CHƯƠNG XIV
SÁNG hôm sau, mắt Thúy thâm quầng hẳn lại. Chính rất ái ngại.
Chàng biết đã vô lý mà ghen tuông với vợ, lại vô lý nữa là lỡ miệng, nói thực câu chuyện ghen tuông cho vợ nghe. Một sự đau đớn có thể chịu đựng một mình trong ngần ấy năm trời, nay bỗng dưng chàng để vợ biết, thực vô tình chàng đã giết nàng. Nàng đoan chính, đức hạnh, ai mà không biết. Nếu nay người ngoài rõ chuyện, người ta chỉ chê cười chàng mà thôi.
Chàng nhìn Thúy buồn rười rượi, đương vạch vú cho con bú. Nàng ngắm nét mặt ngây thơ của con bé. Chàng không muốn trong đầu óc nàng có ý nghĩ vẩn vơ, bèn hỏi:
– Hôm nay, u nó có đi chợ không?
Thúy uể oải, lắc đầu:
– Tôi thấy váng vất trong người, nên nghỉ buổi nay.
Chính khẽ thở dài, nhìn nàng, âu yếm nói bằng giọng đầy hối hận:
– Chỉ tại tôi.
Thúy vờ như không hiểu:
– Tại gì?
– Tại tôi cho u nó nghe câu chuyện không đáng nghe.
Thúy mỉm miệng cười:
– Sao lại không đáng! Thầy nó giấu tôi là không phải.
– Nói ra để u nó buồn, mất làm ăn.
Thúy vẫn cười, cố làm ra tươi tỉnh:
– Buồn thì cố nhiên, ai có thể làm ngơ được trước cái tội to lớn nhất của đời người con gái. Song, thầy nó đã đại lượng, thì tôi không nghĩ ngợi gì đâu.
Chính lắc đầu:
– U nó giấu tôi. U nó đã thức suốt đêm qua, mắt trũng thâm lại:
Thúy càng làm tươi, để chồng tin lời nói mình:
– Thức thì có thức, song không thức suốt đêm. Người ta dù ngu dốt đến đâu mà nghe một sự phạm đến mình lại không đau đớn được. Cho nên tôi nghĩ ngợi đã đành. Còn mắt thâm trũng, có lẽ tại ít lâu nay tôi không được mạnh.
– Nhưng tại sao nghỉ buổi chợ?
– Nghỉ để ở nhà cả ngày với chồng, với con.
Nói đoạn, nàng hôn con bé con và nhìn chồng bằng đôi mắt rất tình tứ. Chính biết nàng gượng gạo, chỉ thở dài.
Chàng hết sức vui vẻ và chiều chuộng vợ để nàng khuây. Nàng cũng vậy, chỉ lúc nào vắng chồng, ngồi một mình, mới dám buồn rầu, nghĩ ngợi, và thở dài mạnh. Lúc có mặt chồng, nàng lại phải làm ra dáng vui vẻ, siêng năng công việc làm ăn.
Sự thực, nàng đã nuôi một mối thù ở trong lòng. Nàng thù Hạnh, một người hèn nhát, đã lừa bạn, lừa người con gái hắn không hỏi được làm vợ, nhất là người con gái ấy lại kết hôn với bạn hắn. Nàng muốn tìm ngay cho được quân khuyển lang để hỏi dò cho biết sự thực và băm vằm mổ xẻ nó ra.
Nhưng nàng làm thế nào được? Nàng là đàn bà, yếu đuối.
Nàng đã thao thức nhiều đêm. Ban ngày, nàng gượng vui, cười nói với chồng như thường, nhưng thực ra, trong tâm can, nàng giấu một mối hờn không ai có thể biết được.
Chính nhận thấy nàng gầy đi, và lại hay thở dài.