CHƯƠNG XV
MỘT buổi chiều, sau ngày kỵ ông Bát, thấy Thúy về chợ muộn hơn mọi ngày, Chính rất nóng ruột. Chàng cho vú già đi đón, và sắp sẵn gạo nước để vú về thổi cơm cho đỡ muộn. Nhưng chàng không yên tâm, nhất là các bếp nhà hàng xóm, khói đã lên nghi ngút, và tiếng mẹ nựng con, vợ vui vẻ với chồng, càng làm cho chàng mong Thúy.
Thằng bé con chàng thừ mặt ngồi ở bậc cửa. Nó cũng mong mẹ nó. Gìờ này là giờ mọi khi nó đã được mẹ nó hôn hít và cho quà. Bỗng nó nhăn nhó, nói:
– U mãi chả về, đói quá.
Chính nhìn nó, thương hại, dỗ:
– U về bây giờ mà.
Rồi chàng âu yếm, nắm lấy tay con:
– Đứng dậy, thầy dắt đi chơi.
– Em không đi chơi, u mãi không về.
– Thì đi đón u vậy.
Thằng bé vẫn phụng phịu, theo Chính ra cổng.
Mặt trời đã lặn hẳn. Những thân cây tre theo gió, nghiến vào nhau ken két, trút lá xuống rào rào.
Chính thơ thẩn đưa con đi. Người qua đường chào chàng:
– Chào bác, dắt cháu đi đâu thế?
Nhưng chàng không dám nói thực là mình đi đón vợ, bèn trả lời ấp úng:
– Vâng, tôi đi đằng này,
Đến đầu làng, chàng nhìn hút ra phía đường ở chợ về. Người đã thưa vắng. Vú già cũng không thấy. Bỗng chàng chột dạ. Chàng nghĩ ngay đến chuyện xô xát độ nó, và những buổi nàng thờ thẫn, thở dài. Chàng đợi một việc không may xảy ra cho gia đình chàng. Nhưng chàng mỉm cười ngay:
« Nghĩ khôn chẳng nghĩ, lại cứ nghĩ dại »
Song Chính không thể tự an ủi được lâu. Đường xá vắng tanh không ngăn chàng đừng lo được. Chàng thở dài ra tiếng, bảo con:
– Về!
– U mãi không về nhỉ!
Chính cúi xuống nó, nói:
– Đừng nhắc, u nóng ruột. Chắc u bận gì, nên về muộn. Tí nữa u về.
– Tí nữa là đến bao giờ, hở thầy?
Thấy con mong mỏi quá, chàng không đáp, nên bảo:
– Về, lại đằng bà Rồng hỏi xem thì biết.
Chính cùng con đi. Chàng rất lo ngại. Chàng mong nàng hiện giờ đã ở nhà, và sở dĩ ban nãy chàng không gặp, là vì nàng cùng vú già đã la cà vào chơi nhà ai trong xóm.
Đến nhà bà Rồng, Chính vừa gặp bà này ra ngõ. Chàng hỏi:
– Bà về chợ bao giờ thế?
– Tôi về đã lâu.
– U cháu còn ở lại làm gì thế, bà?
Bà Rồng ngơ ngác:
– Kìa, bà ấy về trước tôi kia mà!
Chính tái mét mặt:
– Tôi chưa thấy đến nhà, bà ạ.
– Hay là còn rẽ vào đâu đòi nợ?
– Nhưng đến bây giờ chưa về, bà ạ!
Nói đoạn, muốn giấu vẻ băn khoăn, chàng chào bà Rồng, rồi về.
Trời đã tối sẫm. Mầu tro ảm đạm bao phủ cảnh vật, cũng đặt vào chàng những tư tưởng đen tối.
Chàng cùng con rảo cẳng về nhà. Gần đến ngõ, chàng lắng tai nghe. Nhưng trong nhà vẫn im phăng phắc. Chàng lắc đầu thở dài. Chàng thất vọng hẳn. Chàng thẫn thờ, bảo con:
– Con coi nhà, thầy xuống bếp thổi cơm cho.
– U mãi không về nhỉ.
