← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XIII

THÚY về nhà bà Lang, vừa đi vừa nức nở. Người làng gặp, họ không hiểu chuyện gì, song cũng đồ là hai vợ chồng cãi nhau. Vả chính Thúy cũng không hiểu hơn gì họ. Nàng cho là chàng say rượu, nói liều. Nhưng nói liều gì còn có thể tha thứ, chứ nói để phạm đến danh dự một người đàn bà, mà người đàn bà ấy lại là vợ chàng, thì thật là đáng giận. Câu chuyện đã không có, bỗng chàng tự dưng nói xưng xưng lên. Vả nay nàng đã là một người đàn bà ăn ở với chồng được hai mụn con. Việc cưới xin kể như chuyện đã cũ kỹ. Vậy mà chàng đặt điều để kể tội nàng đêm tân hôn. Nàng xấu hổ với bà Lang. Nên về đến nhà, nàng bưng mặt, khóc:

– Đấy bà xem, nhà cháu ăn nói thế mà nghe được.

Bà Lang can:

– Thôi, nghĩ ngợi làm gì. Người ta chấp trách những người khôn ngoan, chứ ai chấp trách hạng say rượu nói càn.

– Nhưng cũng tùy từng câu hãy nói.

– Gớm, mà không biết làm gì lại uống lắm vào thế.

– Tại nhà cháu có khách.

– Thế khách đâu?

– Bác ấy giận, bỏ về rồi.

– Ừ, ai chả giận.

– Một câu chuyện bịa, nói là từ ngày cưới, thế sao mấy năm nay, vợ chồng ăn ở với nhau không có điều tiếng gì.

– Ừ, ai tin được.

– Thật thế, nói trộm bóng các cháu, nhà cháu thật là hiền lành, yêu quý vợ con, thế mà không biết bị ám ảnh ra sao, hôm nay giở chứng ra thế được.

– Những người lành vẫn hay cục.

– Cháu có chòng ghẹo gì mà cục.

Bà Lang đã têm xong hai miếng trầu, để ở mặt nắp ang đồng, chọn một miếng ngon đưa Thúy, nói:

– Thôi, này, chồng giận thì vợ làm lành, nghĩ làm gì cho thêm bực.

Thúy nhổ quết trầu vào góc sân, nói:

– Cháu cứ ở đây với bà, để xem vắng cháu, mấy bố con xoay xở ra sao đêm nay.

Bà Lang dỗ:

– Anh ấy thì đáng giận lắm, nhưng tôi tưởng chị chả nên thế.

– Bà tính nhà cháu đổ tiếng xấu cho cháu, cháu mặt mũi nào về nữa.

Nói xong, nàng lại lau nước mắt. Bà Lang ái ngại, chép miệng:

– Vợ chồng xô xát là thường. Ông Lang nhà tôi ngày trước còn khó chiều bằng vạn ấy.

– Không phải cháu không biết chiều chồng thương con, nhưng cháu về thì xấu hổ với làng xóm.

Bà Lang cau mặt, làm như gắt:

– Can gì mà xấu hổ. Anh ấy xấu hổ thì có.

Thúy lấy thêm vôi, nói:

– Bà cứ mặc cháu. Vả cháu về, biết nhà cháu có chứa nữa không, hay cho cháu là đồ hư.

– Chà!

Bỗng bác Đám Tửu đứng ở ngõ, gọi:

– Bà coi chó cho tôi với.

Thấy bác Đám có vẻ tò mò, định theo hỏi biết chuyện để kể cho làng nước nghe, bà Lang bảo khẽ Thúy:

– Vào trong nhà mà đi nằm. Để tôi với bác ấy.

Đác Đám đến sân, hỏi:

– Cả nhà đi vắng à, hở bà?

– Phải, chả biết chúng nó chạy đâu cả ấy.

– Gớm, người ta đồn đại vợ chồng bác cả Chính đánh nhau tán loạn mà tôi thấy rát cả tai, tôi phải đến hỏi bà xem sao.

Bà Lang cười:

– Chỉ tại vợ chiều chồng, cho chồng uống rượu, nên mới cãi nhau. Tôi vừa đến, thấy chuyện bực mình, mới mắng cho một chặp, kéo vợ về đây.

– Thế bác gái đâu?

Bà Lang nhìn vào trong nhà, hất hàm, đáp:

– Nằm kia.

Bác Đám gọi:

– Ra đây nói chuyện, bác! Sao thế!

