được

Chưa biết tìm câu gì để nói tiếp. Chính đương nghĩ, thì Thúy đã thở dài:

– Tôi nghe thấy tin những người đương học dở dang mà bỏ, lại tiếc công cho người ta.

Chính thấy vợ lại nhắc đến Hạnh, thì không vui. Chàng yên lặng. Chàng nghĩ đến mối hiềm riêng. Nhưng Thúy không hiểu, lại nói:

– Sao anh không khuyên bảo anh ta?

Chính cau mặt:

– Kệ nó!

Thấy chồng khác ý, nên Thúy trách:

– Bạn bè với nhau lại cứ gọi người ta là nó.

– Chẳng lẽ lại gọi là ông!

Không muốn trái ý chồng, Thúy cười. Nàng nhịn, vì một câu nhịn là chín câu lành. Nàng vẫn thường thấy ở nhiều gia đình, một khi người chồng đã nóng, nếu người vợ không biết lựa lời hoặc nhịn, thì câu chuyện chẳng ra sao cùng có thể gây nên sự bất hòa. Rồi nói xẵng quen miệng, vợ chồng sinh ra cãi nhau luôn, mất cả vui vẻ đi. Nàng biết chính người đàn bà mới gây được hạnh phúc trong gia đình. Mà một nhà thịnh vượng hay đồi bại, cũng do có người đàn bà tốt hay xấu. Những nếp luân lý ấy, nàng đã được cha mẹ dạy bảo luôn luôn. Cho nên nàng phải ăn ở cho ra người dâu hiền, vợ thảo. Chồng nàng đi trọ học xa, thỉnh thoảng mới về thăm nhà, thì những lúc gần, nàng phải hết sức làm cho chàng vui vẻ, và lúc vắng chàng, nàng phải hết sức làm cho cha mẹ chàng bằng lòng.

Thanh danh cha mẹ đẻ ra nàng, hạnh phúc của gia đình nhà chồng, lúc nào nàng cũng nghĩ tới, nghĩ tới để làm yên tâm người đi xa, để người đi xa được yên tâm mà dùi mài kinh sử.V