– Ừ, nhưng đừng nhắc nhiều, u nóng ruột mà thầy cũng nóng ruột.
Chính thổi lửa để nhóm bếp. Bỗng vú già ở ngõ vào. Thằng bé con reo:
– A, u đã về!
Chính mừng quýnh, đứng dậy, quay ra:
– Thật à?
Vú già buồn thiu:
– Chả thấy mợ đâu cả; cậu ạ.
Chính trợn tròn hai mắt. Vú già nói:
– Tôi đã đến tận chợ.
Chính hỏi dồn:
– Thế mợ đâu?
– Tôi không biết.
– Vú tìm những đâu?
– Tôi đến chợ, lúc ấy đã hết người. Không gặp mợ, tôi đã hỏi thăm khắp, nhưng không ai biết.
Chính lạnh toát, run run:
– Vú thổi cơm đi. Em đói rồi.
– Vâng, chắc em đói lắm.
Chính lên nhà, vào giường nằm, vắt tay lên trán, thở dài.
Bỗng, ngồi phắt dậy, chàng lại xó cửa, với cái gậy, rồi xuống bếp, nói khẽ với vú già:
– Chín cơm, vú với em ăn đi, đừng đợi tôi, tôi đi tìm mợ.
Vú già nhìn chàng, ái ngại:
– Vâng.
Rồi vú nói:
– Khổ, không biết mợ tôi đi đâu thế!
Chính lên nhà, dặn con:
-Con xuống bếp với vú, thầy phải lại đằng nàỵ. Ở nhà ngoan nhé.
– Vâng, thầy tìm u à?
– Ừ.
Chính ra cổng. Chàng quên cả đói.
Trời đã tối mịt. Ánh trăng vàng lấp lánh trên các lá cây. Chàng ra phía chợ làng, rồi đứng sững lại, nghĩ ngợi. Chàng nên đi về đâu? Cả một khoảng đồng làng mênh mông làm chàng ghê sợ. Chàng biết nàng ở chỗ nào mà tìm? Nàng chưa về nhà, hay không về nữa? Mà nếu không về nữa, thì hiện nay nàng ở chỗ nào trong khoảng mênh mông này? Ở trong nhà, hay dưới đáy nước, hay lủng lẳng trên cành cây? Nghĩ vậy, chàng rưng rưng nước mắt.
Chàng rảo cẳng, bước liều về phía chợ. Chàng cố nhìn xem ở nẻo xa có cái bóng đen-đen nào tiến lại gần không. Đến một cái cây um tùm, chàng ngẩng lên nhìn từng cành. Phẫn thân, nàng có thể thắt cổ. Đến một cái chum bên cạnh đường, chàng chọc gậy xuống nước để tìm. Nàng cũng có thể trầm mình. Nếu nàng chết, chàng hối hận biết ngần nào. Chàng oán bữa rượu ác nghiệt đã làm chàng quá say mất cả khôn, mà đi ghen bóng ghen gió, đến nỗi trong gia đình xảy ra sự bất hòa, rồi mới có ngày nay.
Chàng đã tìm tòi hết sức, nhưng không thấy gì.
Trăng mọc đã cao, chiếu một thứ ánh sáng bàng bạc và mơ hồ.
Qua bãi tha ma, chàng thấy những con đom đóm vẽ những gạch lửa xanh trong bóng tối, hoặc lập lòe trong bụi cây, tự nhiên chàng rợn người. Chàng không thể quên được cái tin tưởng là vợ chàng hiện giờ nay đã ra người thiên cổ.
Tìm đến bao giờ? Bỗng chàng đứng sững lại, thở dài. Chàng muốn quay về. Quay về để khỏi làm một việc vô ích. Chàng cho là vô ích, vì nếu Thúy đã định lìa gia đình, dù bằng cách nào cũng vậy, thì đêm hôm, một mình chàng cũng không thể tìm nổi. Chàng về, để sáng hôm sau đi nói chuyện cho họ hàng biết, nhờ người nọ người kia bàn bạc hoặc giúp sức, để xem nên tìm tòi hoặc trình báo ra sao.