Nhưng Thúy vờ ngủ, không đáp. Bác Đám ghé tai bà Lang:

– Thấy bảo ngoại tình thế nào, lôi thôi lắm kìa mà.

Bà Lang cười:

– Sao mà họ hớt lẻo nhanh thế. Tôi có mặt từ đâu chí đuôi, nào có chuyện gì.

– Gớm, thế mà họ bịa ra những câu nghe đến khiếp.

Bà Lang gạt đi:

– Nghe làm quái gì!

– Cháu tức lắm kia, bà ạ.

Bà Lang khó chịu:

– Đứa nào nói láo, sao bác không tát vào mặt nó mấy cái?

Bác Đám bẽ, têm lấy miếng trầu bỏ vào miệng:

– Cho nên cháu muốn biết thực hư. Cháu vào trong bác Cả, thì bác giai ngủ

Bà Lang cười:

– Rõ khéo quá, say rồi ngủ.

Bác Đám biết là ngồi thêm vô ích, bèn đứng dậy phủi đũng quần:

– Thôi, cháu vô phép bà nhé, cháu bận đi đằng này.

Bà Lang giấu sự vui vẻ, vờ giữ lại:

– Hãy ngồi chơi một tí, để nó về nó đem chén nước nóng đã nào.

– Thôi, cháu bận. Bà coi chó cho cháu.

Bà Lang tiễn bác Đám ra cổng, rồi nhìn theo.

Trời đã sẩm tối. Nhưng ngoài đường, vẫn còn tụm năm tụm ba. Bà biết là họ đương bán tán việc vợ chồng Chính. Bà thở dài, quay vào.

Thúy ngồi dậy, vấn lại đầu, nói:

– Thôi, cháu đi ngủ đây. Các cô, các chú chưa về, hở bà?

– Ngủ đây thì ngủ, nhưng tôi bảo chị nghĩ kỹ lại.

– Cháu nghĩ kỹ rồi. Người ta đổ tiếng oan cho cháu, mà cháu lại về, thì nhục quá!

Bà Lang bực mình:

– Tôi kệ chị. Muốn hay thì được hay, muốn dở thì được dở.

Thúy thở dài:

– Cháu cũng đành!

Trời tối mịt. Các con bà Lang về dần. Rồi cổng đóng lại. Ai nấy biết chuyện, đều ái ngại cho Thúy. Người bảo Thúy nên đại lượng mà về với con. Người bảo Thúy không nên về, cho Chính biết hối, bận sau chừa rượu chè, ăn nói càn rỡ.

Nhưng giữa trống canh một, đã có tiếng Chính gọi ngoài ngõ. Bà Lang đang nằm, vội trở dậy thắp đèn, và bảo con ra mở cổng. Bà nói đùa:

– Nào, xem phen này ai phải lụy ai nào!

Chính bước lên thềm nhà, mặt mũi hiền lành như thường:

– Nhà cháu có đây không, bà?

Bà Lang làm mặt giận:

– Anh lại còn vờ phải không, anh không biết ngay từ ngoài ngõ thì anh vào đây làm gì? Anh đi đâu đấy?

Chính cười lạt:

– Cháu đón nhà cháu về.

Lúc ấy, cả nhà bà Lang đều ngồi dậy, duy Thúy vẫn nằm, quay mặt vào vách. Bà Lang càng giận:

– Anh đón chị ấy về. Này, cả làng người ta đang chửi cho đây kia kìa!

Chính vẫn cười:

– Tại cháu say rượu quá, cháu nói gì, cháu cũng chả nhớ.

Thúy nhổm dậy:

– Đấy, bà xem.

Là vì nàng hả dạ. Một câu vừa rồi rửa hết được tiếng oan cho nàng. Chính nhìn vợ:

– Thôi, tôi đã nói với bà, đi về với cái Đĩ, kẻo trẻ nó cứ nhắc nhỏm.

Thúy nguẩy một cái:

– Tôi không về!

Bà Lang khuyên giải:

– Thôi, anh ấy đã làm lành, chị nên về là phải.

Thúy cảm động quá, ôm mặt khóc. Bà Lang nói:

– Anh trông đấy, nốc cho lắm vào, đã sướng chưa!

– Cháu chịu hết lỗi, bà bảo nhà cháu hộ.

Bà Lang nhìn Thúy, ngọt ngào, dỗ:

– Chị Cả ạ, dù chị giận anh đến đâu, nhưng thấy anh ấy đi đón, cũng nên hết giận. Vả chị phải nể tôi.

Thúy vấn lại khăn:

– Nể bà thì cháu về, chứ cháu định mặc mấy bố con đêm nay.

Bà Lang nở một nụ cười sung sướng:

– Thế là phải.

Thúy đứng xuống đất, hằn học nhìn Chính. Chính chào:

– Thôi, bà nghỉ, cháu về.

Rồi nhìn vợ, dịu dàng nói:

- Đi.

Thúy gắt:

– Cứ đi trước đi.

Bà Lang cười:

– Giời tối thì cùng đi có được không. Đi đôi sợ người ta chế là hai vợ chồng hẳn.

Chính và Thúy ra về. Không ai nói với ai một lời. Chính còn bẽ lắm. Và Thúy còn giận lắm.

Đến nhà, Thúy rửa chân, rồi quạt màn đi nằm liền. Chính cũng lẳng lặng nằm bên cạnh. Hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Chỉ thỉnh thoảng có những tiếng thở dài buồn rười rượi. Bỗng Chính gọi:

– U nó còn thức hay ngủ?

Thúy không đáp, quay mặt vào trong. Biết là vợ chưa ngủ, Chính nói:

– Chắc u nó giận tôi lắm nhỉ!

Thúy thút thít khóc. Chính tiếp:

– Chấp làm gì người say!

Thúy nói, giọng đầy nước mắt:

– Phải, một câu nói giết người, lại bảo đừng chấp.

Chính thở dài:

– Thôi.

– Làm tôi đeo nhục suốt đời.

– Đàn bà cứ hay nghĩ ngợi hão huyền.

– Sao lại hão huyền, thế người ta đổ cho đi ăn cướp, giết người, có chịu được không?

Chính nói cùng:

– Được.

– Được! Nhưng tôi không chịu được tiếng bất chính.

Chính nắm tay vợ, làm lành:

– Thôi, tôi xin là hết. Tôi điên rồ. Tôi hối hận lắm.

Thúy lại nức nở. Nàng đã đổi lòng giận ra thương ;

– Mấy năm giời ăn ở với nhau, thế mà chỉ vì mấy chén rượu, mất cả cái hẳn hoi đi.

-Thôi tôi xin u nó. U nó còn giận tôi tôi cũng khóc bây giờ.

Thúy lau nước mắt. Chính tiếp:

– Vợ chồng nên tha thứ cho nhau để gia đình được hòa. Tôi thề rằng từ nay không uống rượu nữa.

Thúy đã dịu, đáp:

– Năm thì mười họa mới uống, thì cũng nên, nhưng đừng uống như hôm nay nữa.

– Tôi xin hứa thế.

Thúy hết giận. Nàng ngồi dậy, vớ tráp trầu, ăn một miếng. Chính cũng ngồi dậy, lấy một miếng bỏ vào miệng. Chàng cười:

– Người ta lỡ lời, thế mà bỏ đi được.

– Chứ không à. Tôi cứ định mặc cho bố con loay hoay bữa cơm mai, không khéo thì nhịn đói.

Chính vui vẻ đáp:

– Thật đấy.

– Thằng Cu đâu?

– Nó ngủ rồi, tôi mới đi.

– Giá tôi không nóng ruột hai đứa ở nhà một mình, tôi chưa về đâu.

– Tôi đã dọn dẹp, cho chúng nó ngủ, rồi mới đi đón u nó.

– Để cho thầy nó biết là sểnh vợ ra thì khổ.

Chính gật đầu:

– Biết rồi.

Thúy mỉm cười:

– Thế thì từ nay ăn có nhai, nói có nghĩ nhé.

– Được.

– Này, làng đã đồn rầm lên là đánh nhau, và bao nhiêu người biết chuyện đấy nhé.

– Để rồi tôi nói cho họ hiểu.

Thúy thở dài, lắc đầu, nhìn chồng. Nàng đã tươi tỉnh như cũ, bèn hỏi:

– Nhưng tại sao thầy nó lại ngờ tôi với thằng Hạnh đêm hôm cưới?

– Tôi có ngờ đâu!

– Rõ ràng nói thế mà lại.

Chính vờ:

– Thật à?

– Không thật, sao có chuyện, nếu không có bà Lang thì lôi thôi to. Chắc người làng cho là tôi nhân tình nhân ngãi với thằng Hạnh.

Chính yên lặng. Thúy đùa cho chồng khỏi bẽ:

– Hay lại đổ cho tôi phải lòng bác Thân, bị nhà bắt được quả tang.

Chính cười:

– Có!

– Khốn nhưng tự nhiên bác ấy lại bỏ về.

Chính thở dài:

– Say rượu, mất cả bạn lẫn vợ.

Thúy nghĩ ngợi một lát, rồi hỏi:

– Sao nhà lại nói có vẻ ghen tuông hằn học thế?

– Tại tôi say thì mặt đỏ, chứ làm gì mà ghen.

Thúy trầm ngâm, lại hỏi:

– Có ghen thật, ghen từ lúc chưa say kia. Bây giờ tôi mới nhớ ra.

Chính thở dài, không đáp. Chàng nằm xuống, vắt tay lên trán, lại thở dài. Thúy nằm bên cạnh, hỏi:

– Thầy nó nghĩ gì thế?

Vẫn không đáp, Chính chỉ thở dài. Thúy biết chồng có một tâm sự riêng, bèn lay cánh tay Chính, không cho đặt lên trán nữa ;

– Hở, thầy nó, cứ nói cho tôi nghe.

Chính đáp bằng giọng chán nản:

– Thôi, ngủ đi.

Biết rằng chồng muốn giấu giếm điều gì, nên nàng càng muốn rõ:

– Vợ chồng ăn ở với nhau từng ấy năm giời; tôi có điều gì giấu thầy nó đâu, mà hình như thầy nó có sự gì uất ức trong bụng, lại không cho tôi biết.

Chính lại thở dài, và ứa nước mắt.

Thúy dỗ:

– Cứ nói đi, chỉ có thầy nó với tôi thôi mà.

Chính vẫn thở dài:

– Nhưng biết không có ích gì.

– Sao lại không có ích. Biết để khuyên giải nhau, thế nào là tình nghĩa vợ chồng.

– Biết chỉ có hại.

– Dù có hại, tôi cũng hài lòng, vì đỡ cho thầy nó được mối nghĩ ngợi.

Bỗng Chính lắc đầu:

– Thôi, tôi không muốn nói.

– Vậy thì thầy nó không coi tôi là vợ.

– Nếu tôi không coi là vợ sao có ngày nay.

– Thế thì nói đi.

– Thôi, chuyện cũ, lâu lắm rồi.

– Lâu cũng được, người chửa biết vẫn cho là mới.

Chính từ từ ngồi dậy. Thúy cũng ngồi theo. Chính âu yếm nhìn vợ:

– Nhưng sống để bụng, chết đem đi nhé!

– Được.

Rồi nắm tay nàng, chàng xích lại gần, đắn đo:

– Tôi thì tôi không có bụng nào ngờ u nó đâu.

Thúy giật mình:

– Ngờ gì?

Chính gật đầu:

– Phải bình tĩnh mà nghe mới được. Thằng Hạnh với tôi là kẻ thù không đội giời chung.

– Sao?

– Tại tối hôm cưới, nó vào với u nó trước tôi.

Thúy rú lên một tiếng:

– Ối!

Nhưng Chính bịt miệng vợ lại:

– Chớ!

Nàng nằm xuống, mềm nhũn cả tay chân. Chính tiếp:

– Tôi đã bảo bình tĩnh kia mà.

Thúy rên rỉ:

– Sao thầy nó biết?

Chính vẫn ôn tồn:

-Tại mấy câu u nó bảo: «Chết chửa, lại vào». Rồi u nó hỏi tôi cái nốt cơm, và những tiếng của nó hay nói, tiếng «nọ kia». Nó sợ tôi, phải bỏ học. Vì vậy, nên mỗi lần tôi thấy u nó hỏi săn đón nó, tôi rất bực mình, máu ghen lại nổi lên.

Thúy nghẹn ngào, chắp tay lạy chồng. Nhưng Chính đỡ lấy:

– U nó không có lỗi gì cả.

Thúy thổn thức, gục vào gối:

– Tôi không ngờ, sao bây giờ thầy nó mới cho tôi biết?

Chính cười lạt:

– U nó không có lỗi gì cả. Tôi cố để chúng ta vui vẻ ở với nhau.

– Nhưng sao thầy nó để yên thằng Hạnh?

– Đã có giời trừng phạt nó, bây giờ nó khổ sở là nó chịu ở tội ác của nó rồi.

Thúy rên rỉ:

– Tôi không ngờ thầy nó gan thế.

Đoạn, nàng ôm lấy chồng, khóc sướt mướt.